Chương 537: Người là dao thớt
Yêu Dạ
14/06/2021
Trong quảng trường nhỏ bên ngoài thành bảo có ít nhất sáu ngàn người, thần niệm khóa chặt Lục Ly chí ít cũng phải hai ba vạn đạo, thậm chí càng nhiều. Bởi vì rất rất nhiều thần niệm cường đại lặng lẽ đảo qua, Lục Ly không cảm ứng được.
Trong không ít thần niệm thậm chí ngầm giấu sát cơ, có rất mãnh liệt, có ẩn tàng rất sâu.
Lúc này Lục Ly có cảm giác tựa như đang bị mấy vạn con Hồng Hoang mãnh thú nhìn chằm chằm, cả người như rớt xuống hầm băng, có thể bị giết bất cứ lúc nào.
Muốn gia nhập Thí Ma Điện, yêu cầu thấp nhất phải là Quân Hầu Cảnh, ở nơi này, Nhân Hoàng nhiều như chó chạy ngoài đường, Địa Tiên cũng không biết bao nhiêu mà kể, số lượng chính xác chắc chỉ trưởng lão Thí Ma Điện mới biết được.
Nhiều cường giả như vậy, bằng vào chút thực lực của Lục Ly, rất nhiều người chỉ cần đưa tay liền có thể bóp chết. Sâu trong linh hồn hắn cũng không ngừng tuôn ra cảnh báo nguy hiểm, bởi thế mới lập tức vận dụng Long Ngâm thần kỹ gầm thét một tiếng.
Long Ngâm thần kỹ không có tác dụng quá lớn đối với cường giả tại trường, nhưng thần kỹ này có một chỗ tốt, đó là có thể khiến cho tiếng nói trở nên to rõ dị thường, chấn thiên động địa, từng ngóc ngách trong Thí Ma Thành đều có thể nghe được tiếng rống của Lục Ly.
Tiếng rống vừa ra, Lục Ly phát hiện số thần niệm đảo qua trên người mình lại nhiều thêm một chút. Phỏng chừng một ít lão quái đang bế quan đều bị hắn đánh thức, lúc này mới phát ra thần niệm dò xét xem đã xảy ra chuyện gì.
- Rống cái gì?
Có tiếng quát lạnh lùng vang lên, tiếp đó một đạo thân ảnh cường tráng đột ngột xuất hiện, bộ dáng bên ngoài không khác gì trung niên. Nhưng khí tức già yếu trong người lại rất đậm, chính là gia gia của Khương Khinh Linh, Khương Thiên Thuận.
Trưởng lão xuất hiện đệ đầu tiên lại là Khương Thiên Thuận, Lục Ly thoáng kinh ngạc, theo lý mà nói hẳn phải là trưởng lão chấp pháp đi ra trước mới đúng.
Khương Thiên Thuận lạnh lùng liếc nhìn Lục Ly một cái, sau đó đảo mắt nhìn sang Khương Khinh Linh nói:
- Linh Nhi, lại đây, theo ta đi về.
- Không!
Khương Khinh Linh quật cường đứng ở sau lưng Lục Ly, còn duỗi tay ôm lấy Lục Ly nói:
- Ta muốn ở chung với Lục Ly, nếu Lục Ly chết rồi, ta tuyệt không sống một mình!
Hoa
Lời này của Khương Khinh Linh lập tức dẫn lên một mảnh xôn xao, vị này chính là thiên kiêu tương lai a, không ngờ lại đứng về phía Lục Ly? Xem ra đã bị Lục Ly nắm xuống? Bằng không sao lại lấy tính mạng ra uy hiếp?
- Hồ nháo!
Khương Thiên Thuận hừ lạnh một tiếng, sau đó thân hình chợt lóe, hóa thành một đạo tàn ảnh lách tới sau lưng Khương Khinh Linh. Tốc độ hắn quá nhanh, Lục Ly và Khương Khinh Linh đều không kịp phản ứng, cổ tay Khương Thiên Thuận đã chặt lên gáy Khương Khinh Linh. Hai mắt Khương Khinh Linh trắng dã, cả người ngã sấp xuống, ngất đi.
Hưu
Khương Thiên Thuận ôm ngang hông Khương Khinh Linh, thân hình lần nữa lóe lên phóng vút ra phía ngoài, thoáng chốc liền biến mất trong đại điện, tốc độ nhanh đến mức Lục Ly căn bản không kịp làm bất kỳ phản ứng nào.
- Ha ha!
Lục Ly khẽ cười tự giễu, Khương Thiên Thuận vẫn nhìn hắn không vừa mắt, cũng quả quyết không cho phép Khương Khinh Linh được ở cùng với hắn.
Chẳng qua hắn ngẫm nghĩ kỹ thì cũng phần nào hiểu được cách làm này của Khương Thiên Thuận.
Mặc dù có thể Khương Thiên Thuận rất phẫn nộ đối với hành vi mưu hại Khương Khinh Linh của đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Toan, nhưng hắn rõ ràng không muốn bởi vì việc này mà triệt để trở mặt với tứ đại thế lực. Làm vậy sẽ chỉ khiến Linh Lung Các tứ bề thụ địch, rất có hại cho lợi ích của Linh Lung Các.
Hoặc là...
Tứ đại thế lực đã đạt thành thỏa thuận trao đổi lợi ích với Linh Lung. Bởi vậy mới khiến Khương Thiên Thuận, người đại diện cho Linh Lung Các ngậm miệng, không chỉ không đứng về phía Lục Ly mà rõ ràng còn không có ý nhúng tay vào việc này.
Hết thảy đều có khả năng!
Lục Ly lại không có quá nhiều phẫn nộ, hắn không muốn Khương Khinh Linh bị liên lụy vào chuyện này, hắn không hi vọng Khương Khinh Linh phải chịu bất cứ tổn hại gì, hắn đã thiếu nợ Khương Khinh Linh rất rất nhiều.
Khương Khinh Linh bị mang đi, Lục Ly không khỏi có chút nhẹ nhàng. Giờ hắn lẻ loi một mình, chân trần không sợ ướt giày, cùng lắm thì ngọc đá cùng nát.
Trên mặt hắn lộ ra một tia quyết tuyệt, mắt lạnh quét nhìn ra bên ngoài, Huyền lực trong tay lấp lánh vờn quanh Man Thần Đỉnh, trên sừng Tiểu Bạch cũng chớp sáng lôi điện, khóe miệng hắn nhếch lên ý cười gằn, quát to:
- Điện chủ Thí Ma Điện ở đâu? Việc này nếu lão nhân gia ngài không đứng ra làm chủ, Lục mỗ chỉ còn cách bồi táng với mấy vị công tử tiểu thư!
Câu này cũng được Lục Ly dùng Long Ngâm thần kỹ hét ra, hắn vừa dứt lời, bốn phía lập tức rộ lên tiếng quát mắng.
- Hỗn xược …
- Dám vô lễ với điện chủ, tiểu tử ngươi tội không thể tha!
- Tên nhãi ranh, gan to bằng trời, chết không có gì đáng tiếc...
- Tìm chết!
- ...
Từng tiếng quát lớn vang lên, Lục Ly thật sự quá ngông cuồng, dám khiêu khích quyền uy Thí Ma Điện ngay trước mặt bao người. Nếu là người bình thường người làm vậy, sợ rằng sớm đã bị vồ chết.
- Ha ha ha ha!
Đối mặt ngàn người chỉ trỏ, Lục Ly lại không có nửa điểm sợ sệt, cất tiếng cười lớn nói:
- Thí Ma Điện là thủ hộ thần của Nhân tộc, được ức vạn con dân Nhân tộc kính ngưỡng, thành viên Thí Ma Điện cũng đều là cường giả, nguyên lão, thái sơn bắc đẩu của Nhân tộc. Các ngươi đều sống qua năm tháng dài lâu, là đại nhân vật đứng sừng sững trên đỉnh Nhân tộc, theo lý hẳn phải có được lòng dạ lớn như biển cả mới đúng.
- Năm nay Lục Ly mới chỉ mười bảy tuổi, chẳng lẽ một đám trưởng bối lão tổ như các ngươi không dung được tên tiểu tử cỏn con như ta làm càn? Hôm nay Lục Ly gào thét ở Thí Ma Thành, là vì muốn cầu một công đạo liêm chính, nếu các ngươi không thể cho ta, ta chết không nhắm mắt!
Lục Ly cũng vung đi ra, dù sao cùng lắm chỉ là chết thêm một lần. Khương Khinh Linh bị mang đi, ngoài đại điện không nhìn thấy trưởng lão, cũng không thấy điện chủ Thí Ma Điện, cảnh này khiến hắn cảm giác dường như cục diện đã thất khống.
Bởi thế hắn không thể không binh hành hiểm chiêu, triệt để làm to chuyện!
Lục Ly nói chuyện rất có kỹ xảo, chụp lên đầu đám lão gia hỏa một chiếc mũ cao, ỷ vào mình còn trẻ, nếu đám lão gia hỏa kia bởi vì hắn không hiểu lễ nghĩa mà trách phạt, vậy chỉ chứng tỏ đám lão gia hỏa này không đủ khí lượng, sẽ chỉ khiến thiên hạ chê cười.
- Hừ!
Song tựa hồ ý tưởng này của hắn có chút hão huyền, một tiếng hừ lạnh nổ vang trong linh hồn hắn, khiến hắn choáng váng xây xẩm mặt mày. Tiếp đó chỉ thấy một cơn gió mát lướt nhẹ đến, không gian bốn phía bỗng chốc cứng lại. Không chỉ không gian xung quanh hắn cứng lại, mà dường như toàn bộ không thời gian trong đại điện đều cứng lại.
Xùy
Một bàn tay thò ra từ trong hư không, Lục Ly trơ mắt nhìn bàn tay kia bắt lấy Man Thần đỉnh, sau đó lại rụt vào trong hư không.
Đợi khi bàn tay hoàn toàn biến mất, không gian bốn phía trở lại bình thường, thời gian tiếp tục trôi đi, khác biệt duy nhất chỉ là Man Thần Đỉnh trong tay Lục Ly đã tan biến.
Bá bá bá
Sắc mặt Lục Ly tái nhợt như giấy, cục diện đã phát triển theo hướng xấu nhất. Chỗ dựa duy nhất của hắn bị người nhẹ nhàng phá đi, hắn đã quá coi thường thủ đoạn và thần thông của đám lão quái vật này.
Hưu
Lại có gió mát thổi đến, một bóng người ngưng hiện bên cạnh Lục Ly, là một lão đầu nhỏ gầy nghiêm khắc. Lão đầu kia duỗi tay bắt lấy bả vai Lục Ly, cứ vậy xách hắn đi ra.
Lão giả chỉ nắm lấy vai Lục Ly, nhưng lúc này cả người Lục Ly lại đều không động được, thậm chí dù là ngón tay cũng không nhúc nhích nổi. Đồng thời Tiểu Bạch đứng trên đầu vai bên kia cũng cố gắng giãy dụa cử động, song đều không động đậy được.
- Xong rồi.
Trong lòng Lục Ly không khỏi cười khổ, lúc trong đại bản doanh ở tiểu chiến trường hắn đã tính toán ra rất nhiều loại khả năng có thể xảy ra, cũng nghĩ tới rất nhiều cách thức ứng đối,
Song giờ đây, đối diện với lực lượng tuyệt đối, hắn chẳng khác gì con kiến hôi, mọi biện pháp ứng đối mà hắn nghĩ ra đều vô dụng.
Ta là thịt cá, người là dao thớt chính là để chỉ tình cảnh như lúc này.
Trong không ít thần niệm thậm chí ngầm giấu sát cơ, có rất mãnh liệt, có ẩn tàng rất sâu.
Lúc này Lục Ly có cảm giác tựa như đang bị mấy vạn con Hồng Hoang mãnh thú nhìn chằm chằm, cả người như rớt xuống hầm băng, có thể bị giết bất cứ lúc nào.
Muốn gia nhập Thí Ma Điện, yêu cầu thấp nhất phải là Quân Hầu Cảnh, ở nơi này, Nhân Hoàng nhiều như chó chạy ngoài đường, Địa Tiên cũng không biết bao nhiêu mà kể, số lượng chính xác chắc chỉ trưởng lão Thí Ma Điện mới biết được.
Nhiều cường giả như vậy, bằng vào chút thực lực của Lục Ly, rất nhiều người chỉ cần đưa tay liền có thể bóp chết. Sâu trong linh hồn hắn cũng không ngừng tuôn ra cảnh báo nguy hiểm, bởi thế mới lập tức vận dụng Long Ngâm thần kỹ gầm thét một tiếng.
Long Ngâm thần kỹ không có tác dụng quá lớn đối với cường giả tại trường, nhưng thần kỹ này có một chỗ tốt, đó là có thể khiến cho tiếng nói trở nên to rõ dị thường, chấn thiên động địa, từng ngóc ngách trong Thí Ma Thành đều có thể nghe được tiếng rống của Lục Ly.
Tiếng rống vừa ra, Lục Ly phát hiện số thần niệm đảo qua trên người mình lại nhiều thêm một chút. Phỏng chừng một ít lão quái đang bế quan đều bị hắn đánh thức, lúc này mới phát ra thần niệm dò xét xem đã xảy ra chuyện gì.
- Rống cái gì?
Có tiếng quát lạnh lùng vang lên, tiếp đó một đạo thân ảnh cường tráng đột ngột xuất hiện, bộ dáng bên ngoài không khác gì trung niên. Nhưng khí tức già yếu trong người lại rất đậm, chính là gia gia của Khương Khinh Linh, Khương Thiên Thuận.
Trưởng lão xuất hiện đệ đầu tiên lại là Khương Thiên Thuận, Lục Ly thoáng kinh ngạc, theo lý mà nói hẳn phải là trưởng lão chấp pháp đi ra trước mới đúng.
Khương Thiên Thuận lạnh lùng liếc nhìn Lục Ly một cái, sau đó đảo mắt nhìn sang Khương Khinh Linh nói:
- Linh Nhi, lại đây, theo ta đi về.
- Không!
Khương Khinh Linh quật cường đứng ở sau lưng Lục Ly, còn duỗi tay ôm lấy Lục Ly nói:
- Ta muốn ở chung với Lục Ly, nếu Lục Ly chết rồi, ta tuyệt không sống một mình!
Hoa
Lời này của Khương Khinh Linh lập tức dẫn lên một mảnh xôn xao, vị này chính là thiên kiêu tương lai a, không ngờ lại đứng về phía Lục Ly? Xem ra đã bị Lục Ly nắm xuống? Bằng không sao lại lấy tính mạng ra uy hiếp?
- Hồ nháo!
Khương Thiên Thuận hừ lạnh một tiếng, sau đó thân hình chợt lóe, hóa thành một đạo tàn ảnh lách tới sau lưng Khương Khinh Linh. Tốc độ hắn quá nhanh, Lục Ly và Khương Khinh Linh đều không kịp phản ứng, cổ tay Khương Thiên Thuận đã chặt lên gáy Khương Khinh Linh. Hai mắt Khương Khinh Linh trắng dã, cả người ngã sấp xuống, ngất đi.
Hưu
Khương Thiên Thuận ôm ngang hông Khương Khinh Linh, thân hình lần nữa lóe lên phóng vút ra phía ngoài, thoáng chốc liền biến mất trong đại điện, tốc độ nhanh đến mức Lục Ly căn bản không kịp làm bất kỳ phản ứng nào.
- Ha ha!
Lục Ly khẽ cười tự giễu, Khương Thiên Thuận vẫn nhìn hắn không vừa mắt, cũng quả quyết không cho phép Khương Khinh Linh được ở cùng với hắn.
Chẳng qua hắn ngẫm nghĩ kỹ thì cũng phần nào hiểu được cách làm này của Khương Thiên Thuận.
Mặc dù có thể Khương Thiên Thuận rất phẫn nộ đối với hành vi mưu hại Khương Khinh Linh của đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Toan, nhưng hắn rõ ràng không muốn bởi vì việc này mà triệt để trở mặt với tứ đại thế lực. Làm vậy sẽ chỉ khiến Linh Lung Các tứ bề thụ địch, rất có hại cho lợi ích của Linh Lung Các.
Hoặc là...
Tứ đại thế lực đã đạt thành thỏa thuận trao đổi lợi ích với Linh Lung. Bởi vậy mới khiến Khương Thiên Thuận, người đại diện cho Linh Lung Các ngậm miệng, không chỉ không đứng về phía Lục Ly mà rõ ràng còn không có ý nhúng tay vào việc này.
Hết thảy đều có khả năng!
Lục Ly lại không có quá nhiều phẫn nộ, hắn không muốn Khương Khinh Linh bị liên lụy vào chuyện này, hắn không hi vọng Khương Khinh Linh phải chịu bất cứ tổn hại gì, hắn đã thiếu nợ Khương Khinh Linh rất rất nhiều.
Khương Khinh Linh bị mang đi, Lục Ly không khỏi có chút nhẹ nhàng. Giờ hắn lẻ loi một mình, chân trần không sợ ướt giày, cùng lắm thì ngọc đá cùng nát.
Trên mặt hắn lộ ra một tia quyết tuyệt, mắt lạnh quét nhìn ra bên ngoài, Huyền lực trong tay lấp lánh vờn quanh Man Thần Đỉnh, trên sừng Tiểu Bạch cũng chớp sáng lôi điện, khóe miệng hắn nhếch lên ý cười gằn, quát to:
- Điện chủ Thí Ma Điện ở đâu? Việc này nếu lão nhân gia ngài không đứng ra làm chủ, Lục mỗ chỉ còn cách bồi táng với mấy vị công tử tiểu thư!
Câu này cũng được Lục Ly dùng Long Ngâm thần kỹ hét ra, hắn vừa dứt lời, bốn phía lập tức rộ lên tiếng quát mắng.
- Hỗn xược …
- Dám vô lễ với điện chủ, tiểu tử ngươi tội không thể tha!
- Tên nhãi ranh, gan to bằng trời, chết không có gì đáng tiếc...
- Tìm chết!
- ...
Từng tiếng quát lớn vang lên, Lục Ly thật sự quá ngông cuồng, dám khiêu khích quyền uy Thí Ma Điện ngay trước mặt bao người. Nếu là người bình thường người làm vậy, sợ rằng sớm đã bị vồ chết.
- Ha ha ha ha!
Đối mặt ngàn người chỉ trỏ, Lục Ly lại không có nửa điểm sợ sệt, cất tiếng cười lớn nói:
- Thí Ma Điện là thủ hộ thần của Nhân tộc, được ức vạn con dân Nhân tộc kính ngưỡng, thành viên Thí Ma Điện cũng đều là cường giả, nguyên lão, thái sơn bắc đẩu của Nhân tộc. Các ngươi đều sống qua năm tháng dài lâu, là đại nhân vật đứng sừng sững trên đỉnh Nhân tộc, theo lý hẳn phải có được lòng dạ lớn như biển cả mới đúng.
- Năm nay Lục Ly mới chỉ mười bảy tuổi, chẳng lẽ một đám trưởng bối lão tổ như các ngươi không dung được tên tiểu tử cỏn con như ta làm càn? Hôm nay Lục Ly gào thét ở Thí Ma Thành, là vì muốn cầu một công đạo liêm chính, nếu các ngươi không thể cho ta, ta chết không nhắm mắt!
Lục Ly cũng vung đi ra, dù sao cùng lắm chỉ là chết thêm một lần. Khương Khinh Linh bị mang đi, ngoài đại điện không nhìn thấy trưởng lão, cũng không thấy điện chủ Thí Ma Điện, cảnh này khiến hắn cảm giác dường như cục diện đã thất khống.
Bởi thế hắn không thể không binh hành hiểm chiêu, triệt để làm to chuyện!
Lục Ly nói chuyện rất có kỹ xảo, chụp lên đầu đám lão gia hỏa một chiếc mũ cao, ỷ vào mình còn trẻ, nếu đám lão gia hỏa kia bởi vì hắn không hiểu lễ nghĩa mà trách phạt, vậy chỉ chứng tỏ đám lão gia hỏa này không đủ khí lượng, sẽ chỉ khiến thiên hạ chê cười.
- Hừ!
Song tựa hồ ý tưởng này của hắn có chút hão huyền, một tiếng hừ lạnh nổ vang trong linh hồn hắn, khiến hắn choáng váng xây xẩm mặt mày. Tiếp đó chỉ thấy một cơn gió mát lướt nhẹ đến, không gian bốn phía bỗng chốc cứng lại. Không chỉ không gian xung quanh hắn cứng lại, mà dường như toàn bộ không thời gian trong đại điện đều cứng lại.
Xùy
Một bàn tay thò ra từ trong hư không, Lục Ly trơ mắt nhìn bàn tay kia bắt lấy Man Thần đỉnh, sau đó lại rụt vào trong hư không.
Đợi khi bàn tay hoàn toàn biến mất, không gian bốn phía trở lại bình thường, thời gian tiếp tục trôi đi, khác biệt duy nhất chỉ là Man Thần Đỉnh trong tay Lục Ly đã tan biến.
Bá bá bá
Sắc mặt Lục Ly tái nhợt như giấy, cục diện đã phát triển theo hướng xấu nhất. Chỗ dựa duy nhất của hắn bị người nhẹ nhàng phá đi, hắn đã quá coi thường thủ đoạn và thần thông của đám lão quái vật này.
Hưu
Lại có gió mát thổi đến, một bóng người ngưng hiện bên cạnh Lục Ly, là một lão đầu nhỏ gầy nghiêm khắc. Lão đầu kia duỗi tay bắt lấy bả vai Lục Ly, cứ vậy xách hắn đi ra.
Lão giả chỉ nắm lấy vai Lục Ly, nhưng lúc này cả người Lục Ly lại đều không động được, thậm chí dù là ngón tay cũng không nhúc nhích nổi. Đồng thời Tiểu Bạch đứng trên đầu vai bên kia cũng cố gắng giãy dụa cử động, song đều không động đậy được.
- Xong rồi.
Trong lòng Lục Ly không khỏi cười khổ, lúc trong đại bản doanh ở tiểu chiến trường hắn đã tính toán ra rất nhiều loại khả năng có thể xảy ra, cũng nghĩ tới rất nhiều cách thức ứng đối,
Song giờ đây, đối diện với lực lượng tuyệt đối, hắn chẳng khác gì con kiến hôi, mọi biện pháp ứng đối mà hắn nghĩ ra đều vô dụng.
Ta là thịt cá, người là dao thớt chính là để chỉ tình cảnh như lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.