Chương 608: Phạm vào sai lớn
Yêu Dạ
29/06/2021
Thời gian nửa nén hương đã là giới hạn tối đa của Dạ Tra, tốc độ cực hạn của hắn ngang với Nhân Hoàng trung kỳ, so với tốc độ Hỏa Báo Vương thì không chậm thua bao nhiêu.
Vấn đề là xung quanh toàn Hỏa Báo, hắn hành tẩu rất khó khăn, chống đỡ nửa nén hương đã là giới hạn. Thậm chí nếu không may, phỏng chừng chỉ sau nửa nén hương liền vẫn lạc.
- Thêm chút sức!
Hồ Lang hét lớn, trong vòng nửa nén hương nhất định phải giải quyết dứt điểm con Hỏa Báo Vương này, bằng không mọi thứ sẽ phiền phức to. Cả đám dồn dập phóng thích công kích, ý đồ mau chóng đánh chết Hỏa Báo Vương.
Nhưng mà …
Một chuyện khiến tất cả mọi người phiền muộn đến thổ huyết xảy ra, sau khi bị đánh xuống lòng đất, Hỏa Báo Vương kia lại không thấy đi ra, mà dùng lợi trảo trốn chui xuống dưới. Song nó không chạy quá xa, chỉ ẩn núp dưới lòng đất phụ cận, tùy thời chuẩn bị lao ra động thủ.
- Linh trí con Hỏa Báo Vương này cao quá!
Chúng nhân âm thầm kêu khổ, Huyền thú cấp bậc càng cao, linh trí cũng sẽ càng cao. Hỏa Báo này dù nhìn không giống Huyền thú, nhưng cũng là tồn tại có sinh mệnh có linh hồn, nó biết được xu cát tị hung, trốn tránh nguy hiểm.
Cả đám không khỏi đau đầu, tốc độ Hỏa Báo Vương quá nhanh, bọn hắn mà chui xuống dưới lòng đất nhất định sẽ đuổi không kịp. Nhưng nếu vứt bỏ nó, chuyển sang tấn công con Hỏa Báo Vương còn lại, nó liền sẽ đi ra đánh lén.
Rầm rầm rầm!
Sáu tên Nhân Hoàng cuồng oanh loạn tạc mặt đất, cày xới nát cả khu vực xung quanh, khắp nơi toàn là cảnh hoàng tàn xơ xác, Hồ Lang còn định xông vào lòng đất, truy sát Hỏa Báo Vương.
Đáng tiếc dưới lòng đất Hỏa Báo Vương quá linh hoạt, bằng vào một mình Hồ Lang thì không cách nào giết chết được, Hồ Lang truy sát một lúc, cuối cùng đành phải phẫn hận bay lên.
- Hồ Lang, dục cầm cố túng (vờ thả để bắt thật)!
Đầu óc Lục Linh cấp tốc chuyển động, thấy Hồ Lang xông ra mặt đất liền khẽ kêu một tiếng. Hồ Lang cùng mấy tên Nhân Hoàng liếc nhau, sau đó lập tức bay vụt về phía Dạ Tra.
Quả nhiên …
Chúng nhân vừa mới bay đi, mặt đất dưới chân lập tức nổ tung, một bóng dáng màu đỏ lửa bắn ra, Hỏa Báo Vương bị lừa, đuổi theo truy sát mấy tên Nhân Hoàng.
Hưu
Một quỷ trảo màu lam từ trên trời giáng xuống, đột nhiên chộp tới Hỏa Báo Vương. Nếu Hỏa Báo Vương không bị thương thì chắc đã có thể né tránh được, nhưng giờ đây tốc độ giảm mạnh, thoáng chốc bị Hư Không Quỷ Trảo bắt lấy. Năm tên Nhân Hoàng còn lại đồng loạt bắn ngược trở về, dồn dập tung ra đòn tấn công mạnh nhất, ý đồ một chiêu giải quyết dứt điểm Hỏa Báo Vương.
Oanh!
Hỏa Báo Vương bị nện bay ra ngoài, liên tục lăn lộn cả ngàn trượng, cuối cùng nằm rạp thoi thóp trên mặt đất, một chân đứt gãy, rõ ràng là đã trọng thương.
Hưu
Nhìn thấy mấy đại Nhân Hoàng vụt đến, hai chân trước Hỏa Báo Vương cuống cuồng đào đất, ý đồ chui trốn trở lại lòng đất. Nó biết nếu còn không trốn, lát nữa nhất định sẽ bị đánh giết.
- Không gắng được nữa rồi …
Nơi xa truyền đến tiếng quát, là tiếng kêu khổ của Dạ Tra. Phía sau hắn một đạo hồng quang đuổi sát không bỏ, Dạ Tra chỉ biết không ngừng thay đổi lộ tuyến, tốc độ đề thăng đến cực hạn, song vẫn không ngừng bị Hỏa Báo Vương rút ngắn cự ly.
Trên mặt Dạ Tra bê bết máu, chiến giáp sau lưng nứt toác, máu thịt be bét, rõ ràng là đã bị thương, hắn mới chỉ chống đỡ chưa đến nửa nén hương.
Thấy đám Hỏa Báo chi chi chí chít phía sau Hỏa Báo Vương, chúng nhân đều thông cảm cho Dạ Tra. Nếu Dạ Tra là Nhân Hoàng Cảnh hoặc Quân Hầu Cảnh đỉnh phong thì chắc đã đỡ hơn phần nào. Một tên Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, gắng gượng thời gian dài như vậy, không bị Hỏa Báo Vương xé nát đã là điều rất không dễ dàng.
Con Hỏa Báo Vương này tựa hồ càng cường đại hơn mấy phần, tốc độ rõ ràng nhanh hơn một chút, mấy đại Nhân Hoàng liếc nhau, đành phải cắn răng lao lên.
Không xử lý dứt điểm hai con Hỏa Báo Vương, bọn hắn đừng nghĩ chiếm được mảnh khu vực này, vô số tài nguyên linh tài nơi đây đều không cách nào tới tay, càng không cách nào chinh phục các khu vực còn lại. Hỏa Ngục này là một bảo địa, khoan nói linh tài, chỉ bằng việc nơi đây càng dễ cảm ngộ áo nghĩa, đã đáng cho mọi người lấy mạng đi liều.
Sáu tên Nhân Hoàng trừ Mông Thần ra thì không ai bị thương, Mông Thần sớm đã nuốt đan dược trị liệu, cộng thêm năng lực khôi phục kinh người, lúc này đã không có gì đáng ngại. Bởi thế chúng nhân không có lý do để thối lui, ai nấy đều chuẩn bị tử chiến đến cùng.
Còn về con Hỏa Báo Vương trọng thương trốn xuống lòng đất kia, chúng nhân đã không hơi đâu để quản. Một chân bị đánh đứt, nó còn có thể lật lên bọt sóng gì? Trong thời gian ngắn căn bản không khả năng khôi phục lại được, chỉ cần cẩn thận đừng để bị nó đánh lén thì sẽ không vấn đề.
- Kết trận!
Hồ Lang chợt quát một tiếng, sáu người xếp thành trận hình cánh quạt bay tới trước mặt, chờ khi Dạ Tra lao qua, cả đám dồn dập ra tay. Mông Thần lần nữa xung phong đi đầu, tranh thủ thời gian cho những người còn lại phóng thích thần thông khóa chặt Hỏa Báo Vương.
Hô hô
Con Hỏa Báo Vương này cũng phun ra khí lưu màu đỏ, thân hình Mông Thần ngưng lại giữa không trung. Gai nhọn trên đầu Hỏa Báo Vương hung hăng đâm tới ngực Mông Thần, nếu là Mông Thần lúc trước hẳn là sẽ bị đâm trọng thương.
Lần này thì khác!
Sáu tên Nhân Hoàng sóng vai chiến đấu lâu như vậy rồi, sớm đã có ăn ý, ngay khi Mông Thần vừa xông lên, mấy người còn lại cũng tức thì động thủ, thoáng chốc liền khống chế tốc độ Hỏa Báo Vương, Hồ Lang vung lên một chiếc cự phủ trùng trùng nện bay Hỏa Báo Vương ra xa.
Oanh
Ngon núi phía xa bị oanh ra một động sâu hoắm, đất đá lăn xuống, tiếng ầm ầm không dứt bên tai, đất rung núi chuyển, bụi đất cuộn thốc đầy trời.
- Hay lắm!
Chúng nhân liếc nhau, ai nấy đều thở ra một hơi, sáu người phối hợp rất không sai, xem ra hoàn toàn có thể mài chết con Hỏa Báo Vương này. Chỉ cần hai con Hỏa Báo Vương chết đi, đám Hỏa Báo cấp thấp phía dưới liền không đáng để lo, bọn hắn sẽ có thể nhẹ nhàng chiếm giữ mảnh địa bàn này.
Phanh.
Hỏa Báo Vương bị đánh vào trong ngọn núi nhảy bật ra, sáu đại Nhân Hoàng lần nữa nghênh đón, vẫn là Mông Thần lao lên trước hấp dẫn Hỏa Báo Vương công kích, những người còn lại phối hợp.
Hưu
Bên kia Dạ Tra đang cấp tốc phóng tới miệng hẻm núi, hắn bị thương nặng cần được chữa trị gấp, ngoài này toàn là Hỏa Báo, tự nhiên không dám ở lại lâu.
Ầm!
Hắn phóng thích Hoàng Kim Trảo Tử, đánh bay từng con Hỏa Báo nơi miệng hẻm núi, tung người như lợi kiếm phóng vút tới.
- Ồ? Không đúng …
Ngay lúc này, giáo chủ Thiên Liên Giáo đột nhiên kinh hô, đảo mắt nhìn mặt đất sau lưng Dạ Tra, vội thất thanh quát lớn:
- Dạ Tra, đừng đi vào!
Dạ Tra khẽ giật mình, không hiểu vì sao giáo chủ Thiên Liên Giáo lại nói vậy, trong lòng thoáng chút chần chờ, lại vẫn không ngừng mà theo quán tính xông vào trong hạp cốc.
- Lui!
- Thánh Nữ mau lui lại!
- Thánh Chủ mau trốn!
Mấy tiếng quát lớn đồng thanh vang lên, đám người giáo chủ Thiên Liên Giáo Hồ Lang Mông Thần cùng lúc hét to. Lúc này Dạ Tra rốt cục mới hiểu vì sao mấy người kia nhắc nhở hắn đừng đi vào, bởi vì dưới mặt đất đang có một đạo bóng đen cấp tốc lao về phía miệng hẻm núi, chính là con Hỏa Báo Vương đã trọng thương khi trước.
Tuy bị trọng thương, nhưng đó vẫn là Hỏa Báo Vương!
Năng lực phòng ngự và tấn công của Hỏa Báo Vương đều khủng bố dị thường, Quân Hầu Cảnh bình thường gặp nó chỉ có con đường chết, căn bản không địch lại được dù chỉ một chiêu, trừ phi có được tốc độ nghịch thiên như Dạ Tra may ra mới có thể đào tẩu.
Nếu trước đây Dạ Tra lui về hẻm núi thì không vấn đề, nhưng giờ làm thế lại phạm phải sai lầm trí mạng.
Bởi vì dưới nền đất có một con Hỏa Báo Vương trọng thương, con Hỏa Báo Vương này có được linh trí rất cao, lại đang một mực cảm ứng tình hình trên mặt đất. Dạ Tra một đường trốn về đây, hơn nữa còn là Quân Hầu Cảnh, nó tự nhiên sẽ khóa chặt Dạ Tra, ý đồ trả thù rửa hận.
Dạ Tra tiến vào trong hẻm núi, Hỏa Báo Vương cũng sẽ theo đó chú ý tới nơi này. Vốn nó tiến đến miệng hẻm núi sẽ bị thần trận viễn cổ vây khốn, chỉ biết đảo quanh ở bên ngoài.
Nhưng giờ con Hỏa Báo Vương kia đang ở dưới lòng đất, căn bản không bị ảo cảnh ảnh hưởng, nó khóa chặt khí tức Dạ Tra, một đường truy tung đi theo, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng men theo lòng đất xông vào trong hạp cốc.
- Tất cả mọi người nghe lệnh, lui về Hoang giới!
Nét mặt trầm tĩnh như giếng nước của Lục Linh lần đầu tiên hiện ra vẻ kinh hãi, chẳng qua nàng vẫn không hoảng, mà một tay xách lấy cánh tay Lục Ly, phóng thích Bản Mệnh Châu đằng không bay lên.
Nàng một bên bay về đầu bên kia hẻm núi, một bên quát lớn ra lệnh:
- Đồ Hồng, ba mươi người các ngươi dù chết cũng phải ngăn trở Hỏa Báo Vương cho ta. Những người còn lại lập tức rút lui, triệt thoái về Hoang giới, nhanh!
Sáu tên Nhân Hoàng có quay về cứu viện cũng đã muộn, nếu để cho Hỏa Báo Vương kia xông vào trong đám đông, hơn một ngàn Quân Hầu Cảnh và vô số đệ tử thiên tài trong đại bản doanh sẽ tử thương quá nửa. Bởi thế tất phải hi sinh một số người đứng ra cầm chân Hỏa Báo Vương, tranh thủ thời gian cho mọi người đào thoát.
Vấn đề là xung quanh toàn Hỏa Báo, hắn hành tẩu rất khó khăn, chống đỡ nửa nén hương đã là giới hạn. Thậm chí nếu không may, phỏng chừng chỉ sau nửa nén hương liền vẫn lạc.
- Thêm chút sức!
Hồ Lang hét lớn, trong vòng nửa nén hương nhất định phải giải quyết dứt điểm con Hỏa Báo Vương này, bằng không mọi thứ sẽ phiền phức to. Cả đám dồn dập phóng thích công kích, ý đồ mau chóng đánh chết Hỏa Báo Vương.
Nhưng mà …
Một chuyện khiến tất cả mọi người phiền muộn đến thổ huyết xảy ra, sau khi bị đánh xuống lòng đất, Hỏa Báo Vương kia lại không thấy đi ra, mà dùng lợi trảo trốn chui xuống dưới. Song nó không chạy quá xa, chỉ ẩn núp dưới lòng đất phụ cận, tùy thời chuẩn bị lao ra động thủ.
- Linh trí con Hỏa Báo Vương này cao quá!
Chúng nhân âm thầm kêu khổ, Huyền thú cấp bậc càng cao, linh trí cũng sẽ càng cao. Hỏa Báo này dù nhìn không giống Huyền thú, nhưng cũng là tồn tại có sinh mệnh có linh hồn, nó biết được xu cát tị hung, trốn tránh nguy hiểm.
Cả đám không khỏi đau đầu, tốc độ Hỏa Báo Vương quá nhanh, bọn hắn mà chui xuống dưới lòng đất nhất định sẽ đuổi không kịp. Nhưng nếu vứt bỏ nó, chuyển sang tấn công con Hỏa Báo Vương còn lại, nó liền sẽ đi ra đánh lén.
Rầm rầm rầm!
Sáu tên Nhân Hoàng cuồng oanh loạn tạc mặt đất, cày xới nát cả khu vực xung quanh, khắp nơi toàn là cảnh hoàng tàn xơ xác, Hồ Lang còn định xông vào lòng đất, truy sát Hỏa Báo Vương.
Đáng tiếc dưới lòng đất Hỏa Báo Vương quá linh hoạt, bằng vào một mình Hồ Lang thì không cách nào giết chết được, Hồ Lang truy sát một lúc, cuối cùng đành phải phẫn hận bay lên.
- Hồ Lang, dục cầm cố túng (vờ thả để bắt thật)!
Đầu óc Lục Linh cấp tốc chuyển động, thấy Hồ Lang xông ra mặt đất liền khẽ kêu một tiếng. Hồ Lang cùng mấy tên Nhân Hoàng liếc nhau, sau đó lập tức bay vụt về phía Dạ Tra.
Quả nhiên …
Chúng nhân vừa mới bay đi, mặt đất dưới chân lập tức nổ tung, một bóng dáng màu đỏ lửa bắn ra, Hỏa Báo Vương bị lừa, đuổi theo truy sát mấy tên Nhân Hoàng.
Hưu
Một quỷ trảo màu lam từ trên trời giáng xuống, đột nhiên chộp tới Hỏa Báo Vương. Nếu Hỏa Báo Vương không bị thương thì chắc đã có thể né tránh được, nhưng giờ đây tốc độ giảm mạnh, thoáng chốc bị Hư Không Quỷ Trảo bắt lấy. Năm tên Nhân Hoàng còn lại đồng loạt bắn ngược trở về, dồn dập tung ra đòn tấn công mạnh nhất, ý đồ một chiêu giải quyết dứt điểm Hỏa Báo Vương.
Oanh!
Hỏa Báo Vương bị nện bay ra ngoài, liên tục lăn lộn cả ngàn trượng, cuối cùng nằm rạp thoi thóp trên mặt đất, một chân đứt gãy, rõ ràng là đã trọng thương.
Hưu
Nhìn thấy mấy đại Nhân Hoàng vụt đến, hai chân trước Hỏa Báo Vương cuống cuồng đào đất, ý đồ chui trốn trở lại lòng đất. Nó biết nếu còn không trốn, lát nữa nhất định sẽ bị đánh giết.
- Không gắng được nữa rồi …
Nơi xa truyền đến tiếng quát, là tiếng kêu khổ của Dạ Tra. Phía sau hắn một đạo hồng quang đuổi sát không bỏ, Dạ Tra chỉ biết không ngừng thay đổi lộ tuyến, tốc độ đề thăng đến cực hạn, song vẫn không ngừng bị Hỏa Báo Vương rút ngắn cự ly.
Trên mặt Dạ Tra bê bết máu, chiến giáp sau lưng nứt toác, máu thịt be bét, rõ ràng là đã bị thương, hắn mới chỉ chống đỡ chưa đến nửa nén hương.
Thấy đám Hỏa Báo chi chi chí chít phía sau Hỏa Báo Vương, chúng nhân đều thông cảm cho Dạ Tra. Nếu Dạ Tra là Nhân Hoàng Cảnh hoặc Quân Hầu Cảnh đỉnh phong thì chắc đã đỡ hơn phần nào. Một tên Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, gắng gượng thời gian dài như vậy, không bị Hỏa Báo Vương xé nát đã là điều rất không dễ dàng.
Con Hỏa Báo Vương này tựa hồ càng cường đại hơn mấy phần, tốc độ rõ ràng nhanh hơn một chút, mấy đại Nhân Hoàng liếc nhau, đành phải cắn răng lao lên.
Không xử lý dứt điểm hai con Hỏa Báo Vương, bọn hắn đừng nghĩ chiếm được mảnh khu vực này, vô số tài nguyên linh tài nơi đây đều không cách nào tới tay, càng không cách nào chinh phục các khu vực còn lại. Hỏa Ngục này là một bảo địa, khoan nói linh tài, chỉ bằng việc nơi đây càng dễ cảm ngộ áo nghĩa, đã đáng cho mọi người lấy mạng đi liều.
Sáu tên Nhân Hoàng trừ Mông Thần ra thì không ai bị thương, Mông Thần sớm đã nuốt đan dược trị liệu, cộng thêm năng lực khôi phục kinh người, lúc này đã không có gì đáng ngại. Bởi thế chúng nhân không có lý do để thối lui, ai nấy đều chuẩn bị tử chiến đến cùng.
Còn về con Hỏa Báo Vương trọng thương trốn xuống lòng đất kia, chúng nhân đã không hơi đâu để quản. Một chân bị đánh đứt, nó còn có thể lật lên bọt sóng gì? Trong thời gian ngắn căn bản không khả năng khôi phục lại được, chỉ cần cẩn thận đừng để bị nó đánh lén thì sẽ không vấn đề.
- Kết trận!
Hồ Lang chợt quát một tiếng, sáu người xếp thành trận hình cánh quạt bay tới trước mặt, chờ khi Dạ Tra lao qua, cả đám dồn dập ra tay. Mông Thần lần nữa xung phong đi đầu, tranh thủ thời gian cho những người còn lại phóng thích thần thông khóa chặt Hỏa Báo Vương.
Hô hô
Con Hỏa Báo Vương này cũng phun ra khí lưu màu đỏ, thân hình Mông Thần ngưng lại giữa không trung. Gai nhọn trên đầu Hỏa Báo Vương hung hăng đâm tới ngực Mông Thần, nếu là Mông Thần lúc trước hẳn là sẽ bị đâm trọng thương.
Lần này thì khác!
Sáu tên Nhân Hoàng sóng vai chiến đấu lâu như vậy rồi, sớm đã có ăn ý, ngay khi Mông Thần vừa xông lên, mấy người còn lại cũng tức thì động thủ, thoáng chốc liền khống chế tốc độ Hỏa Báo Vương, Hồ Lang vung lên một chiếc cự phủ trùng trùng nện bay Hỏa Báo Vương ra xa.
Oanh
Ngon núi phía xa bị oanh ra một động sâu hoắm, đất đá lăn xuống, tiếng ầm ầm không dứt bên tai, đất rung núi chuyển, bụi đất cuộn thốc đầy trời.
- Hay lắm!
Chúng nhân liếc nhau, ai nấy đều thở ra một hơi, sáu người phối hợp rất không sai, xem ra hoàn toàn có thể mài chết con Hỏa Báo Vương này. Chỉ cần hai con Hỏa Báo Vương chết đi, đám Hỏa Báo cấp thấp phía dưới liền không đáng để lo, bọn hắn sẽ có thể nhẹ nhàng chiếm giữ mảnh địa bàn này.
Phanh.
Hỏa Báo Vương bị đánh vào trong ngọn núi nhảy bật ra, sáu đại Nhân Hoàng lần nữa nghênh đón, vẫn là Mông Thần lao lên trước hấp dẫn Hỏa Báo Vương công kích, những người còn lại phối hợp.
Hưu
Bên kia Dạ Tra đang cấp tốc phóng tới miệng hẻm núi, hắn bị thương nặng cần được chữa trị gấp, ngoài này toàn là Hỏa Báo, tự nhiên không dám ở lại lâu.
Ầm!
Hắn phóng thích Hoàng Kim Trảo Tử, đánh bay từng con Hỏa Báo nơi miệng hẻm núi, tung người như lợi kiếm phóng vút tới.
- Ồ? Không đúng …
Ngay lúc này, giáo chủ Thiên Liên Giáo đột nhiên kinh hô, đảo mắt nhìn mặt đất sau lưng Dạ Tra, vội thất thanh quát lớn:
- Dạ Tra, đừng đi vào!
Dạ Tra khẽ giật mình, không hiểu vì sao giáo chủ Thiên Liên Giáo lại nói vậy, trong lòng thoáng chút chần chờ, lại vẫn không ngừng mà theo quán tính xông vào trong hạp cốc.
- Lui!
- Thánh Nữ mau lui lại!
- Thánh Chủ mau trốn!
Mấy tiếng quát lớn đồng thanh vang lên, đám người giáo chủ Thiên Liên Giáo Hồ Lang Mông Thần cùng lúc hét to. Lúc này Dạ Tra rốt cục mới hiểu vì sao mấy người kia nhắc nhở hắn đừng đi vào, bởi vì dưới mặt đất đang có một đạo bóng đen cấp tốc lao về phía miệng hẻm núi, chính là con Hỏa Báo Vương đã trọng thương khi trước.
Tuy bị trọng thương, nhưng đó vẫn là Hỏa Báo Vương!
Năng lực phòng ngự và tấn công của Hỏa Báo Vương đều khủng bố dị thường, Quân Hầu Cảnh bình thường gặp nó chỉ có con đường chết, căn bản không địch lại được dù chỉ một chiêu, trừ phi có được tốc độ nghịch thiên như Dạ Tra may ra mới có thể đào tẩu.
Nếu trước đây Dạ Tra lui về hẻm núi thì không vấn đề, nhưng giờ làm thế lại phạm phải sai lầm trí mạng.
Bởi vì dưới nền đất có một con Hỏa Báo Vương trọng thương, con Hỏa Báo Vương này có được linh trí rất cao, lại đang một mực cảm ứng tình hình trên mặt đất. Dạ Tra một đường trốn về đây, hơn nữa còn là Quân Hầu Cảnh, nó tự nhiên sẽ khóa chặt Dạ Tra, ý đồ trả thù rửa hận.
Dạ Tra tiến vào trong hẻm núi, Hỏa Báo Vương cũng sẽ theo đó chú ý tới nơi này. Vốn nó tiến đến miệng hẻm núi sẽ bị thần trận viễn cổ vây khốn, chỉ biết đảo quanh ở bên ngoài.
Nhưng giờ con Hỏa Báo Vương kia đang ở dưới lòng đất, căn bản không bị ảo cảnh ảnh hưởng, nó khóa chặt khí tức Dạ Tra, một đường truy tung đi theo, hoàn toàn có thể nhẹ nhàng men theo lòng đất xông vào trong hạp cốc.
- Tất cả mọi người nghe lệnh, lui về Hoang giới!
Nét mặt trầm tĩnh như giếng nước của Lục Linh lần đầu tiên hiện ra vẻ kinh hãi, chẳng qua nàng vẫn không hoảng, mà một tay xách lấy cánh tay Lục Ly, phóng thích Bản Mệnh Châu đằng không bay lên.
Nàng một bên bay về đầu bên kia hẻm núi, một bên quát lớn ra lệnh:
- Đồ Hồng, ba mươi người các ngươi dù chết cũng phải ngăn trở Hỏa Báo Vương cho ta. Những người còn lại lập tức rút lui, triệt thoái về Hoang giới, nhanh!
Sáu tên Nhân Hoàng có quay về cứu viện cũng đã muộn, nếu để cho Hỏa Báo Vương kia xông vào trong đám đông, hơn một ngàn Quân Hầu Cảnh và vô số đệ tử thiên tài trong đại bản doanh sẽ tử thương quá nửa. Bởi thế tất phải hi sinh một số người đứng ra cầm chân Hỏa Báo Vương, tranh thủ thời gian cho mọi người đào thoát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.