Quyển 3 - Chương 28: Tăng lên tiên thuật
Tử Mộc Vạn Quân
08/07/2015
Tiên thuật, chính là tiên đạo công pháp diễn sinh mà thành pháp thuật.
Nếu tính là pháp thuật, vậy thì bản thân phải có pháp môn vận chuyển. Mà pháp môn thường thấy nhất trong đó chính là dùng thần hồn làm lực, thủ quyết làm dẫn, đem tiên linh khí ngưng tụ chuyển hóa trở thành thuật pháp tiên đạo, sau đó thi triển ra. Dĩ nhiên, nếu như tiên sĩ ý niệm cường đại, thì không cần thủ quyết làm dẫn, chỉ cần dùng một ý niệm đã có thể phát động tiên thuật.
...
Hồi Quang tiên thuật thủ quyết chỉ có mười hai đạo thủ ấn, mỗi một đạo thủ ấn cũng có thể dẫn động một tia tiên linh khí, khi đem mười hai đạo thủ ấn thi triển đầy đủ, tiên linh khí sẽ ngưng pháp thành thuật.
Vân Phàm đã thi triển Hồi Quang tiên thuật vô số lần, đã từng thử việc nâng cao phẩm chất của tiên thuật. Nhưng mà hắn hiểu rất ít về bản chất của tiên thuật, cho nên dù hắn thử cách nào, cuối cùng cũng chấm dứt bằng việc thất bại.
Dần dần, Vân Phàm tạm thời từ bỏ ý nghĩ này.
Mà hôm nay, Tà Thần nhắc nhở làm cho hắn nghĩ tới một khía cạnh khác, đó chính là lượng biến sinh ra chất biến. Nếu như thời điểm mà mình thi triển tiên thuật, ngưng tụ thêm nhiều tiên linh khí hơn, có thể làm cho Hồi Quang tiên thuật có thể tăng cao hiệu quả hay không?
Có ý nghĩ ban đầu, Vân Phàm liền thi triển thủ quyết.
Dĩ vãng, mỗi một thủ ấn chỉ có thể dẫn động một tia tiên linh khí.
Hiện tại, Vân Phàm lấy thần hồn lực cường đại, cưỡng ép càng nhiều tiên linh khí hơn dung nhập vào đầu ngón tay.
"Tư ~~~ "
Một tia một tia lại một tia...
Một luồng một luồng lại một luồng...
Thủ ấn đầu tiên hoàn thành, tiên linh khí đã ngưng tụ thành một cỗ, lưu chuyển trên đầu ngón tay của Vân Phàm, khinh linh phiêu dật.
Chẳng qua, lúc thi triển thủ ấn thứ hai, Vân Phàm cảm giác được một cỗ lực lượng khổng lồ quấn quanh ngón tay, làm cho động tác của hắn khó khăn dị thường.
"Oành!"
Nhất thanh muộn hưởng, tiên linh khí tứ tán tản đi, khí lãng chấn động.
Vân Phàm lẳng lặng nhìn hai tay có chút tê đi, mặt lộ vẻ suy tư .
"Vân Phàm tiểu hữu, vừa rồi như thế nào?"
Phương Lôi thấy vẻ mặt Vân Phàm trầm mặc, không khỏi mở miệng hỏi thăm.
Nghe thấy Phương Lôi muốn hỏi, Vân Phàm phục hồi tinh thần nói: "Mới vừa rồi ta thử một chút, ý nghĩ chắc có thể thực hiện được, nhưng mà thi triển vô cùng khó khăn, một thủ ấn dẫn động tiên linh lực dù sao cũng có hạn, quá nhiều sẽ tan biến, còn cần phải thử tiếp."
Ở trong tiên đạo thế giới, muốn tăng lên phẩm chất của tiên thuật chỉ có hai cách, tự ngộ hoặc là truyền thừa.
Tự ngộ chính là thông qua một chút cảm ngộ đặc biệt, ngộ được tinh túy của tiên thuật, dung nhập vào thần hồn, chẳng những có thể tăng cường phẩm chất tiên thuật, còn có độ phù hợp cực mạnh với người thi triển, phát huy ra uy lực mạnh nhất.
Nhưng cảm ngộ nói ra thì thật huyền diệu khó giải thích, chẳng những cần tích lũy khổng lồ, càng cần phải có cơ duyên đốn ngộ.
So sánh ra, truyền thừa đơn giản hơn rất nhiều, học tập cảm ngộ cùng tâm đắc của tiền nhân, chỉ cần tu vi đầy đủ, có thể trực tiếp thi triển cao cấp tiên thuật. Khuyết điểm duy nhất chính là sau đó rất khó tăng cao phẩm chất, cũng rất khó phù hợp hoàn mỹ với người thi triển, đạt hiệu quả cũng không bằng.
Dĩ nhiên, hai phương pháp này nhìn như có ưu khuyết riêng, nhưng trên thực tế đại đa số mọi người đều nguyện ý lựa chọn phương pháp thứ hai, dù sao không phải mỗi một vị tiên đạo tu sĩ đều có đại trí tuệ đại nghị lực, tốn thời gian từng điểm cảm ngộ tiên thuật tinh túy, tăng lên tiên thuật phẩm chất.
Hơn nữa, tiên đạo tu sĩ giống như Vân Phàm dùng thần hồn lực, cưỡng ép tăng cường tiên thuật phẩm chất cơ hồ không có.
Ít nhất Phương Lôi tu luyện đến nay còn chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng nghe nói.
Phương Lôi khẽ gật đầu, không nói nhiều nữa, lúc này hắn cũng không có ý tưởng nào tốt hơn.
Ngay lập tức, Vân Phàm tiếp tục thi triển tiên thuật.
...
————————————
Sắc trời mơ hồ, một luồng ánh sáng rơi xuống.
Cổng thành phía tây, bảy tên tiên đạo tu sĩ vừa mới hoàn thành việc đổi ca.
Cầm đầu là một trung niên nam tử, tên là Vương Thông, ngũ tinh tiên linh sư, là đầu lĩnh của tiểu đội thủ thành này, bọn họ đều là tu sĩ trong Tán Tu minh, chịu trách nhiệm tuần thú cửa tây.
"Vương đại ca, nghe nói Chu đường chủ của nội đường bị người đả thương, có phải thật hay không?"
"Không sai."
"Nga! Thật bị đánh sao! Là ai làm? Lại dám đối nghịch với Tán Tu minh?"
"Không rõ lắm, nghe nói là một võ giả."
"Võ giả? ! Chẳng lẽ là võ đạo tông sư xuất thủ? Không thể nào, Thiên Võ minh bình thường sẽ không xung đột chính diện với chúng tao, làm sao đột nhiên đổi tính rồi? !"
"Không phải người của Thiên Võ minh, đối phương cũng không phải tông sư."
"Cái gì! ? Không phải tông sư? Vậy Chu đường chủ làm sao bị thương ?"
"Ta làm sao biết được, ta cũng không ở hiện trường, nhưng mà có thể đả thương Chu đường chủ, người này mặc dù không phải tông sư, khẳng định cũng không kém bao nhiêu."
...
"Mấy ngày qua thật sự phiền toái không ngừng, nghe nói thiếu minh chủ của Thiên Võ minh cũng bị người đánh tàn phế, cả Thiên Võ minh rối loạn cả lên, Hầu Vũ Dương lão cẩu giận đến quát lên như sấm, nếu không phải bị người khuyên ngăn, sợ rằng cả Lạc Nhật thành cũng đã náo loạn rồi ."
"Nghe nói tiểu tử phế bỏ Hầu Diệu Tước cũng là một võ giả, một quyền đã đem võ đạo đại sư cho đánh cho tàn phế, Vương đại ca, ngươi cảm thấy võ giả kia có thể là cùng một người không?"
"Nếu như là cùng một người, vậy hắn quá xui xẻo rồi. Đồng thời đắc tội với hai thế lực lớn ở Lạc Nhật thành, sau này sợ rằng khó sống rồi."
...
Đang lúc mấy người tán gẫu, bên cạnh truyền đến tiếng kinh ngạc của thủ vệ: "Di! ? Mọi người mau nhìn, phía trước hình như có biến?"
"Ách! Hẳn là đồng đạo trong Lạc Nhật thành, giống như là đang chạy trốn!"
"Phía đó có chuyện gì xảy ra?"
"Sẽ không là thú triều nữa đấy chứ? Vẫn chưa tới một tháng đâu! Lại tới nữa sao? ! Con mẹ nó có hết hay không!"
"Đi, đi tới hỏi xem tình huống thế nào."
Đang lúc nói chuyện, Vương Thông dẫn theo mấy tên huynh đệ nhảy ra thành lâu, hướng trước phương nghênh đón.
...
...
"Huynh đệ, các ngươi trốn gì vậy? Có phải thú triều lại tới hay không?"
"Chạy! Chạy mau! Không phải là thú triều bình thường! Lần này tất cả đều là linh thú, linh thú sâu trong Cấm Đoạn sơn mạch!"
Chạy trước tiên là một tiên đạo cao thủ, trong thanh âm mang theo một tia sợ hãi.
Có thể làm cho tiên đạo cao thủ cảm thấy sợ hãi, thú triều phía sau hung mãnh tới mức nào!
Nghe lời ấy, Vương Thông đám người cũng trợn tròn mắt, toàn thân lông tóc dựng đứng, tâm lạnh tới cực điểm.
"Mau! Mau truyền tin tức về trong liên minh, xảy ra đại sự rồi!"
Vương Thông chợt quát, những người còn lại phục hồi tinh thần, vừa nhanh chóng rút lui, vừa hướng Tán Tu minh truyền tin tức.
...
————————————
Cùng lúc đó, một chỗ nhà gỗ bên trong vạn tiên tập, bỗng dâng lên một đạo ánh sáng tinh khiết, đem trọn cả khu vực chiếu sáng trưng.
Một lần, hai lần, ba lần...
Mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần...
Hơn trăm lần!
Trải qua một đêm thử liên tục, Vân Phàm sắc mặt trắng bệch, mắt hiện tia máu, nhưng cuối cùng hắn đã thành công đem mười hai đạo thủ ấn cô đọng đến cực hạn, hơn nữa còn thi triển thành công.
Đúng vậy, Vân Phàm thành công!
Quang cầu cỡ nắm tay ngưng tụ ở trước ngực Vân Phàm, nhu hòa quang mang mang theo một loại khí tức mãnh liệt.
Đây đã thoát khỏi Hồi Quang tiên thuật trói buộc, giống như phẩm chất thăng hoa!
Không có nửa điểm gian lận, không có nửa phần cơ duyên, Vân Phàm dám dùng ý niệm cường đại, ý chí hơn người, đem phế phẩm tiên thuật tăng lên tới hạ phẩm.
Nếu tính là pháp thuật, vậy thì bản thân phải có pháp môn vận chuyển. Mà pháp môn thường thấy nhất trong đó chính là dùng thần hồn làm lực, thủ quyết làm dẫn, đem tiên linh khí ngưng tụ chuyển hóa trở thành thuật pháp tiên đạo, sau đó thi triển ra. Dĩ nhiên, nếu như tiên sĩ ý niệm cường đại, thì không cần thủ quyết làm dẫn, chỉ cần dùng một ý niệm đã có thể phát động tiên thuật.
...
Hồi Quang tiên thuật thủ quyết chỉ có mười hai đạo thủ ấn, mỗi một đạo thủ ấn cũng có thể dẫn động một tia tiên linh khí, khi đem mười hai đạo thủ ấn thi triển đầy đủ, tiên linh khí sẽ ngưng pháp thành thuật.
Vân Phàm đã thi triển Hồi Quang tiên thuật vô số lần, đã từng thử việc nâng cao phẩm chất của tiên thuật. Nhưng mà hắn hiểu rất ít về bản chất của tiên thuật, cho nên dù hắn thử cách nào, cuối cùng cũng chấm dứt bằng việc thất bại.
Dần dần, Vân Phàm tạm thời từ bỏ ý nghĩ này.
Mà hôm nay, Tà Thần nhắc nhở làm cho hắn nghĩ tới một khía cạnh khác, đó chính là lượng biến sinh ra chất biến. Nếu như thời điểm mà mình thi triển tiên thuật, ngưng tụ thêm nhiều tiên linh khí hơn, có thể làm cho Hồi Quang tiên thuật có thể tăng cao hiệu quả hay không?
Có ý nghĩ ban đầu, Vân Phàm liền thi triển thủ quyết.
Dĩ vãng, mỗi một thủ ấn chỉ có thể dẫn động một tia tiên linh khí.
Hiện tại, Vân Phàm lấy thần hồn lực cường đại, cưỡng ép càng nhiều tiên linh khí hơn dung nhập vào đầu ngón tay.
"Tư ~~~ "
Một tia một tia lại một tia...
Một luồng một luồng lại một luồng...
Thủ ấn đầu tiên hoàn thành, tiên linh khí đã ngưng tụ thành một cỗ, lưu chuyển trên đầu ngón tay của Vân Phàm, khinh linh phiêu dật.
Chẳng qua, lúc thi triển thủ ấn thứ hai, Vân Phàm cảm giác được một cỗ lực lượng khổng lồ quấn quanh ngón tay, làm cho động tác của hắn khó khăn dị thường.
"Oành!"
Nhất thanh muộn hưởng, tiên linh khí tứ tán tản đi, khí lãng chấn động.
Vân Phàm lẳng lặng nhìn hai tay có chút tê đi, mặt lộ vẻ suy tư .
"Vân Phàm tiểu hữu, vừa rồi như thế nào?"
Phương Lôi thấy vẻ mặt Vân Phàm trầm mặc, không khỏi mở miệng hỏi thăm.
Nghe thấy Phương Lôi muốn hỏi, Vân Phàm phục hồi tinh thần nói: "Mới vừa rồi ta thử một chút, ý nghĩ chắc có thể thực hiện được, nhưng mà thi triển vô cùng khó khăn, một thủ ấn dẫn động tiên linh lực dù sao cũng có hạn, quá nhiều sẽ tan biến, còn cần phải thử tiếp."
Ở trong tiên đạo thế giới, muốn tăng lên phẩm chất của tiên thuật chỉ có hai cách, tự ngộ hoặc là truyền thừa.
Tự ngộ chính là thông qua một chút cảm ngộ đặc biệt, ngộ được tinh túy của tiên thuật, dung nhập vào thần hồn, chẳng những có thể tăng cường phẩm chất tiên thuật, còn có độ phù hợp cực mạnh với người thi triển, phát huy ra uy lực mạnh nhất.
Nhưng cảm ngộ nói ra thì thật huyền diệu khó giải thích, chẳng những cần tích lũy khổng lồ, càng cần phải có cơ duyên đốn ngộ.
So sánh ra, truyền thừa đơn giản hơn rất nhiều, học tập cảm ngộ cùng tâm đắc của tiền nhân, chỉ cần tu vi đầy đủ, có thể trực tiếp thi triển cao cấp tiên thuật. Khuyết điểm duy nhất chính là sau đó rất khó tăng cao phẩm chất, cũng rất khó phù hợp hoàn mỹ với người thi triển, đạt hiệu quả cũng không bằng.
Dĩ nhiên, hai phương pháp này nhìn như có ưu khuyết riêng, nhưng trên thực tế đại đa số mọi người đều nguyện ý lựa chọn phương pháp thứ hai, dù sao không phải mỗi một vị tiên đạo tu sĩ đều có đại trí tuệ đại nghị lực, tốn thời gian từng điểm cảm ngộ tiên thuật tinh túy, tăng lên tiên thuật phẩm chất.
Hơn nữa, tiên đạo tu sĩ giống như Vân Phàm dùng thần hồn lực, cưỡng ép tăng cường tiên thuật phẩm chất cơ hồ không có.
Ít nhất Phương Lôi tu luyện đến nay còn chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng nghe nói.
Phương Lôi khẽ gật đầu, không nói nhiều nữa, lúc này hắn cũng không có ý tưởng nào tốt hơn.
Ngay lập tức, Vân Phàm tiếp tục thi triển tiên thuật.
...
————————————
Sắc trời mơ hồ, một luồng ánh sáng rơi xuống.
Cổng thành phía tây, bảy tên tiên đạo tu sĩ vừa mới hoàn thành việc đổi ca.
Cầm đầu là một trung niên nam tử, tên là Vương Thông, ngũ tinh tiên linh sư, là đầu lĩnh của tiểu đội thủ thành này, bọn họ đều là tu sĩ trong Tán Tu minh, chịu trách nhiệm tuần thú cửa tây.
"Vương đại ca, nghe nói Chu đường chủ của nội đường bị người đả thương, có phải thật hay không?"
"Không sai."
"Nga! Thật bị đánh sao! Là ai làm? Lại dám đối nghịch với Tán Tu minh?"
"Không rõ lắm, nghe nói là một võ giả."
"Võ giả? ! Chẳng lẽ là võ đạo tông sư xuất thủ? Không thể nào, Thiên Võ minh bình thường sẽ không xung đột chính diện với chúng tao, làm sao đột nhiên đổi tính rồi? !"
"Không phải người của Thiên Võ minh, đối phương cũng không phải tông sư."
"Cái gì! ? Không phải tông sư? Vậy Chu đường chủ làm sao bị thương ?"
"Ta làm sao biết được, ta cũng không ở hiện trường, nhưng mà có thể đả thương Chu đường chủ, người này mặc dù không phải tông sư, khẳng định cũng không kém bao nhiêu."
...
"Mấy ngày qua thật sự phiền toái không ngừng, nghe nói thiếu minh chủ của Thiên Võ minh cũng bị người đánh tàn phế, cả Thiên Võ minh rối loạn cả lên, Hầu Vũ Dương lão cẩu giận đến quát lên như sấm, nếu không phải bị người khuyên ngăn, sợ rằng cả Lạc Nhật thành cũng đã náo loạn rồi ."
"Nghe nói tiểu tử phế bỏ Hầu Diệu Tước cũng là một võ giả, một quyền đã đem võ đạo đại sư cho đánh cho tàn phế, Vương đại ca, ngươi cảm thấy võ giả kia có thể là cùng một người không?"
"Nếu như là cùng một người, vậy hắn quá xui xẻo rồi. Đồng thời đắc tội với hai thế lực lớn ở Lạc Nhật thành, sau này sợ rằng khó sống rồi."
...
Đang lúc mấy người tán gẫu, bên cạnh truyền đến tiếng kinh ngạc của thủ vệ: "Di! ? Mọi người mau nhìn, phía trước hình như có biến?"
"Ách! Hẳn là đồng đạo trong Lạc Nhật thành, giống như là đang chạy trốn!"
"Phía đó có chuyện gì xảy ra?"
"Sẽ không là thú triều nữa đấy chứ? Vẫn chưa tới một tháng đâu! Lại tới nữa sao? ! Con mẹ nó có hết hay không!"
"Đi, đi tới hỏi xem tình huống thế nào."
Đang lúc nói chuyện, Vương Thông dẫn theo mấy tên huynh đệ nhảy ra thành lâu, hướng trước phương nghênh đón.
...
...
"Huynh đệ, các ngươi trốn gì vậy? Có phải thú triều lại tới hay không?"
"Chạy! Chạy mau! Không phải là thú triều bình thường! Lần này tất cả đều là linh thú, linh thú sâu trong Cấm Đoạn sơn mạch!"
Chạy trước tiên là một tiên đạo cao thủ, trong thanh âm mang theo một tia sợ hãi.
Có thể làm cho tiên đạo cao thủ cảm thấy sợ hãi, thú triều phía sau hung mãnh tới mức nào!
Nghe lời ấy, Vương Thông đám người cũng trợn tròn mắt, toàn thân lông tóc dựng đứng, tâm lạnh tới cực điểm.
"Mau! Mau truyền tin tức về trong liên minh, xảy ra đại sự rồi!"
Vương Thông chợt quát, những người còn lại phục hồi tinh thần, vừa nhanh chóng rút lui, vừa hướng Tán Tu minh truyền tin tức.
...
————————————
Cùng lúc đó, một chỗ nhà gỗ bên trong vạn tiên tập, bỗng dâng lên một đạo ánh sáng tinh khiết, đem trọn cả khu vực chiếu sáng trưng.
Một lần, hai lần, ba lần...
Mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần...
Hơn trăm lần!
Trải qua một đêm thử liên tục, Vân Phàm sắc mặt trắng bệch, mắt hiện tia máu, nhưng cuối cùng hắn đã thành công đem mười hai đạo thủ ấn cô đọng đến cực hạn, hơn nữa còn thi triển thành công.
Đúng vậy, Vân Phàm thành công!
Quang cầu cỡ nắm tay ngưng tụ ở trước ngực Vân Phàm, nhu hòa quang mang mang theo một loại khí tức mãnh liệt.
Đây đã thoát khỏi Hồi Quang tiên thuật trói buộc, giống như phẩm chất thăng hoa!
Không có nửa điểm gian lận, không có nửa phần cơ duyên, Vân Phàm dám dùng ý niệm cường đại, ý chí hơn người, đem phế phẩm tiên thuật tăng lên tới hạ phẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.