Chương 58
Punnie1310
22/04/2023
Tỷ đệ hai người ôm lấy nhau, Lam Y Ngọc lúc này mới nghĩ đến một chuyện
còn quan trọng không kém, đó là sắp đến lúc săn bắn hằng năm nhưng bây
giờ Lam Y Nhu đang như vậy làm sao có thể chủ trì được cơ chứ hơn nữa bá quan văn võ chắn chắn sẽ nhận ra
“Y Nhu sắp tới lúc sắn bắn hằng năm, đệ…”
Lam Y Nhu nghe vậy liền thở dài, chuyện này vẫn là chưa nghĩ ra kế chu toàn đối phó với đán lão đại thần kia
“Thân là trưởng bối của các ngươi việc này cứ để ta ra mặt, ít nhiều gì đám đại thần cũng không dám phản kháng lại”
Lam Nhiên nói
“Nhưng nếu phụ hoàng biết hoàng thúc ở đât e là sẽ nghi ngờ có chuyện”
Lam Y Ngọc nói, nàng rõ hơn ai hết phụ hoàng chưa có chuyện gì qua mắt được phụ hoàng cả, phải là chuyện lớn xảy ra thì hoàng thúc mới trở về kinh thành rời xa nơi mà mười mấy năm luôn ở phía Tây kia
“Các ngươi không cần lo lắng, thật chất lần này ta đến đây cũng vì có lí do chính đáng mới đến, chắc chắn hoàng đệ của ta sẽ không nghi ngờ”
Lam Y Ngọc và Lam Y Nhu nhìn nhau sau đó nhìn Lam Niên, hai người tin tưởng vào hoàng thúc
Tống Kỳ Nam sau khi rời khỏi tửu lâu liền trở về khách điếm, một đoạn đường hắn luôn suy nghĩ có nên đột nhập vào hoàng cung để nhìn thấy người kia hay không nhưng hoàng cung của Thịnh Hà quốc không phải Bình Thiên quốc, bên trong hoàng cung Thịnh Hà quốc gần như một mê cung lớn vậy nếu không phải nằm lòng hoàng cung chắc chắn sẽ bị lạc bên trong đó khó mà ra
Hơn nữa đời hoàng đế hiện tại cũng cố lại hoàng cung vô cùng nghiêm ngặt hơn trước đây muốn vào tìm người là chuyện vô cùng khó hơn hết Thịnh Hà quốc thái tử có một cung riêng nhưng không rõ được vì thái tử vốn dĩ không ở đông cung, Tống Kỳ Nam đành bất lực mà trở về khách điếm
Nghĩ đến những lời phụ thân hắn nói, Tống Kỳ Nam đành phải nhờ vào lễ săn bắn tuyển chọn ra thị vệ suất sắc nhất để tiếp cận y, lần này hắn nhất định sẽ không để y vuột ra khỏi tầm tay mình
Lục Thừa thấy giáo chủ trở về với vẻ mặt khác ngày thường liền nhận ra chắc chắn người đã tìm được tin tức của Y công tử nhưng đương nhiên hắn không dám hỏi
“Lục Thừa, chuẩn bị một chút sau đó cùng ta báo danh cho lễ săn bắn tuyển chọn thị vệ suất sắc nhất cho thái tử điện hạ”
Lục Thừa có chút bất ngờ, không phải giáo chủ lúc nghe lão giáo chủ nói về việc này liền khồn mấy vui vẻ sao, còn có ý không đồng tình nữa, nhưng bây giờ lại kêu hắn chuẩn bị, thật lạ ra ngoài gặp Triệu trang chủ trở về người liền đặc biệt thay đổi, nhưng bản thân là thuộc hạ của giáo chủ, là cánh tay đắc lực của giáo chủ Lục Thừa tuân lệnh mà làm hơn hết vì tội của bản thân và tính mạng của Yên Khánh hắn không dám hỏi nhiều chỉ tuan mệnh mà làm theo
Đêm xuống, ở trên mái nhà Tống Kỳ Nam trên tay một bình rượu, tay còn lại nắm chặt trâm cày cùng chiếc vòng trong tay, hắn thật sự nhớ người kia vô cùng, đã bao nhiêu lâu rồi chưa được nhìn thấy người đó
Tống Kỳ Nam hắn nhớ lại nụ cười của người ki khi hắn đưa y đến nơi bí mật đó, y lúc đó mặc dù vẫn là bộ dạng không thích hắn nhưng mà hắn nhìn ra y rất thích khi được đưa ra ngoài
Tống Kỳ Nam tự cho mình là thông minh thế nhưng hắn lại không nhận ra thân phận của người kia thật là ngu ngốc, bản thân quả thật ngốc hết đường, đáng ra hắn phải nhận ra từng cử chỉ hành động của người kia à một bộ dạng của hoàng thất chứ, hơn nữa sao lại quên được một chuyện mà phụ thân từng nói với hắn rằng Y gia bây giờ đã thuộc hoàng thất, nam hậu của hoàng đế chính là minh chủ võ lâm năm xưa chứ, để rồi bây giờ khi nghĩ lại tất cả Tống Kỳ Nam liền cảm thấy bản thân cho rằng mình thông minh thật ra là ngốc hết chỗ nói
Nhưng Tống Kỳ Nam hắn lại không ngờ được mối quan hệ giữa phụ thân mình và hoàng đế cùng nam hậu cho nên sau này khi biết được hắn thật sự cảm thấy nhân sinh khó lường như thế nào
Đúng lúc này liền có một bóng người từ mái nhà này sang mái nhà khác như đang chạy trốn gì đó, phía sau cũng có một bóng người nhưng so với người kia có chút nhỏ hơn, Tống Kỳ Nam cũng không quan tâm đến chỉ im lặng một bên mà nhìn, đương nhiên hắn không hứng thú với việc này rồi
Cùng lúc đó ở trong hoàng cung ba con người đang ngồi trước cửa tẩm cung như đàn đợi ai đó vậy
“Biểu ca nói xem hoàng thúc khi nào quay lại”
Lam Y Nhu nhìn lên trời mà hỏi
“Ta cũng không biết nhưng không ngờ người đó tin tức thật tốt, biết phụ vương trở về kinh thành liền âm thầm đến gặp nhưng vẫn không thoát được phụ vương, ta thật không rõ hai người họ rốt cuộc là sao”
Doãn Ngôn ở một bên chống cầm nhìn lên mấy ngôi sao trên trời
Lam Y Ngọc bên cạnh cũng biểu tình chán chường, tại sao ba người bọn họ bây giờ lại ra đây ngồi đợi hoàng thúc đuổi theo nam nhân cơ chứ, đã canh mấy rồi nhỉ, nàng trở về từ biên cương vẫn chưa được nghỉ ngơi a
“Ta thấy dù như thế nào ba chúng ta ngồi đây cũng không làm được gì tốt nhất vẫn là nên trở về nghỉ ngơi sáng mai hoàng thúc trở về liền hỏi”
Doãn Ngôn và Lam Y Nhu nhìn sang Lam Y Ngọc hai người cảm thấy cũng đúng cho nên quyết định không ngồi đây nữa mỗi người trở về nghỉ ngơi
Doãn Ngôn đợi khi Lam Y Nhu đã chợp mắt mới rời đi, căn dặn Yên Hương chăm sóc cho Lam Y Nhu sau đó mới rời đi
Lam Y Ngọc đương nhiên không lập tức rời đi, nàng cứ có cảm giác Doãn Ngôn đối với đệ đệ mình không bình thường, liên ở lại quan sát đợi khi Doãn Ngôn rời đi nàng mới trở về nghỉ ngơi với những suy nghĩ rối rắm trong lòng hành động của Doãn Ngôn không phải là hành động quan tâm bình thường của huynh đệ với nhau, nhưng nàng lại nghĩ bản thân đã quá đa nghi, vì lúc nhỏ Doãn Ngôn đối với đệ đệ nàng đã vô cùng quan tâm yêu thương cho nên bây giờ quan tâm y như vậy cũng là bình thường nhưng nàng cũng thấy có điều gì đó không đúng cho lắm thì phải
Sáng hôm sau ở trên triều bá quan văn võ nhìn thấy vị vương gia đã nhiều năm chưa từng xuất hiện trên triều với vẻ mặt vô cùng đáng sợ, thần sắc không được tốt như cả đêm qua mất ngủ vậy, nhìn qua chỗ vị tiểu vương gia nào đó đó cũng không tốt là mấy liền cảm thấy hôm nay lên triều không lành rồi
Tin tức Thất vương gia từ phía Tây xa xôi trở về kinh thành khiến trên dưới trong ngoài kinh thành bàn tán không nguôi
“Y Nhu sắp tới lúc sắn bắn hằng năm, đệ…”
Lam Y Nhu nghe vậy liền thở dài, chuyện này vẫn là chưa nghĩ ra kế chu toàn đối phó với đán lão đại thần kia
“Thân là trưởng bối của các ngươi việc này cứ để ta ra mặt, ít nhiều gì đám đại thần cũng không dám phản kháng lại”
Lam Nhiên nói
“Nhưng nếu phụ hoàng biết hoàng thúc ở đât e là sẽ nghi ngờ có chuyện”
Lam Y Ngọc nói, nàng rõ hơn ai hết phụ hoàng chưa có chuyện gì qua mắt được phụ hoàng cả, phải là chuyện lớn xảy ra thì hoàng thúc mới trở về kinh thành rời xa nơi mà mười mấy năm luôn ở phía Tây kia
“Các ngươi không cần lo lắng, thật chất lần này ta đến đây cũng vì có lí do chính đáng mới đến, chắc chắn hoàng đệ của ta sẽ không nghi ngờ”
Lam Y Ngọc và Lam Y Nhu nhìn nhau sau đó nhìn Lam Niên, hai người tin tưởng vào hoàng thúc
Tống Kỳ Nam sau khi rời khỏi tửu lâu liền trở về khách điếm, một đoạn đường hắn luôn suy nghĩ có nên đột nhập vào hoàng cung để nhìn thấy người kia hay không nhưng hoàng cung của Thịnh Hà quốc không phải Bình Thiên quốc, bên trong hoàng cung Thịnh Hà quốc gần như một mê cung lớn vậy nếu không phải nằm lòng hoàng cung chắc chắn sẽ bị lạc bên trong đó khó mà ra
Hơn nữa đời hoàng đế hiện tại cũng cố lại hoàng cung vô cùng nghiêm ngặt hơn trước đây muốn vào tìm người là chuyện vô cùng khó hơn hết Thịnh Hà quốc thái tử có một cung riêng nhưng không rõ được vì thái tử vốn dĩ không ở đông cung, Tống Kỳ Nam đành bất lực mà trở về khách điếm
Nghĩ đến những lời phụ thân hắn nói, Tống Kỳ Nam đành phải nhờ vào lễ săn bắn tuyển chọn ra thị vệ suất sắc nhất để tiếp cận y, lần này hắn nhất định sẽ không để y vuột ra khỏi tầm tay mình
Lục Thừa thấy giáo chủ trở về với vẻ mặt khác ngày thường liền nhận ra chắc chắn người đã tìm được tin tức của Y công tử nhưng đương nhiên hắn không dám hỏi
“Lục Thừa, chuẩn bị một chút sau đó cùng ta báo danh cho lễ săn bắn tuyển chọn thị vệ suất sắc nhất cho thái tử điện hạ”
Lục Thừa có chút bất ngờ, không phải giáo chủ lúc nghe lão giáo chủ nói về việc này liền khồn mấy vui vẻ sao, còn có ý không đồng tình nữa, nhưng bây giờ lại kêu hắn chuẩn bị, thật lạ ra ngoài gặp Triệu trang chủ trở về người liền đặc biệt thay đổi, nhưng bản thân là thuộc hạ của giáo chủ, là cánh tay đắc lực của giáo chủ Lục Thừa tuân lệnh mà làm hơn hết vì tội của bản thân và tính mạng của Yên Khánh hắn không dám hỏi nhiều chỉ tuan mệnh mà làm theo
Đêm xuống, ở trên mái nhà Tống Kỳ Nam trên tay một bình rượu, tay còn lại nắm chặt trâm cày cùng chiếc vòng trong tay, hắn thật sự nhớ người kia vô cùng, đã bao nhiêu lâu rồi chưa được nhìn thấy người đó
Tống Kỳ Nam hắn nhớ lại nụ cười của người ki khi hắn đưa y đến nơi bí mật đó, y lúc đó mặc dù vẫn là bộ dạng không thích hắn nhưng mà hắn nhìn ra y rất thích khi được đưa ra ngoài
Tống Kỳ Nam tự cho mình là thông minh thế nhưng hắn lại không nhận ra thân phận của người kia thật là ngu ngốc, bản thân quả thật ngốc hết đường, đáng ra hắn phải nhận ra từng cử chỉ hành động của người kia à một bộ dạng của hoàng thất chứ, hơn nữa sao lại quên được một chuyện mà phụ thân từng nói với hắn rằng Y gia bây giờ đã thuộc hoàng thất, nam hậu của hoàng đế chính là minh chủ võ lâm năm xưa chứ, để rồi bây giờ khi nghĩ lại tất cả Tống Kỳ Nam liền cảm thấy bản thân cho rằng mình thông minh thật ra là ngốc hết chỗ nói
Nhưng Tống Kỳ Nam hắn lại không ngờ được mối quan hệ giữa phụ thân mình và hoàng đế cùng nam hậu cho nên sau này khi biết được hắn thật sự cảm thấy nhân sinh khó lường như thế nào
Đúng lúc này liền có một bóng người từ mái nhà này sang mái nhà khác như đang chạy trốn gì đó, phía sau cũng có một bóng người nhưng so với người kia có chút nhỏ hơn, Tống Kỳ Nam cũng không quan tâm đến chỉ im lặng một bên mà nhìn, đương nhiên hắn không hứng thú với việc này rồi
Cùng lúc đó ở trong hoàng cung ba con người đang ngồi trước cửa tẩm cung như đàn đợi ai đó vậy
“Biểu ca nói xem hoàng thúc khi nào quay lại”
Lam Y Nhu nhìn lên trời mà hỏi
“Ta cũng không biết nhưng không ngờ người đó tin tức thật tốt, biết phụ vương trở về kinh thành liền âm thầm đến gặp nhưng vẫn không thoát được phụ vương, ta thật không rõ hai người họ rốt cuộc là sao”
Doãn Ngôn ở một bên chống cầm nhìn lên mấy ngôi sao trên trời
Lam Y Ngọc bên cạnh cũng biểu tình chán chường, tại sao ba người bọn họ bây giờ lại ra đây ngồi đợi hoàng thúc đuổi theo nam nhân cơ chứ, đã canh mấy rồi nhỉ, nàng trở về từ biên cương vẫn chưa được nghỉ ngơi a
“Ta thấy dù như thế nào ba chúng ta ngồi đây cũng không làm được gì tốt nhất vẫn là nên trở về nghỉ ngơi sáng mai hoàng thúc trở về liền hỏi”
Doãn Ngôn và Lam Y Nhu nhìn sang Lam Y Ngọc hai người cảm thấy cũng đúng cho nên quyết định không ngồi đây nữa mỗi người trở về nghỉ ngơi
Doãn Ngôn đợi khi Lam Y Nhu đã chợp mắt mới rời đi, căn dặn Yên Hương chăm sóc cho Lam Y Nhu sau đó mới rời đi
Lam Y Ngọc đương nhiên không lập tức rời đi, nàng cứ có cảm giác Doãn Ngôn đối với đệ đệ mình không bình thường, liên ở lại quan sát đợi khi Doãn Ngôn rời đi nàng mới trở về nghỉ ngơi với những suy nghĩ rối rắm trong lòng hành động của Doãn Ngôn không phải là hành động quan tâm bình thường của huynh đệ với nhau, nhưng nàng lại nghĩ bản thân đã quá đa nghi, vì lúc nhỏ Doãn Ngôn đối với đệ đệ nàng đã vô cùng quan tâm yêu thương cho nên bây giờ quan tâm y như vậy cũng là bình thường nhưng nàng cũng thấy có điều gì đó không đúng cho lắm thì phải
Sáng hôm sau ở trên triều bá quan văn võ nhìn thấy vị vương gia đã nhiều năm chưa từng xuất hiện trên triều với vẻ mặt vô cùng đáng sợ, thần sắc không được tốt như cả đêm qua mất ngủ vậy, nhìn qua chỗ vị tiểu vương gia nào đó đó cũng không tốt là mấy liền cảm thấy hôm nay lên triều không lành rồi
Tin tức Thất vương gia từ phía Tây xa xôi trở về kinh thành khiến trên dưới trong ngoài kinh thành bàn tán không nguôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.