Chương 24: Không cần sợ hãi
Sơn Chi Tử
12/09/2020
Editor: Thùy Linh
Beta: Bỉm
Chu Diệp Nhiên đột ngột ra đi.
Đây là chuyện Chu Song Song không thích ứng được.
Rõ ràng chú Hai của cô chỉ mới hơn 40 tuổi, thân thể bình thường cũng không bệnh tật gì, nếu có thì chẳng qua chỉ là những thói quen xấu để xã giao khi mới gầy dựng sự nghiệp như uống rượu, hút thuốc…
Nhưng nhiều năm qua ông vẫn luôn cố gắng từ bỏ, thân thể cũng không có gì nghiêm trọng.
Trước khi mất, ông không có dấu hiệu gì mà cứ thế ra đi trong nháy mắt, làm Chu Song Song không kịp chuẩn bị tinh thần, càng không thể chấp nhận sự thật tàn nhẫn này.
Bệnh viện đối với cái chết bất ngờ của Chu Diệp Nhiên cũng rất nghi hoặc, vì các y bác sĩ không tìm ra được nguyên nhân bệnh tình nên không cách nào hướng cho ông cách chữa trị kịp thời.
Điều làm người ta kinh ngạc nhất là sau khi tim Chu Diệp Nhiên ngưng đập, da dẻ ông bắt đầu trở nên khô khốc, rạn nứt, một người đàn ông cao lớn như vậy mà thân thể lại thiếu nước đến mức khô quắt.
Bệnh viện chưa từng tiếp qua ca bệnh nào kỳ lạ thế này.
Ngay cả chuyên gia cũng không thể giải thích nguyên do.
“Đình ca… nơi này đáng sợ quá.”
Ánh đèn vàng tỏa ra khắp phòng chứa xác, Tề Thư đi bên cạnh Cố Hề Đình, nhìn những mảnh vải bố trắng tinh xung quanh mà cậu lạnh cả người.
“Cậu là vịt mà cũng sợ cái này sao?” Cố Hè Đình liếc cậu.
“Cố Hề Đình…” Tề Thư tức giận đến dựng thẳng lông, sau lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh mới nén nhịn xuống, “Cậu… cậu cũng biết đùa thật đấy.”
Nói xong chính cậu cũng muốn tự tát mình một cái.
Vui đùa cái gì chứ?
Cố Hề Đình không thèm phản ứng với người bạn vịt ngốc nghếch, anh quay mặt về phía một cái giường, không chút chần chừ vén miếng vải trắng lên.
“Mẹ nó!” Tề Thư trợn to hai mắt, thiếu chút nữa là rớt cả tròng đen.
Đây tuyệt đối không phải là trạng thái bình thường của con người khi chết.
Cố Hề Đình trừng mắt với chú vịt con bên cạnh, “Im miệng.”
“….” Tề Thư lấy tay che miệng mình lại.
Cố Hề Đình quay đầu cẩn thận nghiên cứu thi thể trước mặt.
Sau một lúc lâu, anh phát hiện một ấn ký sau tai người nọ, thần sắc trở nên lạnh lẽo.
Người thường không thể có ký hiệu này.
Cho dù có thì chỉ hơi tương tự, chứ không thể giống hệt như vậy được.
“Đình ca, ký hiệu này….” Tề Thư xoa xoa mũi, cậu ngây ngẩn nhìn theo tầm mắt Cố Hề Đình.
Cậu tốt xấu gì cũng là người trong gia tộc Tiên hạc, đương nhiên phải hiểu biết chút ít nên có thể nhận ra được.
“Ma tu?” Tề Thư kinh hô thành tiếng.
Môi Cố Hề Đình mím chặt, anh vuốt cằm, tâm trạng phức tạp.
Tối qua nghe cô gái nhỏ vừa khóc nức nở vừa đứt quãng nói ít lời, anh liền cảm thấy trong chuyện này có điểm bất thường.
Song tất cả cũng chỉ là suy đoán nhất thời.
Cho nên hôm nay anh mới tới đây để tìm kiếm sự thật.
Nhưng anh ngàn vạn lần không nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến ma tu.
Cố Hề Đình cúi đầu nhìn khuôn mặt biến dạng của Chu Diệp Nhiên, thầm nheo mắt lại.
Ma tu vì sao lại tiếp cận Chu Diệp Nhiên?
Trước khi điều tra rõ ràng chuyện này Cố Hề Đình không tính toán nói cho Chu Song Song, tránh để cô suy nghĩ nhiều, nhưng anh nhất quyết sẽ làm rõ mọi việc về cái chết của chú Hai.
Anh nhất định sẽ bắt được hung thủ.
Cố Hề Đình che miếng vải trắng lại, anh dừng một chút rồi cúi người trước thi thể.
Từ trước đến nay Chu Diệp Nhiên có ý nghĩa như thế nào với Chu Song Song anh không hề biết.
Nhưng anh nghĩ, cả đời này anh cũng không thể quên được cảnh tối hôm qua, cô khóc thật thương tâm trong lòng anh.
“Mình không còn chú Hai nữa…”
Nguyên một đêm dài cô chỉ lặp lại câu nói đó, khi ngủ thiếp đi vẫn luôn miệng trong mộng nỉ non.
Cố Hề Đình chưa bao giờ thấy cô tuyệt vọng như vậy.
Vì vậy trước khi đến nhà xác, anh đã điều tra quá khứ của Chu Song Song.
Năm 11, 12 tuổi cha mẹ mất, 14 tuổi ra ở một mình, trên đời này chỉ có một người thân duy nhất.
Anh có thể tưởng tượng được.
Cái chết của Chu Diệp Nhiên ập đến với cô như vở bi kịch năm xưa tái diễn.
Sợ cô đơn nhưng nguyện ý tự ở một mình, cô gái lúc nào cũng ngoan ngoãn vâng lời như vậy, thế mà giờ lại phải đơn thân lẻ bóng.
“Chú yên tâm, con sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.”
Anh rũ mắt, thấp giọng cam kết.
Sau đó xoay người đi ra ngoài.
Tề Thư thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.
“Cậu mau báo Thiên Cực Sơn cử người đến đây.” Cố Hề Đình vừa ra bệnh viện liền giao phó cho Tề Thư.
Tề Thư gật đầu lại nghe anh nói, “Nhớ nói bọn họ cử người giỏi nhất, đừng có ngu ngốc như mấy lần trước.”
“…Ừ.” Tề Thư lại gật đầu.
“Đình ca, cậu định giải quyết chuyện này thế nào?” Tề Thư thấy anh đi lấy xe thì chạy theo hỏi.
“Làm sao?”
Tề Thư bắt đầu ú ớ, “Chỉ là tôi thấy ký hiệu kia, không chừng ma tu đó không đơn giản, chỉ sợ cậu…”
Lời còn chưa nói hết thì Cố Hề Đình đã liếc qua, ánh mắt lạnh lùng xuyên người cậu.
“Cậu cảm thấy tôi sợ sao?” Cố Hề Đình cười lạnh.
“Ý tôi không phải vậy…”Ánh mắt của anh làm Tề Thư có chút kinh hãi.
“Vậy cậu sợ à?” Mắt anh híp lại.
Tề Thư cứng đầu cãi, “Cậu đùa đấy hả? Tôi mắc gì phải sợ!”
“Vậy thì đừng có nói nhảm.” Ánh mắt Cố Hề Đình như bắn ra tia lửa, “Tìm ra rồi giết chết nó là được.”
Ma tu chẳng qua cũng chỉ là thứ đồ chơi bị bọn tham lam khống chế.
Không cần thiết phải tồn tại.
Đến hầm đậu xe, Tề Thư vừa định lên thì nghe Cố Hề Đình nói, “Tự mình về đi.”
“Hả?” Tề Thư đang mở cửa xe bỗng sửng sốt.
“Đình ca, cậu không định về sao?”
Cố Hề Đình ừ một tiếng.
Tề Thư chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Cố hề Đình lái xe rời đi.
Cậu đứng tại chỗ thở dài.
Ngay cả cọng tóc của cậu cũng biết Đình ca nhất định là đang đi tìm chị dâu nhỏ.
Trên đường lái xe, Cố Hề Đình gọi điện cho Đồ ngọc.
“Ái chà, thằng chó con này mà cũng có ngày gọi điện cho mẹ sao?” Đồ Ngọc thanh âm lười nhác nói.
“Mẹ, tối nay con không về nhà đâu.” Cố Hề Đình không có tâm tư ba hoa cùng bà, trực tiếp vào chủ đề.
“Hả? Con to gan lắm rồi! Lão Cố ở nhà mà dám không về?” Đồ Ngọc nữ sĩ lập tức phê bình.
“…Mẹ, con đang cho hai người cơ hội ở riêng với nhau mà, không phải hiếm khi lão Cố mới về hay sao?” Cố Hề Đình nhẫn nhịn nói.
Đồ Ngọc đang ngáp lên ngáp xuống trên sô pha êm ái, nghe anh nói thì mắt sáng lên, nhưng chỉ trong vài giây bà liền bĩu môi, “Thằng chó con con từ khi nào hiểu chuyện như vậy? Nhất định là có chuyện gì mờ ám!”
Đồ Ngọc nhướng mày, bà không nghĩ mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.
“…” Cố Hề Đình không bất ngờ trước trực giác nhạy bén của nữ sĩ nhà mình.
Hơn nữa lúc nào cũng rất chuẩn xác.
“Thành thật khai báo! Con có biết lừa dối mẹ cũng là lừa lão Cố không? Mà con biết lừa lão Cố thì sẽ bị gì rồi đó?” Đồ Ngọc uy hiếp.
Lần Cố Hề Đình bị thương vì con đại xà anh đã lấy cớ ở lại nhà Tề Thư.
Lúc đó cũng may là Tề Thư nhanh nhẹn nói trước với ba mẹ cậu ấy, giúp Cố Hề Đình vượt qua.
Cho nên Đồ Ngọc mãi vẫn không phát hiện.
Nhưng từ đó về sau, Đồ Ngọc đã trở thành chị em tốt của mẹ Tề Thư.
Tình cảm rất thân thiết.
Cố Hề Đình cũng không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện.
Lúc trước dì Tề đã trót lọt giúp anh một lần, nay anh không dám lại tiếp tục làm phiền họ.
“Con không gây chuyện đâu.” Cố Hề Đình thở dài.
“Xin lỗi nhưng mẹ đã mất niềm tin vào con rồi.”
“Rốt cuộc con muốn làm gì?”
“Ồ, có phải lại giúp người ta làm việc tốt không?” Đồ Ngọc chợt suy đoán, giọng nói bỗng trở nên kích động, “Chính là, bạn học Chu đúng không?”
Cố Hề Đình không ngờ chuyện lâu như vậy rồi mà Đồ Ngọc vẫn nhớ.
Nhưng nhắc tới Chu Song Song ánh mắt anh liền nhu hòa, nghe Đồ Ngọc hỏi thì anh nhẹ nhàng đáp, “Đúng vậy.”
“Được!” Đồ Ngọc hét lớn.
Cố Hề Đình thậm chí còn nghe được tiếng bà vỗ đùi.
“Con trai ngoan yên tâm! Lão Cố có hỏi thì mẹ sẽ nói con ở Tề gia!” Đồ Ngọc cười lớn, bỗng trở thành người mẹ luôn ôn nhu săn sóc.
Cố Hề Đình vừa định cúp máy lại nghe bà kêu, “Chờ đã!”
“Còn có việc gì sao?” Cố Hề Đình cố kiên nhẫn.
“Làm sao mà mẹ biết con có tìm bạn học Chu hay không?” Đồ Ngọc hừ một tiếng.
“…” Cố Hề Đình giật mình.
“Mẹ yên tâm, con sẽ chứng minh cho mẹ thấy.”
Nói xong anh liền cúp máy.
Vì anh có ở lại nhà Chu Song Song mấy ngày nên cô cũng cho anh biết mật mã, nên lần này anh đương nhiên không đi bằng cửa sổ mà trực tiếp nhập mật mã đường hoàng chính chính đi vào.
Trong phòng khách là một mảnh tối đen, Cố Hề Đình nhíu mày, với tay bật công tắc.
Lập tức cả căn phòng sáng lên.
Cố Hề Đình đi đến phòng của Chu Song Song.
Anh trước tiên khẽ gõ cửa, nhưng không ai đáp lại nên mới mở cửa đi vào.
Anh nhấc mắt liền thấy người nọ đang nằm trên giường. Cô gái nhỏ trùm chăn rúc người lại một góc, xung quanh tối om, chỉ có bóng đèn ngủ nơi đầu giường được bật, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu xuống cánh tay mảnh khảnh.
Cả căn phòng tĩnh lặng, anh có thể nghe cả thấy tiếng thở nặng nề của cô.
Cô ngủ rất say, bởi vì khóc quá nhiều nên đôi mắt sưng đỏ, trông rất đáng thương.
Nhớ tới bữa tối trên bàn chưa ai đụng vào, Cố Hề Đình lo lắng nhấp môi.
Anh đi tới ngồi cạnh mép giường, đưa tay ra, động tác dịu dàng mát xa hai mắt cô.
“Song Song?” Anh cúi đầu nhẹ nhàng kêu tên cô.
Từ khi nào người cao ngạo như anh lại biết quan tâm đến một người như vậy.
Thanh Khâu Cố thị, trời sinh tiên cốt.
Anh sinh ra ở vạn trượng hồng trần Thanh Khâu song chưa từng thấy cảnh sắc nơi đó.
Từ khi tỉnh lại anh liền sống ở trần thế này.
Nhưng tóm lại, anh vẫn không phải là người thường.
Thế nên anh chưa từng như bây giờ, hạ thấp tư thái, nhẹ giọng dỗ dành, trong mắt chỉ có ôn nhu cùng dịu dàng.
Kiên nhẫn đến khi Chu Song Song mơ màng mở mắt, lông mi run rẩy mơ mơ hồ hồ.
“Cậu đúng là không nghe lời.” Cố Hề Đình véo má cô.
Chu Song Song mê man nhìn anh, còn chưa tỉnh ngủ.
“Sao lại không ăn cơm?” Anh xoa mái tóc mềm mại đen nhánh của cô.
Chu Song Song nhỏ giọng nói, “Mình quên mất…”
Thật ra là cô không muốn ăn.
“Vậy nấu cháo ăn nhé?”
Anh hết sức kiên nhẫn.
Cố Hề Đình lớn vậy rồi vẫn chưa bao giờ trải qua việc này.
Giống như đang dỗ dành trẻ con.
Nhưng nếu thật sự là một đứa trẻ, chỉ cần nó khóc nháo thì với tính khí của Cố Hề Đình đương nhiên là dỗ cái rắm.
Anh chỉ nguyện làm cô vui vẻ.
“Ừ…” Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Lúc Cố Hề Đình muốn đứng lên chợt góc áo bị cô kéo lại.
Anh nghiêng đầu nhìn, “Sao vậy?”
Cô gái nhỏ húp mắt sưng lớn chôn mình trong chăn, yếu ớt nhìn anh.
“Mình… mình có thể ôm cậu được không?” Anh nghe cô dè dặt hỏi.
Cố Hề Đình ngẩn ra.
Anh lập tức vươn tay vén chăn sang một bên, trực tiếp ôm cô vào lòng.
“Mình mơ thấy chú Hai…” Chu Song Song dán mặt lên ngực anh, quấn chặt tay qua hông anh, hít ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, cả người mới cảm nhận được tia ấm ấp.
“Mình nghĩ giấc mơ là thật, mình cho rằng chú Hai vẫn còn sống.”
Sắc mặt cô vẫn luôn tái nhợt, hồi tưởng về giấc mơ làm mắt cô lại ngập nước.
Cố Hề Đình không nói gì chỉ ôm cô thật chặt.
Anh có một gia đình hoàn chỉnh, có ba mẹ tốt nhất, 300 năm qua cho đến bây giờ cũng chưa từng trải qua việc nào giống như cô.
Cô chỉ mới 17 nhưng lại chứng kiến quá nhiều sự ra đi.
Anh hiểu nỗi bất an của cô, cũng biết cô sợ hãi.
“Đừng sợ.”
Cuối cùng anh cúi đầu hôn lên trán cô.
Nhẹ giọng nói: “Em còn có anh.”
Có lẽ trong mắt rất nhiều người, cô là đứa trẻ không được thần linh che chở.
Số phận khổ cực, bi thương gấp bội.
Anh không thể tưởng tượng, trước khi gặp anh cô đã làm gì để có thể vượt qua được những việc này?
Nhưng từ nay về sau mọi việc sẽ không còn như trước nữa.
Anh là thần, trách nhiệm của anh là che chở bảo bọc cô.
Giúp cô chặn lại những tai ách.
Cho cô sống một cuộc đời vô lo.
Lời của editor: Cho hai bạn trẻ xưng anh em từ chương này luôn.
Beta: Bỉm
Chu Diệp Nhiên đột ngột ra đi.
Đây là chuyện Chu Song Song không thích ứng được.
Rõ ràng chú Hai của cô chỉ mới hơn 40 tuổi, thân thể bình thường cũng không bệnh tật gì, nếu có thì chẳng qua chỉ là những thói quen xấu để xã giao khi mới gầy dựng sự nghiệp như uống rượu, hút thuốc…
Nhưng nhiều năm qua ông vẫn luôn cố gắng từ bỏ, thân thể cũng không có gì nghiêm trọng.
Trước khi mất, ông không có dấu hiệu gì mà cứ thế ra đi trong nháy mắt, làm Chu Song Song không kịp chuẩn bị tinh thần, càng không thể chấp nhận sự thật tàn nhẫn này.
Bệnh viện đối với cái chết bất ngờ của Chu Diệp Nhiên cũng rất nghi hoặc, vì các y bác sĩ không tìm ra được nguyên nhân bệnh tình nên không cách nào hướng cho ông cách chữa trị kịp thời.
Điều làm người ta kinh ngạc nhất là sau khi tim Chu Diệp Nhiên ngưng đập, da dẻ ông bắt đầu trở nên khô khốc, rạn nứt, một người đàn ông cao lớn như vậy mà thân thể lại thiếu nước đến mức khô quắt.
Bệnh viện chưa từng tiếp qua ca bệnh nào kỳ lạ thế này.
Ngay cả chuyên gia cũng không thể giải thích nguyên do.
“Đình ca… nơi này đáng sợ quá.”
Ánh đèn vàng tỏa ra khắp phòng chứa xác, Tề Thư đi bên cạnh Cố Hề Đình, nhìn những mảnh vải bố trắng tinh xung quanh mà cậu lạnh cả người.
“Cậu là vịt mà cũng sợ cái này sao?” Cố Hè Đình liếc cậu.
“Cố Hề Đình…” Tề Thư tức giận đến dựng thẳng lông, sau lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh mới nén nhịn xuống, “Cậu… cậu cũng biết đùa thật đấy.”
Nói xong chính cậu cũng muốn tự tát mình một cái.
Vui đùa cái gì chứ?
Cố Hề Đình không thèm phản ứng với người bạn vịt ngốc nghếch, anh quay mặt về phía một cái giường, không chút chần chừ vén miếng vải trắng lên.
“Mẹ nó!” Tề Thư trợn to hai mắt, thiếu chút nữa là rớt cả tròng đen.
Đây tuyệt đối không phải là trạng thái bình thường của con người khi chết.
Cố Hề Đình trừng mắt với chú vịt con bên cạnh, “Im miệng.”
“….” Tề Thư lấy tay che miệng mình lại.
Cố Hề Đình quay đầu cẩn thận nghiên cứu thi thể trước mặt.
Sau một lúc lâu, anh phát hiện một ấn ký sau tai người nọ, thần sắc trở nên lạnh lẽo.
Người thường không thể có ký hiệu này.
Cho dù có thì chỉ hơi tương tự, chứ không thể giống hệt như vậy được.
“Đình ca, ký hiệu này….” Tề Thư xoa xoa mũi, cậu ngây ngẩn nhìn theo tầm mắt Cố Hề Đình.
Cậu tốt xấu gì cũng là người trong gia tộc Tiên hạc, đương nhiên phải hiểu biết chút ít nên có thể nhận ra được.
“Ma tu?” Tề Thư kinh hô thành tiếng.
Môi Cố Hề Đình mím chặt, anh vuốt cằm, tâm trạng phức tạp.
Tối qua nghe cô gái nhỏ vừa khóc nức nở vừa đứt quãng nói ít lời, anh liền cảm thấy trong chuyện này có điểm bất thường.
Song tất cả cũng chỉ là suy đoán nhất thời.
Cho nên hôm nay anh mới tới đây để tìm kiếm sự thật.
Nhưng anh ngàn vạn lần không nghĩ rằng chuyện này có liên quan đến ma tu.
Cố Hề Đình cúi đầu nhìn khuôn mặt biến dạng của Chu Diệp Nhiên, thầm nheo mắt lại.
Ma tu vì sao lại tiếp cận Chu Diệp Nhiên?
Trước khi điều tra rõ ràng chuyện này Cố Hề Đình không tính toán nói cho Chu Song Song, tránh để cô suy nghĩ nhiều, nhưng anh nhất quyết sẽ làm rõ mọi việc về cái chết của chú Hai.
Anh nhất định sẽ bắt được hung thủ.
Cố Hề Đình che miếng vải trắng lại, anh dừng một chút rồi cúi người trước thi thể.
Từ trước đến nay Chu Diệp Nhiên có ý nghĩa như thế nào với Chu Song Song anh không hề biết.
Nhưng anh nghĩ, cả đời này anh cũng không thể quên được cảnh tối hôm qua, cô khóc thật thương tâm trong lòng anh.
“Mình không còn chú Hai nữa…”
Nguyên một đêm dài cô chỉ lặp lại câu nói đó, khi ngủ thiếp đi vẫn luôn miệng trong mộng nỉ non.
Cố Hề Đình chưa bao giờ thấy cô tuyệt vọng như vậy.
Vì vậy trước khi đến nhà xác, anh đã điều tra quá khứ của Chu Song Song.
Năm 11, 12 tuổi cha mẹ mất, 14 tuổi ra ở một mình, trên đời này chỉ có một người thân duy nhất.
Anh có thể tưởng tượng được.
Cái chết của Chu Diệp Nhiên ập đến với cô như vở bi kịch năm xưa tái diễn.
Sợ cô đơn nhưng nguyện ý tự ở một mình, cô gái lúc nào cũng ngoan ngoãn vâng lời như vậy, thế mà giờ lại phải đơn thân lẻ bóng.
“Chú yên tâm, con sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt.”
Anh rũ mắt, thấp giọng cam kết.
Sau đó xoay người đi ra ngoài.
Tề Thư thấy vậy cũng vội vàng đuổi theo.
“Cậu mau báo Thiên Cực Sơn cử người đến đây.” Cố Hề Đình vừa ra bệnh viện liền giao phó cho Tề Thư.
Tề Thư gật đầu lại nghe anh nói, “Nhớ nói bọn họ cử người giỏi nhất, đừng có ngu ngốc như mấy lần trước.”
“…Ừ.” Tề Thư lại gật đầu.
“Đình ca, cậu định giải quyết chuyện này thế nào?” Tề Thư thấy anh đi lấy xe thì chạy theo hỏi.
“Làm sao?”
Tề Thư bắt đầu ú ớ, “Chỉ là tôi thấy ký hiệu kia, không chừng ma tu đó không đơn giản, chỉ sợ cậu…”
Lời còn chưa nói hết thì Cố Hề Đình đã liếc qua, ánh mắt lạnh lùng xuyên người cậu.
“Cậu cảm thấy tôi sợ sao?” Cố Hề Đình cười lạnh.
“Ý tôi không phải vậy…”Ánh mắt của anh làm Tề Thư có chút kinh hãi.
“Vậy cậu sợ à?” Mắt anh híp lại.
Tề Thư cứng đầu cãi, “Cậu đùa đấy hả? Tôi mắc gì phải sợ!”
“Vậy thì đừng có nói nhảm.” Ánh mắt Cố Hề Đình như bắn ra tia lửa, “Tìm ra rồi giết chết nó là được.”
Ma tu chẳng qua cũng chỉ là thứ đồ chơi bị bọn tham lam khống chế.
Không cần thiết phải tồn tại.
Đến hầm đậu xe, Tề Thư vừa định lên thì nghe Cố Hề Đình nói, “Tự mình về đi.”
“Hả?” Tề Thư đang mở cửa xe bỗng sửng sốt.
“Đình ca, cậu không định về sao?”
Cố Hề Đình ừ một tiếng.
Tề Thư chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Cố hề Đình lái xe rời đi.
Cậu đứng tại chỗ thở dài.
Ngay cả cọng tóc của cậu cũng biết Đình ca nhất định là đang đi tìm chị dâu nhỏ.
Trên đường lái xe, Cố Hề Đình gọi điện cho Đồ ngọc.
“Ái chà, thằng chó con này mà cũng có ngày gọi điện cho mẹ sao?” Đồ Ngọc thanh âm lười nhác nói.
“Mẹ, tối nay con không về nhà đâu.” Cố Hề Đình không có tâm tư ba hoa cùng bà, trực tiếp vào chủ đề.
“Hả? Con to gan lắm rồi! Lão Cố ở nhà mà dám không về?” Đồ Ngọc nữ sĩ lập tức phê bình.
“…Mẹ, con đang cho hai người cơ hội ở riêng với nhau mà, không phải hiếm khi lão Cố mới về hay sao?” Cố Hề Đình nhẫn nhịn nói.
Đồ Ngọc đang ngáp lên ngáp xuống trên sô pha êm ái, nghe anh nói thì mắt sáng lên, nhưng chỉ trong vài giây bà liền bĩu môi, “Thằng chó con con từ khi nào hiểu chuyện như vậy? Nhất định là có chuyện gì mờ ám!”
Đồ Ngọc nhướng mày, bà không nghĩ mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy.
“…” Cố Hề Đình không bất ngờ trước trực giác nhạy bén của nữ sĩ nhà mình.
Hơn nữa lúc nào cũng rất chuẩn xác.
“Thành thật khai báo! Con có biết lừa dối mẹ cũng là lừa lão Cố không? Mà con biết lừa lão Cố thì sẽ bị gì rồi đó?” Đồ Ngọc uy hiếp.
Lần Cố Hề Đình bị thương vì con đại xà anh đã lấy cớ ở lại nhà Tề Thư.
Lúc đó cũng may là Tề Thư nhanh nhẹn nói trước với ba mẹ cậu ấy, giúp Cố Hề Đình vượt qua.
Cho nên Đồ Ngọc mãi vẫn không phát hiện.
Nhưng từ đó về sau, Đồ Ngọc đã trở thành chị em tốt của mẹ Tề Thư.
Tình cảm rất thân thiết.
Cố Hề Đình cũng không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện.
Lúc trước dì Tề đã trót lọt giúp anh một lần, nay anh không dám lại tiếp tục làm phiền họ.
“Con không gây chuyện đâu.” Cố Hề Đình thở dài.
“Xin lỗi nhưng mẹ đã mất niềm tin vào con rồi.”
“Rốt cuộc con muốn làm gì?”
“Ồ, có phải lại giúp người ta làm việc tốt không?” Đồ Ngọc chợt suy đoán, giọng nói bỗng trở nên kích động, “Chính là, bạn học Chu đúng không?”
Cố Hề Đình không ngờ chuyện lâu như vậy rồi mà Đồ Ngọc vẫn nhớ.
Nhưng nhắc tới Chu Song Song ánh mắt anh liền nhu hòa, nghe Đồ Ngọc hỏi thì anh nhẹ nhàng đáp, “Đúng vậy.”
“Được!” Đồ Ngọc hét lớn.
Cố Hề Đình thậm chí còn nghe được tiếng bà vỗ đùi.
“Con trai ngoan yên tâm! Lão Cố có hỏi thì mẹ sẽ nói con ở Tề gia!” Đồ Ngọc cười lớn, bỗng trở thành người mẹ luôn ôn nhu săn sóc.
Cố Hề Đình vừa định cúp máy lại nghe bà kêu, “Chờ đã!”
“Còn có việc gì sao?” Cố Hề Đình cố kiên nhẫn.
“Làm sao mà mẹ biết con có tìm bạn học Chu hay không?” Đồ Ngọc hừ một tiếng.
“…” Cố Hề Đình giật mình.
“Mẹ yên tâm, con sẽ chứng minh cho mẹ thấy.”
Nói xong anh liền cúp máy.
Vì anh có ở lại nhà Chu Song Song mấy ngày nên cô cũng cho anh biết mật mã, nên lần này anh đương nhiên không đi bằng cửa sổ mà trực tiếp nhập mật mã đường hoàng chính chính đi vào.
Trong phòng khách là một mảnh tối đen, Cố Hề Đình nhíu mày, với tay bật công tắc.
Lập tức cả căn phòng sáng lên.
Cố Hề Đình đi đến phòng của Chu Song Song.
Anh trước tiên khẽ gõ cửa, nhưng không ai đáp lại nên mới mở cửa đi vào.
Anh nhấc mắt liền thấy người nọ đang nằm trên giường. Cô gái nhỏ trùm chăn rúc người lại một góc, xung quanh tối om, chỉ có bóng đèn ngủ nơi đầu giường được bật, ánh đèn vàng mờ nhạt chiếu xuống cánh tay mảnh khảnh.
Cả căn phòng tĩnh lặng, anh có thể nghe cả thấy tiếng thở nặng nề của cô.
Cô ngủ rất say, bởi vì khóc quá nhiều nên đôi mắt sưng đỏ, trông rất đáng thương.
Nhớ tới bữa tối trên bàn chưa ai đụng vào, Cố Hề Đình lo lắng nhấp môi.
Anh đi tới ngồi cạnh mép giường, đưa tay ra, động tác dịu dàng mát xa hai mắt cô.
“Song Song?” Anh cúi đầu nhẹ nhàng kêu tên cô.
Từ khi nào người cao ngạo như anh lại biết quan tâm đến một người như vậy.
Thanh Khâu Cố thị, trời sinh tiên cốt.
Anh sinh ra ở vạn trượng hồng trần Thanh Khâu song chưa từng thấy cảnh sắc nơi đó.
Từ khi tỉnh lại anh liền sống ở trần thế này.
Nhưng tóm lại, anh vẫn không phải là người thường.
Thế nên anh chưa từng như bây giờ, hạ thấp tư thái, nhẹ giọng dỗ dành, trong mắt chỉ có ôn nhu cùng dịu dàng.
Kiên nhẫn đến khi Chu Song Song mơ màng mở mắt, lông mi run rẩy mơ mơ hồ hồ.
“Cậu đúng là không nghe lời.” Cố Hề Đình véo má cô.
Chu Song Song mê man nhìn anh, còn chưa tỉnh ngủ.
“Sao lại không ăn cơm?” Anh xoa mái tóc mềm mại đen nhánh của cô.
Chu Song Song nhỏ giọng nói, “Mình quên mất…”
Thật ra là cô không muốn ăn.
“Vậy nấu cháo ăn nhé?”
Anh hết sức kiên nhẫn.
Cố Hề Đình lớn vậy rồi vẫn chưa bao giờ trải qua việc này.
Giống như đang dỗ dành trẻ con.
Nhưng nếu thật sự là một đứa trẻ, chỉ cần nó khóc nháo thì với tính khí của Cố Hề Đình đương nhiên là dỗ cái rắm.
Anh chỉ nguyện làm cô vui vẻ.
“Ừ…” Cô nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Lúc Cố Hề Đình muốn đứng lên chợt góc áo bị cô kéo lại.
Anh nghiêng đầu nhìn, “Sao vậy?”
Cô gái nhỏ húp mắt sưng lớn chôn mình trong chăn, yếu ớt nhìn anh.
“Mình… mình có thể ôm cậu được không?” Anh nghe cô dè dặt hỏi.
Cố Hề Đình ngẩn ra.
Anh lập tức vươn tay vén chăn sang một bên, trực tiếp ôm cô vào lòng.
“Mình mơ thấy chú Hai…” Chu Song Song dán mặt lên ngực anh, quấn chặt tay qua hông anh, hít ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, cả người mới cảm nhận được tia ấm ấp.
“Mình nghĩ giấc mơ là thật, mình cho rằng chú Hai vẫn còn sống.”
Sắc mặt cô vẫn luôn tái nhợt, hồi tưởng về giấc mơ làm mắt cô lại ngập nước.
Cố Hề Đình không nói gì chỉ ôm cô thật chặt.
Anh có một gia đình hoàn chỉnh, có ba mẹ tốt nhất, 300 năm qua cho đến bây giờ cũng chưa từng trải qua việc nào giống như cô.
Cô chỉ mới 17 nhưng lại chứng kiến quá nhiều sự ra đi.
Anh hiểu nỗi bất an của cô, cũng biết cô sợ hãi.
“Đừng sợ.”
Cuối cùng anh cúi đầu hôn lên trán cô.
Nhẹ giọng nói: “Em còn có anh.”
Có lẽ trong mắt rất nhiều người, cô là đứa trẻ không được thần linh che chở.
Số phận khổ cực, bi thương gấp bội.
Anh không thể tưởng tượng, trước khi gặp anh cô đã làm gì để có thể vượt qua được những việc này?
Nhưng từ nay về sau mọi việc sẽ không còn như trước nữa.
Anh là thần, trách nhiệm của anh là che chở bảo bọc cô.
Giúp cô chặn lại những tai ách.
Cho cô sống một cuộc đời vô lo.
Lời của editor: Cho hai bạn trẻ xưng anh em từ chương này luôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.