Bất Diệt

Chương 107

Số Chín

05/03/2015

Con hẻm khá rộng và sạch sẽ, các bức tường phẳng phiu được trang trí bằng những ô cửa sổ màu trắng cùng các tấm rèm cửa đủ màu phía trong. Cứ cách một đoạn lại có một chiếc cầu thang sắt nối từ tầng thượng xuống con hẻm, chúng được đặt ở đây để đề phòng trường hợp dãy nhà xảy ra sự cố và không thể thoát ra bằng cửa chính, tuy nhiên nếu trông qua lớp bụi và rỉ sét trên mấy chiếc cầu thang này thì chắc chắn nó chẳng bao giờ được sử dụng.

Dante liếc nhìn hai đầu của con hẻm, sau khi không còn bóng người qua lại con hẻm thì gã mới bắt đầu tiến lại gần một chiếc cầu thang.

- Cô lên trước hay tôi? – Dante nhìn về phía Elly.

Elly ngẩng lên nhìn về những áng mây và vòm trời đang trở nên tối dần, cô nàng khẽ mỉm cười khi nhìn về phía Dante.

- Trời tối rồi. – Cô nói.

Câu nói khiến gã cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng khi khung cảnh tiếp theo diễn ra thì gã liền có câu trả lời. Elly nhún người sau đó nhảy lên và bám vào một ô cửa sổ cách mặt đất gần bốn mét, tiếp tục lấy gờ của ô cửa sổ trắng tinh làm điểm tựa, cô nàng dễ dàng hất cơ thể tho thả của mình lên tầng thượng của dãy nhà. Bóng tối chính là người bạn thân thiết nhất của Vampire. Dante thở dài, gã nhanh chóng trèo qua các bậc thang để tiến lên tầng thượng, nếu hồi phục Thánh Huyết thì cô nàng chẳng có dịp thể hiện trước mặt gã.

Tầng thượng của dãy nhà khá trống trải, ngoài một lối lên từ trong nhà và vài chiếc ống thông gió thì chẳng còn gì khác, rêu mốc loang nổ ở nhiều chỗ, những mảng vữa bị tróc ra từ các gờ tường cao tới thắt lưng vương vãi đầy trên mặt đất, giống như chiếc cầu thang rỉ sét chẳng mấy khi có người đặt chân lên đây.

Dante cuối cùng cũng lên tới tầng thượng của ngôi nhà và gã bắt gặp ngay nụ cười châm chọc của Elly.

- Cần nghỉ ngơi không?

- Cám ơn vì sự quan tâm. – Gã đáp trong lúc sốc lại chiếc ba lô trên vai.

Tiến về phía đầu của tầng thượng, từ đây Dante có thể quan sát toàn bộ khuôn viên căn biệt thự của tay chủ tịch Loong. Diện tích của khuôn viên này khá rộng, ít nhất cũng phải lên tới cả nghìn mét vuông, tòa biệt thự lộng lẫy được đặt chính giữa, xung quanh là những thảm cỏ xanh mơn mởn, lối đi được lát đá kéo dài từ cổng vào rồi tách thành hai hướng chạy quanh tòa biệt thự, những cột đèn cao lớn tỏa ánh sáng trắng chạy thành từng dãy khiến khuôn viên sáng như ban ngày mặc dù lúc này cũng đã gần bảy giờ tối. Tuy nhiên Dante đứng đây không phải để ngắm vẻ đẹp của căn biệt thự, cái gã cần là vị trí của những tay cảnh vệ và khi thấy số lượng của những kẻ mặc áo da đen bóng xuất hiện trong cái khuôn viên hình chữ nhật rộng cả nghìn mét vuông này thì gã không thể không nghĩ tới một phương án khác.

- Khỉ thật, có cần phô trước tới mức này không? – Dante lẩm bẩm.

Những kẻ mặc áo da đứng rải rác khắp nơi, chúng thay phiên di chuyển giữa các vị trí, ít nhất cũng phải có năm chục người chứ không thể ít hơn, hệt như một bầy kiến đang canh tổ của chúng. Gã không hề nghĩ tới có nhiều cảnh vệ tới mức này, hoàn toàn vượt xa dự đoán ban đầu, dường như tên Loong đó biết trước sẽ có những vị khách không mời hoặc chỉ đơn giản vì hắn quá lo sợ cho sự an toàn của bản thân.

- Đông hơn so với dự kiến hả? – Elly khoang tay trước ngực, nheo mắt nhìn về phía căn biệt thự.



- Có lẽ thế. – Dante chống hai tay xuống gờ tường được làm nhô cao tới thắt lưng, gã đang bắt trí óc của mình hoạt động một cách triệt để.

- Dù cậu muốn lập kế hoạch thế nào thì cũng nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Anh trai tôi rất có thể đang bị lôi ra mổ xẻ bởi những kẻ bệnh hoạn, nếu chúng ta không kịp thời cứu anh ấy….. – Elly nói bằng chất giọng lo lắng thường trực.

- Được rồi, tôi biết chuyện gì xảy ra. Giờ chỉ cần cho tôi chút thời gian để suy nghĩ thôi. – Gã lên tiếng chen vào trước khi cô nàng kịp nói hết câu.

Dante hiểu rõ hậu quả nếu họ chậm trễ, nhưng ngay lúc này gã cần một khoảng lặng để có thể nghĩ ra một điều gì đó sáng suốt. Có quá nhiều kẻ địch trong khi gã chỉ có hai người, đấy là chưa kể vẫn còn những tên vệ sĩ phía trong toàn biệt thự. Nhìn vào cái gara trống trơn được xây ngầm dưới chân của tòa biệt thự thì có lẽ tên chủ tịch Loong đó hiện giờ không có mặt ở nhà. Nếu hắn liên quan tới những vụ bắt người của băng cướp mà Elly nhắc tới thì chắc chắn phòng làm việc của hắn sẽ có những đầu mối để lần ra hang ổ của băng cướp hay ít nhất thì cũng là phòng thí nghiệm nơi anh trai của Elly bị bắt giữ.

Với số lượng đông đảo cảnh vệ thế này thì kế hoạch lặng lẽ đột nhập vào trong tòa biệt thự đã đổ vỡ, cần phải có phương án thay thế ầm ỹ hơn. Sau hồi lâu chăm chăm nhìn bao quát toàn bộ khuôn viên trước mặt, Dante hít một hơi thật sâu như để lên dây cót cho chính bản thân rồi gã lên tiếng.

- Cô hãy cầm vài khẩu súng tới góc bốn giờ, sau đó hãy xả đạn và hạ vài tên, đám cảnh vệ chắc chắn sẽ dồn toàn bộ nhân lực về phía cô, cầm chân chúng càng lâu càng tốt. Ở góc mười giờ có một cánh cửa, tôi vừa thấy có vài tên ra vào bằng lối đó, sau khi cô nổ súng tôi sẽ đột nhập vào trong căn biệt thự. Với khả năng của cô, thoát khỏi đám cảnh vệ đông đảo này không quá sức chứ?

- Không hề! – Elly quả quyết.

- Tốt, vậy thì sau đó hãy nhanh chóng vào bằng cửa ở góc mười giờ, tôi sẽ đợi.



Tám giờ tối.

Hai tên cảnh vệ lững thững bước đi trên thảm cỏ, điệu bộ của chúng tỏ ra uể oải thấy rõ, tên cao lớn mệt mỏi nói.

- Mày biết vì sao chủ tịch bắt chúng ta đi vòng vòng quanh sân như lũ thiểu năng thế này không?

- Nghe nói có lời đe dọa được gửi tới cảnh báo về việc quái gì ấy, tao cũng chả rõ! – tên để đầu đinh thở dài.

- Ông ta trở nên sợ mấy lời cảnh báo từ bao giờ thế nhỉ?



Hai người đang nói chuyện thì chợt thấy một bóng người phía ngoài hàng rào chậm rãi tiến gần, người đó đặt tay lên hàng rào sắt và nhìn thẳng về phía chúng. Hai tên cảnh vệ lập tức lớn tiếng.

- Mau rời khỏi đây, không biết đây là tư gia của ai à?

- Thằng này điên rồi!

Hai tên cảnh vệ bước nhanh về phía hàng rào sắt, chúng chỉ đơn giản nghĩ rằng đó là một kẻ gàn dở nào đó không biết bản thân đang ở đâu, tuy nhiên, chúng nhanh chóng phải trả giá cho sự khinh suất của mình. Ngay khi hai tên cảnh vệ tiến lại gần hàng rào sắt bao bọc toàn bộ khuôn viên thì chúng chợt nhật ra người nhìn chằm chằm chúng là một cô gái xinh đẹp với đôi mắt đỏ như máu, chúng thật sự bị bất ngờ. Một tên định lên tiếng cảnh báo thì thì một loạt đạn vang lên mà không hề có điểm báo trước, hai tên cảnh vệ tức thì ngã ngửa trên thảm cỏ, chân và tay chúng trào máu bởi những viên đạn đang găm sâu trong da thịt, hai tên đồng thanh gào lên trong đau đớn.

- Chó chết…. CÓ TẤN CÔNG… CÓ TẤN CÔNG….

- Yêu cầu viện trợ….a a… chân của tao….

Gần như lập tức, toàn bộ những tên cảnh vệ có mặt trong khuôn viên liền hướng mắt về phía vừa phát ra tiếng súng, như một tổ ong nhận ra kẻ phá nhà của chúng, hơn năm mươi tên cảnh vệ đồng loạt phóng như bay về một hướng, trên tay lăm lăm những khẩu Flash-03(*).

Hàng loạt tiếng la ó nhanh chóng vang lên, tiếp đến là tiếng súng tràn ngập ở góc bốn giờ của tòa biệt thự, một cuộc đấu súng giữa năm mươi và một.

Dante đã đứng sẵn ở góc mười giờ của tòa biệt thự, nấp sau một cây cột điện lớn để chờ thời cơ. Gã hiểu rõ những loại đạn thông thường không thể gây ảnh hưởng gì tới Elly, hơn nữa với khả năng phục hồi, tốc độ cũng như sức mạnh thì cô nàng hoàn toàn có thể rút khỏi đám kiến lửa đó một cách êm đẹp. Lúc này, Dante chăm chú lắng nghe tiếng súng và vô số giọng nói vọng tới từ phía xa, đảo mắt nhìn về khoảng sân trước mặt, gã nhận ra thời cơ đã tới, chẳng còn bóng người nào, gã hoàn toàn có thể đột nhập một cách dễ dàng mà không ai phát hiện ra.

Ngoài đường chẳng có mấy người qua lại hay xe cộ đi trên đường, dường như ở trung tâm thành phố không có sự náo nhiệt về đêm như ở vùng ven, vùng của tầng dưới.

Dante lao người về phía hàng rào sắt, không có Thánh Huyết, gã buộc phải dựa vào sức của bản thân để leo qua hàng rào cao gần bốn mét. Đạp chân vào thềm đá, phần chân trụ của hàng rào, Dante bật người lên cao rồi siết chặt hai bàn tay rắn rỏi vào hai thanh sắt sỉn màu. Phần đỉnh của hàng rào là những mũi chông nhọn hoắt mọc san sát nhau, chúng gây khó khăn cho bất cứ kẻ nào có ý định đột nhập, tuy nhiên đối với gã thanh niên này thì dường như chúng không phát huy được tác dụng. Vắt một sợi dây bện chắc chắn được thắt hai đầu đã được chuẩn bị từ trước qua các mũi chông, Dante lập tức đạp chân vào sợi dây rồi nhún mình phóng qua hàng rào như một chú mèo lao qua cửa sổ. Gã gập người, lộn một vòng trên không trung rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt cỏ xanh mướt, liếc nhìn về phía đám người phía xa, gã khoác lại chiếc ba lô trên vai rồi lao vun vút về phía cánh cửa nằm ở mé của toàn biệt thự.

Chạy lên những bậc thang bằng đá nguyên khối, Dante chợt nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập phía sau cánh cửa, không cần tới một giây để suy nghĩ, gã nép sát người vào ngay cạnh cánh cửa. Hai cánh cửa bằng gỗ được trạm trổ công phu bật tung về hai phía, một trong số chúng lập tức che chắn Dante khỏi tầm mắt của đám người từ trong nhà chạy ra. Những bước chân vừa xa dần, gã liền lách khỏi cánh cửa rồi nhanh chóng tiến vào trong nhà.

Một hành lang dài với vô số những cánh cửa đang được đóng kín, Dante nhanh chóng lao tới một cánh cửa gần nhất và xoay tay nắm, đã khóa. Đứng chình ình ở hành lang mà chẳng hề có một khe nhỏ để ẩn nấp không phải là một ý kiến hay, gã hiểu rõ điều đó. Cánh cửa thứ hai cũng khóa, mồ hôi rịn ra trên trán, Dante ngoái nhìn hai hướng, khẽ chau mày trong giây lát, gã nhanh chóng rút một khẩu súng lục đã được lắp sẵn nòng giảm thanh rồi hướng về phía chốt khóa, gã siết cò.

(*)Flash-03, một dạng súng lục, mỗi lần sạc có thể bắn 12 phát, tia đạn ở dạng điện, đầu đạn sẽ tạo ra nhiện độ lên tới 250 độ C, ngoài ra sẽ gây tê liệt cục bộ nếu vật tiếp xúc là cơ thể sống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook