Bất Diệt

Chương 108

Số Chín

05/03/2015

Dante lách người vào trong căn phòng rồi nhanh chóng đóng cửa, tuy nhiên do chốt đã bị gãy nên nó chỉ có thể ở trạng thái khép hờ, nhưng trong tình trạng hỗn loạn đang diễn ra chắc hẳn sẽ chẳng có ai quan tâm tới một cánh cửa cùng vài chi tiết nho nhỏ. Hơn nữa, gã cũng phần nào cũng muốn để như vậy để tạo ra một dấu hiệu cho Elly nhưng với khứu giác vượt trội của loài Vampire thì việc làm này của Dante là không cần thiết.

Dante quan sát căn phòng, là một phòng đọc sách, những kệ sách cao quá đầu người đặt ở sát các góc phòng, các bức tường được treo đầy những bức tranh to nhỏ đủ kích cỡ, chính giữa căn phòng là một chiếc bàn cùng hai chiếc ghế đệm bọc da, chiếc đèn chùm đẹp đẽ bằng thủy tinh tỏa một làn ánh sáng vàng dịu mắt xuống toàn bộ gian phòng. Từ trần cho tới sàn, từ ánh sáng cho tới cách bài trí, tất cả đều tạo cho người bước vào căn phòng một cảm giác thoải mái và thư giãn. “Thật biết hưởng thụ!” – Gã lẩm bẩm trong khi đi quanh chiếc bàn gỗ.

- Không có thời gian ngắm nghía đâu, Dante.

Giọng nói không khiến cho Dante ngạc nhiên, gã biết rõ người vừa lên tiếng là ai.

- Nhanh thật đấy! Ngoài đó thế nào rồi? – Gã thấp giọng trong khi ngó nghiêng khắp căn phòng.

- Chắc chúng vẫn đang lùng sục trong vài con hẻm, có lẽ phải mất một thời gian chúng mới biết tôi đã biến mất. – Elly liếc nhìn lại cánh cửa rồi hỏi. – Bước tiếp theo ?

Dante xoay người nhìn về phía cô nàng, gã có chút giật mình.

- Cô bỏ kính áp tròng rồi à?

- Ừ, nó vướng và khiến thị lực của tôi kém đi.

- Thật lòng mà nói thì khi nhìn đôi mắt của cô tôi có cảm giác lành lạnh. – Gã nhăn mặt ra vẻ sợ sệt.

- Vậy tôi nên lấy một chút máu của cậu, khi đó cậu sẽ thực sự hiểu lành lạnh là thế nào. – Elly nhếch mép nhìn về phía Dante.

Hình ảnh hiện ra khiến gã nổi gai ốc, gã nhanh chóng chuyển chủ đề, khó mà biết được cô nàng Vampire này có bỗng dưng nổi thú tính hay không.

- Chúng ta cần tới phòng làm việc của Loong, nếu có nơi nào đó trong căn nhà này giữ những bí mật của hắn thì chắc chắn đó phải là căn phòng đó.

- Vậy nó nằm ở đâu trong tòa nhà này?

- Có lẽ là tầng trên, kẻ có quyền lực thường thích làm việc ở những chỗ có thể nhìn bao quát mọi thứ. – Dante tiến gần lại ô cửa sổ đối diện với lối vào.

- Khu vực hành lang và cầu thang đang có nhóm canh giữ. – Elly nhớ lại những thứ bản thân lướt qua trước khi bước vào đây.

- Tất nhiên, chúng ta sẽ không ngu ngốc đến thế.

Dante lên tiếng trong khi đẩy hai cánh cửa sổ sang hai bên, gã ngó ra ngoài rồi nhìn lên phía trên, cửa sổ tầng trên cách chỗ gã đứng hơn ba mét, một đường gờ khá dày thiết kế nhô ra để tạo sự nổi bật cho căn biệt thự thì giờ đây lại thành một điều kiện lí tưởng cho gã thực hiện kế hoạch của mình. Dante nhảy lên thềm cửa sổ, xoay người và nhìn về phía Elly.

- Đi nào.

- Lần này, cậu lên trước. – Elly mỉm cười đầy ẩn ý.

Bám vào phần viền gỗ của ô cửa sổ mà bản thân đang đứng, Dante nhún người rồi đu lên, gã vươn tay để bám chắc vào phần gờ nổi màu xanh đậm nằm chính giữa hai ô cửa sổ. Không có Thánh Huyết, việc trèo lên một khoảng cánh ngắn thế này cũng trở thành một thử thách. Cánh tay vừa bám vào đường gờ nhô ra liền gồng lên, nó kéo toàn bộ cơ thể Dante lên một đoạn, phần khó nhất đã qua, gã thu chân đạp vào tường rồi với cánh tay còn lại lên ô cửa sổ một cách dễ dàng. Hai cánh tay săn chắc nhanh chóng kéo Dante vươn người qua ô cửa sổ, gã nhảy vào trong căn phòng. Gã mỉm cười một cách phấn khích, công việc đột nhập vào nơi này xuôn sẻ hơn mong đợi. “Không tệ!” – Gã thầm nghĩ.

Nhưng ngay khi vừa xoay người nhìn về phía cửa sổ để xem Elly đã lên hay chưa thì một cú đấm như trời giáng vào giữa thái dương khiến Dante ngã văng xuống mặt sàn được lát gỗ màu nâu nhạt. Cú đánh mạnh tới mức khiến đầu gã ong ong trong giây lát, đôi mắt đang hoa lên nhìn thấy một bóng mờ mờ đứng ngay sát cửa sổ.

- Một con chuột nhắt chán sống! – Tên vệ sĩ cao to mặc nguyên bộ vest đen hềnh hệch cười khi nhìn xuống kẻ đột nhập đang lảo đảo ngồi dậy.

Không để cho đối phương kịp trở tay, tên vệ sĩ nhào tới, tóm chặt lấy cổ áo của Dante rồi xoắn nửa vòng, hắn dễ dàng nhấc bổng Dante khỏi mặt đất như nhấc một thằng trẻ con, cái ba lô đeo trên lưng gã rơi xuống mặt sàn vang lên những âm thanh hỗn tạp.

- Chuẩn bị đầy đủ quá nhỉ. – Tên vệ sĩ mỉa mai. – Tiếc cho mày là tao lại có mặt ở đây.

Dante vẫn choáng váng sau một đòn bất ngờ, cố gắng trấn tĩnh và định hình không gian xung quanh mình, dù vậy khả năng cảm nhận của gã đang bình ổn một cách chậm chạp. Hắn giơ nắm tay to bằng nửa khuôn mặt của Dante lên ngang tầm mắt, tên vệ sĩ lực lưỡng tin chắc là chỉ cần một đấm này đảm bảo đối phương sẽ chết giấc, tuy nhiên hắn lại không tính tới trường hợp đối phương có đồng bọn.

Một bóng đen lướt qua cửa sổ như bóng ma để lao vào trong căn phòng, nó vồ lấy tên vệ sĩ từ phía sau, một tay kéo nghiêng cả cái đầu qua một bên, tay còn lại bấu chặt nơi bả vai, những chiếc răng nanh dài và nhọn hoắt chỉ có ở những loài rắn độc xuất hiện trong chớp nhoáng rồi cắm ngập vào cổ của tên vệ sĩ. Tất cả diễn ra chỉ trong chớp mắt.

Tên vệ sĩ trợn mắt, hắn hốt hoảng buông tay khiến Dante rơi phịch xuống cạnh chiếc ba lô một cách nặng nề, hắn muốn kêu lên nhưng bàn tay đang áp chặt trên mặt đã bịt miệng hắn, hai cánh tay hộ pháp vung loạn xạ trong không trung, hắn muốn tóm lấy thứ quỷ quái sau lưng nhưng không thể, đôi chân mềm dần, đôi mắt hoa lên do nguồn máu lên não đang cạn kiệt, tên vệ sĩ loạng choạng lui lại phía sau vài bước rồi khụy hai đầu gối xuống mặt sàn bóng bẩy.

Cơn đau ở thái dương đã giảm bớt, giờ thì Dante bắt đầu nhìn rõ ràng mọi vật, điều đầu tiên đập vào mắt gã là một khung cảnh có vài phần kinh dị. Đôi mắt đỏ lừ hệt như dòng máu lăn dài trên cổ tên vệ sĩ lực lưỡng đang nhìn thẳng về phía Dante, một ánh mắt hoang dã nguyên thủy. Gã có cảm giác người trước mặt không phải là Elly mà bản thân quen biết, giờ đây trông cô ta giống một con thú hơn, một con thú đang siết chặt con mồi cho tới chết.

Dante chống tay đứng dậy thì cũng là lúc Elly thả cơ thể của tên vệ sĩ khiến nó đổ rạp trên mặt đất, lấy ngón cái nhẹ nhàng lau vết máu còn dính lại trên đôi môi đầy đặn của mình - cô ta cười. Dante không hiểu nụ cười này có ý nghĩa gì, có thể là sự thỏa mãn hoặc vì gương mặt đang nghệt ra của gã hay cũng có thể chỉ đơn giản là một nụ cười để khiến cho không khí trở nên bớt căng thẳng, nhưng dù vì lí do gì thì gã cũng cảm thấy nụ cười đó thật đáng sợ.



- Tôi nhớ rằng cô từng nói mỗi lần uống máu loài Vampire sẽ no trong một tuần! – Dante buột miệng hỏi.

- Nhưng tôi đâu có nói tôi không ăn vặt? – Elly nhún vai, thản nhiên trả lời.

Dante im lặng, cơ thể bỗng nóng ran, gã chợt thấy chột dạ.

- Có chắc chắn là cô sẽ không làm… gì với tôi chứ? – Gã vừa nói vừa đưa ngón tay gãi gãi cổ một cách vô thức.

- Thôi nào, tôi vừa cứu cậu đấy. Một công đôi việc thôi mà. Đừng lo lắng như thế! – Cô nàng khẽ lắc đầu.

Liếc nhìn xuống cái xác nằm vật trên sàn với khuôn mặt trắng bệch, Dante không thể không tưởng tượng ra viễn cảnh mà gã cũng nằm quay đơ trên mặt đất y chang như vậy, chết vì bị hút cạn máu thật chẳng hay ho chút nào. Gã hít một hơi thật sâu rồi thở hắt, Elly có đủ cơ hội để giết gã nhưng cô đã không làm điều đó.

- Hắn sẽ không biến thành một Vampire chứ? – Dante lên tiếng trong khi cúi xuống nhặt chiếc ba lô.

- Không đâu!

Dứt lời, Elly rút ra khẩu súng đã được lắp sẵn nòng giảm thanh trong chiếc áo khoác màu vải bò của mình rồi hướng về phía cái xác, ba phát đạn găm thẳng vào tim. Sau khi bi Vampire cắn, nếu tim bị hủy hoại thì cái xác sẽ không thể sống lại, đó là điều Dante đã học được trong chuyến đi này.

- Vậy giờ phải soát cả tầng này hả? – Elly nhìn xung quanh và hỏi.

Nhìn qua cách bài trí bất kì ai cũng có thể đoán ngay được nơi này dùng để làm gì.

- Đây chắc hẳn là phòng họp, vậy phòng làm việc của hắn chỉ ngay đây thôi.

Dante rảo bước về phía cửa phòng đang đóng kín, gã nhẹ nhàng xoay tay nắm rồi kéo cánh cửa về phía mình, ghé mắt nhìn qua khe hở vừa được tạo ra gã nhìn thấy cách tầm chục mét là bốn tên vệ sĩ đang đứng nói chuyện với nhau ngay gần khu vực cầu thang. Ở khoảng cách này Dante không thể ra khỏi phòng mà không bị phát hiện, một hành lang trống trải còn đám vệ sĩ lại có góc nhìn bao quát toàn bộ.

Elly đứng ngay phía sau, cô nàng thấp giọng.

- Đông không?

- Bốn, bắt buộc phải xử lí mới có thể ra khỏi đây!

- Cần tôi….

- Không, cô lùi lại là được.

Dante rút khẩu súng lắp giảm thanh rồi bình tĩnh bước ra khỏi cửa, gã chĩa súng về phía bốn tên vệ sĩ. Trong một hành lang trống trải, đường đạn gần như không bị tác động bởi ngoại cảnh cùng với khoảng cách mười mét, gã không thể bắn trượt trừ khi bản thân muốn thế. Bốn viên đạn rời khỏi họng súng, bốn âm thanh rất nhẹ, gã chỉ điều chỉnh cổ tay, độ chính xác có thể tính từng milimet, bốn tên vệ sĩ thậm chí còn không kịp nhận ra sự xuất hiện của Dante. Đám vệ sĩ ngã vật xuống, nằm đè cả lên nhau.

Elly bước ra khỏi phòng, cô nàng nhìn hết một lượt, dãy hành lang này ít nhất cũng phải có tới tám căn phòng.

- Có lẽ là phòng này! – Dante lên tiếng, chỉ vào căn phòng nằm gần nhất.

- Chắc chứ?

- Đoán vậy thôi!

Một viên đạn găm vào ổ khóa rồi cánh cửa được mở toang, hai người nhanh chóng tiến vào trong phòng và đóng cửa.

- Cậu thực sự biết trước hay chỉ đoán mò vậy? – Elly nhướn mày nhìn về phía Dante.

- Có lẽ là cả hai! – Gã khẽ nhếch mép.

Sàn phòng cũng được lát gỗ như mọi nơi trong căn biệt thự này, màu trắng của căn phòng khi kết hợp với ánh sáng vàng hắt ra từ những bóng đèn được chôn chìm trên trần đã tạo nên một không gian thường thấy trong những căn phòng làm việc cần sự yên tĩnh và thư thái. Chắc chắn chủ của căn biệt thự này hẳn là người yêu thích nghệ thuật, minh chứng cho điều đó là những bức tranh cổ được treo quanh phòng, ngoài ra ba bức tượng điêu khắc chân dung các vị nữ thần trong truyền thuyết Hi Lạp được đặt ở hai góc phòng và trên bàn làm việc.

Tiến lại bàn tiếp khách được đặt chính giữa căn phòng, Dante thản nhiên rót một cốc nước từ chiếc bình sứ và làm một hơi.

- Uống không?



- Không! – Elly đáp rồi tiến gần bàn làm việc được đặt sát cửa sổ.

- Quên mất cô vừa uống no mà! – Gã chép miệng.

Elly chẳng bận tâm tới lời châm chọc, cô nhanh chóng lục lọi trong các hộc bàn để tìm kiếm thứ gì đó có thể giúp ích cho việc tìm ra những đầu mối quan trọng của vụ việc, đôi mắt đỏ thẫm toát lên tâm trạng bồn chồn và nóng ruột.

Dante dửng dưng nhìn cô nàng Vampire vội vã lục hết hộc bàn này tới hộc bàn kia, lật tung sấp hồ sơ chất đống trên bàn.

- Cô tìm gì vậy?

- Cậu còn hỏi được sao? Mau phụ tôi tìm đi. Với bốn cái xác nằm ở giữa hành lang thì tôi không nghĩ chúng ta có nhiều thời gian đâu. – Elly bực bội lên tiếng.

Dante không nói gì chỉ gật gù ra vẻ đã thông suốt, gã tiến lại gần mấy bức tượng chân dung, nhấc nó lên ngó nghiêng hồi lâu rồi lại đặt xuống. Gã đến cạnh kệ sách được đặt ngay phía sau bàn làm việc, quét tay lên vài gáy sách rồi ngắm nghía, khẽ lắc đầu, gã lại rảo bước tới gần một bức tranh và đứng yên hồi lâu.

Những hành động này khiến Elly phát điên, cô nàng muốn hét lên nhưng bản thân đã kiềm chế lại được, cô nói với hàm răng nghiến chặt.

- Cậu đang làm cái quái gì thế!

Dante mỉm cười, gã tiếp tục lại gần một bức tranh khác rồi mới lên tiếng.

- Theo như cô nói, tên Loong đó âm thầm qua lại với lũ cướp, việc này theo lẽ thường sẽ được hắn giấu kĩ, đâu dại gì mà để trên bàn làm việc hay ở những nơi có thể dễ dàng tìm ra.

Elly ngừng tìm kiếm, câu nói của Dante khiến cô nàng lập tức hiểu ra vì sao gã lại đi vòng quanh ngắm những thứ trong gian phòng. Tiến lại gần Dante, Elly thấp giọng.

- Vậy hắn có thể giấu ở đâu?

- Nếu có các hồ sơ dữ liệu liên quan tới băng cướp hay cuộc thí nghiệm thì hắn sẽ giấu …..cô có thấy bức tranh này bất thường không? – Gã tiến lại gần bức tranh trước mặt.

- Bất thường?

Là một bức tranh vẽ về cánh cửa thiên đường với những tông màu tươi sáng, từng gợn mây từng đường hoa văn trên cánh cổng trời đều được chăm chút tới từng chi tiết, nó được ép kính và lồng trong một tấm khung bằng gỗ sồi. Một tác phẩm rất đẹp nhưng ngoài điều đó ra thì Elly chẳng hề nhìn thấy điều gì bất thường.

- Bất thường… ở điểm nào? – Elly căng mắt nhìn vào bức tranh trước khi lên tiếng.

Dante cúi xuống, nheo mắt nhìn vào phần tường nằm phía dưới bức tranh rồi gã trả lời cộc lốc.

- Vị trí!

- Vị trí? – Cô nàng nhắc lại.

Dante chỉ tay vào phần tường nằm phía dưới bức tranh.

- Phần tường này có những vết xước khá mờ, không nhìn kĩ sẽ chẳng thể thấy, nó lượn thành hình vòng cung. Có thứ gì đó miết lên đây trong thời gian dài mới có thể tạo ra. – Gã ngừng lại liếc nhìn bức tranh trong giây lát rồi nói tiếp. - Có lẽ bức tranh này chưa được treo đúng cách.

Dante vốn dĩ là một sát thủ lâu năm, mục tiêu của gã rải rác đủ các thể loại, vì thế gã luôn bỏ ra một khoảng thời gian để quan sát đối tượng trước khi lên kế hoạch, nhờ vậy thói quen cũng như các bí mật của họ đều được gã nắm rõ như lòng bàn tay và giờ đây kinh nghiệm tích lũy được đang phát huy tác dụng của nó. Dante đứng dậy, gã cầm vào viền gỗ của bức tranh rồi xoay nó sang phía bên phải, đúng theo đường miết vòng cung xuất hiện trên tường. Gã đã đoán đúng, quả nhiên bức tranh chuyển động theo hướng mà gã dự đoán. Một tiếng động nhỏ vang lên khi bức tranh nghiêng được một góc bốn lăm độ, bức tường phía sau lưng hai người chậm chạp thay đổi, khiến cho hai bức tranh nằm cạnh nhau dịch dần sang hai bên để lộ ra một chiếc thang máy.

Elly xoay người, cô nàng nhìn về phía thang máy vừa hiện ra mà khuôn mặt không thể giấu nổi sự thán phục.

- Giờ thì cậu khiến tôi thật sự ngạc nhiên rồi đấy, Dante!

- Cám ơn, thưa quý cô. – Gã trịnh trọng trả lời.

Hai người tiến lại gần chiếc thang máy, cánh cửa bằng kính nguyên khối liền mở ra, diện tích phía trong có lẽ đủ cho ba người cùng đứng. Elly liếc nhìn về phía Dante.

- Liệu nó dẫn tới đâu?

- Tôi không nghĩ giấu giấy tờ hay dữ liệu phải cần tới cả thang máy đâu. Có thể nó sẽ đưa chúng ta tới ngay phòng thí nghiệm nơi đang giam giữ anh trai cô! – Gã xoa xoa mái tóc đen vốn đã rối tung của mình.

Câu nói này khiến cho Elly lập tức trở nên phấn chấn ra mặt, cô tới đây chỉ với mong muốn tìm ra chút manh mối nhưng nếu quả thật như Dante nói thì thành công này còn trên cả mong đợi. Chẳng còn vấn đề gì để phải lưỡng lự, Elly nhanh chóng tiến vào trong thang máy, khuôn mặt trẻ trung của cô nàng hiện rõ sự phấn khởi pha lẫn với suốt ruột. Dante tiến vào đứng cạnh Elly, gã ấn nút đỏ duy nhất nằm phía tay trái, trong lúc đó gã không hề chú ý tới ánh mắt sắc bén của Elly đang nhìn chằm chằm gã. Cửa kính di chuyển một cách lặng lẽ để trở về vị trí ban đầu của nó, những tiếng ồn của động cơ vang lên nho nhỏ, thang máy di chuyển nhẹ nhàng lên phía trên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Diệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook