Quyển 3 - Chương 27: Dò xét
Tử Mộc Vạn Quân
08/07/2015
"Đây là gì? !"
Cảm nhận được khí thế vô cùng sắc bén ùa tới, Dư Hương sắc mặt ngưng trọng, chăm chú quan sát tiểu đao giữa ngón tay của Vân Phàm, nàng cảm giác được thanh tiểu đao này mang cho mình uy hiếp khổng lồ.
Không giống với võ đạo ý chí, cũng không giống như thần hồn lực, đó là một loại ý niệm hoàn toàn siêu thoát khỏi tiên vũ lưỡng đạo, phảng phất phong mang phá vỡ hết thảy.
"Các hạ rốt cuộc là ai?"
Dư Hương trầm giọng dò hỏi, ánh mắt thủy chung không dời ngón tay của Vân Phàm.
"Ta tên là Vân Phàm."
Vân Phàm trực tiếp báo tên họ, dù sao nơi đây là Đại Càn, cơ hồ không người nào có thể nhận ra hắn.
Dư Hương quả thật chưa từng nghe nói tới cái tên Vân Phàm, nhưng nàng không dám giữ lại nửa phần coi thường nữa, cho dù đối phương chỉ là một thiếu niên võ giả tu vi còn chưa đạt tới tông sư : "Các hạ đả thương thuộc hạ của ta, định công đạo với ta thế nào?"
"Ta sẽ rời đi."
Câu trả lời của Vân Phàm hoàn toàn không giống suy đoán của Dư Hương, bao nhiêu câu nói chỉ trực ra khỏi miệng đành phải nuốt về.
Dư Hương nghĩ đến, đối phương lúc trước dám đứng ra đối nghịch với Tán Tu minh, dù sao cũng sẽ là người tính cách cương trực, không thì cũng có mục đích khác, làm sao đột nhiên thay đổi thái độ như vậy? Dù sao Dư Hương tuyệt đối không tin, đối phương sợ Tán Tu minh mới lựa chọn rút lui.
Trên thực tế, Vân Phàm quả thật không muốn trốn tránh, thị phi đúng sai trong lòng hắn đã rõ ràng. Sở dĩ nói như vậy, đơn giản là quả thật hắn sắp rời đi, dù sao hắn không thuộc về nơi đây, sớm muộn cũng sẽ rời đi.
Đối mặt với một người xử sự hoàn toàn không giống lẽ thường, Dư Hương cũng cảm thấy đau đầu không biết làm sao.
Bắt người? Nàng cũng không nắm chắc phần thắng.
Chiêu dụ? Nàng cũng nghĩ sẽ không thể thành công.
Trầm ngâm chốc lát, Dư Hương nghĩ đến một biện pháp không tệ: "Nếu các hạ có thể đỡ một chiêu của ta, xích mích của ngươi cùng Tán Tu minh coi như xóa bỏ."
"..."
Vân Phàm nghe thế, tiểu đao trong tay càng nắm chặt hơn.
"Tiên thuật Vô Tướng!"
Một tiếng quát khẽ, khí thế của Dư Hương tăng vọt, tiên linh lực ngưng tụ, tạo thành một đạo khí tràng cường đại , đem mình cùng Vân Phàm bao phủ bên trong.
Tựa như sương mù, tựa như mộng ảo.
"Ong ong ông ~~~ "
Thiên âm rót vào tai, vô hình vô tướng, câu khởi dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng người.
Vô Tướng tiên thuật chính là tiên thuật tương đối đặc thù trong trung phẩm tiên thuật, lấy âm luật làm thủ đoạn, lay động lòng người, kích thích những dục vọng bên trong. Loại âm thuật này cũng là ảo thuật, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Dư Hương đối với thủ đoạn của mình cực kỳ tự tin, sau khi xuất thủ liền không có ý định tiếp tục ra tay.
Nhưng một đạo hàn mang hiện ra, xua tan sương mù, phá toái hư không, trực tiếp xuất hiện tại trước mặt của Dư Hương.
"Cái gì! ?"
Cảm nhận được hàn mang bén nhọn, Dư Hương sợ hết hồn, tiên cương hộ thể chợt bộc phát, cứng rắn ngăn cản hàn mang ở bên ngoài, cách mặt không tới ba tấc, hung hiểm kinh người!
"Sưu!"
Hàn mang thu liễm, vô tướng thiên âm cũng tiêu tán theo, thân ảnh Vân Phàm lại xuất hiện.
"Ngươi... Ngươi..."
Dư Hương sắc mặt có chút tái nhợt, vừa rồi bộc phát đã tiêu hao không ít hồn lực của nàng. Nàng không thể ngờ được, đối phương có thể dễ dàng phá vỡ tiên thuật đắc ý nhất của mình như thế, nếu như vừa rồi thật sự là chiến đấu sinh tử, sợ rằng đã...
Trong lòng suy tính, cảm giác lạnh lẽo bao phủ trong lòng Dư Hương: "Các hạ tự giải quyết cho tốt, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại."
Lời còn chưa dứt, người đã bay xa.
Người này cũng thật gọn gàng linh hoạt, một chiêu dò xét xong quả nhiên rời đi, không nguyện ý xung đột chính diện cùng với Vân Phàm.
...
Dư Hương mới vừa đi, Thiên Hà cùng Phương Đồng liền chạy tới, phía sau còn có Phương Lôi đám người.
"Lão Đại, vừa rồi ba động thật là mãnh liệt, nơi này có chuyện gì thế! ?"
Thiên Hà cùng Phương Đồng vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy Vân Phàm không có chuyện gì, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Phương Lôi tiến tới, dò hỏi: "Mới vừa rồi có một vị tiên đạo cường giả đến hay sao, là người nào vậy?"
"Tiên đạo cường giả sao?"
Vân Phàm trong lòng cảm thấy kinh ngạc, mặc dù hắn biết Dư Hương rất mạnh, nhưng cùng Thiển Y hoặc phụ thân của Sài Thiệu Kiệt mấy vị tiên đạo cường giả so sánh, đối phương lại kém rất nhiều, hoàn toàn không trong cùng đẳng cấp.
Thật ra tiên đạo cường giả cũng có sự phân chia mạnh yếu, mà Dư Hương cũng chỉ là khó khăn lắm mới bước qua cảnh giới thất tinh, tự nhiên không thể so sánh với cường giả đỉnh phong như Thiển Y được.
"Sao vậy lão Đại?"
Nghe thanh âm của Thiên Hà, Vân Phàm phục hồi tinh thần, thẳng thắn nói: "Nàng nói mình là phó minh chủ của Tán Tu minh ."
"Cái gì! ? Phó minh chủ của Tán Tu minh! ?"
Mọi người sắc mặt biến hóa, Thiên Hà khẩn trương nhìn chung quanh nói: "Nàng tới nơi này làm gì? Có phải tới gây rắc rối cho chúng ta không?"
"Không biết, nàng nói hai câu sau đó rời đi."
"Nàng nói cái gì?"
"Tự giải quyết cho tốt, sau này sẽ còn gặp lại."
Vân Phàm thành thật trả lời làm cho mọi người chỉ biết im lặng, bọn họ còn tưởng Dư Hương nói mấy câu hăm dọa, không ngờ lại là đơn giản như vậy, hoàn toàn không giống cừu nhân, ngược lại như một vị bằng hữu nhắc nhở vậy .
Phương Lôi suy tư một hồi nói: "Đối phương tới đây, hẳn là chỉ muốn thử dò xét xem Vân Phàm tiểu hữu mạnh yếu thế nào, không muốn cùng ngươi xung đột chính diện, nếu không tuyệt đối sẽ không rời đi dễ dàng như vậy. Lão phu từng nghe nói, phó minh chủ của Tán Tu minh tâm trí đa đoan, bây giờ nhìn lại quả thật bất phàm."
"Nha."
Vân Phàm không bận tâm quá nhiều về chuyện của Tán Tu minh, chuyển sang Phương Lôi nói: "Tiền bối, chúng ta tiếp tục giải độc đi."
"Ách!"
Phương Lôi nghe vậy ngẩn người, không khỏi cau mày nói: "Tiểu hữu hiện tại bộ dáng như thế, nghỉ ngơi thêm lát nữa đi? Dù sao lão phu cũng đã chịu đựng lâu như vậy , không vội vàng gì chốc lát. Hơn nữa, ngươi đã giúp ta chế trụ ma độc, ta cảm giác thoải mái rất nhiều rồi."
Vân Phàm lắc đầu nói: "Ta khôi phục rất nhanh, hiện tại không có chuyện gì đáng ngại, vừa rồi ta được một vị tiền bối dẫn dắt, nghĩ đến một vài phương pháp mới, có lẽ có thể thử xem sao."
"Được! Tốt lắm!"
Phương Lôi cũng không muốn nhiều lời, phân phó Thiên Hà đám người mấy câu, dẫn theo Vân Phàm trở về chỗ ở của mình.
...
...
Trở lại trong phòng, hai người ngồi đối diện nhau.
"Tiểu hữu định thử thế nào?"
Phương Lôi dù sao cũng rất lão luyện thành thục, nhưng giờ phút này cũng khó kiềm chế được kích động.
Ma độc không phải có thể trừ bỏ dễ dàng, Vân Phàm có thể áp chế ma độc đã là niềm vui bất ngờ rồi, nếu như lần này thật sự thành công loại trừ ma độc, tu vi của hắn có thể khôi phục rất nhanh, thậm chí tiến bộ thêm một bước, vậy cuộc sống sau này của bọn họ đám người cũng bảo đảm hơn.
Chỉ nghe Vân Phàm giải thích: "Ma độc rất mạnh, mà tiên thuật của ta phẩm chất quá thấp, chỉ có thể áp chế không cách nào trừ tận gốc, cho nên ta muốn thử lấy thần hồn lực, ngưng tụ tiên linh khí nhiều hơn, mạnh mẽ tăng cường phẩm chất tiên thuật, hy vọng có thể hoàn toàn giải trừ ma độc trong cơ thể tiền bối."
Phương Lôi cố nén tâm tình của mình, hỏi ngược lại: "Mạnh mẽ tăng cường phẩm chất tiên thuật có thể tạo thành thương tổn đối với ngươi hay không?"
"Chưa từng thử, cũng không rõ lắm, nhưng ta nghĩ có thể khống chế."
Vân Phàm thật lòng nói, dù sao hắn cũng tin tưởng mình có thể khống chế tiên thuật rất tốt.
Suy tư một lát, Phương Lôi đứng dậy hướng Vân Phàm trịnh trọng thi lễ: "Vậy làm phiền Vân Phàm tiểu hữu rồi, bất kể lần này thành công hay không, lão phu cũng rất cảm kích hết thảy mọi chuyện ngươi đã làm, xin nhận một xá của Phương Lôi."
"Tiền bối không cần như thế."
Vân Phàm vội vàng nâng đỡ lão giả, không cần nhiều lời nữa, trực tiếp bắt đầu thử.
Cảm nhận được khí thế vô cùng sắc bén ùa tới, Dư Hương sắc mặt ngưng trọng, chăm chú quan sát tiểu đao giữa ngón tay của Vân Phàm, nàng cảm giác được thanh tiểu đao này mang cho mình uy hiếp khổng lồ.
Không giống với võ đạo ý chí, cũng không giống như thần hồn lực, đó là một loại ý niệm hoàn toàn siêu thoát khỏi tiên vũ lưỡng đạo, phảng phất phong mang phá vỡ hết thảy.
"Các hạ rốt cuộc là ai?"
Dư Hương trầm giọng dò hỏi, ánh mắt thủy chung không dời ngón tay của Vân Phàm.
"Ta tên là Vân Phàm."
Vân Phàm trực tiếp báo tên họ, dù sao nơi đây là Đại Càn, cơ hồ không người nào có thể nhận ra hắn.
Dư Hương quả thật chưa từng nghe nói tới cái tên Vân Phàm, nhưng nàng không dám giữ lại nửa phần coi thường nữa, cho dù đối phương chỉ là một thiếu niên võ giả tu vi còn chưa đạt tới tông sư : "Các hạ đả thương thuộc hạ của ta, định công đạo với ta thế nào?"
"Ta sẽ rời đi."
Câu trả lời của Vân Phàm hoàn toàn không giống suy đoán của Dư Hương, bao nhiêu câu nói chỉ trực ra khỏi miệng đành phải nuốt về.
Dư Hương nghĩ đến, đối phương lúc trước dám đứng ra đối nghịch với Tán Tu minh, dù sao cũng sẽ là người tính cách cương trực, không thì cũng có mục đích khác, làm sao đột nhiên thay đổi thái độ như vậy? Dù sao Dư Hương tuyệt đối không tin, đối phương sợ Tán Tu minh mới lựa chọn rút lui.
Trên thực tế, Vân Phàm quả thật không muốn trốn tránh, thị phi đúng sai trong lòng hắn đã rõ ràng. Sở dĩ nói như vậy, đơn giản là quả thật hắn sắp rời đi, dù sao hắn không thuộc về nơi đây, sớm muộn cũng sẽ rời đi.
Đối mặt với một người xử sự hoàn toàn không giống lẽ thường, Dư Hương cũng cảm thấy đau đầu không biết làm sao.
Bắt người? Nàng cũng không nắm chắc phần thắng.
Chiêu dụ? Nàng cũng nghĩ sẽ không thể thành công.
Trầm ngâm chốc lát, Dư Hương nghĩ đến một biện pháp không tệ: "Nếu các hạ có thể đỡ một chiêu của ta, xích mích của ngươi cùng Tán Tu minh coi như xóa bỏ."
"..."
Vân Phàm nghe thế, tiểu đao trong tay càng nắm chặt hơn.
"Tiên thuật Vô Tướng!"
Một tiếng quát khẽ, khí thế của Dư Hương tăng vọt, tiên linh lực ngưng tụ, tạo thành một đạo khí tràng cường đại , đem mình cùng Vân Phàm bao phủ bên trong.
Tựa như sương mù, tựa như mộng ảo.
"Ong ong ông ~~~ "
Thiên âm rót vào tai, vô hình vô tướng, câu khởi dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng người.
Vô Tướng tiên thuật chính là tiên thuật tương đối đặc thù trong trung phẩm tiên thuật, lấy âm luật làm thủ đoạn, lay động lòng người, kích thích những dục vọng bên trong. Loại âm thuật này cũng là ảo thuật, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Dư Hương đối với thủ đoạn của mình cực kỳ tự tin, sau khi xuất thủ liền không có ý định tiếp tục ra tay.
Nhưng một đạo hàn mang hiện ra, xua tan sương mù, phá toái hư không, trực tiếp xuất hiện tại trước mặt của Dư Hương.
"Cái gì! ?"
Cảm nhận được hàn mang bén nhọn, Dư Hương sợ hết hồn, tiên cương hộ thể chợt bộc phát, cứng rắn ngăn cản hàn mang ở bên ngoài, cách mặt không tới ba tấc, hung hiểm kinh người!
"Sưu!"
Hàn mang thu liễm, vô tướng thiên âm cũng tiêu tán theo, thân ảnh Vân Phàm lại xuất hiện.
"Ngươi... Ngươi..."
Dư Hương sắc mặt có chút tái nhợt, vừa rồi bộc phát đã tiêu hao không ít hồn lực của nàng. Nàng không thể ngờ được, đối phương có thể dễ dàng phá vỡ tiên thuật đắc ý nhất của mình như thế, nếu như vừa rồi thật sự là chiến đấu sinh tử, sợ rằng đã...
Trong lòng suy tính, cảm giác lạnh lẽo bao phủ trong lòng Dư Hương: "Các hạ tự giải quyết cho tốt, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại."
Lời còn chưa dứt, người đã bay xa.
Người này cũng thật gọn gàng linh hoạt, một chiêu dò xét xong quả nhiên rời đi, không nguyện ý xung đột chính diện cùng với Vân Phàm.
...
Dư Hương mới vừa đi, Thiên Hà cùng Phương Đồng liền chạy tới, phía sau còn có Phương Lôi đám người.
"Lão Đại, vừa rồi ba động thật là mãnh liệt, nơi này có chuyện gì thế! ?"
Thiên Hà cùng Phương Đồng vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy Vân Phàm không có chuyện gì, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Phương Lôi tiến tới, dò hỏi: "Mới vừa rồi có một vị tiên đạo cường giả đến hay sao, là người nào vậy?"
"Tiên đạo cường giả sao?"
Vân Phàm trong lòng cảm thấy kinh ngạc, mặc dù hắn biết Dư Hương rất mạnh, nhưng cùng Thiển Y hoặc phụ thân của Sài Thiệu Kiệt mấy vị tiên đạo cường giả so sánh, đối phương lại kém rất nhiều, hoàn toàn không trong cùng đẳng cấp.
Thật ra tiên đạo cường giả cũng có sự phân chia mạnh yếu, mà Dư Hương cũng chỉ là khó khăn lắm mới bước qua cảnh giới thất tinh, tự nhiên không thể so sánh với cường giả đỉnh phong như Thiển Y được.
"Sao vậy lão Đại?"
Nghe thanh âm của Thiên Hà, Vân Phàm phục hồi tinh thần, thẳng thắn nói: "Nàng nói mình là phó minh chủ của Tán Tu minh ."
"Cái gì! ? Phó minh chủ của Tán Tu minh! ?"
Mọi người sắc mặt biến hóa, Thiên Hà khẩn trương nhìn chung quanh nói: "Nàng tới nơi này làm gì? Có phải tới gây rắc rối cho chúng ta không?"
"Không biết, nàng nói hai câu sau đó rời đi."
"Nàng nói cái gì?"
"Tự giải quyết cho tốt, sau này sẽ còn gặp lại."
Vân Phàm thành thật trả lời làm cho mọi người chỉ biết im lặng, bọn họ còn tưởng Dư Hương nói mấy câu hăm dọa, không ngờ lại là đơn giản như vậy, hoàn toàn không giống cừu nhân, ngược lại như một vị bằng hữu nhắc nhở vậy .
Phương Lôi suy tư một hồi nói: "Đối phương tới đây, hẳn là chỉ muốn thử dò xét xem Vân Phàm tiểu hữu mạnh yếu thế nào, không muốn cùng ngươi xung đột chính diện, nếu không tuyệt đối sẽ không rời đi dễ dàng như vậy. Lão phu từng nghe nói, phó minh chủ của Tán Tu minh tâm trí đa đoan, bây giờ nhìn lại quả thật bất phàm."
"Nha."
Vân Phàm không bận tâm quá nhiều về chuyện của Tán Tu minh, chuyển sang Phương Lôi nói: "Tiền bối, chúng ta tiếp tục giải độc đi."
"Ách!"
Phương Lôi nghe vậy ngẩn người, không khỏi cau mày nói: "Tiểu hữu hiện tại bộ dáng như thế, nghỉ ngơi thêm lát nữa đi? Dù sao lão phu cũng đã chịu đựng lâu như vậy , không vội vàng gì chốc lát. Hơn nữa, ngươi đã giúp ta chế trụ ma độc, ta cảm giác thoải mái rất nhiều rồi."
Vân Phàm lắc đầu nói: "Ta khôi phục rất nhanh, hiện tại không có chuyện gì đáng ngại, vừa rồi ta được một vị tiền bối dẫn dắt, nghĩ đến một vài phương pháp mới, có lẽ có thể thử xem sao."
"Được! Tốt lắm!"
Phương Lôi cũng không muốn nhiều lời, phân phó Thiên Hà đám người mấy câu, dẫn theo Vân Phàm trở về chỗ ở của mình.
...
...
Trở lại trong phòng, hai người ngồi đối diện nhau.
"Tiểu hữu định thử thế nào?"
Phương Lôi dù sao cũng rất lão luyện thành thục, nhưng giờ phút này cũng khó kiềm chế được kích động.
Ma độc không phải có thể trừ bỏ dễ dàng, Vân Phàm có thể áp chế ma độc đã là niềm vui bất ngờ rồi, nếu như lần này thật sự thành công loại trừ ma độc, tu vi của hắn có thể khôi phục rất nhanh, thậm chí tiến bộ thêm một bước, vậy cuộc sống sau này của bọn họ đám người cũng bảo đảm hơn.
Chỉ nghe Vân Phàm giải thích: "Ma độc rất mạnh, mà tiên thuật của ta phẩm chất quá thấp, chỉ có thể áp chế không cách nào trừ tận gốc, cho nên ta muốn thử lấy thần hồn lực, ngưng tụ tiên linh khí nhiều hơn, mạnh mẽ tăng cường phẩm chất tiên thuật, hy vọng có thể hoàn toàn giải trừ ma độc trong cơ thể tiền bối."
Phương Lôi cố nén tâm tình của mình, hỏi ngược lại: "Mạnh mẽ tăng cường phẩm chất tiên thuật có thể tạo thành thương tổn đối với ngươi hay không?"
"Chưa từng thử, cũng không rõ lắm, nhưng ta nghĩ có thể khống chế."
Vân Phàm thật lòng nói, dù sao hắn cũng tin tưởng mình có thể khống chế tiên thuật rất tốt.
Suy tư một lát, Phương Lôi đứng dậy hướng Vân Phàm trịnh trọng thi lễ: "Vậy làm phiền Vân Phàm tiểu hữu rồi, bất kể lần này thành công hay không, lão phu cũng rất cảm kích hết thảy mọi chuyện ngươi đã làm, xin nhận một xá của Phương Lôi."
"Tiền bối không cần như thế."
Vân Phàm vội vàng nâng đỡ lão giả, không cần nhiều lời nữa, trực tiếp bắt đầu thử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.