Bắt Em Về Nhà! Chạy Đâu Cho Thoát!
Chương 13: Cắm Sừng
P.T.N.T
03/08/2019
Alexander và Thiên Tâm đưa cô gái đó lên xe. Chạy đến khách sạn gần nhất, dọc đường đi hai cô gái cứ luyên thuyên trò chuyện với nhau, nội dung thì chỉ có thể là chuyện hôn nhân không hạnh phúc với gã chồng hèn hạ. Alexander thì có vẻ không vui lắm, vì hiếm khi anh và Thiên Tâm có không gian riêng, còn nhiều chuyện anh muốn nói với cô, nhưng xem ra phải chờ khi khác rồi.
Phong Vũ âm thầm bám theo chiếc xe phía trước, xác định được có ba người đi cùng nhau nên cũng yên tâm hơn. Chỉ là...cô gái đó trông có vẻ quen mắt! Anh chắc chắc mình đã từng gặp qua, cũng chỉ mới đây thôi. Khi cả ba người kia bước xuống xe. Gương mặt cũng lộ rõ hơn. Bỗng dưng trong đầu anh lóe lên một cái tên: Tần Tử Huyên!
Alexander dẫn hai cô gái vào khách sạn. Phong Vũ vội vã gửi xe, xong việc thì chuông điện thoại bất ngờ reo lên. Người gọi đến là Thiên Tâm.
- Alo? Em đang ở đâu?
[Tôi đang ở khách sạn 520, phòng số 419, Phong Vũ, anh mau đến nhé!]
Tút
Anh còn chưa kịp trả lời, cô đã nhanh chóng tắt máy. Nhưng lúc này anh chỉ mỉm cười chứ không có gì là tức giận cả, vừa đi vừa lẩm bẩm: Cũng biết lựa chỗ quá nhỉ? Nếu không phải tôi biết em đi cùng với ai thì tốt rồi. Ít ra tôi còn có chút hy vọng...
Trong phòng hạng ba của khách sạn...
Thiên Tâm khoác vai người bạn mới của mình ngồi xuống giường, vui vẻ nói: Này, Tử Huyên, lát nữa sẽ có người đến giúp chúng ta. Nhưng cô chưa nói cho tôi biết về tình nhân của cái tên 'ngư dân' kia đó.
- Ừm...Trước mặt chồng tôi thì cô ta lúc nào cũng là một cô gái ngây thơ và thiện lương, vì yêu nên chấp nhận làm kẻ thứ ba...phải nói là cô ta diễn quá giỏi đi! Ngay cả tôi cũng có một khoảng thời gian bị cô ta dắt mũi...Nhưng tình cờ, đêm đó tôi phát hiện bí mật của cô ta...đây, cô xem đi!
Tử Huyên lấy trong túi xách một chiếc điện thoại, mở một đoạn video ngắn cho Thiên Tâm và Alexander xem. Cả hai phải giật mình vì kinh ngạc! Đoạn video ghi lại khá run lắc, chắc là do tình cờ nhìn thấy rồi quay được. Hình ảnh cùng âm thanh thật khiến cho người ta đỏ mặt tía tai...
Ưm...a...ư...mạnh lên...a...
Ha ha, bảo bối, em thật hư hỏng!
Này, tới lượt tôi!
Đúng rồi...a...chỗ đó...ưm...
Ba nhân ảnh trần như nhộng vui vẻ quấn quýt lấy nhau, hai nam và một nữ không ngừng 'mây mưa' trên chiếc giường rộng lớn, nhân vật chính trong clip khá xinh đẹp và trẻ tuổi, còn hai người kia thì có vẻ hơi thô kệch: một tên béo ú tròn trịa, mặt mũi bặm trợn ướt át mồ hôi, tên còn lại trông có vẻ khá hơn với dáng người cao gầy, mái tóc lưa thưa nhuộm màu bạc trắng. Cả ba rên la một cách thoải mái, gầm lên từng tiếng hoan lạc triền miên. Tử Huyên bật loa hết mức khiến không khí hiện giờ có phần ngượng ngùng, có vẻ đã xem đi xem lại nhiều lần và không còn lạ gì chuyện quan hệ khi bản thân đã làm vợ nên cô không có phản ứng gì cả. Chỉ có Alexander là một mắt nhắm một mắt mở để xem thôi, khuôn mặt cũng nóng ran và vành tai đỏ ửng. Anh lén lút nhìn biểu hiện của Thiên Tâm, thấy cô lấy tay che mặt, có chừa khe hở để nhìn...mà cũng nhắm chặt hai mắt, chắc là chẳng thấy gì cả. Anh bất giác mỉm cười, từ lúc nào lại chuyển sang ngắm nghía cô. Trong lòng thầm nghĩ: Chỉ nghe tiếng thôi mà đã run đến vậy rồi? Bề ngoài mạnh mẽ lắm cơ mà...Bảo bối, đây là lần đầu em xem thể loại này sao? Đáng, đáng yêu quá...
Chẳng may...âm thanh này vi vu khắp căn phòng, tinh nghịch lọt ra khe cửa, chạy thẳng vào tai của Phong Vũ đang đứng ở bên ngoài!
Do Tử Huyên không muốn gây sự chú ý nên chỉ chọn phòng hạng ba. Vì vậy cách âm không được tốt lắm, nếu bên trong có âm thanh vừa bằng tiếng nói, người ngoài chỉ cần áp tai sát cửa sẽ nghe được. Vừa hay, Phong Vũ cũng làm hành động nghe lén đó!
Ưm...aaa...sâu...sâu hơn...nữa...
Ô...ô...
Ư...thoải mái quá...ưm...đừng dừng lại...
- Âm thanh này là...
Anh sững sờ đứng không vững, tim đập chân run, vội vã xem lại số phòng, thoáng chốc, ánh mắt kinh ngạc và giọng nói thấm dần, khẽ như thì thào: 4, 419!? Đúng rồi! Thiên Tâm...cô ấy...cắm, cắm sừng...ông nội ơi...
Anh lúc này không muốn nghi cũng phải nghi, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Chẳng lẽ Alexander và Thiên Tâm thực sự có gian tình? Gọi anh đến chỉ để dằn mặt thôi sao? Còn có cô gái kia...lẽ nào là ba người 'cùng làm'? - Những suy nghĩ đen tối không ngừng nhen nhóm trong lòng anh một ngọn lửa cháy đỏ, anh có thể kềm chế bản thân, nhưng cũng phải có giới hạn của nó. Hơn thế nữa, những việc liên quan đến người con gái anh yêu thương hết mực, hầu như việc kềm chế chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Anh suy sụp một lúc rồi vùng lên đập cửa, tạo thành một tiếng ồn lớn:
- Thiên Tâm! Mau ra đây cho tôi! Thiên Tâm! Em có nghe tôi nói không? Sao em lại làm thế với tôi? Lương tâm của em bị heo cạp rồi sao? Thiên Tâm!
Nghe tiếng gọi như quát tháo nhưng pha chút thương tâm của Phong Vũ, Thiên Tâm vội vàng chạy ra mở cửa, trong lòng lo lắng không thôi. Cô, có lẽ là nhiều người khác nữa, trong hoàn cảnh này không thể suy xét tới sự cố ngoài ý muốn kia được...
- Phong Vũ...
Chưa kịp nhìn thấy cô, anh chỉ nghe giọng nói liền thò tay vào cánh cửa chỉ mới mở một nửa mà bắt cô ra. Ôm thật chặt rồi đóng sầm cửa lại, tuôn một tràng dài với muôn vàn tủi thân:
- Đồ bất lương này, khi không lại chạy tới đây gian díu với anh trai nuôi, còn cùng người phụ nữ khác phục vụ anh ta. Từ lúc nào khẩu vị của em lại tệ như vậy hả? Anh ta có gì hơn tôi chứ? Tôi sạch sẽ tươi xanh mơn mởn ngon lành như thế này em lại hắt hủi, chẳng lẽ em cần người có kinh nghiệm sao? Tuy tôi không có kiến thức thực tế nhưng lý thuyết cũng nắm vững hết rồi mà. Tại sao, tại sao lại chọn tên đầu đỏ đó chứ? Nếu em thích thì tôi có thể đi nhuộm bất kỳ màu nào mà...
Thiên Tâm: ...
Anh vừa nói vừa không ngừng mang danh che chở để vuốt ve cơ thể cô. Cơn kích động ngày càng giảm bớt rồi biến mất khi anh nhận ra rằng cô vẫn còn mặc quần áo, đúng lúc đó Alexander và Tử Huyên mở cửa phòng thì quần áo cũng chỉnh tề, trên tay là đoạn clip người lớn đang phát dang dở...
Cả bốn người lúc này: ...
Mười giây trôi qua...
Tử Huyên lặng lẽ tắt điện thoại, nhét vào túi. Alexander đưa tay ra, thực hiện động tác mời mọi người vào phòng, khuôn mặt không mấy thân thiện nhìn Thiên Tâm đang nằm gọn trong vòng tay ai đó. Cô rùng mình, mặt đỏ lên vì xấu hổ, dường như đang dồn nén cái khát khao muốn đánh người vào trong, cô ngước lên nhìn Phong Vũ và mỉm cười hiền hòa, ngoài ra không nói gì cả. Vốn là một kẻ không sợ trời không sợ đất, trải qua hơn hai mươi cái xuân xanh, nhưng chưa bao giờ Phong Vũ cảm thấy lạnh sống lưng đến thế...
Anh không dám nhìn ngón chân mình sau lớp giày da, đang bị một gót chân thon không ngừng giẫm đạp và xoáy mạnh, tận dụng lợi thế của việc mang giày cao gót, Thiên Tâm thành công khiến anh đau đến tê dại...
Này thì lương tâm bị heo cạp... - Cô vẫn mỉm cười nhìn anh, thì thầm với giọng điệu chua chát.
Một lúc sau...
Cả bốn người đều đã ngồi xuống bàn bạc. Sau khi Tử Huyên kể rõ mọi chuyện với phần nào mục đích là làm bầu không khí bớt lúng túng hơn. Thiên Tâm cũng lên tiếng:
- Nói vậy là, ả tình nhân đó không hề thuần khiết như người ra vẫn tưởng. Qua lại với nhiều người như vậy. Nói không chừng...đứa con trong bụng cô ta cũng không phải là của chồng cô. Xem ra hắn bị lừa rồi, chậc, không những hèn hạ mà còn ngu ngốc nữa!
Alexander thong thả nhấm một ngụm trà:
- Cô không đưa cho hắn xem đoạn clip này sao?
Tử Huyên nghe thế thì cười khổ, lắc đầu bi đát:
- Có chứ! Hắn lúc đầu cũng rất tức giận, nhưng cô ta chỉ rơi vài giọt nước mắt liền mềm lòng. Còn quay sang cắn ngược lại tôi. Hắn mắng tôi là kẻ tiểu nhân, bỏ tiền ra cho người chỉnh sửa đoạn clip này để hãm hại cô ta. Ha, đến mức này thì tôi còn biết nói gì nữa đây?
Rắc...rắc...
Thiên Tâm căm phẫn bẻ khớp tay, bấy giờ mới đoái hoài tới Phong Vũ đang ngồi thui thủi ở một góc. Nhìn anh như vậy thì trong lòng cũng dâng lên chút thương xót. Cô cất giọng dịu dàng hơn lúc nãy:
- Phong Vũ, tôi cho anh cơ hội sửa sai này...
Anh không nói gì, im lặng tỏ vẻ lắng nghe. Khẽ gật đầu.
Cô nói tiếp:
- Chắc anh cũng hiểu được hoàn cảnh của Tử Huyên rồi đúng không? Tôi cần anh giúp cô ấy trừng trị gã chồng đổ đốn đó, bằng cái cách mà lần trước...anh ra tay với Vương Thiệu và Triệu Thanh Hy ấy. Được chứ?
- Được, nhưng...hắn 'làm' với ai đây?
Không gian lại rơi vào im lặng. Mỗi người đều vắt óc suy nghĩ xem nên chọn ai cho thuận tiện và tính sát thương cao nhất, nếu là trai bao thì tầm thường quá. Sau một hồi lâu, Thiên Tâm bỗng nhiên đập bàn, reo lên thích thú:
- A! Có rồi! Lần này chơi nặng hơn đi! Cho hắn ta với hai cái tên trong đoạn clip kia ấy!
Phong Vũ: ?!
Alexander: ?!
Tử Huyên: !?
Bốn người nhìn nhau, rồi nhất chí gật đầu: Được! Ý kiến hay! Quyết định như vậy đi!
Trên đường tới khách sạn thì Thiên Tâm cũng đã giải thích về cách xử lý những tên cặn bã bằng sinh lực cho cả Tử Huyên và Alexander nghe rồi. Vì vậy kế hoạch xem như thuận lợi. Điều làm Thiên Tâm cảm thấy bất ngờ đó là...Tử Huyên lại dễ dàng đồng ý.
Xem ra đã buông bỏ tất cả rồi, như vậy cũng tốt, dám yêu dám hận, dứt khoát một lần, nếu cứ do dự thì chỉ có mình ta khổ, thật may khi cô ấy nhận ra điều đó - điều mà không phải bất kỳ cô gái nào cũng làm được.
Đêm đó Thiên Tâm quyết định cùng Tử Huyên nghỉ ngơi tại khách sạn chứ không về nhà. Khi chuẩn bị đi ngủ thì đã bị cô gái bên cạnh kéo kéo tay áo.
- Sao vậy?
Tử Huyên đưa tay dụi mắt, hiếu kỳ hỏi:
- Chúng ta chỉ mới gặp lần đầu, tại sao cô lại giúp tôi?
- Hóa ra là vì chuyện này sao? Không có gì, chỉ là tôi không ưa gì tên tra nam đó thôi. Đời này tôi ghét nhất là loại người đê tiện, ngược lại tôi còn phải cảm ơn cô đó, nhờ có cô mà tôi được mở rộng tầm mắt, chứng kiến thủ đoạn của một tên tiểu nhân đội lốt tri thức kia...
Nói tới đây, cô ngừng lại đôi chút rồi thở dài nói tiếp:
- Tìm một người chồng tốt thật khó khăn quá đi...
Hai cô gái trò nằm bên nhau chuyện trò thâu đêm, tựa như những người tri kỷ lâu năm, khoảng cách chẳng còn xa lạ như trước. Không gian ngoài phố không còn tấp nập, tiếng xe cộ cũng dần dần chìm vào bóng tối,...chung quy một màu tĩnh lặng, yên ả...
Chỉ là...căn phòng bên cạnh lại không như thế!
Phong Vũ và Alexander nghiêm mặt, mỗi người nằm một chiếc giường đơn, được ngăn cách bởi chiếc tủ thấp nhỏ. Tuy không chung giường nhưng cả hai vẫn cảm thấy rất khó chịu và ngột ngạt. Ai nấy đều thầm rủa cái khách sạn này, thế quái nào lại còn trống đúng một phòng duy nhất!
Cả hai nằm với trạng thái như nằm trong sào huyệt của kẻ địch. Thỉnh thoảng lườm nhau gai góc. Lời qua tiếng lại với nhau cũng không ít.
- Anh thật sự thích Thiên Tâm? - Alexander.
- Phải, thì sao? Còn không phải thì thế nào? - Phong Vũ nghiêng đầu hỏi ngược lại.
- Phải thì tốt! Còn nếu không phải thì tôi đành đưa cô ấy sang Mỹ. Định cư ở bên đó, bằng mọi giá cũng đeo đuổi cho bằng được, tôi không tin là cô ấy không rung động.
- Ha, thế thì khiến anh thất vọng rồi. Thiên Tâm sớm muộn gì cũng là vợ của tôi, người của tôi, phiền anh đừng ve vãn cô ấy nữa, làm tốt thân phận anh trai của mình đi!
Nghe đến hai từ: anh trai. Alexander xịu mặt xuống, nhưng rồi cũng lấy lại vẻ trầm tĩnh thường ngày, anh mỉm cười khiêu khích:
- Chắc anh không biết là trước kia Thiên Tâm từng hứa gì với tôi đâu nhỉ? Cô ấy hứa sẽ lấy tôi, ngày nào cũng đến tìm tôi, suốt ngày không rời tôi nửa bước, chúng tôi cùng ăn, cùng tắm, cùng ngủ. Đặc biệt là những đêm mưa có sấm chớp, cô ấy bám dính lấy tôi không buông, đòi tôi ôm mới chịu ngủ. Có lẽ cô bé vô tình này cũng quên lời hứa kia rồi, dù gì cũng là năm chúng tôi mới bốn tuổi, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ, cái cảm giác được ở cùng cô ấy thật sự rất thoải mái...
Phong Vũ trưng ra vẻ mặt không quan tâm nhưng trong lòng rất để bụng. Tự dặn lòng phải ghi nhớ những điều này, sau này chắc chắc sẽ dùng đến để trừng phạt cô bé ngốc nghếch kia. Anh cũng đâu chịu thua:
- Thật ngại quá, lúc đó cô ấy còn nhỏ, cơ thể chưa phát triển đầy đủ, nhưng anh đừng lo, bây giờ thì số đo ba vòng đều rất chuẩn: 90 58 95. Số liệu này là đích thân tôi đo bằng tay đấy!
- ...
- Khắp người cô ấy có chỗ nào tôi chưa từng sờ qua? Anh cũng đừng có biểu hiện nóng giận như vậy, chuyện riêng của chúng tôi chúng tôi tự biết. Vả lại tôi cũng không cưỡng ép, mà là cô ấy tự nguyện...
Alexander cố kiểm soát cơn giận dữ trong lòng, anh xoay người nhìn Phong Vũ rồi nhếch môi giễu cợt:
- Tất cả chỗ nào trên người cô ấy anh cũng từng sờ qua? Ha, không ngờ Trần tổng lại biến thái như vậy! Ngay cả hậu môn của cô ấy cũng không tha!
Phong Vũ: ... - Đáng chết! Tên này rõ ràng là muốn kiếm cớ chọc tức mình mà. Khi không chạm vào chỗ đó làm gì?
- Còn tiếp -
Phong Vũ âm thầm bám theo chiếc xe phía trước, xác định được có ba người đi cùng nhau nên cũng yên tâm hơn. Chỉ là...cô gái đó trông có vẻ quen mắt! Anh chắc chắc mình đã từng gặp qua, cũng chỉ mới đây thôi. Khi cả ba người kia bước xuống xe. Gương mặt cũng lộ rõ hơn. Bỗng dưng trong đầu anh lóe lên một cái tên: Tần Tử Huyên!
Alexander dẫn hai cô gái vào khách sạn. Phong Vũ vội vã gửi xe, xong việc thì chuông điện thoại bất ngờ reo lên. Người gọi đến là Thiên Tâm.
- Alo? Em đang ở đâu?
[Tôi đang ở khách sạn 520, phòng số 419, Phong Vũ, anh mau đến nhé!]
Tút
Anh còn chưa kịp trả lời, cô đã nhanh chóng tắt máy. Nhưng lúc này anh chỉ mỉm cười chứ không có gì là tức giận cả, vừa đi vừa lẩm bẩm: Cũng biết lựa chỗ quá nhỉ? Nếu không phải tôi biết em đi cùng với ai thì tốt rồi. Ít ra tôi còn có chút hy vọng...
Trong phòng hạng ba của khách sạn...
Thiên Tâm khoác vai người bạn mới của mình ngồi xuống giường, vui vẻ nói: Này, Tử Huyên, lát nữa sẽ có người đến giúp chúng ta. Nhưng cô chưa nói cho tôi biết về tình nhân của cái tên 'ngư dân' kia đó.
- Ừm...Trước mặt chồng tôi thì cô ta lúc nào cũng là một cô gái ngây thơ và thiện lương, vì yêu nên chấp nhận làm kẻ thứ ba...phải nói là cô ta diễn quá giỏi đi! Ngay cả tôi cũng có một khoảng thời gian bị cô ta dắt mũi...Nhưng tình cờ, đêm đó tôi phát hiện bí mật của cô ta...đây, cô xem đi!
Tử Huyên lấy trong túi xách một chiếc điện thoại, mở một đoạn video ngắn cho Thiên Tâm và Alexander xem. Cả hai phải giật mình vì kinh ngạc! Đoạn video ghi lại khá run lắc, chắc là do tình cờ nhìn thấy rồi quay được. Hình ảnh cùng âm thanh thật khiến cho người ta đỏ mặt tía tai...
Ưm...a...ư...mạnh lên...a...
Ha ha, bảo bối, em thật hư hỏng!
Này, tới lượt tôi!
Đúng rồi...a...chỗ đó...ưm...
Ba nhân ảnh trần như nhộng vui vẻ quấn quýt lấy nhau, hai nam và một nữ không ngừng 'mây mưa' trên chiếc giường rộng lớn, nhân vật chính trong clip khá xinh đẹp và trẻ tuổi, còn hai người kia thì có vẻ hơi thô kệch: một tên béo ú tròn trịa, mặt mũi bặm trợn ướt át mồ hôi, tên còn lại trông có vẻ khá hơn với dáng người cao gầy, mái tóc lưa thưa nhuộm màu bạc trắng. Cả ba rên la một cách thoải mái, gầm lên từng tiếng hoan lạc triền miên. Tử Huyên bật loa hết mức khiến không khí hiện giờ có phần ngượng ngùng, có vẻ đã xem đi xem lại nhiều lần và không còn lạ gì chuyện quan hệ khi bản thân đã làm vợ nên cô không có phản ứng gì cả. Chỉ có Alexander là một mắt nhắm một mắt mở để xem thôi, khuôn mặt cũng nóng ran và vành tai đỏ ửng. Anh lén lút nhìn biểu hiện của Thiên Tâm, thấy cô lấy tay che mặt, có chừa khe hở để nhìn...mà cũng nhắm chặt hai mắt, chắc là chẳng thấy gì cả. Anh bất giác mỉm cười, từ lúc nào lại chuyển sang ngắm nghía cô. Trong lòng thầm nghĩ: Chỉ nghe tiếng thôi mà đã run đến vậy rồi? Bề ngoài mạnh mẽ lắm cơ mà...Bảo bối, đây là lần đầu em xem thể loại này sao? Đáng, đáng yêu quá...
Chẳng may...âm thanh này vi vu khắp căn phòng, tinh nghịch lọt ra khe cửa, chạy thẳng vào tai của Phong Vũ đang đứng ở bên ngoài!
Do Tử Huyên không muốn gây sự chú ý nên chỉ chọn phòng hạng ba. Vì vậy cách âm không được tốt lắm, nếu bên trong có âm thanh vừa bằng tiếng nói, người ngoài chỉ cần áp tai sát cửa sẽ nghe được. Vừa hay, Phong Vũ cũng làm hành động nghe lén đó!
Ưm...aaa...sâu...sâu hơn...nữa...
Ô...ô...
Ư...thoải mái quá...ưm...đừng dừng lại...
- Âm thanh này là...
Anh sững sờ đứng không vững, tim đập chân run, vội vã xem lại số phòng, thoáng chốc, ánh mắt kinh ngạc và giọng nói thấm dần, khẽ như thì thào: 4, 419!? Đúng rồi! Thiên Tâm...cô ấy...cắm, cắm sừng...ông nội ơi...
Anh lúc này không muốn nghi cũng phải nghi, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Chẳng lẽ Alexander và Thiên Tâm thực sự có gian tình? Gọi anh đến chỉ để dằn mặt thôi sao? Còn có cô gái kia...lẽ nào là ba người 'cùng làm'? - Những suy nghĩ đen tối không ngừng nhen nhóm trong lòng anh một ngọn lửa cháy đỏ, anh có thể kềm chế bản thân, nhưng cũng phải có giới hạn của nó. Hơn thế nữa, những việc liên quan đến người con gái anh yêu thương hết mực, hầu như việc kềm chế chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Anh suy sụp một lúc rồi vùng lên đập cửa, tạo thành một tiếng ồn lớn:
- Thiên Tâm! Mau ra đây cho tôi! Thiên Tâm! Em có nghe tôi nói không? Sao em lại làm thế với tôi? Lương tâm của em bị heo cạp rồi sao? Thiên Tâm!
Nghe tiếng gọi như quát tháo nhưng pha chút thương tâm của Phong Vũ, Thiên Tâm vội vàng chạy ra mở cửa, trong lòng lo lắng không thôi. Cô, có lẽ là nhiều người khác nữa, trong hoàn cảnh này không thể suy xét tới sự cố ngoài ý muốn kia được...
- Phong Vũ...
Chưa kịp nhìn thấy cô, anh chỉ nghe giọng nói liền thò tay vào cánh cửa chỉ mới mở một nửa mà bắt cô ra. Ôm thật chặt rồi đóng sầm cửa lại, tuôn một tràng dài với muôn vàn tủi thân:
- Đồ bất lương này, khi không lại chạy tới đây gian díu với anh trai nuôi, còn cùng người phụ nữ khác phục vụ anh ta. Từ lúc nào khẩu vị của em lại tệ như vậy hả? Anh ta có gì hơn tôi chứ? Tôi sạch sẽ tươi xanh mơn mởn ngon lành như thế này em lại hắt hủi, chẳng lẽ em cần người có kinh nghiệm sao? Tuy tôi không có kiến thức thực tế nhưng lý thuyết cũng nắm vững hết rồi mà. Tại sao, tại sao lại chọn tên đầu đỏ đó chứ? Nếu em thích thì tôi có thể đi nhuộm bất kỳ màu nào mà...
Thiên Tâm: ...
Anh vừa nói vừa không ngừng mang danh che chở để vuốt ve cơ thể cô. Cơn kích động ngày càng giảm bớt rồi biến mất khi anh nhận ra rằng cô vẫn còn mặc quần áo, đúng lúc đó Alexander và Tử Huyên mở cửa phòng thì quần áo cũng chỉnh tề, trên tay là đoạn clip người lớn đang phát dang dở...
Cả bốn người lúc này: ...
Mười giây trôi qua...
Tử Huyên lặng lẽ tắt điện thoại, nhét vào túi. Alexander đưa tay ra, thực hiện động tác mời mọi người vào phòng, khuôn mặt không mấy thân thiện nhìn Thiên Tâm đang nằm gọn trong vòng tay ai đó. Cô rùng mình, mặt đỏ lên vì xấu hổ, dường như đang dồn nén cái khát khao muốn đánh người vào trong, cô ngước lên nhìn Phong Vũ và mỉm cười hiền hòa, ngoài ra không nói gì cả. Vốn là một kẻ không sợ trời không sợ đất, trải qua hơn hai mươi cái xuân xanh, nhưng chưa bao giờ Phong Vũ cảm thấy lạnh sống lưng đến thế...
Anh không dám nhìn ngón chân mình sau lớp giày da, đang bị một gót chân thon không ngừng giẫm đạp và xoáy mạnh, tận dụng lợi thế của việc mang giày cao gót, Thiên Tâm thành công khiến anh đau đến tê dại...
Này thì lương tâm bị heo cạp... - Cô vẫn mỉm cười nhìn anh, thì thầm với giọng điệu chua chát.
Một lúc sau...
Cả bốn người đều đã ngồi xuống bàn bạc. Sau khi Tử Huyên kể rõ mọi chuyện với phần nào mục đích là làm bầu không khí bớt lúng túng hơn. Thiên Tâm cũng lên tiếng:
- Nói vậy là, ả tình nhân đó không hề thuần khiết như người ra vẫn tưởng. Qua lại với nhiều người như vậy. Nói không chừng...đứa con trong bụng cô ta cũng không phải là của chồng cô. Xem ra hắn bị lừa rồi, chậc, không những hèn hạ mà còn ngu ngốc nữa!
Alexander thong thả nhấm một ngụm trà:
- Cô không đưa cho hắn xem đoạn clip này sao?
Tử Huyên nghe thế thì cười khổ, lắc đầu bi đát:
- Có chứ! Hắn lúc đầu cũng rất tức giận, nhưng cô ta chỉ rơi vài giọt nước mắt liền mềm lòng. Còn quay sang cắn ngược lại tôi. Hắn mắng tôi là kẻ tiểu nhân, bỏ tiền ra cho người chỉnh sửa đoạn clip này để hãm hại cô ta. Ha, đến mức này thì tôi còn biết nói gì nữa đây?
Rắc...rắc...
Thiên Tâm căm phẫn bẻ khớp tay, bấy giờ mới đoái hoài tới Phong Vũ đang ngồi thui thủi ở một góc. Nhìn anh như vậy thì trong lòng cũng dâng lên chút thương xót. Cô cất giọng dịu dàng hơn lúc nãy:
- Phong Vũ, tôi cho anh cơ hội sửa sai này...
Anh không nói gì, im lặng tỏ vẻ lắng nghe. Khẽ gật đầu.
Cô nói tiếp:
- Chắc anh cũng hiểu được hoàn cảnh của Tử Huyên rồi đúng không? Tôi cần anh giúp cô ấy trừng trị gã chồng đổ đốn đó, bằng cái cách mà lần trước...anh ra tay với Vương Thiệu và Triệu Thanh Hy ấy. Được chứ?
- Được, nhưng...hắn 'làm' với ai đây?
Không gian lại rơi vào im lặng. Mỗi người đều vắt óc suy nghĩ xem nên chọn ai cho thuận tiện và tính sát thương cao nhất, nếu là trai bao thì tầm thường quá. Sau một hồi lâu, Thiên Tâm bỗng nhiên đập bàn, reo lên thích thú:
- A! Có rồi! Lần này chơi nặng hơn đi! Cho hắn ta với hai cái tên trong đoạn clip kia ấy!
Phong Vũ: ?!
Alexander: ?!
Tử Huyên: !?
Bốn người nhìn nhau, rồi nhất chí gật đầu: Được! Ý kiến hay! Quyết định như vậy đi!
Trên đường tới khách sạn thì Thiên Tâm cũng đã giải thích về cách xử lý những tên cặn bã bằng sinh lực cho cả Tử Huyên và Alexander nghe rồi. Vì vậy kế hoạch xem như thuận lợi. Điều làm Thiên Tâm cảm thấy bất ngờ đó là...Tử Huyên lại dễ dàng đồng ý.
Xem ra đã buông bỏ tất cả rồi, như vậy cũng tốt, dám yêu dám hận, dứt khoát một lần, nếu cứ do dự thì chỉ có mình ta khổ, thật may khi cô ấy nhận ra điều đó - điều mà không phải bất kỳ cô gái nào cũng làm được.
Đêm đó Thiên Tâm quyết định cùng Tử Huyên nghỉ ngơi tại khách sạn chứ không về nhà. Khi chuẩn bị đi ngủ thì đã bị cô gái bên cạnh kéo kéo tay áo.
- Sao vậy?
Tử Huyên đưa tay dụi mắt, hiếu kỳ hỏi:
- Chúng ta chỉ mới gặp lần đầu, tại sao cô lại giúp tôi?
- Hóa ra là vì chuyện này sao? Không có gì, chỉ là tôi không ưa gì tên tra nam đó thôi. Đời này tôi ghét nhất là loại người đê tiện, ngược lại tôi còn phải cảm ơn cô đó, nhờ có cô mà tôi được mở rộng tầm mắt, chứng kiến thủ đoạn của một tên tiểu nhân đội lốt tri thức kia...
Nói tới đây, cô ngừng lại đôi chút rồi thở dài nói tiếp:
- Tìm một người chồng tốt thật khó khăn quá đi...
Hai cô gái trò nằm bên nhau chuyện trò thâu đêm, tựa như những người tri kỷ lâu năm, khoảng cách chẳng còn xa lạ như trước. Không gian ngoài phố không còn tấp nập, tiếng xe cộ cũng dần dần chìm vào bóng tối,...chung quy một màu tĩnh lặng, yên ả...
Chỉ là...căn phòng bên cạnh lại không như thế!
Phong Vũ và Alexander nghiêm mặt, mỗi người nằm một chiếc giường đơn, được ngăn cách bởi chiếc tủ thấp nhỏ. Tuy không chung giường nhưng cả hai vẫn cảm thấy rất khó chịu và ngột ngạt. Ai nấy đều thầm rủa cái khách sạn này, thế quái nào lại còn trống đúng một phòng duy nhất!
Cả hai nằm với trạng thái như nằm trong sào huyệt của kẻ địch. Thỉnh thoảng lườm nhau gai góc. Lời qua tiếng lại với nhau cũng không ít.
- Anh thật sự thích Thiên Tâm? - Alexander.
- Phải, thì sao? Còn không phải thì thế nào? - Phong Vũ nghiêng đầu hỏi ngược lại.
- Phải thì tốt! Còn nếu không phải thì tôi đành đưa cô ấy sang Mỹ. Định cư ở bên đó, bằng mọi giá cũng đeo đuổi cho bằng được, tôi không tin là cô ấy không rung động.
- Ha, thế thì khiến anh thất vọng rồi. Thiên Tâm sớm muộn gì cũng là vợ của tôi, người của tôi, phiền anh đừng ve vãn cô ấy nữa, làm tốt thân phận anh trai của mình đi!
Nghe đến hai từ: anh trai. Alexander xịu mặt xuống, nhưng rồi cũng lấy lại vẻ trầm tĩnh thường ngày, anh mỉm cười khiêu khích:
- Chắc anh không biết là trước kia Thiên Tâm từng hứa gì với tôi đâu nhỉ? Cô ấy hứa sẽ lấy tôi, ngày nào cũng đến tìm tôi, suốt ngày không rời tôi nửa bước, chúng tôi cùng ăn, cùng tắm, cùng ngủ. Đặc biệt là những đêm mưa có sấm chớp, cô ấy bám dính lấy tôi không buông, đòi tôi ôm mới chịu ngủ. Có lẽ cô bé vô tình này cũng quên lời hứa kia rồi, dù gì cũng là năm chúng tôi mới bốn tuổi, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ, cái cảm giác được ở cùng cô ấy thật sự rất thoải mái...
Phong Vũ trưng ra vẻ mặt không quan tâm nhưng trong lòng rất để bụng. Tự dặn lòng phải ghi nhớ những điều này, sau này chắc chắc sẽ dùng đến để trừng phạt cô bé ngốc nghếch kia. Anh cũng đâu chịu thua:
- Thật ngại quá, lúc đó cô ấy còn nhỏ, cơ thể chưa phát triển đầy đủ, nhưng anh đừng lo, bây giờ thì số đo ba vòng đều rất chuẩn: 90 58 95. Số liệu này là đích thân tôi đo bằng tay đấy!
- ...
- Khắp người cô ấy có chỗ nào tôi chưa từng sờ qua? Anh cũng đừng có biểu hiện nóng giận như vậy, chuyện riêng của chúng tôi chúng tôi tự biết. Vả lại tôi cũng không cưỡng ép, mà là cô ấy tự nguyện...
Alexander cố kiểm soát cơn giận dữ trong lòng, anh xoay người nhìn Phong Vũ rồi nhếch môi giễu cợt:
- Tất cả chỗ nào trên người cô ấy anh cũng từng sờ qua? Ha, không ngờ Trần tổng lại biến thái như vậy! Ngay cả hậu môn của cô ấy cũng không tha!
Phong Vũ: ... - Đáng chết! Tên này rõ ràng là muốn kiếm cớ chọc tức mình mà. Khi không chạm vào chỗ đó làm gì?
- Còn tiếp -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.