Chương 23: Như cậu mong muốn
Sơn Chi Tử
12/09/2020
Editor: Thùy Linh
Beta: Bỉm
Sáng hôm sau Chu Song Song đến trường, vừa leo được mấy bậc cầu thang cổ áo cô bỗng bị kéo lại.
Là Cố Hề Đình.
“Chào buổi sáng.” Anh mặc đồng phục của trường, áo khoác vắt hờ trên vai, đôi mắt nửa mở, lông mi dài rũ lại.
“Trán của cậu…” Chu Song Song nhìn chằm chằm cái băng keo cá nhân trên trán anh
Cố Hề Đình chậc một tiếng, “Không có việc gì.”
Tối hôm qua lão Cố trở về, một hai quyết đánh anh một thương tích một trận.
Buổi sáng Đồ Ngọc nữ sĩ cười hì hì dán băng keo cá nhân cho anh, sau đó cảnh cáo anh không được gỡ ra, còn đặt tên cho nó là: Bản lĩnh đàn ông.
Anh thật không hiểu mỗi ngày Đồ Ngọc nữ sĩ đều suy nghĩ cái gì.
Hai người một trước một sau đi vào phòng học, tức khắc bị ánh mắt tất cả các bạn học vây lấy.
Thấy cái trán dán băng cá nhân của Cố Hề Đình, mọi người lại nhìn nhau suy đoán là người nào mang số phận thảm thương như vậy, bị Cố Hề Đình đánh đập.
Sắc mặt Cố Hề Đình thản nhiên như thường, anh để Chu Song Song ngồi xuống trước rồi mới kéo ghế của mình ra.
Tề Thư từ ngoài cửa sổ trèo vào như bao ngày, vừa mới ngồi xuống liền cười hì hì, “Chào Đình ca.”
Sau đó cậu nhỏ giọng kêu Chu Song Song, “Chào chị dâu nhỏ.”
Chu Song Song đang uống nước thì bị sặc, mặt đỏ đến tận mang tai.
Tề Thư liền bị Cố Hề Đình liếc xéo.
“… Đình ca, tôi không cố ý mà.” Tề Thư vô tội bào chữa.
Cố Hề Đình không để tâm đến cậu, anh đang bận đưa khăn giấy cho Chu Song Song.
Chu Song Song đỏ mặt nhận lấy, lau đồng phục bị cô làm ướt.
Chủ nhiệm lớp Chu Huy Tông theo tiếng chuông vào lớp, “Mới tiết đầu thôi, đừng ngủ gật nữa.”
Mở sách Toán đại ra, Chu Song Song nghiêm túc nhìn lên bục giảng nghe Chu Tông Huy giảng bài.
Có lẽ thầy nói quá nhanh mà ở phương diện này Chu Song Song rất kém, cô còn chưa kịp hiểu câu này thì thầy đã giảng sang câu khác.
Khó khăn chú ý được nửa tiết, Chu Song Song rốt cuộc cũng không kiên trì được nữa, mắt nhắm mắt mở gật gà.
Tay cô đặt trên đầu gối bỗng nhiên bị ai đó cầm lấy.
Nhiệt độ mát lạnh từ tay người nọ làm cô tỉnh táo hơn chút, cô nghiêng đầu thấy liền bắt gặp Cố Hề Đình đang nhìn mình.
Trong nháy mắt Chu Song Song đoan chính, ngồi thẳng dậy.
Đối với Chu Song Song, tiếng chuông tan học là thanh âm êm tai nhất.
Dễ dàng làm tan biến hết thảy cơn buồn ngủ trong giờ học.
Mặt trời buổi sáng nắng chói chang, trời buổi chiều lại mưa to tầm tã.
Chu Song Song thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng thấy bồn chồn, bất an lạ kỳ.
Bởi vì thầy giáo có việc bận nên tiết Anh đổi thành giờ tự học.
Phòng học im ắng, chỉ nghe được tiếng mưa rơi tí tác ngoài trời.
Cô nhìn cái ghế trống không bên cạnh, buổi trưa Cố Hề Đình nói có việc nên đã đi.
Lúc đi còn không quên nghịch rối đầu tóc cô.
Chu Song Song một chút cũng không giận dỗi nhưng Tề Thư bên cạnh lại ra vẻ chế nhạo cô đơn côi, bỏ qua ánh mặt cậu ta, cô cột tóc mình lại rồi nằm sấp trên bàn vẽ vời.
Hành lang yên tĩnh bỗng có tiếng bước chân dồn dập vội vã.
“Chu Song Song!” Một giọng nói thanh thúy vang lên ở cửa phòng.
Chu Song Song nhìn qua, thế mà lại là Chu Ấu.
Sắc mặt cô bé tái nhợt, mắt đỏ bừng trông rất chật vật, hoàn toàn không có bộ dáng nữ thần cao ngạo như thường ngày.
Trong lớp không ít người biết đến Chu Ấu, nhưng không biết cô bé có quan hệ gì với Chu Song Song, lúc này thấy cô bé bỗng đến tìm Chu Song Song thì kinh ngạc.
“Mau đi với em!” Chu Ấu cơ hồ như muốn khóc.
Chu Song Song giật mình, bút trong tay cô rơi xuống đất.
Hai người ngồi vào xe taxi, Chu Ấu rốt cuộc không nhịn được nữa mà khóc lớn.
“Em làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Chu Song Song cũng trở nên hốt hoảng.
Mắt Chu Ấu đỏ rực, từng giọt nước mắt rơi xuống, âm thanh nghẹn ngào run rẩy, “Mẹ em vừa mới gọi, nói ba em…”
“Chú Hai làm sao?” Tim Chu Song Song đập thình thịch.
Cô có dự cảm xấu.
Đến bệnh viện, Chu Song Song theo Chu Ấu chạy đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Lúc hai người vừa đến thì thấy một đám người âu phục giày da ra ra vào vào.
Chu Ấu nhận ra một người trong đó là thư ký của ba cô.
“Chú Hà!” Chu Ấu kêu một tiếng.
Thư ký Hà quay đầu thấy Chu Ấu liền vội vàng đi tới, “Tiểu thư, mau vào đi thôi.”
“Song Song tiểu thư, cô cũng vào luôn đi.”
Hốc mắt thư ký Hà cũng ửng đỏ.
Bước vào phòng bệnh, Chu Song Song lập tức nhìn thấy Chu Diệp Nhiên đang nằm trên giường.
Người đàn ông cao to như núi luôn xuất hiện trước mặt cô lúc này an tĩnh nằm trên giường bệnh, gương mặt vô cùng tái nhợt.
Thịnh Như Hi đứng ở mép giường, gương mặt luôn được bảo dưỡng kĩ càng lúc này có chút tiều tụy.
“Ba!” Chu Ấu khóc lóc chạy tới.
Chu Diệp Nhiên nghe giọng của cô bé thì mở mắt ra.
Chu Song Song đi lại thấy ánh mắt ông không còn sắc bén như trước.
“Chú Hai…” Chu Song Song nhẹ kêu một tiếng.
“Hai đứa tới rồi.” Chu Diệp Nhiên re vẻ rất bình tĩnh, thậm chí còn cố giương đôi môi khô khốc, cười với hai người.
“Ấu Ấu, không được khóc.” Ông nhìn con gái mình, mắt đong đầy yêu thương.
Chu Ấu nghe ông nói nước mắt càng rơi nhiều hơn.
“Ba…”
Cô bé kêu từng tiếng, mang nỗi sợ hãi cùng bất an vô tận.
“Ấu Ấu, con đã lớn rồi…” Chu Diệp Nhiên bỗng thở dài, ông như đang hồi tưởng lại quá khứ, “Thời gian trôi nhanh quá, đảo mắt đã mười mấy năm trôi qua rồi…”
“Ba đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi rồi, Ấu Ấu.” Ông nhẹ giọng nói, “Con xứng đáng được sống vui vẻ, hạnh phúc.”
Những lời này, rất giống như trăn trối vĩnh biệt.
Chu Ấu nhận ra, cô bé dùng sức lắc đầu, nghẹn ngào không nói nên lời.
“Đừng khóc, Ấu Ấu.” Chu Diệp Nhiên muốn sờ đầu cô bé nhưng không nhấc nổi cánh tay mình.
Sau đó ông đưa mắt về phía Chu Song Song.
Ánh mắt chứa chan cảm xúc lẫn lộn, ông áy náy nói, “Xin lỗi con, Song Song, mấy năm qua chú Hai không chăm sóc con chu đáo…”
Đáy lòng Chu Diệp Nhiên vẫn luôn đè nặng nỗi tiếc nuối.
Đó là ân tình nghĩa nặng của ông với anh cả chị dâu, chưa kịp báo đáp thì hai người họ đã bỏ ông đi mất.
Trên thế giới này, ông chỉ còn Chu Song Song và Chu Ấu là người thân duy nhất.
Còn Thịnh Như Hi… Ông ôn nhu đối đãi với bà nhiều năm, nhưng vẫn hoài như vậy, lòng ông sớm đã bị ý chí sắt đá của bà làm tan nát.
Chu Song Song là huyết mạch của anh cả, là máu mủ ruột thịt của ông.
Thế nhưng ông lại không săn sóc bảo vệ được cô gái nhỏ hết mực.
Ông vẫn luôn rất áy náy.
“Không có…” Chu Song Song lắc đầu, hai mắt ầng ậng nước.
“Tài sản cha mẹ con để lại chú đã dặn dò luật sư cả rồi, chờ đến 18 tuổi sẽ giao lại toàn bộ cho con.” Chu Diệp Nhiên cố gắng nói, ông lấy hết sức lực còn lại nở nụ cười với cô, “Chú Hai cũng có quà cho con.”
“Song Song, con và Chu Ấu phải chăm sóc lẫn nhau nhé.”
Giọng nói ông nhẹ nhàng vô cùng.
Trước lúc ý thức dần mơ hồ, Chu Diệp Nhiên miễn cưỡng nhìn thoáng qua Thịnh Như Hi bên cạnh.
“Đơn ly dị trong ngăn kéo bàn làm việc.” Ông khó khăn hít thở, “Cũng đã ký tên.”
Ông nhìn gương mặt đầy kinh ngạc của Thịnh Như Hi, môi cong lên.
“Như em mong muốn.”
Rồi ông nhắm hai mắt lại.
Đời này, ông đã phải lòng một người phụ nữ lạnh lùng.
Dành hơn nửa đời người yêu thương vẫn không mềm hóa được bà.
Bởi vì ý niệm chấp nhất đó, ông đã từng thề tuyệt đối sẽ không ly hôn.
Nhưng sau nhiều năm nhìn lại, ông đã quên chính mình vì cớ gì lại cố chấp như vậy.
Đơn ly dị lâu nay trong ngăn kéo ông không bao giờ lấy ra.
Nhưng hôm nay, vào giờ khắc này.
Ông chợt bừng tỉnh phát giác, đã quá nửa cuộc đời rồi, sao phải thêm níu kéo.
Chu Diệp Nhiên qua đời.
Mọi chuyện thực đột ngột.
Bác sĩ hộ sĩ bệnh viện ùa vào, kéo Chu Ấu mất khống chế và Thịnh Như Hi mải sững sờ ra ngoài, Chu Song Song bị mọi người đẩy về phía sau, cô mờ mịt nhìn vách tường trắng tinh, đầu óc trống rỗng, tay chân cứng đờ.
Ngay khi Chu Song Song vừa ra ngoài cùng Chu Ấu, Tề Thư liền gọi điện cho Cố Hề Đình.
Nhưng không ai bắt máy.
Tề Thư đành gửi tin nhắn.
9 giờ tối hôm đó, khi đã xử lý xong mọi việc, Cố Hề Đình về nhà mới thấy tin nhắn của Tề Thư.
Anh nhíu mày.
“Xảy ra chuyện gì?” Điện thoại vừa kết nối Cố Hề Đình liền trực tiếp hỏi.
“Tôi cũng không biết, tôi chỉ thấy Chu Ấu học lớp dưới đi lên kêu chị dâu nhỏ đi mất.” Tề Thư thành thật trả lời.
“Chu Ấu còn khóc nữa, rất thảm thiết.” Cậu nói thêm.
Cố Hề Đình chưa nghe đến Chu Ấu bao giờ, anh cũng không biết Chu Ấu có quen biết với Chu Song Song, nhưng trong lòng lại có điểm bất an lạ thường.
Vì vậy anh cúp máy Tề Thư, bấm gọi cho Chu Song Song.
Không có người đáp.
Cố Hề Đình lại nhíu mày.
Quần áo cũng không thay, anh ném điện thoại qua một bên rồi hóa thành đường sáng, nhảy lên biến mất trong không khí.
Lúc đến nhà Chu Song Song, cách tấm cửa kính cạnh ban công anh thấy cô ôm đầu gối ngồi thên thảm, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
Nơi lồng ngực bỗng nhói đau, anh vẫn không chịu được cảnh cô khóc.
Chu Song Song nghe tiếng động nên quay đầu, cô thấy Cố Hề Đình đang đi tới.
Cô cắn môi, tất cả những ưu tư cố nén nơi đáy lòng thầm tuôn trào.
Cố Hề Đình ôm cô vào lòng, nước mắt cô thấm ướt cả áo anh.
Cô nắm chặt một góc áo, mấy năm qua đây là lần đầu tiên cô khóc đau thương như vậy.
Trên đời này cô chỉ có một người thân là chú Hai.
Nhưng bây giờ, chú Hai cũng không còn nữa.
Beta: Bỉm
Sáng hôm sau Chu Song Song đến trường, vừa leo được mấy bậc cầu thang cổ áo cô bỗng bị kéo lại.
Là Cố Hề Đình.
“Chào buổi sáng.” Anh mặc đồng phục của trường, áo khoác vắt hờ trên vai, đôi mắt nửa mở, lông mi dài rũ lại.
“Trán của cậu…” Chu Song Song nhìn chằm chằm cái băng keo cá nhân trên trán anh
Cố Hề Đình chậc một tiếng, “Không có việc gì.”
Tối hôm qua lão Cố trở về, một hai quyết đánh anh một thương tích một trận.
Buổi sáng Đồ Ngọc nữ sĩ cười hì hì dán băng keo cá nhân cho anh, sau đó cảnh cáo anh không được gỡ ra, còn đặt tên cho nó là: Bản lĩnh đàn ông.
Anh thật không hiểu mỗi ngày Đồ Ngọc nữ sĩ đều suy nghĩ cái gì.
Hai người một trước một sau đi vào phòng học, tức khắc bị ánh mắt tất cả các bạn học vây lấy.
Thấy cái trán dán băng cá nhân của Cố Hề Đình, mọi người lại nhìn nhau suy đoán là người nào mang số phận thảm thương như vậy, bị Cố Hề Đình đánh đập.
Sắc mặt Cố Hề Đình thản nhiên như thường, anh để Chu Song Song ngồi xuống trước rồi mới kéo ghế của mình ra.
Tề Thư từ ngoài cửa sổ trèo vào như bao ngày, vừa mới ngồi xuống liền cười hì hì, “Chào Đình ca.”
Sau đó cậu nhỏ giọng kêu Chu Song Song, “Chào chị dâu nhỏ.”
Chu Song Song đang uống nước thì bị sặc, mặt đỏ đến tận mang tai.
Tề Thư liền bị Cố Hề Đình liếc xéo.
“… Đình ca, tôi không cố ý mà.” Tề Thư vô tội bào chữa.
Cố Hề Đình không để tâm đến cậu, anh đang bận đưa khăn giấy cho Chu Song Song.
Chu Song Song đỏ mặt nhận lấy, lau đồng phục bị cô làm ướt.
Chủ nhiệm lớp Chu Huy Tông theo tiếng chuông vào lớp, “Mới tiết đầu thôi, đừng ngủ gật nữa.”
Mở sách Toán đại ra, Chu Song Song nghiêm túc nhìn lên bục giảng nghe Chu Tông Huy giảng bài.
Có lẽ thầy nói quá nhanh mà ở phương diện này Chu Song Song rất kém, cô còn chưa kịp hiểu câu này thì thầy đã giảng sang câu khác.
Khó khăn chú ý được nửa tiết, Chu Song Song rốt cuộc cũng không kiên trì được nữa, mắt nhắm mắt mở gật gà.
Tay cô đặt trên đầu gối bỗng nhiên bị ai đó cầm lấy.
Nhiệt độ mát lạnh từ tay người nọ làm cô tỉnh táo hơn chút, cô nghiêng đầu thấy liền bắt gặp Cố Hề Đình đang nhìn mình.
Trong nháy mắt Chu Song Song đoan chính, ngồi thẳng dậy.
Đối với Chu Song Song, tiếng chuông tan học là thanh âm êm tai nhất.
Dễ dàng làm tan biến hết thảy cơn buồn ngủ trong giờ học.
Mặt trời buổi sáng nắng chói chang, trời buổi chiều lại mưa to tầm tã.
Chu Song Song thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, trong lòng bỗng thấy bồn chồn, bất an lạ kỳ.
Bởi vì thầy giáo có việc bận nên tiết Anh đổi thành giờ tự học.
Phòng học im ắng, chỉ nghe được tiếng mưa rơi tí tác ngoài trời.
Cô nhìn cái ghế trống không bên cạnh, buổi trưa Cố Hề Đình nói có việc nên đã đi.
Lúc đi còn không quên nghịch rối đầu tóc cô.
Chu Song Song một chút cũng không giận dỗi nhưng Tề Thư bên cạnh lại ra vẻ chế nhạo cô đơn côi, bỏ qua ánh mặt cậu ta, cô cột tóc mình lại rồi nằm sấp trên bàn vẽ vời.
Hành lang yên tĩnh bỗng có tiếng bước chân dồn dập vội vã.
“Chu Song Song!” Một giọng nói thanh thúy vang lên ở cửa phòng.
Chu Song Song nhìn qua, thế mà lại là Chu Ấu.
Sắc mặt cô bé tái nhợt, mắt đỏ bừng trông rất chật vật, hoàn toàn không có bộ dáng nữ thần cao ngạo như thường ngày.
Trong lớp không ít người biết đến Chu Ấu, nhưng không biết cô bé có quan hệ gì với Chu Song Song, lúc này thấy cô bé bỗng đến tìm Chu Song Song thì kinh ngạc.
“Mau đi với em!” Chu Ấu cơ hồ như muốn khóc.
Chu Song Song giật mình, bút trong tay cô rơi xuống đất.
Hai người ngồi vào xe taxi, Chu Ấu rốt cuộc không nhịn được nữa mà khóc lớn.
“Em làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Chu Song Song cũng trở nên hốt hoảng.
Mắt Chu Ấu đỏ rực, từng giọt nước mắt rơi xuống, âm thanh nghẹn ngào run rẩy, “Mẹ em vừa mới gọi, nói ba em…”
“Chú Hai làm sao?” Tim Chu Song Song đập thình thịch.
Cô có dự cảm xấu.
Đến bệnh viện, Chu Song Song theo Chu Ấu chạy đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Lúc hai người vừa đến thì thấy một đám người âu phục giày da ra ra vào vào.
Chu Ấu nhận ra một người trong đó là thư ký của ba cô.
“Chú Hà!” Chu Ấu kêu một tiếng.
Thư ký Hà quay đầu thấy Chu Ấu liền vội vàng đi tới, “Tiểu thư, mau vào đi thôi.”
“Song Song tiểu thư, cô cũng vào luôn đi.”
Hốc mắt thư ký Hà cũng ửng đỏ.
Bước vào phòng bệnh, Chu Song Song lập tức nhìn thấy Chu Diệp Nhiên đang nằm trên giường.
Người đàn ông cao to như núi luôn xuất hiện trước mặt cô lúc này an tĩnh nằm trên giường bệnh, gương mặt vô cùng tái nhợt.
Thịnh Như Hi đứng ở mép giường, gương mặt luôn được bảo dưỡng kĩ càng lúc này có chút tiều tụy.
“Ba!” Chu Ấu khóc lóc chạy tới.
Chu Diệp Nhiên nghe giọng của cô bé thì mở mắt ra.
Chu Song Song đi lại thấy ánh mắt ông không còn sắc bén như trước.
“Chú Hai…” Chu Song Song nhẹ kêu một tiếng.
“Hai đứa tới rồi.” Chu Diệp Nhiên re vẻ rất bình tĩnh, thậm chí còn cố giương đôi môi khô khốc, cười với hai người.
“Ấu Ấu, không được khóc.” Ông nhìn con gái mình, mắt đong đầy yêu thương.
Chu Ấu nghe ông nói nước mắt càng rơi nhiều hơn.
“Ba…”
Cô bé kêu từng tiếng, mang nỗi sợ hãi cùng bất an vô tận.
“Ấu Ấu, con đã lớn rồi…” Chu Diệp Nhiên bỗng thở dài, ông như đang hồi tưởng lại quá khứ, “Thời gian trôi nhanh quá, đảo mắt đã mười mấy năm trôi qua rồi…”
“Ba đã sắp xếp mọi chuyện xong xuôi rồi, Ấu Ấu.” Ông nhẹ giọng nói, “Con xứng đáng được sống vui vẻ, hạnh phúc.”
Những lời này, rất giống như trăn trối vĩnh biệt.
Chu Ấu nhận ra, cô bé dùng sức lắc đầu, nghẹn ngào không nói nên lời.
“Đừng khóc, Ấu Ấu.” Chu Diệp Nhiên muốn sờ đầu cô bé nhưng không nhấc nổi cánh tay mình.
Sau đó ông đưa mắt về phía Chu Song Song.
Ánh mắt chứa chan cảm xúc lẫn lộn, ông áy náy nói, “Xin lỗi con, Song Song, mấy năm qua chú Hai không chăm sóc con chu đáo…”
Đáy lòng Chu Diệp Nhiên vẫn luôn đè nặng nỗi tiếc nuối.
Đó là ân tình nghĩa nặng của ông với anh cả chị dâu, chưa kịp báo đáp thì hai người họ đã bỏ ông đi mất.
Trên thế giới này, ông chỉ còn Chu Song Song và Chu Ấu là người thân duy nhất.
Còn Thịnh Như Hi… Ông ôn nhu đối đãi với bà nhiều năm, nhưng vẫn hoài như vậy, lòng ông sớm đã bị ý chí sắt đá của bà làm tan nát.
Chu Song Song là huyết mạch của anh cả, là máu mủ ruột thịt của ông.
Thế nhưng ông lại không săn sóc bảo vệ được cô gái nhỏ hết mực.
Ông vẫn luôn rất áy náy.
“Không có…” Chu Song Song lắc đầu, hai mắt ầng ậng nước.
“Tài sản cha mẹ con để lại chú đã dặn dò luật sư cả rồi, chờ đến 18 tuổi sẽ giao lại toàn bộ cho con.” Chu Diệp Nhiên cố gắng nói, ông lấy hết sức lực còn lại nở nụ cười với cô, “Chú Hai cũng có quà cho con.”
“Song Song, con và Chu Ấu phải chăm sóc lẫn nhau nhé.”
Giọng nói ông nhẹ nhàng vô cùng.
Trước lúc ý thức dần mơ hồ, Chu Diệp Nhiên miễn cưỡng nhìn thoáng qua Thịnh Như Hi bên cạnh.
“Đơn ly dị trong ngăn kéo bàn làm việc.” Ông khó khăn hít thở, “Cũng đã ký tên.”
Ông nhìn gương mặt đầy kinh ngạc của Thịnh Như Hi, môi cong lên.
“Như em mong muốn.”
Rồi ông nhắm hai mắt lại.
Đời này, ông đã phải lòng một người phụ nữ lạnh lùng.
Dành hơn nửa đời người yêu thương vẫn không mềm hóa được bà.
Bởi vì ý niệm chấp nhất đó, ông đã từng thề tuyệt đối sẽ không ly hôn.
Nhưng sau nhiều năm nhìn lại, ông đã quên chính mình vì cớ gì lại cố chấp như vậy.
Đơn ly dị lâu nay trong ngăn kéo ông không bao giờ lấy ra.
Nhưng hôm nay, vào giờ khắc này.
Ông chợt bừng tỉnh phát giác, đã quá nửa cuộc đời rồi, sao phải thêm níu kéo.
Chu Diệp Nhiên qua đời.
Mọi chuyện thực đột ngột.
Bác sĩ hộ sĩ bệnh viện ùa vào, kéo Chu Ấu mất khống chế và Thịnh Như Hi mải sững sờ ra ngoài, Chu Song Song bị mọi người đẩy về phía sau, cô mờ mịt nhìn vách tường trắng tinh, đầu óc trống rỗng, tay chân cứng đờ.
Ngay khi Chu Song Song vừa ra ngoài cùng Chu Ấu, Tề Thư liền gọi điện cho Cố Hề Đình.
Nhưng không ai bắt máy.
Tề Thư đành gửi tin nhắn.
9 giờ tối hôm đó, khi đã xử lý xong mọi việc, Cố Hề Đình về nhà mới thấy tin nhắn của Tề Thư.
Anh nhíu mày.
“Xảy ra chuyện gì?” Điện thoại vừa kết nối Cố Hề Đình liền trực tiếp hỏi.
“Tôi cũng không biết, tôi chỉ thấy Chu Ấu học lớp dưới đi lên kêu chị dâu nhỏ đi mất.” Tề Thư thành thật trả lời.
“Chu Ấu còn khóc nữa, rất thảm thiết.” Cậu nói thêm.
Cố Hề Đình chưa nghe đến Chu Ấu bao giờ, anh cũng không biết Chu Ấu có quen biết với Chu Song Song, nhưng trong lòng lại có điểm bất an lạ thường.
Vì vậy anh cúp máy Tề Thư, bấm gọi cho Chu Song Song.
Không có người đáp.
Cố Hề Đình lại nhíu mày.
Quần áo cũng không thay, anh ném điện thoại qua một bên rồi hóa thành đường sáng, nhảy lên biến mất trong không khí.
Lúc đến nhà Chu Song Song, cách tấm cửa kính cạnh ban công anh thấy cô ôm đầu gối ngồi thên thảm, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
Nơi lồng ngực bỗng nhói đau, anh vẫn không chịu được cảnh cô khóc.
Chu Song Song nghe tiếng động nên quay đầu, cô thấy Cố Hề Đình đang đi tới.
Cô cắn môi, tất cả những ưu tư cố nén nơi đáy lòng thầm tuôn trào.
Cố Hề Đình ôm cô vào lòng, nước mắt cô thấm ướt cả áo anh.
Cô nắm chặt một góc áo, mấy năm qua đây là lần đầu tiên cô khóc đau thương như vậy.
Trên đời này cô chỉ có một người thân là chú Hai.
Nhưng bây giờ, chú Hai cũng không còn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.