Chương 595: Phát hiện mới
Yêu Dạ
26/06/2021
Một tin tức xấu, một tin tức tốt.
Trong lòng Lục Ly và Lục Linh Lục Phi Tuyết đều có chút khó chịu, đặc biệt là Lục Linh. Cảm tình của nàng đối với mẫu thân rất sâu đậm. Trong ký ức của nàng, mẫu thân vô cùng xinh đẹp, vô cùng ôn nhu hiền từ, một một mực mong nhớ mấy chục năm, không ngờ kết cục cuối cùng lại thế này.
Đương nhiên, thật ra Lục Linh sớm đã có chuẩn bị tâm lý, dù sao khi đó mẫu thân nàng đã rất yếu, có thể chết đi bất cứ lúc nào. Bao nhiêu năm qua nàng chỉ mang theo chút hi vọng xa vời, rằng Lục Nhân Hoàng có thể cứu sống được mẫu thân.
Lục Linh rất khó chịu, một mình ở lỳ trong phòng, không ăn cơm không nói chuyện, cả ngày cứ mơ mơ màng màng.
Những năm qua nàng sống rất khổ, áp lực đè nặng trong lòng, không thời khắc nào là không đang tính kế người khác, đồng thời còn luôn phải đề phòng bị người mưu hại. Giờ đây mở ra ký ức phong ấn, trở lại Bắc Mạc lại được đến tin như thế, trong lòng sao mà dễ chịu cho được.
Nàng trước nay luôn là người rất kiên cường, năm đó ở bộ lạc Địch Long thiếu chút bị cường bạo, một mình đợi trong núi suốt mấy ngày, cuối cùng bò về trong nhà. Nhưng nàng vẫn không rơi nửa giọt nước mắt, không kể lại gì với Lục Ly, cứ thế một mình lặng lẽ gánh lấy.
Bởi thế, lúc này nàng tự giam mình trong phòng chính là vì không muốn để người ngoài thấy được bộ dạng yếu đuối, thống khổ của mình.
Tâm tình Lục Ly cũng rất phức tạp, nếu Lục Nhân Hoàng có thể xuất hiện, có lẽ mọi người đã dễ chịu hơn nhiều. Nhưng giờ Lục Nhân Hoàng lại không biết đi đâu, mẫu thân thì đã sớm chết, điều này khiến mọi hi vọng trong lòng Lục Ly đều tan nát, chỉ còn lại cảm giác thất vọng và mất mát.
Hắn ẩn ẩn đoán được phần nào, Lục Nhân Hoàng không lộ diện nhất định là có lý do. Có lẽ hắn sẽ một mình trở về Trung Châu, đi thăm viếng Lục Chính Dương. Cũng có khả năng hắn đi tìm cừu gia năm đó, báo thù thay cho mẫu thân.
Chẳng qua, chỉ cần Lục Nhân Hoàng đi ra, rồi kiểu gì cũng có ngày gặp mặt.
Lục Ly cường hành ép bản thân tỉnh táo lại, Lục Linh xem ra đã ngã bệnh, tâm tình Lục Phi Tuyết cũng rất đau buồn, cái nhà này cần hắn nâng dậy. Mấy năm qua hắn đã quen với kiên cường, quen với việc nâng dậy mảnh bầu trời cho chúng nhân.
Hắn tìm tới Yên phu nhân, lại không giải thích gì nhiều về thân phận Lục Linh, mà chỉ để nàng thông cáo với bên dưới, không được tiết lộ tin tức hắn xuất hiện ở Bắc Mạc. Đồng thời để Minh Vũ điều động ám tổ, điều tra gian tế, chỉ cần khả nghi liền bắt lại rồi tính.
Lục Ly không nói với ai về chuyện Lục Nhân Hoàng, nếu Lục Nhân Hoàng đã chưa muốn lộ diện, hắn đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức thông cáo thiên hạ, nói cho mọi người biết Lục Nhân Hoàng đi ra.
Hắn sai một tên trưởng lão Thanh Loan Tộc tới Hoang giới tìm đám người Mông Thần, dặn Mông Thần đưa năm người bọn Hồ Lang tới Thiên Long Tuyết Sơn ẩn nấp thật kỹ, không được truyền ra ngoài bất kỳ tin tức nào. Còn để Dạ Tra phái người phong tỏa lối vào Hoang giới, không có lệnh của hắn, bất kỳ người nào đều không được phép xuất nhập.
Bản thân Lục Ly lại không hề rời đi Linh Đế Thành, thậm chí không rời khỏi Hoàng cung, một mực bồi cùng Lục Linh. Xem ra Lục Linh đã sinh bệnh, hôn mê nửa ngủ nửa tỉnh, thỉnh thoảng trong cơn mơ lại bất chợt bị ác mộng bừng tỉnh.
Lục Ly chiếu cố ngày đêm bên người Lục Linh, Lục Phi Tuyết cũng thường xuyên tới thăm, sắc mặt cả hai đều trắng bệch Lục Linh nhìn mà không khỏi đau lòng.
Nghỉ ngơi mười ngày, Lục Linh rốt cục bình phục, sắc mặt dù vẫn tái nhợt, tâm tình lại đã được điều chỉnh ít nhiều.
- Lục Ly, ngươi đừng phái người đi tìm phụ thân nữa, hắn làm xong việc sẽ trở về tìm chúng ta thôi. Phải phong tỏa tin tức về phụ thân, không được truyền ra bên ngoài.
Lục Linh dặn dò một tiếng, Lục Ly khẽ gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy. Thấy Lục Linh chủ động nhắc tới việc này, biết nàng đã khôi phục lại phần nào từ trong bi thống, không khỏi thở phào một hơi.
Lục Linh ngây người thoáng chốc, sau đó mở miệng nói tiếp:
- Qua mấy ngày chúng ta tới mộ phần ông ngoại tế bái một phen.
- Được rồi!
Lục Ly gật đầu, nghĩ nghĩ rồi giải thích nói:
- Phần mộ ông ngoại và Ngũ thúc công giờ đang ở Thiên Đảo Hồ, năm đó...
Lục Ly kể lại một lần chuyện lúc trước, Lục Linh ngay mà trong mắt sát khí đằng đằng, đến sau biết được tộc trưởng Bộ gia và tất cả võ gia nhúng tay vào chuyện đào mộ phần ông ngoại đều đã bị tru sát, sắc mặt nàng mới đỡ hơn ít nhiều.
- Đáng tiếc a.
Lục Linh thở dài nói:
- Phần mộ mẫu thân ở dưới đáy Thâm Uyên, thực lực chúng ta quá thấp, muốn tới trước phần mộ nàng dập đầu tế bái đều không được.
- Tỷ!
Lục Ly mím môi nói:
- Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta cố gắng tu luyện, sớm muộn sẽ có ngày đi xuống được dưới đó.
Thấy Lục Linh mệt mỏi nhắm mắt lại, Lục Ly đứng dậy nói:
- Tỷ, ngươi trước an dưỡng mấy ngày, quay đầu ta dẫn ngươi đi Thiên Đảo Hồ.
...
Năm ngày sau, Lục Ly và Lục Linh lặng lẽ đi tới Thiên Đảo Hồ Huyết Sát Đảo Long Tượng Sơn, hài cốt ông ngoại hắn và đám người Ngũ thúc công đều được chôn cất ở đây.
Hí hí
Tiểu Bạch về lại chốn cũ, vui sướng nhảy cẫng lên, Lục Ly và Lục Linh cung kính quỳ xuống tế bái, Liễu Di đi theo phía sau cũng vội vàng quỳ xuống.
Địa bàn quanh đây đều giao cho Liễu gia, ở Long Tượng Sơn một mực có võ giả Liễu gia trấn thủ. Vì để không kinh động tới những võ giả này, Lục Ly đành phải phái người bí mật thông báo để Liễu Di sắp xếp bố trí.
Cảnh giới Liễu Di vẫn không cao, chỉ là Mệnh Luân Cảnh sơ kỳ, đấy còn là nhờ tiêu tốn rất nhiều linh tài mới chồng chất ra được, ngưng kết Mệnh Luân đều thất bại không chỉ một lần.
Có Lục Ly làm chỗ dựa, hiện tại Liễu gia phát triển rất thuận lợi. Không chỉ được đến Lạc Thần Đảo mà còn khống chế mấy hòn đảo cấp bốn phụ cận, đây toàn là tặng phẩm Yên phu nhân đưa cho Liễu Di, đương nhiên là vì nể mặt Lục Ly.
Trước kia Liễu Di từng gặp qua Lục Linh, nhưng lúc này gặp lại Lục Linh, nàng lại cảm thấy rất lạ lẫm. Bởi vì Lục Linh không chỉ chân lành trở lại, cảnh giới cũng đạt tới Quân Hầu Cảnh, trên người bất giác tán phát khí thế thượng vị giả, khiến Liễu Di không dám nhìn thẳng.
Tế bái xong, Lục Linh quay đầu nhìn qua Liễu Di, thấy nàng vẫn trong trắng, bèn khẽ quay đầu nhìn Lục Ly, song cũng không nói gì.
Năm xưa Liễu Di muốn đuổi ngược Lục Ly, Lục Linh còn trêu đùa, nói Liễu Di làm tiểu thiếp cho Lục Ly thì được, nhưng chính thê thì nhất quyết không thể.
- Tỷ, ta từng ở qua chỗ này một đoạn thời gian, hay là chúng ta nghỉ lại đây mấy ngày, cũng tính là thư giãn.
Lục Ly chỉ vào cung điện phía xa xa, cung điện này Liễu Di một mực để người trông giữ, quét dọn thường xuyên, thỉnh thoảng chính nàng cũng sẽ tới ở lại mấy ngày, rất là sạch sẽ.
- Cũng được!
Linh Đế Thành quá nhiều người, hai tỷ đệ không tiện đi lại, thế là bèn quyết định ở lại thành bảo trên núi mấy ngày. Liễu Di sớm đã an bài, vẫy lui hộ vệ, chỉ để lại hai thị nữ và một đầu bếp.
Trong đình viện ngoài thành bảo còn đặt một bàn cờ, Lục Ly quét qua, phát hiện lại bàn cờ năm đó hắn lưu lại, bèn quay sang cười nói với Lục Linh:
- Tỷ, chúng ta làm một ván đi, kỳ nghệ ta có chút tiến bộ, không biết đã có thể thắng ngươi được chưa?
- Ha ha
Đây là lần đầu tiên Lục Linh nở nụ cười trong mấy ngày gần đây, nàng khẽ lắc đầu nói:
- Vẫn quy củ cũ, ta nhường ngươi mười ba quân.
Hai người tiến vào trong đình, Liễu Di đích thân bưng tới nước trà, sau đó đứng ở một bên nhìn xem hai người đánh cờ.
Hạ cờ suốt nửa canh giờ, cuối cùng Lục Ly nhận thua nói:
- Không chơi nữa, đánh cờ với ngươi đúng thật không khác gì tìm ngược…
Phốc!
Liễu Di nhịn không được cười ra tiếng, đang định hỏi dò liệu đã chuẩn bị bữa tối được chưa, nơi xa đột nhiên bay tới một bóng người. Lục Ly nhướng mày quét mắt nhìn qua, thấy là Dạ Tra mới trầm giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì mà cần ngươi phải đích thân tới đây?
Dạ Tra hiện ra trước mặt Lục Ly, chắp tay bẩm báo nói:
- Mấy ngày trước mặt đông nam Hoang giới có núi lửa phun trào, xuất hiện một ít quái vật, Mông Thần dẫn người đi qua đánh giết, phát hiện ra một thông đạo. Hắn dẫn người men theo thông đạo tiến vào, thấy được bên trong có một tiểu thế giới rộng lớn vô biên, trước mắt còn chưa biết cụ thể lớn đến đâu, chỉ biết bên trong còn có rất nhiều quái vật khác hẳn với Huyền thú...
- Ách?
Lục Ly và Lục Linh nhìn nhau, sau đó đồng loạt đứng dậy, Lục Ly phất tay về phía Tiểu Bạch nơi xa, quát lớn:
- Tiểu Bạch, quay về, chúng ta đi xem thế nào!
...
Trong lòng Lục Ly và Lục Linh Lục Phi Tuyết đều có chút khó chịu, đặc biệt là Lục Linh. Cảm tình của nàng đối với mẫu thân rất sâu đậm. Trong ký ức của nàng, mẫu thân vô cùng xinh đẹp, vô cùng ôn nhu hiền từ, một một mực mong nhớ mấy chục năm, không ngờ kết cục cuối cùng lại thế này.
Đương nhiên, thật ra Lục Linh sớm đã có chuẩn bị tâm lý, dù sao khi đó mẫu thân nàng đã rất yếu, có thể chết đi bất cứ lúc nào. Bao nhiêu năm qua nàng chỉ mang theo chút hi vọng xa vời, rằng Lục Nhân Hoàng có thể cứu sống được mẫu thân.
Lục Linh rất khó chịu, một mình ở lỳ trong phòng, không ăn cơm không nói chuyện, cả ngày cứ mơ mơ màng màng.
Những năm qua nàng sống rất khổ, áp lực đè nặng trong lòng, không thời khắc nào là không đang tính kế người khác, đồng thời còn luôn phải đề phòng bị người mưu hại. Giờ đây mở ra ký ức phong ấn, trở lại Bắc Mạc lại được đến tin như thế, trong lòng sao mà dễ chịu cho được.
Nàng trước nay luôn là người rất kiên cường, năm đó ở bộ lạc Địch Long thiếu chút bị cường bạo, một mình đợi trong núi suốt mấy ngày, cuối cùng bò về trong nhà. Nhưng nàng vẫn không rơi nửa giọt nước mắt, không kể lại gì với Lục Ly, cứ thế một mình lặng lẽ gánh lấy.
Bởi thế, lúc này nàng tự giam mình trong phòng chính là vì không muốn để người ngoài thấy được bộ dạng yếu đuối, thống khổ của mình.
Tâm tình Lục Ly cũng rất phức tạp, nếu Lục Nhân Hoàng có thể xuất hiện, có lẽ mọi người đã dễ chịu hơn nhiều. Nhưng giờ Lục Nhân Hoàng lại không biết đi đâu, mẫu thân thì đã sớm chết, điều này khiến mọi hi vọng trong lòng Lục Ly đều tan nát, chỉ còn lại cảm giác thất vọng và mất mát.
Hắn ẩn ẩn đoán được phần nào, Lục Nhân Hoàng không lộ diện nhất định là có lý do. Có lẽ hắn sẽ một mình trở về Trung Châu, đi thăm viếng Lục Chính Dương. Cũng có khả năng hắn đi tìm cừu gia năm đó, báo thù thay cho mẫu thân.
Chẳng qua, chỉ cần Lục Nhân Hoàng đi ra, rồi kiểu gì cũng có ngày gặp mặt.
Lục Ly cường hành ép bản thân tỉnh táo lại, Lục Linh xem ra đã ngã bệnh, tâm tình Lục Phi Tuyết cũng rất đau buồn, cái nhà này cần hắn nâng dậy. Mấy năm qua hắn đã quen với kiên cường, quen với việc nâng dậy mảnh bầu trời cho chúng nhân.
Hắn tìm tới Yên phu nhân, lại không giải thích gì nhiều về thân phận Lục Linh, mà chỉ để nàng thông cáo với bên dưới, không được tiết lộ tin tức hắn xuất hiện ở Bắc Mạc. Đồng thời để Minh Vũ điều động ám tổ, điều tra gian tế, chỉ cần khả nghi liền bắt lại rồi tính.
Lục Ly không nói với ai về chuyện Lục Nhân Hoàng, nếu Lục Nhân Hoàng đã chưa muốn lộ diện, hắn đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức thông cáo thiên hạ, nói cho mọi người biết Lục Nhân Hoàng đi ra.
Hắn sai một tên trưởng lão Thanh Loan Tộc tới Hoang giới tìm đám người Mông Thần, dặn Mông Thần đưa năm người bọn Hồ Lang tới Thiên Long Tuyết Sơn ẩn nấp thật kỹ, không được truyền ra ngoài bất kỳ tin tức nào. Còn để Dạ Tra phái người phong tỏa lối vào Hoang giới, không có lệnh của hắn, bất kỳ người nào đều không được phép xuất nhập.
Bản thân Lục Ly lại không hề rời đi Linh Đế Thành, thậm chí không rời khỏi Hoàng cung, một mực bồi cùng Lục Linh. Xem ra Lục Linh đã sinh bệnh, hôn mê nửa ngủ nửa tỉnh, thỉnh thoảng trong cơn mơ lại bất chợt bị ác mộng bừng tỉnh.
Lục Ly chiếu cố ngày đêm bên người Lục Linh, Lục Phi Tuyết cũng thường xuyên tới thăm, sắc mặt cả hai đều trắng bệch Lục Linh nhìn mà không khỏi đau lòng.
Nghỉ ngơi mười ngày, Lục Linh rốt cục bình phục, sắc mặt dù vẫn tái nhợt, tâm tình lại đã được điều chỉnh ít nhiều.
- Lục Ly, ngươi đừng phái người đi tìm phụ thân nữa, hắn làm xong việc sẽ trở về tìm chúng ta thôi. Phải phong tỏa tin tức về phụ thân, không được truyền ra bên ngoài.
Lục Linh dặn dò một tiếng, Lục Ly khẽ gật đầu, hắn cũng nghĩ như vậy. Thấy Lục Linh chủ động nhắc tới việc này, biết nàng đã khôi phục lại phần nào từ trong bi thống, không khỏi thở phào một hơi.
Lục Linh ngây người thoáng chốc, sau đó mở miệng nói tiếp:
- Qua mấy ngày chúng ta tới mộ phần ông ngoại tế bái một phen.
- Được rồi!
Lục Ly gật đầu, nghĩ nghĩ rồi giải thích nói:
- Phần mộ ông ngoại và Ngũ thúc công giờ đang ở Thiên Đảo Hồ, năm đó...
Lục Ly kể lại một lần chuyện lúc trước, Lục Linh ngay mà trong mắt sát khí đằng đằng, đến sau biết được tộc trưởng Bộ gia và tất cả võ gia nhúng tay vào chuyện đào mộ phần ông ngoại đều đã bị tru sát, sắc mặt nàng mới đỡ hơn ít nhiều.
- Đáng tiếc a.
Lục Linh thở dài nói:
- Phần mộ mẫu thân ở dưới đáy Thâm Uyên, thực lực chúng ta quá thấp, muốn tới trước phần mộ nàng dập đầu tế bái đều không được.
- Tỷ!
Lục Ly mím môi nói:
- Yên tâm đi, chỉ cần chúng ta cố gắng tu luyện, sớm muộn sẽ có ngày đi xuống được dưới đó.
Thấy Lục Linh mệt mỏi nhắm mắt lại, Lục Ly đứng dậy nói:
- Tỷ, ngươi trước an dưỡng mấy ngày, quay đầu ta dẫn ngươi đi Thiên Đảo Hồ.
...
Năm ngày sau, Lục Ly và Lục Linh lặng lẽ đi tới Thiên Đảo Hồ Huyết Sát Đảo Long Tượng Sơn, hài cốt ông ngoại hắn và đám người Ngũ thúc công đều được chôn cất ở đây.
Hí hí
Tiểu Bạch về lại chốn cũ, vui sướng nhảy cẫng lên, Lục Ly và Lục Linh cung kính quỳ xuống tế bái, Liễu Di đi theo phía sau cũng vội vàng quỳ xuống.
Địa bàn quanh đây đều giao cho Liễu gia, ở Long Tượng Sơn một mực có võ giả Liễu gia trấn thủ. Vì để không kinh động tới những võ giả này, Lục Ly đành phải phái người bí mật thông báo để Liễu Di sắp xếp bố trí.
Cảnh giới Liễu Di vẫn không cao, chỉ là Mệnh Luân Cảnh sơ kỳ, đấy còn là nhờ tiêu tốn rất nhiều linh tài mới chồng chất ra được, ngưng kết Mệnh Luân đều thất bại không chỉ một lần.
Có Lục Ly làm chỗ dựa, hiện tại Liễu gia phát triển rất thuận lợi. Không chỉ được đến Lạc Thần Đảo mà còn khống chế mấy hòn đảo cấp bốn phụ cận, đây toàn là tặng phẩm Yên phu nhân đưa cho Liễu Di, đương nhiên là vì nể mặt Lục Ly.
Trước kia Liễu Di từng gặp qua Lục Linh, nhưng lúc này gặp lại Lục Linh, nàng lại cảm thấy rất lạ lẫm. Bởi vì Lục Linh không chỉ chân lành trở lại, cảnh giới cũng đạt tới Quân Hầu Cảnh, trên người bất giác tán phát khí thế thượng vị giả, khiến Liễu Di không dám nhìn thẳng.
Tế bái xong, Lục Linh quay đầu nhìn qua Liễu Di, thấy nàng vẫn trong trắng, bèn khẽ quay đầu nhìn Lục Ly, song cũng không nói gì.
Năm xưa Liễu Di muốn đuổi ngược Lục Ly, Lục Linh còn trêu đùa, nói Liễu Di làm tiểu thiếp cho Lục Ly thì được, nhưng chính thê thì nhất quyết không thể.
- Tỷ, ta từng ở qua chỗ này một đoạn thời gian, hay là chúng ta nghỉ lại đây mấy ngày, cũng tính là thư giãn.
Lục Ly chỉ vào cung điện phía xa xa, cung điện này Liễu Di một mực để người trông giữ, quét dọn thường xuyên, thỉnh thoảng chính nàng cũng sẽ tới ở lại mấy ngày, rất là sạch sẽ.
- Cũng được!
Linh Đế Thành quá nhiều người, hai tỷ đệ không tiện đi lại, thế là bèn quyết định ở lại thành bảo trên núi mấy ngày. Liễu Di sớm đã an bài, vẫy lui hộ vệ, chỉ để lại hai thị nữ và một đầu bếp.
Trong đình viện ngoài thành bảo còn đặt một bàn cờ, Lục Ly quét qua, phát hiện lại bàn cờ năm đó hắn lưu lại, bèn quay sang cười nói với Lục Linh:
- Tỷ, chúng ta làm một ván đi, kỳ nghệ ta có chút tiến bộ, không biết đã có thể thắng ngươi được chưa?
- Ha ha
Đây là lần đầu tiên Lục Linh nở nụ cười trong mấy ngày gần đây, nàng khẽ lắc đầu nói:
- Vẫn quy củ cũ, ta nhường ngươi mười ba quân.
Hai người tiến vào trong đình, Liễu Di đích thân bưng tới nước trà, sau đó đứng ở một bên nhìn xem hai người đánh cờ.
Hạ cờ suốt nửa canh giờ, cuối cùng Lục Ly nhận thua nói:
- Không chơi nữa, đánh cờ với ngươi đúng thật không khác gì tìm ngược…
Phốc!
Liễu Di nhịn không được cười ra tiếng, đang định hỏi dò liệu đã chuẩn bị bữa tối được chưa, nơi xa đột nhiên bay tới một bóng người. Lục Ly nhướng mày quét mắt nhìn qua, thấy là Dạ Tra mới trầm giọng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì mà cần ngươi phải đích thân tới đây?
Dạ Tra hiện ra trước mặt Lục Ly, chắp tay bẩm báo nói:
- Mấy ngày trước mặt đông nam Hoang giới có núi lửa phun trào, xuất hiện một ít quái vật, Mông Thần dẫn người đi qua đánh giết, phát hiện ra một thông đạo. Hắn dẫn người men theo thông đạo tiến vào, thấy được bên trong có một tiểu thế giới rộng lớn vô biên, trước mắt còn chưa biết cụ thể lớn đến đâu, chỉ biết bên trong còn có rất nhiều quái vật khác hẳn với Huyền thú...
- Ách?
Lục Ly và Lục Linh nhìn nhau, sau đó đồng loạt đứng dậy, Lục Ly phất tay về phía Tiểu Bạch nơi xa, quát lớn:
- Tiểu Bạch, quay về, chúng ta đi xem thế nào!
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.