Chương 480: Trường săn
Yêu Dạ
26/05/2021
Phệ Hồn Ma Điệp của Khương Khinh Linh quả thực mạnh hơn Khương Hỗ rất nhiều, trước khi chết thân thể tên mọi rợ kia vẫn không thể động đậy, hoàn toàn bị chấn nhiếp, thẳng đến lúc sắp chết mới theo bản năng phát ra một tiếng hét thảm.
Tinh thần Lục Ly đại chấn, vội vàng vẫy tay về phía Khương Khinh Linh nói:
- Phối hợp ta, xử lý tất cả đám mọi rợ này.
Khương Khinh Linh càng thêm hưng phấn, lập tức điều khiển Bản Mệnh Châu cấp tốc bay tới một nơi khác, ba tên nữ võ giả vội bám theo sát gót.
Rầm rầm rầm!
Bên kia đám người Khương Hỗ đối chiến bốn tên mọi rợ đã bắt đầu giành được thượng phong, trên thân mấy tên mọi rợ xuất hiện nhiều vết thương, cả người đẫm máu, nhưng chưa hề trí mạng.
Đám người Khương Hỗ không dám cận chiến chém giết, bởi thế đối chiến khá là lao lực, muốn triệt để diệt sát còn phải cần thêm một đoạn thời gian.
Mọi rợ thân cao thể lớn, độ linh hoạt tự nhiên có chỗ khiếm khuyết, bởi thế chỉ cần đám người Khương Hỗ không áp sát lại gần thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Xuy xuy!
Nhìn thấy phân thân đầy trời của Lục Ly bay tới, bốn tên mọi rợ đều nhận ra hai tên mọi rợ kia đã chết. Tròng mắt ai nấy càng thêm đỏ ngầu, sừng trâu màu đen trên đầu lấp lánh hắc quang, tiếp đó từng đạo tia chớp màu đen phá không mà ra, bắn tung khắp trời.
- Mau lui lại!
Khương Hỗ chợt quát một tiếng, dù những lôi điện này không giật chết người, chẳng qua nếu bị đánh trúng, di chuyển tất chịu ảnh hưởng, sẽ bị Lưu Tinh Chùy nện chết.
Chúng nhân vội cấp tốc tránh lùi ra xa, Lục Ly và Khương Khinh Linh rốt cục chạy tới. Vô số Phệ Hồn Ma Điệp bay múa mà ra, không ngừng bắn vào trong thân thể đám mọi rợ, rất nhanh cả bốn tên mọi rợ đều đứng im bất động.
- Huyết mạch bát phẩm đúng là hung tàn!
Lục Ly ngấm ngầm cảm khái, Thần Khải của Lục gia mà hắn được thấy khi trước cũng rất cường đại. Không biết mười hai Vương Tộc có được huyết mạch bát phẩm còn lại sẽ cường đại và biến thái đến cỡ nào?
Từng tên phân thân bay vụt qua, đám mọi rợ lại vẫn không chút động tĩnh, Lục Ly triệt để yên tâm. Bản tôn bay tới trực tiếp vồ nát từng chiếc đầu lâu, đám người Khương Hỗ nhìn mà không khỏi âm thầm líu lưỡi, trong ánh mắt nhìn Lục Ly chất đầy vẻ kính sợ.
Vốn ở trong lòng chúng nhân, Lục Ly chỉ là một tên tiểu bạch kiểm (mặt trắng nhỏ) ăn bám, nhờ vào Khương Khinh Linh mới được thượng vị. Nhưng giờ bọn hắn mới phát hiện mình sai, sai lớn. Cả đám bọn họ vây quanh bốn tên mọi rợ công kích lâu như vậy, lại chỉ có thể thương đến chút da lông, vậy mà Lục Ly vừa tuỳ tiện ra tay liền đã vồ nát đầu lâu?
Đương nhiên cũng có một hai người không phục, cho rằng là nhờ được Khương Khinh Linh phối hợp. Nếu để cho bọn hắn cận thân, dự tính chắc cũng có thể nhẹ nhàng đánh nát đầu lâu đám mọi rợ kia.
Khương Khinh Linh không ngừng phóng thích huyết mạch thần kỹ, nhưng không hề cảm thấy suy yếu, trong mắt hồ ly toàn là ánh sáng mê người. Nhìn ngân trảo đầm đìa máu me của Lục Ly, nàng không chỉ không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại càng cảm thấy Lục Ly thần bí.
Cảnh giới chỉ mới là Bất Diệt Cảnh, tốc độ lại siêu quá Nhân Hoàng sơ kỳ, thần niệm mạnh đến biến thái, còn có thể phóng thích nhiều phân thân lấy giả loạn thật như vậy, sức tấn công cũng rất hung tàn… Trên người Lục Ly rốt cục ẩn giấu bao nhiêu bí mật?
Nữ nhân trời sinh đã có tính hiếu kỳ và tâm lý bát quái, lúc các nàng sinh ra tâm thái hiếu kỳ nồng đậm với một nam tử, thường thường sẽ luân hãm rất nhanh, bất tri bất giác liền lạc mất chính mình.
Khương Khinh Linh đứng ngây ra đó, Lục Ly lại không ngốc, sau khi đánh giết xong tên mọi rợ cuối cùng, lập tức vung tay nói:
- Mang theo cỗ thi thể kia, lập tức di chuyển.
Đám Khương Hỗ hồi thần lại, một người bay tới chỗ thi thể võ giả Đỗ gia, lại phát hiện kết cục võ giả kia vô cùng thê thảm, cả người bị nện thành thịt nát, căn bản không cách nào thu liệm thi thể.
Cuối cùng đành bỏ lại tàn thi, chỉ mang theo chiếc áo bào rách rưới bị máu tươi nhiễm đỏ, đợi sau này trở về có thể lập mộ gió cho hắn.
Chúng nhân cấp tốc rời đi, tránh cho bị dị tộc vây giết.
Trước lúc mọi người tiến vào, Khương Thiên Thuận không ngừng dặn dò, nói tốc độ giao chiến trong này nhất định phải nhanh. Nếu cảm thấy không cách nào chiến thắng, lập tức liền trốn. Ngàn vạn không thể ham chiến, bằng không sẽ dẫn tới càng lúc càng nhiều dị tộc.
Khương Hỗ mang theo chúng nhân tiến vào trong một sơn động, mặt ngoài sơn động có một tiêu ký rất mờ. Khương Thiên Thuận nói qua, hang động như thế này là an toàn, các địa điểm tốt nhất để trốn vào giữ mạng, các đời võ giả từng tiến vào qua nơi này sớm đã thăm dò rất rõ ràng.
Ngao ngao.
Vào sơn động không bao lâu, nơi xa chợt vang lên một mảnh tiếng kêu hét phẫn nộ. Dù chúng nhân đã men theo sơn động tiến vào rất sâu dưới lòng đất, lại vẫn bị chấn cho khí huyết quay cuồng. Rõ ràng đang có không ít Man tộc chạy tới, nghe tiếng thì ít nhất cũng phải mấy chục tên.
Mấy chục tên Man tộc, đám người Lục Ly không sợ, chẳng qua vừa mới khai chiến với Man tộc, miễn cưỡng thăm dò được chút để uẩn, tốt nhất vẫn đừng nên dây vào quá sâu. Ở trong đây không phải trò đùa, đi nhầm một bước, rất có thể sẽ khiến tất cả mọi người nằm lại nơi đây.
Còn một điểm nữa!
Lục Ly cảm thấy mấy tên mọi rợ gặp được vừa rồi không phải là cường giả Man tộc, nếu võ giả Man tộc chỉ có sức chiến đấu cỡ đó, sợ rằng sớm đã bị Nhân tộc diệt tuyệt.
Ở thời kỳ viễn cổ, vạn tộc tranh bá. Ba lần diễn ra vạn tộc đại chiến, Man tộc có thể tồn tại được đến giờ, đồng thời còn có thể lần nữa quật khởi, chiếm lấy Bắc Man đại địa.
Nếu chủng tộc này không có được thủ đoạn thần thông cường đại, đó gần như là điều không thể. Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn, ở cái thế giới này thực lực mới là tiền vốn duy nhất để có thể tiếp tục tồn tại.
Sơn động này quả thực an toàn, một đường vươn dài xuống dưới, cũng không biết đi bao xa, tiếng gầm gừ mặt trên dần mơ hồ sau đó im bặt.
Lại đi nửa canh giờ, thông đạo bắt đầu hướng lên trên, tiếp tục qua ba nén hương, mọi người mới đi ra khỏi thông đạo.
- Những thông đạo thế này có phải do Nhân tộc đào ra không? Đất đá nơi này rất cứng rắn, đào lên không dễ dàng a.
Lúc đi trong thông đạo, một tên võ giả Tần gia dùng binh khí gõ lên vách, lại không lún vào được nửa tấc. Đất đá nơi đây cứng rắn dị thường, muốn khai quật ra thông đạo dài như vậy sợ là phải vận dụng Huyền khí Thánh giai, còn phải tiêu tốn thời gian rất lâu mới có thể làm được.
Vừa ra sơn động, chúng nhân lập tức tản ra thần niệm, thăm dò tình hình quanh bốn phía. Sau khi xác định không có dị tộc mai phục, mọi người mới nhanh chân đi tới, tìm kiếm con mồi.
Không sai!
Có thể nơi đây nói là một trường săn, võ giả năm tộc vừa là con mồi, lại vừa là thợ săn. Còn ai là con mồi, ai là thợ săn thì phải dựa vào thủ đoạn, dựa vào thực lực đển phán định. Kẻ không đủ năng lực sẽ trở thành con mồi, biến thành điểm tích lũy cho người chiến thắng.
Đi về phía trước mấy trăm dặm, đôi mắt Khương Hỗ đột nhiên sáng rực, hắn giơ tay ra hiệu mọi người dừng lại, nói:
- Phía trước mặt có bốn tên Vũ tộc chính đang nghỉ ngơi.
- Vũ tộc?
Ánh mắt chúng nhân đồng loạt lấp lánh, trong tứ tộc nếu nói ai là dễ đối phó nhất, vậy tuyệt đối là Vũ tộc. Bởi vì so ra lực công kích của Vũ tộc tương đối yếu, Vũ tộc là chủng tộc duy nhất có thể phi hành ở chỗ này, bởi vì sau lưng chúng có mọc cánh, chẳng qua trọng lực nơi này quá mạnh, ưu thế phi hành bị áp chế rất nhiều.
Nói cách khác năng lực chạy trốn của Vũ tộc rất mạnh, lực công kích lại tương đối yếu, chỉ cần mọi người phản ứng đủ nhanh, ra tay chém giết trước khi Vũ tộc kịp chạy trốn, bốn tên Vũ tộc này liền sẽ thành điểm tích lũy trong tay bọn họ.
- Phân tán hành động, sau đó đồng loạt ra tay!
Khương Khinh Linh vung tay, chúng nhân tách ra, bốn người thành một tổ, hai tổ vòng sang hai bên, hình thành thế hợp vây.
- Chờ đã!
Lục Ly lại khoát tay nói:
- Tốt nhất vẫn đừng nên tách ra thì hơn, chỗ này không phải địa bàn Man tộc ư? Sao lại xuất hiện Vũ tộc, ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
- Có gì mà không đúng?
Khương Khinh Linh nghi hoặc nhìn Lục Ly nói:
- Vũ tộc có thể bay, tốc độ lại nhanh, bọn hắn thường xuyên phi hành khắp nơi, mấy tên kia chắc là chiến bại, sau đó chạy trốn tới chỗ này. Được rồi, nếu ngươi đã muốn cùng nhau hành động, vậy liền bảo thủ chút, đi thôi.
Lục Ly khẽ gật đầu, mọi người cùng đi, như thế dù xảy ra chuyện cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, chia binh một khi gặp phải mai phục, sợ rằng sẽ dữ nhiều lành ít.
Chúng nhân vô thanh vô tức áp sát lại gần, đợi khi cách bốn tên Vũ tộc kia chừng ngàn thước, trên thân Khương Khinh Linh tràn ra sát khí, vung tay hô:
- Xuất kích!
Tinh thần Lục Ly đại chấn, vội vàng vẫy tay về phía Khương Khinh Linh nói:
- Phối hợp ta, xử lý tất cả đám mọi rợ này.
Khương Khinh Linh càng thêm hưng phấn, lập tức điều khiển Bản Mệnh Châu cấp tốc bay tới một nơi khác, ba tên nữ võ giả vội bám theo sát gót.
Rầm rầm rầm!
Bên kia đám người Khương Hỗ đối chiến bốn tên mọi rợ đã bắt đầu giành được thượng phong, trên thân mấy tên mọi rợ xuất hiện nhiều vết thương, cả người đẫm máu, nhưng chưa hề trí mạng.
Đám người Khương Hỗ không dám cận chiến chém giết, bởi thế đối chiến khá là lao lực, muốn triệt để diệt sát còn phải cần thêm một đoạn thời gian.
Mọi rợ thân cao thể lớn, độ linh hoạt tự nhiên có chỗ khiếm khuyết, bởi thế chỉ cần đám người Khương Hỗ không áp sát lại gần thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Xuy xuy!
Nhìn thấy phân thân đầy trời của Lục Ly bay tới, bốn tên mọi rợ đều nhận ra hai tên mọi rợ kia đã chết. Tròng mắt ai nấy càng thêm đỏ ngầu, sừng trâu màu đen trên đầu lấp lánh hắc quang, tiếp đó từng đạo tia chớp màu đen phá không mà ra, bắn tung khắp trời.
- Mau lui lại!
Khương Hỗ chợt quát một tiếng, dù những lôi điện này không giật chết người, chẳng qua nếu bị đánh trúng, di chuyển tất chịu ảnh hưởng, sẽ bị Lưu Tinh Chùy nện chết.
Chúng nhân vội cấp tốc tránh lùi ra xa, Lục Ly và Khương Khinh Linh rốt cục chạy tới. Vô số Phệ Hồn Ma Điệp bay múa mà ra, không ngừng bắn vào trong thân thể đám mọi rợ, rất nhanh cả bốn tên mọi rợ đều đứng im bất động.
- Huyết mạch bát phẩm đúng là hung tàn!
Lục Ly ngấm ngầm cảm khái, Thần Khải của Lục gia mà hắn được thấy khi trước cũng rất cường đại. Không biết mười hai Vương Tộc có được huyết mạch bát phẩm còn lại sẽ cường đại và biến thái đến cỡ nào?
Từng tên phân thân bay vụt qua, đám mọi rợ lại vẫn không chút động tĩnh, Lục Ly triệt để yên tâm. Bản tôn bay tới trực tiếp vồ nát từng chiếc đầu lâu, đám người Khương Hỗ nhìn mà không khỏi âm thầm líu lưỡi, trong ánh mắt nhìn Lục Ly chất đầy vẻ kính sợ.
Vốn ở trong lòng chúng nhân, Lục Ly chỉ là một tên tiểu bạch kiểm (mặt trắng nhỏ) ăn bám, nhờ vào Khương Khinh Linh mới được thượng vị. Nhưng giờ bọn hắn mới phát hiện mình sai, sai lớn. Cả đám bọn họ vây quanh bốn tên mọi rợ công kích lâu như vậy, lại chỉ có thể thương đến chút da lông, vậy mà Lục Ly vừa tuỳ tiện ra tay liền đã vồ nát đầu lâu?
Đương nhiên cũng có một hai người không phục, cho rằng là nhờ được Khương Khinh Linh phối hợp. Nếu để cho bọn hắn cận thân, dự tính chắc cũng có thể nhẹ nhàng đánh nát đầu lâu đám mọi rợ kia.
Khương Khinh Linh không ngừng phóng thích huyết mạch thần kỹ, nhưng không hề cảm thấy suy yếu, trong mắt hồ ly toàn là ánh sáng mê người. Nhìn ngân trảo đầm đìa máu me của Lục Ly, nàng không chỉ không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại càng cảm thấy Lục Ly thần bí.
Cảnh giới chỉ mới là Bất Diệt Cảnh, tốc độ lại siêu quá Nhân Hoàng sơ kỳ, thần niệm mạnh đến biến thái, còn có thể phóng thích nhiều phân thân lấy giả loạn thật như vậy, sức tấn công cũng rất hung tàn… Trên người Lục Ly rốt cục ẩn giấu bao nhiêu bí mật?
Nữ nhân trời sinh đã có tính hiếu kỳ và tâm lý bát quái, lúc các nàng sinh ra tâm thái hiếu kỳ nồng đậm với một nam tử, thường thường sẽ luân hãm rất nhanh, bất tri bất giác liền lạc mất chính mình.
Khương Khinh Linh đứng ngây ra đó, Lục Ly lại không ngốc, sau khi đánh giết xong tên mọi rợ cuối cùng, lập tức vung tay nói:
- Mang theo cỗ thi thể kia, lập tức di chuyển.
Đám Khương Hỗ hồi thần lại, một người bay tới chỗ thi thể võ giả Đỗ gia, lại phát hiện kết cục võ giả kia vô cùng thê thảm, cả người bị nện thành thịt nát, căn bản không cách nào thu liệm thi thể.
Cuối cùng đành bỏ lại tàn thi, chỉ mang theo chiếc áo bào rách rưới bị máu tươi nhiễm đỏ, đợi sau này trở về có thể lập mộ gió cho hắn.
Chúng nhân cấp tốc rời đi, tránh cho bị dị tộc vây giết.
Trước lúc mọi người tiến vào, Khương Thiên Thuận không ngừng dặn dò, nói tốc độ giao chiến trong này nhất định phải nhanh. Nếu cảm thấy không cách nào chiến thắng, lập tức liền trốn. Ngàn vạn không thể ham chiến, bằng không sẽ dẫn tới càng lúc càng nhiều dị tộc.
Khương Hỗ mang theo chúng nhân tiến vào trong một sơn động, mặt ngoài sơn động có một tiêu ký rất mờ. Khương Thiên Thuận nói qua, hang động như thế này là an toàn, các địa điểm tốt nhất để trốn vào giữ mạng, các đời võ giả từng tiến vào qua nơi này sớm đã thăm dò rất rõ ràng.
Ngao ngao.
Vào sơn động không bao lâu, nơi xa chợt vang lên một mảnh tiếng kêu hét phẫn nộ. Dù chúng nhân đã men theo sơn động tiến vào rất sâu dưới lòng đất, lại vẫn bị chấn cho khí huyết quay cuồng. Rõ ràng đang có không ít Man tộc chạy tới, nghe tiếng thì ít nhất cũng phải mấy chục tên.
Mấy chục tên Man tộc, đám người Lục Ly không sợ, chẳng qua vừa mới khai chiến với Man tộc, miễn cưỡng thăm dò được chút để uẩn, tốt nhất vẫn đừng nên dây vào quá sâu. Ở trong đây không phải trò đùa, đi nhầm một bước, rất có thể sẽ khiến tất cả mọi người nằm lại nơi đây.
Còn một điểm nữa!
Lục Ly cảm thấy mấy tên mọi rợ gặp được vừa rồi không phải là cường giả Man tộc, nếu võ giả Man tộc chỉ có sức chiến đấu cỡ đó, sợ rằng sớm đã bị Nhân tộc diệt tuyệt.
Ở thời kỳ viễn cổ, vạn tộc tranh bá. Ba lần diễn ra vạn tộc đại chiến, Man tộc có thể tồn tại được đến giờ, đồng thời còn có thể lần nữa quật khởi, chiếm lấy Bắc Man đại địa.
Nếu chủng tộc này không có được thủ đoạn thần thông cường đại, đó gần như là điều không thể. Vật cạnh thiên trạch, thích giả sinh tồn, ở cái thế giới này thực lực mới là tiền vốn duy nhất để có thể tiếp tục tồn tại.
Sơn động này quả thực an toàn, một đường vươn dài xuống dưới, cũng không biết đi bao xa, tiếng gầm gừ mặt trên dần mơ hồ sau đó im bặt.
Lại đi nửa canh giờ, thông đạo bắt đầu hướng lên trên, tiếp tục qua ba nén hương, mọi người mới đi ra khỏi thông đạo.
- Những thông đạo thế này có phải do Nhân tộc đào ra không? Đất đá nơi này rất cứng rắn, đào lên không dễ dàng a.
Lúc đi trong thông đạo, một tên võ giả Tần gia dùng binh khí gõ lên vách, lại không lún vào được nửa tấc. Đất đá nơi đây cứng rắn dị thường, muốn khai quật ra thông đạo dài như vậy sợ là phải vận dụng Huyền khí Thánh giai, còn phải tiêu tốn thời gian rất lâu mới có thể làm được.
Vừa ra sơn động, chúng nhân lập tức tản ra thần niệm, thăm dò tình hình quanh bốn phía. Sau khi xác định không có dị tộc mai phục, mọi người mới nhanh chân đi tới, tìm kiếm con mồi.
Không sai!
Có thể nơi đây nói là một trường săn, võ giả năm tộc vừa là con mồi, lại vừa là thợ săn. Còn ai là con mồi, ai là thợ săn thì phải dựa vào thủ đoạn, dựa vào thực lực đển phán định. Kẻ không đủ năng lực sẽ trở thành con mồi, biến thành điểm tích lũy cho người chiến thắng.
Đi về phía trước mấy trăm dặm, đôi mắt Khương Hỗ đột nhiên sáng rực, hắn giơ tay ra hiệu mọi người dừng lại, nói:
- Phía trước mặt có bốn tên Vũ tộc chính đang nghỉ ngơi.
- Vũ tộc?
Ánh mắt chúng nhân đồng loạt lấp lánh, trong tứ tộc nếu nói ai là dễ đối phó nhất, vậy tuyệt đối là Vũ tộc. Bởi vì so ra lực công kích của Vũ tộc tương đối yếu, Vũ tộc là chủng tộc duy nhất có thể phi hành ở chỗ này, bởi vì sau lưng chúng có mọc cánh, chẳng qua trọng lực nơi này quá mạnh, ưu thế phi hành bị áp chế rất nhiều.
Nói cách khác năng lực chạy trốn của Vũ tộc rất mạnh, lực công kích lại tương đối yếu, chỉ cần mọi người phản ứng đủ nhanh, ra tay chém giết trước khi Vũ tộc kịp chạy trốn, bốn tên Vũ tộc này liền sẽ thành điểm tích lũy trong tay bọn họ.
- Phân tán hành động, sau đó đồng loạt ra tay!
Khương Khinh Linh vung tay, chúng nhân tách ra, bốn người thành một tổ, hai tổ vòng sang hai bên, hình thành thế hợp vây.
- Chờ đã!
Lục Ly lại khoát tay nói:
- Tốt nhất vẫn đừng nên tách ra thì hơn, chỗ này không phải địa bàn Man tộc ư? Sao lại xuất hiện Vũ tộc, ta cứ cảm thấy có gì đó không đúng.
- Có gì mà không đúng?
Khương Khinh Linh nghi hoặc nhìn Lục Ly nói:
- Vũ tộc có thể bay, tốc độ lại nhanh, bọn hắn thường xuyên phi hành khắp nơi, mấy tên kia chắc là chiến bại, sau đó chạy trốn tới chỗ này. Được rồi, nếu ngươi đã muốn cùng nhau hành động, vậy liền bảo thủ chút, đi thôi.
Lục Ly khẽ gật đầu, mọi người cùng đi, như thế dù xảy ra chuyện cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, chia binh một khi gặp phải mai phục, sợ rằng sẽ dữ nhiều lành ít.
Chúng nhân vô thanh vô tức áp sát lại gần, đợi khi cách bốn tên Vũ tộc kia chừng ngàn thước, trên thân Khương Khinh Linh tràn ra sát khí, vung tay hô:
- Xuất kích!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.