Chương 700: Thông thiên lộ
Yêu Dạ
17/07/2021
- Ngươi là ai?
Thanh niên mặc chiến giáp màu tím bị gọi là Lãnh Vô Tuyết, dùng thần niệm quét nhìn Duẫn Thanh Ti mấy lần, trong mắt có một ít nghi hoặc. Hắn cảm thấy cô gái này rất xa lạ, từ chưa từng thấy qua bao giờ. Nhưng thiếu nữ lại có thể kêu tên của hắn, giống như rất rõ đối với thân phận của hắn vậy?
Quan trọng nhất là cô gái này rất đẹp, nhưng mắt lại không nhìn thấy? Cô gái chỉ có chừng ấy tuổi, đã đến được cảnh giới này, ngoại hình còn kỳ lạ như thế, nhưng hắn lại chưa từng nghe nói qua? Tự nhiên cảm thấy nghi hoặc.
- Ta là ai, ngươi không có tư cách biết!
Duẫn Thanh Ti nhẹ nhàng đi tới, hết sức ung dung, giống như không e ngại Lãnh Vô Tuyết. Ánh mắt của nàng không nhìn thấy nhưng có thể dùng thần niệm quét nhìn, cho nên đi lại không có nửa điểm khó khăn, ngược lại đi rất nhẹ nhàng, dáng người yểu điệu thướt tha, hết sức động lòng người.
Nàng vừa đi vừa nhẹ nhàng nói:
- Đi hỏi Lãnh Vô Thương và Lãnh Vô Hinh, ngươi sẽ biết ta là ai, hoặc là ngươi có thể hỏi cha ngươi Lãnh Thiên Ngạo một chút, chắc hắn cũng biết ta là ai. Ngươi đi đi, ta không muốn giết người.
Giọng nói của Duẫn Thanh Ti rất bình thản, giống như thiếu nữ nhà bên cạnh đang đi trên đường nhỏ lẩm bẩm tự nói, nhưng bên trong giọng nói của nàng lại mang theo khí thế vô thượng, giống như nàng là một tiểu thư cao cao tại thượng, đang dạy dỗ nô bộc nhà nàng vậy.
- Ách!
Hết lần này tới lần khác Lãnh Vô Tuyết lại bị khí thế của nàng làm kinh hãi, trên mặt lộ ra một chút hoảng sợ, hắn giống như nhớ ra chuyện gì đó, chỉ vào Duẫn Thanh Ti nói:
- Ngươi là người mù bẩm sinh kia.
- Cút!
Ánh mắt trống rỗng của Duẫn Thanh Ti khóa chặt Lãnh Vô Tuyết, biểu hiện trên mặt trở nên lạnh lẽo, Lãnh Vô Tuyết nhất thời sợ hãi, vội vàng xua tay nói:
- Ta đi, ta lập tức đi!
- Hưu!
Chiến đao trong tay hắn chém sang bên phải, tạo ra một cái lối đi, chật vật chạy trốn như một con thỏ bị làm kinh sợ, chỉ một cái nháy mắt đã bay ra ngoài.
Sắc mặt Duẫn Thanh Ti khôi phục lạnh nhạt, đi đến trước mặt Lục Ly, lộ ra vẻ mỉm cười nói:
- Lục công tử, chúng ta lại gặp mặt. Lá gan ngươi lớn thật, vậy mà dám đột phá ở trong Kim Ngục!
Lục Ly không nói, mà thu Huyết Hoàng Lệnh vào, vừa rồi hắn nói chuyện quá nhiều, đã làm cho một ít năng lượng Thăng Long Thảo tản mát, tự nhiên không dám phân tâm nữa.
- Huyết Hoàng lão quái đã không xuất thế ngàn năm!
Duẫn Thanh Ti lấy ra một tấm vải trắng từ trong giới chỉ lót trên mặt đất, túm váy ngồi xếp bằng lên, không nhìn Lục Ly, tự nói ra:
- Cho nên Huyết Hoàng Lệnh có lực uy hiếp rất lớn đối với các lão già, nhưng đối với thế hệ trẻ mà nói, người biết đến không nhiều lắm. Lãnh Vô Tuyết chỉ là một tên thiếu gia chi thứ Lãnh gia, coi như có một chút thiên tư, nhưng ở Lãnh gia vẫn không tính là hạch tâm, cho nên hắn không hề biết uy danh Huyết Hoàng.
Lục Ly hơi gật đầu, vẫn không có nói chuyện, Duẫn Thanh Ti khẽ mỉm cười nói:
- Ta sẽ hộ pháp cho ngươi mấy ngày, ngươi an tâm xung kích Quân Hầu cảnh, tất cả có ta.
Bốn chữ cuối cùng, khiến nội tâm Lục Ly an bình xuống, không hiểu sao hắn hết sức yên tâm đối với cô gái này. Có lẽ là do khuôn mặt tinh khiết của nàng, hoặc là do hai con ngươi trong suốt như trẻ con, không trộn lẫn một chút tạp chất nhưng lại không nhìn thấy vật của nàng, khiến hắn vô cùng yên tâm đối với Duẫn Thanh Ti.
Giống như lần đầu Duẫn Thanh Ti nhìn thấy hắn, cũng tin tưởng hắn vô điều kiện, dường như hai người có một loại cảm giác ăn ý kỳ lạ.
Lục Ly không để ý tới chuyện bên ngoài nữa, toàn tâm xung kích Quân Hầu cảnh, hấp thu toàn bộ năng lượng Thăng Long Thảo.
Hai ngày sau, bụng dưới Lục Ly phát ra ánh sáng, rốt cục bản mạng châu cũng đại thành rồi. Khiến Lục Ly vui mừng và ngạc nhiên chính là bên ngoài bản mạng châu của hắn có một cái ấn ký ngân long như ẩn như hiện, ngân long an tĩnh bám vào bên ngoài bản mạng châu, giống như trời sinh đã tồn tại ở bên trong vậy.
- Đại thành rồi, rốt cục ta cũng đột phá Quân Hầu cảnh!
Lục Ly có một chút kích động, Quân Hầu cảnh, đó là sự tình mấy năm trước hắn không dám suy nghĩ. Khi đó người mạnh nhất Bắc Mạc chính là Quân Hầu cảnh, quốc chủ Thiên Vũ quốc Tử Hoàn Kiều chính là Quân Hầu cảnh. Thế nhưng đối với hắn mấy năm trước mà nói, đó chính là đế vương cao cao tại thượng, còn hắn chẳng qua là bình dân tầng dưới cùng mà thôi.
Trúc Cơ, cải mệnh, nghịch thiên!
Đột phá Quân Hầu cảnh xong, hắn mới chân chính đi lên con đường cường giả, bắt đầu nghịch thiên. Cuối cùng có thể đi đến mức nào, vậy thì phải xem số phận rồi.
Ít nhất
Hắn đã có cơ hội nghịch thiên, thông thiên chi lộ đã mở ra với hắn.
Tại thời điểm bản mạng châu của Lục Ly đại thành, Duẫn Thanh Ti đang nhắm mắt ngồi xếp bằng cũng đột nhiên mở mắt ra, nhìn thoáng qua bụng dưới Lục Ly. Trên mặt lộ ra một chút nghi hoặc và tò mò, nhưng không có hỏi thăm cái gì, tiếp tục nhắm mắt ngồi xếp bằng.
Lục Ly không có mở mắt, dù sao bên cạnh cũng có một hộ vệ miễn phí, ngu mới không cần dùng, hắn phải củng cố vững chắc cảnh giới một chút.
Mài dao không làm mất kỹ thuật đốn củi, mặc dù trong vòng nửa năm hắn phải chạy tới Trung Hoàng Giới, gia nhập Lãnh gia, như vậy mới không bị độc phát bỏ mình. Thiếu mấy ngày như vậy cùng không sao, thực lực càng mạnh, khả năng hắn sống sót càng lớn.
Hắn bắt đầu tu luyện huyền lực, khiến huyền lực không ngừng tiến vào bên trong bản mạng châu, nuôi dưỡng bản mạng châu giống như một đứa bé. Khiến cho nó càng trở nên ngưng luyện, vững chắc, không dễ dàng sụp đổ tổn hại.
Hắn tu luyện trọn năm ngày, lúc này mới mở mắt ra dừng tu luyện lại, một là hắn đói bụng, hai là để Duẫn Thanh Ti làm hộ vệ nhiều ngày như vậy, hắn cũng băn khoăn. Thứ ba thời gian của hắn rất ít, không dám tiếp tục dừng lại nữa.
- Sao không tu luyện thêm mấy ngày? Bản mạng châu của ngươi còn chưa có triệt để vững chắc đâu.
Duẫn Thanh Ti mở mắt, từ trong giới chỉ lấy ra một loại linh quả đưa tới, động tác hết sức tùy ý, cảm giác hai người giống như là bạn bè nhiều năm vậy.
Lục Ly vừa ăn linh quả, vừa uống nước, cười khổ nói:
- Muốn hoàn toàn vững chắc, ít nhất cần mấy tháng thời gian, mà ta thì không có nhiều thời gian như vậy!
Hắn dừng một thoáng, hỏi:
- Làm sao ngươi có thể thoát khỏi ba tên Nhân Hoàng vây giết vậy? À mà ngươi không trách ta chạy trốn một mình sao?
Duẫn Thanh Ti vuốt vuốt mái tóc, lắc đầu cười nói:
- Ha ha, ngươi và ta tình cờ gặp gỡ, ngươi có thể giúp ta là đạo nghĩa, không giúp ta là đạo lý. Thanh Ti cũng không phải là ác nữ không hiểu chuyện, ân tình ta thiếu ngươi, cả đời cũng chưa trả nổi.
- Không có gì trả không hết, ngươi vừa cứu ta một mạng, chúng ta coi như tính toán xong rồi.
Lục Ly không quá để ý chuyện này, Duẫn Thanh Ti cũng không có dây dưa vấn đề này nữa, mấp máy miệng nói:
- Ba người Tề Minh không giết được ta, còn bị ta phế mất một người. Cái thế giới này vốn không thú vị như thế, luôn có người muốn giết ngươi, muốn hại người. Cho dù ngươi không đi trêu chọc người khác, người khác cũng sẽ muốn giết chết ngươi, phòng ngừa ngày sau ngươi uy hiếp bọn họ. Lục công tử, ngươi nói đây là cái đạo lý gì chứ?
Lục Ly hơi kinh ngạc, vậy mà chiến lực Duẫn Thanh Ti lại mạnh như vậy. Lấy một địch ba, đối phương còn có hai Nhân Hoàng trung kỳ, lại bị nàng ung dung đánh lui? Thế nhưng nghĩ đến Duẫn Thanh Ti là thiên địa thần thai, Lục Ly liền miễn cưỡng chấp nhận.
Hắn không đào bới tìm căn nguyên, lẳng lặng suy nghĩ một chút, sau khi ăn hết một miếng thịt cuối cùng trong tay, mới thở dài nói:
- Không vì cái gì, bởi vì thế giới vốn là không có đạo lý. Ngươi muốn giảng đạo lý, ngươi phải trở nên mạnh hơn, áp đảo phía trên chúng sinh, sau đó mọi lời nói của ngươi đều là đạo lý.
Duẫn Thanh Ti nghe xong liền sửng sốt, sau một hồi lâu mới cười khúc khích, nói:
- Lục công tử nói rất có lý, Thanh Ti đã gặp rất nhiều người, nhưng Lục công tử là một trong những người kỳ lạ nhất ta đã gặp.
Duẫn Thanh Ti cười lên rất đẹp, không kém Lục Linh quá nhiều, đáng tiếc duy nhất là con ngươi không có thần thái, làm cho nàng ít đi một phần linh động.
Mặc dù như thế, Lục Ly nhìn vẫn có chút ngây dại, không nhịn được cảm khái nói:
- Quả thật Doãn tiểu thư là một trong những nữ nhân đẹp nhất ta đã thấy, thiên đố kị hồng nhan, đáng tiếc đáng tiếc.
Thanh niên mặc chiến giáp màu tím bị gọi là Lãnh Vô Tuyết, dùng thần niệm quét nhìn Duẫn Thanh Ti mấy lần, trong mắt có một ít nghi hoặc. Hắn cảm thấy cô gái này rất xa lạ, từ chưa từng thấy qua bao giờ. Nhưng thiếu nữ lại có thể kêu tên của hắn, giống như rất rõ đối với thân phận của hắn vậy?
Quan trọng nhất là cô gái này rất đẹp, nhưng mắt lại không nhìn thấy? Cô gái chỉ có chừng ấy tuổi, đã đến được cảnh giới này, ngoại hình còn kỳ lạ như thế, nhưng hắn lại chưa từng nghe nói qua? Tự nhiên cảm thấy nghi hoặc.
- Ta là ai, ngươi không có tư cách biết!
Duẫn Thanh Ti nhẹ nhàng đi tới, hết sức ung dung, giống như không e ngại Lãnh Vô Tuyết. Ánh mắt của nàng không nhìn thấy nhưng có thể dùng thần niệm quét nhìn, cho nên đi lại không có nửa điểm khó khăn, ngược lại đi rất nhẹ nhàng, dáng người yểu điệu thướt tha, hết sức động lòng người.
Nàng vừa đi vừa nhẹ nhàng nói:
- Đi hỏi Lãnh Vô Thương và Lãnh Vô Hinh, ngươi sẽ biết ta là ai, hoặc là ngươi có thể hỏi cha ngươi Lãnh Thiên Ngạo một chút, chắc hắn cũng biết ta là ai. Ngươi đi đi, ta không muốn giết người.
Giọng nói của Duẫn Thanh Ti rất bình thản, giống như thiếu nữ nhà bên cạnh đang đi trên đường nhỏ lẩm bẩm tự nói, nhưng bên trong giọng nói của nàng lại mang theo khí thế vô thượng, giống như nàng là một tiểu thư cao cao tại thượng, đang dạy dỗ nô bộc nhà nàng vậy.
- Ách!
Hết lần này tới lần khác Lãnh Vô Tuyết lại bị khí thế của nàng làm kinh hãi, trên mặt lộ ra một chút hoảng sợ, hắn giống như nhớ ra chuyện gì đó, chỉ vào Duẫn Thanh Ti nói:
- Ngươi là người mù bẩm sinh kia.
- Cút!
Ánh mắt trống rỗng của Duẫn Thanh Ti khóa chặt Lãnh Vô Tuyết, biểu hiện trên mặt trở nên lạnh lẽo, Lãnh Vô Tuyết nhất thời sợ hãi, vội vàng xua tay nói:
- Ta đi, ta lập tức đi!
- Hưu!
Chiến đao trong tay hắn chém sang bên phải, tạo ra một cái lối đi, chật vật chạy trốn như một con thỏ bị làm kinh sợ, chỉ một cái nháy mắt đã bay ra ngoài.
Sắc mặt Duẫn Thanh Ti khôi phục lạnh nhạt, đi đến trước mặt Lục Ly, lộ ra vẻ mỉm cười nói:
- Lục công tử, chúng ta lại gặp mặt. Lá gan ngươi lớn thật, vậy mà dám đột phá ở trong Kim Ngục!
Lục Ly không nói, mà thu Huyết Hoàng Lệnh vào, vừa rồi hắn nói chuyện quá nhiều, đã làm cho một ít năng lượng Thăng Long Thảo tản mát, tự nhiên không dám phân tâm nữa.
- Huyết Hoàng lão quái đã không xuất thế ngàn năm!
Duẫn Thanh Ti lấy ra một tấm vải trắng từ trong giới chỉ lót trên mặt đất, túm váy ngồi xếp bằng lên, không nhìn Lục Ly, tự nói ra:
- Cho nên Huyết Hoàng Lệnh có lực uy hiếp rất lớn đối với các lão già, nhưng đối với thế hệ trẻ mà nói, người biết đến không nhiều lắm. Lãnh Vô Tuyết chỉ là một tên thiếu gia chi thứ Lãnh gia, coi như có một chút thiên tư, nhưng ở Lãnh gia vẫn không tính là hạch tâm, cho nên hắn không hề biết uy danh Huyết Hoàng.
Lục Ly hơi gật đầu, vẫn không có nói chuyện, Duẫn Thanh Ti khẽ mỉm cười nói:
- Ta sẽ hộ pháp cho ngươi mấy ngày, ngươi an tâm xung kích Quân Hầu cảnh, tất cả có ta.
Bốn chữ cuối cùng, khiến nội tâm Lục Ly an bình xuống, không hiểu sao hắn hết sức yên tâm đối với cô gái này. Có lẽ là do khuôn mặt tinh khiết của nàng, hoặc là do hai con ngươi trong suốt như trẻ con, không trộn lẫn một chút tạp chất nhưng lại không nhìn thấy vật của nàng, khiến hắn vô cùng yên tâm đối với Duẫn Thanh Ti.
Giống như lần đầu Duẫn Thanh Ti nhìn thấy hắn, cũng tin tưởng hắn vô điều kiện, dường như hai người có một loại cảm giác ăn ý kỳ lạ.
Lục Ly không để ý tới chuyện bên ngoài nữa, toàn tâm xung kích Quân Hầu cảnh, hấp thu toàn bộ năng lượng Thăng Long Thảo.
Hai ngày sau, bụng dưới Lục Ly phát ra ánh sáng, rốt cục bản mạng châu cũng đại thành rồi. Khiến Lục Ly vui mừng và ngạc nhiên chính là bên ngoài bản mạng châu của hắn có một cái ấn ký ngân long như ẩn như hiện, ngân long an tĩnh bám vào bên ngoài bản mạng châu, giống như trời sinh đã tồn tại ở bên trong vậy.
- Đại thành rồi, rốt cục ta cũng đột phá Quân Hầu cảnh!
Lục Ly có một chút kích động, Quân Hầu cảnh, đó là sự tình mấy năm trước hắn không dám suy nghĩ. Khi đó người mạnh nhất Bắc Mạc chính là Quân Hầu cảnh, quốc chủ Thiên Vũ quốc Tử Hoàn Kiều chính là Quân Hầu cảnh. Thế nhưng đối với hắn mấy năm trước mà nói, đó chính là đế vương cao cao tại thượng, còn hắn chẳng qua là bình dân tầng dưới cùng mà thôi.
Trúc Cơ, cải mệnh, nghịch thiên!
Đột phá Quân Hầu cảnh xong, hắn mới chân chính đi lên con đường cường giả, bắt đầu nghịch thiên. Cuối cùng có thể đi đến mức nào, vậy thì phải xem số phận rồi.
Ít nhất
Hắn đã có cơ hội nghịch thiên, thông thiên chi lộ đã mở ra với hắn.
Tại thời điểm bản mạng châu của Lục Ly đại thành, Duẫn Thanh Ti đang nhắm mắt ngồi xếp bằng cũng đột nhiên mở mắt ra, nhìn thoáng qua bụng dưới Lục Ly. Trên mặt lộ ra một chút nghi hoặc và tò mò, nhưng không có hỏi thăm cái gì, tiếp tục nhắm mắt ngồi xếp bằng.
Lục Ly không có mở mắt, dù sao bên cạnh cũng có một hộ vệ miễn phí, ngu mới không cần dùng, hắn phải củng cố vững chắc cảnh giới một chút.
Mài dao không làm mất kỹ thuật đốn củi, mặc dù trong vòng nửa năm hắn phải chạy tới Trung Hoàng Giới, gia nhập Lãnh gia, như vậy mới không bị độc phát bỏ mình. Thiếu mấy ngày như vậy cùng không sao, thực lực càng mạnh, khả năng hắn sống sót càng lớn.
Hắn bắt đầu tu luyện huyền lực, khiến huyền lực không ngừng tiến vào bên trong bản mạng châu, nuôi dưỡng bản mạng châu giống như một đứa bé. Khiến cho nó càng trở nên ngưng luyện, vững chắc, không dễ dàng sụp đổ tổn hại.
Hắn tu luyện trọn năm ngày, lúc này mới mở mắt ra dừng tu luyện lại, một là hắn đói bụng, hai là để Duẫn Thanh Ti làm hộ vệ nhiều ngày như vậy, hắn cũng băn khoăn. Thứ ba thời gian của hắn rất ít, không dám tiếp tục dừng lại nữa.
- Sao không tu luyện thêm mấy ngày? Bản mạng châu của ngươi còn chưa có triệt để vững chắc đâu.
Duẫn Thanh Ti mở mắt, từ trong giới chỉ lấy ra một loại linh quả đưa tới, động tác hết sức tùy ý, cảm giác hai người giống như là bạn bè nhiều năm vậy.
Lục Ly vừa ăn linh quả, vừa uống nước, cười khổ nói:
- Muốn hoàn toàn vững chắc, ít nhất cần mấy tháng thời gian, mà ta thì không có nhiều thời gian như vậy!
Hắn dừng một thoáng, hỏi:
- Làm sao ngươi có thể thoát khỏi ba tên Nhân Hoàng vây giết vậy? À mà ngươi không trách ta chạy trốn một mình sao?
Duẫn Thanh Ti vuốt vuốt mái tóc, lắc đầu cười nói:
- Ha ha, ngươi và ta tình cờ gặp gỡ, ngươi có thể giúp ta là đạo nghĩa, không giúp ta là đạo lý. Thanh Ti cũng không phải là ác nữ không hiểu chuyện, ân tình ta thiếu ngươi, cả đời cũng chưa trả nổi.
- Không có gì trả không hết, ngươi vừa cứu ta một mạng, chúng ta coi như tính toán xong rồi.
Lục Ly không quá để ý chuyện này, Duẫn Thanh Ti cũng không có dây dưa vấn đề này nữa, mấp máy miệng nói:
- Ba người Tề Minh không giết được ta, còn bị ta phế mất một người. Cái thế giới này vốn không thú vị như thế, luôn có người muốn giết ngươi, muốn hại người. Cho dù ngươi không đi trêu chọc người khác, người khác cũng sẽ muốn giết chết ngươi, phòng ngừa ngày sau ngươi uy hiếp bọn họ. Lục công tử, ngươi nói đây là cái đạo lý gì chứ?
Lục Ly hơi kinh ngạc, vậy mà chiến lực Duẫn Thanh Ti lại mạnh như vậy. Lấy một địch ba, đối phương còn có hai Nhân Hoàng trung kỳ, lại bị nàng ung dung đánh lui? Thế nhưng nghĩ đến Duẫn Thanh Ti là thiên địa thần thai, Lục Ly liền miễn cưỡng chấp nhận.
Hắn không đào bới tìm căn nguyên, lẳng lặng suy nghĩ một chút, sau khi ăn hết một miếng thịt cuối cùng trong tay, mới thở dài nói:
- Không vì cái gì, bởi vì thế giới vốn là không có đạo lý. Ngươi muốn giảng đạo lý, ngươi phải trở nên mạnh hơn, áp đảo phía trên chúng sinh, sau đó mọi lời nói của ngươi đều là đạo lý.
Duẫn Thanh Ti nghe xong liền sửng sốt, sau một hồi lâu mới cười khúc khích, nói:
- Lục công tử nói rất có lý, Thanh Ti đã gặp rất nhiều người, nhưng Lục công tử là một trong những người kỳ lạ nhất ta đã gặp.
Duẫn Thanh Ti cười lên rất đẹp, không kém Lục Linh quá nhiều, đáng tiếc duy nhất là con ngươi không có thần thái, làm cho nàng ít đi một phần linh động.
Mặc dù như thế, Lục Ly nhìn vẫn có chút ngây dại, không nhịn được cảm khái nói:
- Quả thật Doãn tiểu thư là một trong những nữ nhân đẹp nhất ta đã thấy, thiên đố kị hồng nhan, đáng tiếc đáng tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.