Chương 538: Nhanh mồm nhanh miệng
Yêu Dạ
14/06/2021
Lần này Lục Ly đã triệt để đắc tội đám người Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Điệp Phi Vũ Lục Toan Lục Nghê. Điệp Phi Vũ có trả thù hay không thì không biết. nhưng nếu không giết bọn họ, Cơ Mộng Điềm và Lục Toan Dương Hiên nhất định sẽ trả thù.
Vấn đề là nếu giết, tứ đại thế lực sẽ huyết tẩy Bắc Mạc, bởi thế đây là tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Lục Ly định làm lớn chuyện lần này, lợi dụng tính mạng đám người Cơ Mộng Điềm và uy nghi của điện chủ Thí Ma Điện nhằm trấn áp tứ đại thế lực, đàm thỏa điều kiện, để sau này tứ đại thế lực không dám trả thù hắn.
Ý tưởng rất không sai!
Nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Hắn vừa mới ra ngoài, Khương Khinh Linh liền bị mang đi, sau đó chỗ dựa duy nhất trong tay bị lấy đi, đám người Cơ Mộng Điềm được cứu, Man Thần đỉnh còn bị đoạt.
Cuối cùng hắn bị bắt lại, giờ đang bị mang ra bên ngoài, hết thảy mọi chuyện đã không còn nằm trong tầm tay hắn nữa. Kết cục cuối cùng sẽ thế nào? Hắn có thể sống sót được hay không, tất cả đều phải xem ý trời.
- Ha ha, không biết chết sống!
- Tuổi trẻ khinh cuồng, tưởng là có chút bản sự liền cho rằng lão tử đệ nhất thiên hạ, còn dám làm loạn ở Thí Ma Thành... Ha ha, đúng là tìm chết.
- Tiểu tử này e là không sống nổi, gào thét trong Thí Ma Thành, bức hiếp Thí Ma Điện, chỉ riêng hai đại tội này đã đủ để xử tử.
- Nghe nói tiểu tử này một thân một mình đánh tan đại quân tứ tộc? Còn trẻ vậy mà đã có chiến lực biến thái như thế, thật là đáng tiếc.
- Hừ! Mấy chục vạn năm qua Nhân tộc có bao nhiêu thiên tài? Nhưng Thí Ma Điện lại một mực chỉ có một. Dám cả gan làm loạn ở Thí Ma Thành, đừng nói loại thiên tài cấp bậc này, dù có là đám Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Toan, một khi chọc giận ba vị điện chủ, thì cũng sẽ bị một chưởng vỗ chết.
- Ha ha, mấy ngày qua tứ đại thế lực âm thầm bận rộn lâu như vậy, làm sao tiểu tử này có thể sống được…
- ...
Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng nghị luận, không ngừng truyền vào trong tai Lục Ly, nhìn qua từng dôi tròng mắt chứa đầy giễu cợt như đang nhìn một người đã chết, nội tâm Lục Ly không khỏi trầm xuống.
Chết, hắn không sợ!
Chỉ là Bạch Thu Tuyết còn chưa được cứu, Lục Linh còn chưa tìm ra, Lục Nhân Hoàng còn chưa thoát khốn, hắn không cam tâm cứ vậy chết đi.
Nhưng giờ đến cả ngón tay hắn đều không động được, bị một tên trưởng lão xách lên bước nhanh đi tới một tòa thành bảo, hắn lại chẳng làm được gì.
Tòa thành bảo kia nằm ngay bên cạnh quảng trường, nhìn từ bên ngoài thành bảo có vẻ rất lớn, xem ra đại loại là nơi dùng để nghị sự của Thí Ma Thành.
Bên ngoài đại điện sớm đã có một đám người vây quanh, trưởng lão kia xách lấy Lục Ly nhanh chân tiến vào trong.
- Nhiều cường giả quá!
Vừa tiến vào, Lục Ly quét mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện bên trong chí ít có hơn trăm người, hơn nữa tất cả hơn trăm người này đều là cường giả Nhân Hoàng trở lên.
Xem ra hơn trăm người ở đây chính là những cường giả đỉnh cấp nhất của Nhân tộc, đương nhiên khẳng định còn có một số lão quái vật bế quan, hoặc là không hỏi thế sự nên không xuất hiện.
Hơn một trăm người đứng tách ra hai bên, chỉ có mười một người có tư cách ngồi. Hai bên trái phải mỗi bên năm người, thượng vị có ba chiếc bảo tọa, bảo tọa này cao hơn một chút, nhìn rất là cao cao tại thượng, chẳng qua này lúc này chỉ một chiếc bảo tọa là có người ngồi.
Lục Ly bị ném xuống chính giữa đại điện, đạo lực lượng vô danh bao phủ trên người hắn tan biến, hắn và Tiểu Bạch đã có thể động đậy.
Hí hí.
Tiểu Bạch nhe răng kêu lên một tiếng với tên trưởng lão kia, sau đó chui vào trong tay áo Lục Ly, Lục Ly chậm rãi đứng lên, đảo mắt liếc nhìn quanh đại điện một vòng.
Rất nhiều người đều rất lạ lẫm, hắn chỉ nhận thức mỗi Khương Thiên Thuận và trưởng lão chấp pháp. Trưởng lão chấp pháp ngồi ở hàng ghế đầu bên trái, rất rõ ràng người ngồi ở thượng vị kia có địa vị cao hơn hắn.
- Điện chủ Thí Ma Điện?
Lục Ly ngước mắt nhìn lên vị cường giả ngồi trên thượng vị, người kia nhìn không ra tuổi tác, nét mặt chỉ chừng khoảng năm sáu mươi tuổi, đầu tóc xám trắng, mặt không biểu tình, mũi ưng và đôi mày kiếm khiến hắn có được một loại khí thế không giận tự uy.
- Lục Ly, quỳ xuống!
Trưởng lão xách lấy Lục Ly tiến vào quát khẽ, chỉ lên lão giả ở thượng vị nói:
- Còn không bái kiến Nhị điện chủ, trưởng lão chấp pháp và chư vị trưởng lão.
- Nhị điện chủ?
Nội tâm Lục Ly lần nữa trầm xuống, điện chủ không đi ra, lại đi ra một tên Nhị điện chủ? Đây là một tín hiệu rất không tốt.
Hắn không quỳ xuống, tình thế đã như vậy rồi, hắn có quỳ chết ở đây cũng vô dụng. Đã vậy, vì sao hắn còn phải hèn mọn quỳ gối?
Hắn lạnh lùng cười nói:
- Nếu chư vị có thể cho ta một công đạo, ta dập đầu với từng người một trăm cái lại đã làm sao? Xem ra các ngươi không định xử lý công bình liêm chính việc này, vậy ta còn dập đầu làm gì? Muốn chém muốn giết cứ tự nhiên, dù sao Thí Ma Điện các ngươi cũng đâu có giảng đạo lý.
- Oanh!
Lục Ly dứt lời, một đạo uy áp khổng lồ đè ép xuống, ép cho cả người hắn quỳ rạp xuống đất, uy áp kia nặng tựa mấy chục vạn cân, đột ngột đè xuống khiến Lục Ly căn bản gánh không nổi.
Ầm!
Đầu gối Lục Ly trùng trùng nện mạnh xuống đất, hai tay còn phải chống xuống, bằng không phỏng chừng sẽ bị ép cho cả người dán lên mặt đất.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, trong mắt chợt lóe ngân quang, phóng thích Nhiên Huyết thần kỹ. Sau đó thò tay rút ra thần binh Long Đế sau lưng chống xuống đất, run rẩy nâng người dậy, gắng gượng chống đỡ trọng lực chậm rãi đứng thẳng, đầu từ từ ngước lên, trong mắt chất đầy hung quang như là dã thú, như là một con sói đơn độc kiêu ngạo bất thuần!
A...
Trong đại điện truyền ra một tiếng kinh hô khe khẽ, uy áp vừa rồi là do chính Nhị điện chủ phóng thích ra. Với chút cảnh giới của Lục Ly không ngờ lại vẫn có thể đứng vững, đối mặt nhiều cường giả như vậy mà hắn còn dám lấy ra binh khí, mắt lộ hung quang?
- Ha ha!
Lục Ly lạnh lùng khẽ cười, ngân quang trong mắt càng đậm, hắn nhìn thẳng lên Nhị điện chủ ngồi cao cao tại thượng trên chủ vị, chật vật mấp mấy miệng môi, gằn ra từng câu từng chữ:
- Nhị điện chủ thật là uy phong, chẳng qua... Ngươi sống không biết mấy trăm tuổi, lại đi bắt nạt một đứa con nít mười bảy tuổi như ta, ngươi không cảm thấy đỏ mặt ư? Hay là, uy nghi của Nhị điện chủ ngươi chỉ có thể được thể hiện thông qua bắt nạt đứa trẻ nít này?
A...
Hiện trường lần nữa vang lên tiếng hô khe khẽ, sắc mặt rất nhiều người không khỏi hiện vẻ cổ quái. Muốn cười mà không dám cười, muốn nói lại không biết nên nói thế nào.
Rất nhanh, uy áp bao phủ trên người Lục Ly tan biến, lời này của Lục Ly quá bén nhọn. Nếu Nhị điện chủ tiếp tục đè ép Lục Ly, như vậy truyền đi ra uy nghi của hắn sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.
Dù sao Lục Ly cũng chỉ mới mười bảy tuổi, đối với mọi người ở đây mà nói thì chỉ là một đứa trẻ ranh. Bắt nạt một đứa trẻ ranh không phải là chuyện vẻ vang gì.
Nhị điện chủ vẫn cứ mặt không biểu tình, nhìn không ra hỉ nộ, hắn mở miệng, ngữ khí rất là đạm mạc, không có bất cứ một tia tình tự nào:
- Nhanh mồm nhanh miệng không cứu được mạng ngươi đâu, ngươi đừng mong chọc giận bản tọa, Thí Ma Điện có quy củ của Thí Ma Điện. Quy củ này không phải chúng ta định ra, mà là các đời tiên tổ định ra. Ai dám xúc phạm đều phải chết! Mà ngươi... Đã xúc phạm mấy điều tử tội của Thí Ma Điện.
- Ha ha!
Lục Ly nghe xong lời của Nhị điện chủ liền bật cười, giờ đây hắn đã triệt để vung đi ra, trầm giọng hỏi:
- Chết cũng được, chẳng qua trước khi chết liệu có thể cho ta nói mấy câu, hỏi mấy vấn đề?
Nhị điện chủ không gật đầu, cũng không lắc đầu, càng không lên tiếng, tính là mặc nhận cho phép Lục Ly lên tiếng.
Lục Ly nhìn quanh chúng nhân bốn phía một lượt, lại không dừng ở trên thân trưởng lão chấp pháp trưởng lão dù chỉ một giây. Từ khi tiến vào trưởng lão chấp pháp một mực không nhìn hắn, cũng không nói gì, đối với hắn Lục Ly đã không ôm lấy hi vọng, nếu muốn giữ mạng thì chỉ còn cách tự cứu.
Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt, sau đó hỏi:
- Xin hỏi Nhị điện chủ, Lục Ly phạm vào tử tội gì? Cụ thể là những điều nào?
Nhị điện chủ không đáp mà quét mắt nhìn sang tên trưởng lão bên cạnh Lục Ly, nói:
- Dương trưởng lão, ngươi nói đi.
Dương trưởng lão thoáng ngừng một lát rồi nói:
- Không nói những cái khác, chỉ nói ngươi trái lệnh trưởng lão Thí Ma Điện, cự tuyệt đi ra tiểu thế giới, còn định uy hiếp Thí Ma Điện. Sau khi ra ngoài lại gào thét ngay trong Thí Ma Thành, khiêu khích uy quyền của Thí Ma Điện, giờ lại còn chống đối Nhị điện chủ, chỉ mấy điều kia đã đủ cho ngươi chết mấy lần.
Vấn đề là nếu giết, tứ đại thế lực sẽ huyết tẩy Bắc Mạc, bởi thế đây là tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Lục Ly định làm lớn chuyện lần này, lợi dụng tính mạng đám người Cơ Mộng Điềm và uy nghi của điện chủ Thí Ma Điện nhằm trấn áp tứ đại thế lực, đàm thỏa điều kiện, để sau này tứ đại thế lực không dám trả thù hắn.
Ý tưởng rất không sai!
Nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Hắn vừa mới ra ngoài, Khương Khinh Linh liền bị mang đi, sau đó chỗ dựa duy nhất trong tay bị lấy đi, đám người Cơ Mộng Điềm được cứu, Man Thần đỉnh còn bị đoạt.
Cuối cùng hắn bị bắt lại, giờ đang bị mang ra bên ngoài, hết thảy mọi chuyện đã không còn nằm trong tầm tay hắn nữa. Kết cục cuối cùng sẽ thế nào? Hắn có thể sống sót được hay không, tất cả đều phải xem ý trời.
- Ha ha, không biết chết sống!
- Tuổi trẻ khinh cuồng, tưởng là có chút bản sự liền cho rằng lão tử đệ nhất thiên hạ, còn dám làm loạn ở Thí Ma Thành... Ha ha, đúng là tìm chết.
- Tiểu tử này e là không sống nổi, gào thét trong Thí Ma Thành, bức hiếp Thí Ma Điện, chỉ riêng hai đại tội này đã đủ để xử tử.
- Nghe nói tiểu tử này một thân một mình đánh tan đại quân tứ tộc? Còn trẻ vậy mà đã có chiến lực biến thái như thế, thật là đáng tiếc.
- Hừ! Mấy chục vạn năm qua Nhân tộc có bao nhiêu thiên tài? Nhưng Thí Ma Điện lại một mực chỉ có một. Dám cả gan làm loạn ở Thí Ma Thành, đừng nói loại thiên tài cấp bậc này, dù có là đám Cơ Mộng Điềm Dương Hiên Lục Toan, một khi chọc giận ba vị điện chủ, thì cũng sẽ bị một chưởng vỗ chết.
- Ha ha, mấy ngày qua tứ đại thế lực âm thầm bận rộn lâu như vậy, làm sao tiểu tử này có thể sống được…
- ...
Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng nghị luận, không ngừng truyền vào trong tai Lục Ly, nhìn qua từng dôi tròng mắt chứa đầy giễu cợt như đang nhìn một người đã chết, nội tâm Lục Ly không khỏi trầm xuống.
Chết, hắn không sợ!
Chỉ là Bạch Thu Tuyết còn chưa được cứu, Lục Linh còn chưa tìm ra, Lục Nhân Hoàng còn chưa thoát khốn, hắn không cam tâm cứ vậy chết đi.
Nhưng giờ đến cả ngón tay hắn đều không động được, bị một tên trưởng lão xách lên bước nhanh đi tới một tòa thành bảo, hắn lại chẳng làm được gì.
Tòa thành bảo kia nằm ngay bên cạnh quảng trường, nhìn từ bên ngoài thành bảo có vẻ rất lớn, xem ra đại loại là nơi dùng để nghị sự của Thí Ma Thành.
Bên ngoài đại điện sớm đã có một đám người vây quanh, trưởng lão kia xách lấy Lục Ly nhanh chân tiến vào trong.
- Nhiều cường giả quá!
Vừa tiến vào, Lục Ly quét mắt nhìn quanh một vòng, phát hiện bên trong chí ít có hơn trăm người, hơn nữa tất cả hơn trăm người này đều là cường giả Nhân Hoàng trở lên.
Xem ra hơn trăm người ở đây chính là những cường giả đỉnh cấp nhất của Nhân tộc, đương nhiên khẳng định còn có một số lão quái vật bế quan, hoặc là không hỏi thế sự nên không xuất hiện.
Hơn một trăm người đứng tách ra hai bên, chỉ có mười một người có tư cách ngồi. Hai bên trái phải mỗi bên năm người, thượng vị có ba chiếc bảo tọa, bảo tọa này cao hơn một chút, nhìn rất là cao cao tại thượng, chẳng qua này lúc này chỉ một chiếc bảo tọa là có người ngồi.
Lục Ly bị ném xuống chính giữa đại điện, đạo lực lượng vô danh bao phủ trên người hắn tan biến, hắn và Tiểu Bạch đã có thể động đậy.
Hí hí.
Tiểu Bạch nhe răng kêu lên một tiếng với tên trưởng lão kia, sau đó chui vào trong tay áo Lục Ly, Lục Ly chậm rãi đứng lên, đảo mắt liếc nhìn quanh đại điện một vòng.
Rất nhiều người đều rất lạ lẫm, hắn chỉ nhận thức mỗi Khương Thiên Thuận và trưởng lão chấp pháp. Trưởng lão chấp pháp ngồi ở hàng ghế đầu bên trái, rất rõ ràng người ngồi ở thượng vị kia có địa vị cao hơn hắn.
- Điện chủ Thí Ma Điện?
Lục Ly ngước mắt nhìn lên vị cường giả ngồi trên thượng vị, người kia nhìn không ra tuổi tác, nét mặt chỉ chừng khoảng năm sáu mươi tuổi, đầu tóc xám trắng, mặt không biểu tình, mũi ưng và đôi mày kiếm khiến hắn có được một loại khí thế không giận tự uy.
- Lục Ly, quỳ xuống!
Trưởng lão xách lấy Lục Ly tiến vào quát khẽ, chỉ lên lão giả ở thượng vị nói:
- Còn không bái kiến Nhị điện chủ, trưởng lão chấp pháp và chư vị trưởng lão.
- Nhị điện chủ?
Nội tâm Lục Ly lần nữa trầm xuống, điện chủ không đi ra, lại đi ra một tên Nhị điện chủ? Đây là một tín hiệu rất không tốt.
Hắn không quỳ xuống, tình thế đã như vậy rồi, hắn có quỳ chết ở đây cũng vô dụng. Đã vậy, vì sao hắn còn phải hèn mọn quỳ gối?
Hắn lạnh lùng cười nói:
- Nếu chư vị có thể cho ta một công đạo, ta dập đầu với từng người một trăm cái lại đã làm sao? Xem ra các ngươi không định xử lý công bình liêm chính việc này, vậy ta còn dập đầu làm gì? Muốn chém muốn giết cứ tự nhiên, dù sao Thí Ma Điện các ngươi cũng đâu có giảng đạo lý.
- Oanh!
Lục Ly dứt lời, một đạo uy áp khổng lồ đè ép xuống, ép cho cả người hắn quỳ rạp xuống đất, uy áp kia nặng tựa mấy chục vạn cân, đột ngột đè xuống khiến Lục Ly căn bản gánh không nổi.
Ầm!
Đầu gối Lục Ly trùng trùng nện mạnh xuống đất, hai tay còn phải chống xuống, bằng không phỏng chừng sẽ bị ép cho cả người dán lên mặt đất.
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, trong mắt chợt lóe ngân quang, phóng thích Nhiên Huyết thần kỹ. Sau đó thò tay rút ra thần binh Long Đế sau lưng chống xuống đất, run rẩy nâng người dậy, gắng gượng chống đỡ trọng lực chậm rãi đứng thẳng, đầu từ từ ngước lên, trong mắt chất đầy hung quang như là dã thú, như là một con sói đơn độc kiêu ngạo bất thuần!
A...
Trong đại điện truyền ra một tiếng kinh hô khe khẽ, uy áp vừa rồi là do chính Nhị điện chủ phóng thích ra. Với chút cảnh giới của Lục Ly không ngờ lại vẫn có thể đứng vững, đối mặt nhiều cường giả như vậy mà hắn còn dám lấy ra binh khí, mắt lộ hung quang?
- Ha ha!
Lục Ly lạnh lùng khẽ cười, ngân quang trong mắt càng đậm, hắn nhìn thẳng lên Nhị điện chủ ngồi cao cao tại thượng trên chủ vị, chật vật mấp mấy miệng môi, gằn ra từng câu từng chữ:
- Nhị điện chủ thật là uy phong, chẳng qua... Ngươi sống không biết mấy trăm tuổi, lại đi bắt nạt một đứa con nít mười bảy tuổi như ta, ngươi không cảm thấy đỏ mặt ư? Hay là, uy nghi của Nhị điện chủ ngươi chỉ có thể được thể hiện thông qua bắt nạt đứa trẻ nít này?
A...
Hiện trường lần nữa vang lên tiếng hô khe khẽ, sắc mặt rất nhiều người không khỏi hiện vẻ cổ quái. Muốn cười mà không dám cười, muốn nói lại không biết nên nói thế nào.
Rất nhanh, uy áp bao phủ trên người Lục Ly tan biến, lời này của Lục Ly quá bén nhọn. Nếu Nhị điện chủ tiếp tục đè ép Lục Ly, như vậy truyền đi ra uy nghi của hắn sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều.
Dù sao Lục Ly cũng chỉ mới mười bảy tuổi, đối với mọi người ở đây mà nói thì chỉ là một đứa trẻ ranh. Bắt nạt một đứa trẻ ranh không phải là chuyện vẻ vang gì.
Nhị điện chủ vẫn cứ mặt không biểu tình, nhìn không ra hỉ nộ, hắn mở miệng, ngữ khí rất là đạm mạc, không có bất cứ một tia tình tự nào:
- Nhanh mồm nhanh miệng không cứu được mạng ngươi đâu, ngươi đừng mong chọc giận bản tọa, Thí Ma Điện có quy củ của Thí Ma Điện. Quy củ này không phải chúng ta định ra, mà là các đời tiên tổ định ra. Ai dám xúc phạm đều phải chết! Mà ngươi... Đã xúc phạm mấy điều tử tội của Thí Ma Điện.
- Ha ha!
Lục Ly nghe xong lời của Nhị điện chủ liền bật cười, giờ đây hắn đã triệt để vung đi ra, trầm giọng hỏi:
- Chết cũng được, chẳng qua trước khi chết liệu có thể cho ta nói mấy câu, hỏi mấy vấn đề?
Nhị điện chủ không gật đầu, cũng không lắc đầu, càng không lên tiếng, tính là mặc nhận cho phép Lục Ly lên tiếng.
Lục Ly nhìn quanh chúng nhân bốn phía một lượt, lại không dừng ở trên thân trưởng lão chấp pháp trưởng lão dù chỉ một giây. Từ khi tiến vào trưởng lão chấp pháp một mực không nhìn hắn, cũng không nói gì, đối với hắn Lục Ly đã không ôm lấy hi vọng, nếu muốn giữ mạng thì chỉ còn cách tự cứu.
Hắn đảo mắt nhìn quanh một lượt, sau đó hỏi:
- Xin hỏi Nhị điện chủ, Lục Ly phạm vào tử tội gì? Cụ thể là những điều nào?
Nhị điện chủ không đáp mà quét mắt nhìn sang tên trưởng lão bên cạnh Lục Ly, nói:
- Dương trưởng lão, ngươi nói đi.
Dương trưởng lão thoáng ngừng một lát rồi nói:
- Không nói những cái khác, chỉ nói ngươi trái lệnh trưởng lão Thí Ma Điện, cự tuyệt đi ra tiểu thế giới, còn định uy hiếp Thí Ma Điện. Sau khi ra ngoài lại gào thét ngay trong Thí Ma Thành, khiêu khích uy quyền của Thí Ma Điện, giờ lại còn chống đối Nhị điện chủ, chỉ mấy điều kia đã đủ cho ngươi chết mấy lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.