Bắt Em Về Nhà! Chạy Đâu Cho Thoát!
Chương 14: Em chính là heo!
P.T.N.T
03/08/2019
Sáng hôm sau, Tần Tử Huyên nói lời tạm biệt rồi tự mình bắt xe về nhà. Còn Alexander và Phong Vũ thì cả đêm không ngủ, hai mắt thâm quầng và thỉnh thoảng cứ liếc nhìn đối phương, với biết bao nhiêu là địch ý. Phải nói rằng hai người họ đã trải qua một đêm rất dài, chỉ toàn lấy chuyện gần gũi với Thiên Tâm mà thách thức lẫn nhau, đôi bên sống chết đều không hề có ý định nhượng bộ,...
Đứng trước cửa chính của khách sạn, Thiên Tâm thoải mái vươn vai, chẳng màng đến việc hai người đàn ông bên cạnh mình đang ngấm ngầm đấu đá nhau, vẫn tràn đầy sức sống mà nói rằng:
- Alexander, chuyện anh muốn đầu quân cho Tuyết Dương đã được phê duyệt rồi, anh cứ thông thả đi, tuần sau em sẽ sắp xếp cho anh buổi ký hợp đồng và ra mắt nhé! Dù sao ở nước ta anh cũng có nhiều fan lắm đấy!
- Một tuần sao? Không được, quá lâu, có thể sớm hơn không?
- Ừm...vậy thì ba ngày? Chúng ta không thể làm qua loa được...
Nhìn hai người thanh mai trúc mã kia cười nói vui vẻ, Phong Vũ liền cảm thấy rất khó chịu, anh sực nhớ ra một điều quan trọng, liền trầm mặt hỏi cô, giọng nói cũng pha chút hồi hộp lẫn mong đợi:
- Ba ngày nữa là một ngày đặc biệt, chẳng lẽ em quên rồi sao?
Thiên Tâm im lặng nghĩ ngợi, sau đó đập tay thốt lên:
- Ơ, đó chẳng phải là sinh nhật của anh sao?
- Tính ra em còn có chút lương tâm!
Thấy cô còn nhớ đến sinh nhật của mình, tâm trạng Phong Vũ tốt hẳn lên. Đưa đôi mắt đắc ý nhìn người đàn ông kế bên, vẻ mặt vô cùng thích thú. Nhưng chưa vui được bao lâu, Thiên Tâm lại kéo tâm hồn anh về xuống mặt đất...
- Sao có thể quên được chứ? Alexander và anh sinh cùng ngày cùng tháng với nhau mà!
Alexander nghe thế bụm miệng cười, còn Phong Vũ thì khóe môi co giật, sau đó nhanh chóng lấy lại nụ cười hiền hậu, một tay vòng qua ôm lấy eo cô, siết mạnh khiến vùng da thịt sau lớp vải áo đỏ tấy lên, cô phải nhăn mặt vì đau đớn, nhưng nơi đây là chốn đông người nên đành phải nhẫn nhịn, chỉ biết căm phẫn lườm anh.
Anh chỉ hận không thể cốc đầu cô gái ngốc nghếch này một cái thật đau, hận không thể đem đi nhốt lại, không cho trêu hoa ghẹo nguyệt nữa. Suốt ngày chỉ biết làm anh phải hao tâm tổn sức đối phó với tiểu tam. Anh cũng không rõ là cô vô tình hay cố ý nữa...
Chẳng lẽ cô ấy chỉ nhớ sinh nhật của hắn ta, rồi tiện thể nhớ luôn sinh nhật mình sao? Mình là kẻ dư thừa sao!?
Phong Vũ càng nghĩ càng không phục, anh thực sự không thể chấp nhận chuyện này, mặc dù trong lòng có chút đau, nhưng vẫn giữ được vẻ mặt lạnh lùng, anh ghé sát vào tai cô, thổi hơi nóng vào vùng da nhạy cảm, thì thầm bằng chất giọng mê hoặc:
- Phu nhân à...em có thể bớt vô tình không?
Thiêm Tâm nghe đến sởn gai ốc, cô không dám quay sang nhìn anh, nhịp tim chợt tăng lên rõ rệt. Cô lúc này không thể hiểu bản thân mình nổi nữa, đối với lời này của anh cũng không hề cảm thấy khó chịu một chút nào. Ngược lại còn cảm thấy...thích thích. Trong giây phút ngắn ngủi, cô cứ nghĩ có phải mình bị anh trêu chọc đến mức nghiện luôn rồi không?
- Được rồi, chuyện của Tần Tử Huyên tôi sẽ giải quyết ngay trong hôm nay, vậy bây giờ em muốn đến công ty hay về nhà? - Phong Vũ mỉm cười nhìn cô.
- Tất nhiên là đến công ty rồi!
- Vừa hay thuận đường, tôi đưa em đi!
- Ừm...
Nhân lúc cô không để ý, anh nhanh chóng thơm vào má cô một cái thật tự nhiên, còn phát ra một tiếng chụt rõ rệt, vừa đủ để người thứ ba nghe thấy. Alexander cau mày nhìn một màn ân ái giữa hai người họ, dù có khó chịu cũng không nói được gì, vì anh có tư cách gì để nói đây? Phong Vũ và Thiên Tâm đã có hôn ước cả rồi, nội ngoại hai bên đều hết sức tán thành, điều duy nhất để anh còn níu giữ chút hy vọng chính là thái độ của cô đối với vị hôn phu, nhưng có vẻ như...anh sớm đã không còn hy vọng.
Với quá khứ từng sống bên nhau, tính cách của Thiên Tâm anh còn lạ gì nữa. Cô sẽ thẳng thừng cự tuyệt tất cả những cử chỉ thân mật từ người mình không thích. Điển hình là Tống lão gia - cha của cô, đó là vào năm bốn tuổi, cô bé Thiên Tâm sẽ hét toáng lên và ra sức vùng vẫy để tránh né những cái hôn từ ông ấy, vì cô rất ghét bộ râu quai nón cứng ngắc kia, khi hôn, nó sẽ vô tình cứa vào đôi má mềm non nớt của trẻ con, cho nên cho mỗi lần muốn bảy tỏ tình thương với cô con gái nhỏ, ông ấy đều dành một khoảng thời gian khá lâu để cạo râu và tỉa tót chúng. Anh cũng vậy, cô không bao giờ chịu cho anh hôn, dù là cái thời hai đứa còn nhảy nhót tung tăng trong nhà giữ trẻ. Có lần, anh liều lĩnh cưỡng hôn vào chiếc má phúng phính trắng trẻo kia, thì sau đó...không có sau đó nữa. Cô bé bốn tuổi tưởng chừng như yếu ớt lại có thể tiễn chiếc răng cửa hoàn mỹ rời xa nứu của anh chỉ bằng một nắm đấm, một đi không trở lại.
Còn bây giờ...Phong Vũ hôn cô, cô cũng không phản kháng. Ngược lại còn có chút ngại ngùng mà đón nhận. Điều này khiến Alexander thực sự cảm thấy chua xót: Chẳng lẽ cô ấy thích Phong Vũ rồi sao?
***
Đường số 4...
Chiếc xe bốn bánh cũ kỹ dừng lại trước căn biệt thự hoang tàn, lớp tường bong tróc và mục nát, rêu xanh bám theo những vết nứt ẩm ướt. Hai tên lực lưỡng nhảy xuống xe, thô bạo lôi cô gái yếu đuối không có sức phản kháng vào trong biệt thự. Chiếc xe vẫn nổ máy, một người ăn mặc tối giản, đeo khẩu trang và kính râm nhằm che hết khuôn mặt, thong thả gọi điện thoại cho ai đó...
- Alo, tiểu Mạt, là anh đây! Triệu Thanh Hy mà em yêu thương đây...
Đầu dây bên kia không trả lời liền nhanh chóng tắt máy. Anh ta bật cười chỉnh lại gọng kính, rồi tiếp tục gọi đến số cũ. Sau hai ba cuộc gọi không có phản hồi, cuối cùng sự kiên trì của anh ta cũng được đền đáp.
[Triệu Thanh Hy, anh lại muốn gì nữa đây?] - Giọng nói bực dọc của người phụ nữ vang lên.
- Không có gì, chỉ là muốn báo với em, em họ yêu dấu của em đang ở trong tay anh! Không tin lát nữa anh gửi hình qua cho em, rằng cô ta đang được hai tên đàn ông chăm sóc.
[Cái gì? Anh bị điên sao? Trong bụng tiểu Châu là con của anh đấy! Nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?] - Tiếng quát tháo pha chút hoảng loạn của tiểu Mạt vô tình khiến Triệu Thanh Hy càng thêm đắc ý.
- Ha ha ha, không hổ là tình yêu của anh, cưng à, em thật thông minh! Anh chỉ là nhớ em nên mới tìm cách để gặp em thôi...Cho em ba ngày, một tỷ, đến lúc đó anh sẽ cho em địa chỉ giao dịch.
[Một tỷ!? Tôi lấy đâu nhiều tiền như thế chứ?]
- Em thật biết cách đùa đấy! Một tỷ đối với em là số tiền lớn, nhưng đối với cô bạn Tống Thiên Tâm giàu có đó của em thì có là gì chứ?
[Anh!]
- Không nhưng nhị gì hết! Chuyện này tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai, tôi sẽ cho người theo dõi em, nếu dám hé mở nửa lời với Tống Thiên Tâm thì mạng sống của con tin trong tay tôi là do em cướp mất! Không phải do tôi!
Triệu Thanh Hy không đợi tiểu Mạt trả lời liền cúp máy. Trong đáy mắt chứa đựng một âm mưu thâm độc. Anh ta bây giờ thân bại danh liệt, tài sản đều mất hết do tội danh trốn thuế, khắp nơi mọi người đều nhận ra anh ta và kịch liệt tẩy chay, thành phố này không còn nơi nào chứa chấp anh ta nữa, cách duy nhất là đi đến nơi khác, nhưng tài chính không đủ, anh ta chỉ có thể trông cậy vào đống tiền chuộc này, với một chút đỉnh từ phía đối tác và cũng là tình nhân của anh ta - Vương Thiệu.
***
- Này! Phong Vũ! Anh làm gì vậy? Mở cửa xe, mau!
Trong gara cấp cao của Tống thị, chiếc Vinfast màu bạc đỗ ở một góc khuất, cách xa những chiếc còn lại. Trong không gian khá thoải mái, một nam một nữ không ngừng vật lộn với nhau...
Thiên Tâm căng thẳng nhìn người đàn ông trước mặt, dường như đã bị hành quá nhiều nên cô không còn vùng vẫy nữa, sau nhiều lần phản kháng bằng vũ lực nhưng bất thành, trước con người này cô đã hoàn toàn rơi vào trạng thái bất lực! Anh giỏi võ hơn cô, thể lực cũng bỏ xa, còn thêm cái cơ thể đánh hoài không biết đau, vững chắc như tường đồng này nữa, ngay cả chính bản thân cô cũng phải thừa nhận...anh chính là khắc tinh mà Trần gia phái đến để trừng trị cô đây mà! Cô tự hỏi mình đã tạo nghiệp gì chứ? Tại sao lại va phải thứ yêu nghiệt Trần Phong Vũ vừa biến thái vừa ấu trĩ, có sở thích đánh vào mông, thích đè cô xuống mọi lúc mọi nơi khi anh có cơ hội này chứ,...
Phong Vũ hẹp mắt nhìn Thiên Tâm, nở một nụ cười gian tà, dùng lực ghì chặt cổ tay cô. Giọng mị hoặc:
- Bé con, em gan thật đấy! Dám đưa cho tôi xem đoạn clip người lớn hàng thật giá thật, trong khi chỉ có hai chúng ta thôi sao? Giờ thì hay rồi, tôi sắp làm chuyện xấu rồi...
- Anh, anh đừng có xằng bậy! Rõ ràng lúc nãy anh nói cần điều tra hai tên tình nhân trong đoạn clip để ra tay với gã chồng ngu muội của Tử Huyên mà, nên tôi, tôi mới...
- Thế nào? Dù sao cũng không thay đổi được việc em dụ dỗ tôi!
- Đã bảo không có dụ dỗ mà! - Thiên Tâm đỏ mặt hét lên.
Phong Vũ nghe thế chỉ thêm phần thích thú, anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói nửa thật nửa đùa, môi khép hờ một vài giây rồi phát ra một tiếng dứt khoát:
- Có!
Thiên Tâm phồng má trả lời: Không có!
Phong Vũ: Có!
Thiên Tâm: Không có!
Phong Vũ: Có!
Thiên Tâm: Không có!
Phong Vũ: Có!
Thiên Tâm: Không có!
Phong Vũ: Em từ chối lấy tôi?
Thiên Tâm: Không có!
Phong Vũ: Ha... - Quả nhiên.
Thiên Tâm: ... - Lần này thê thảm rồi...
Phong Vũ hài lòng gục xuống đè lên người cô, vờ như không còn sức lực. Mắt nhắm hờ, miệng cười đắc ý không khép lại được, anh thì thầm:
- Em nói rồi đấy nhé! Không được nuốt lời! Ngoan ngoãn đợi tôi giải quyết xong công việc. Tuần sau chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn. Đầu tháng sau làm lễ đính hôn, cuối tháng tổ chức lễ cưới. Hai mươi ngày hưởng tuần trăng mật trong phòng ngủ Trần gia. Năm sau con gái Thiên Khuê của chúng ta ra đời, năm tới nữa thì sinh cho Thiên Khuê một đứa em, đặt tên là Khải Ca. Em xem, tôi vừa mua lại hai cửa hàng thời trang trẻ em này, rãnh rỗi thì chúng ta đi xem!
- ...
- Còn nữa, sau này em không được quá nuông chiều con, đây... - Nói rồi từ đâu lôi ra một quyển sách khá tơi tả, có dấu hiệu đã đọc đi đọc lại nhiều lần - 1001 cách dạy con cái, em cứ đem về nhà tìm hiểu, tôi mới mua cách đây không lâu, bảo đảm không có gì sai sót!
- ...
Thiên Tâm đờ đẫn nhìn anh, tay vô thức đón nhận quyển sách, những cảm xúc khác nhau không ngừng náo loạn tâm trí cô. Cô vỗ nhẹ quyển sách vào mặt anh, hết cách nói bằng giọng tiết chế:
- Anh...thật hết nói nổi! Có cần tính xa tới vậy không hả???
Phong Vũ im lặng mặc cô tùy ý đánh mắng, anh chỉ cảm thấy hơi hụt hẫng, dù biết trước cô sẽ phản ứng như thường ngày nhưng anh không quan tâm tới nữa, anh nhìn cô rồi mỉm cười yếu ớt. Bộ dạng đáng thương vô cùng, giọng nói cũng buồn bã thiếu sức sống:
- Em không thích sao?
Thiên Tâm nghe thế liền khựng lại. Ngay cả cô cũng không rõ...từ lúc nào sự phản kháng có điều kiện lại trở nên khá cưỡng ép. Mỗi lần anh nói về chuyện của hai người, cô cũng đều cố gắng tránh né, tuy mỗi lần bị từ chối anh luôn tỏ ra vui vẻ và thôi ngừng trêu chọc, nhưng ánh mắt thì không phải vậy. Tất thảy sự buồn bã đều dồn vào ánh mắt sâu hun hút ấy, khiến cô lại miên man nhớ đến ngày đầu tiên gặp anh, ánh mắt mà anh trao cho cô từ trước tới nay đều vô cùng dịu dàng, nhưng nào chất chứa nhiều tâm sự như thế...
Chuyện kể về ba năm trước, nhận tấm bằng tiến sĩ kinh doanh, Phong Vũ rời Anh trở về nước. Thiên Tâm do bị ông ngoại bắt ép nên đành phải đi dự tiệc tẩy trần của anh. Khi lần đầu gặp mặt, cô thực sự đã bị choáng ngợp trước vẻ ngoài lịch lãm và điềm đạm, đầy phong thái và khí phách. Ở Phong Vũ có khí chất của một vị quý tộc thực thụ, anh am hiểu tường tận những lễ nghi Hoàng gia từ những điều nhỏ nhặt nhất, ai mà biết được anh lại có xuất thân Hắc đạo chứ? Lại là cháu trai độc tôn của ông trùm Trần Lôi, người người kính nể? Vì thế nên cô cũng không cảm thấy khó chịu khi ông ngoại bắt dự tiệc của một người xa lạ, ít ra thì cũng được ngắm nam nhân cực phẩm miễn phí cho bổ mắt! Nhưng, có một điều kỳ lạ là...buổi tiệc hôm đó toàn là nam, chỉ mỗi mình cô là lạc loài. Và hiển nhiên cô được tất cả mọi người chú ý, kể cả Phong Vũ. Anh lịch thiệp đến mời rượu cô, sau đó mời cô nhảy một bản tango, cô nhớ hôm đó mọi người gào thét rất dữ dội, vỗ tay khen ngợi hết lời. Điệu nhảy đòi hỏi phải có va chạm da thịt, nhưng anh không hề lấy đó làm cơ hội, vẫn rất tôn trọng cô. Cảm nhận của cô lúc đó phải nói là rất ấn tượng, rất có hảo cảm. Nhưng kể từ giây phút đó trở đi, tần suất gặp anh ngày càng nhiều, nhiều đến mức trong giấc mơ cũng mơ thấy anh!
Và càng ngày cô càng phát hiện ra bản chất thực sự của Phong Vũ, anh rõ ràng là một tên biến thái, không ngừng quyến rũ cô, còn mức độ ấu trĩ thì khỏi phải bàn!
Lần nọ anh uống say, liền chạy thẳng vào nhà vệ sinh nữ, đúng lúc chỉ có cô ở đó. Anh say rượu quên cả trời đất, nằng nặc bảo đây là nhà vệ sinh nam, còn cho rằng cô là kẻ biến thái cố ý đi nhầm phòng. Cô hết cách mới dẫn anh ra ngoài, chỉ vào tấm bảng ghi chữ nữ rành rành ra đó. Anh không những không nhận sai, còn ngang ngược tháo hai tấm bảng rồi dán lại theo cách ngược ngạo: Nhà vệ sinh nam thành nhà vệ sinh nữ, nhà vệ sinh nữ thành nhà vệ sinh nam. Thiên Tâm đối với hành động này suýt chút nữa thổ huyết!
Khi dán hai tấm bảng xong, Phong Vũ lại lôi cô vào nhà vệ sinh nữ chính gốc, khóa trái cửa, nhanh chóng cởi ba cái cúc áo rồi đột ngột vồ tới đòi cô phá thân anh, khẳng định cơ thể anh là của riêng cô, tùy ý chà đạp! Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã ngủ mất rồi...Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh hành động có khi ngô nghê khi ấu trĩ, khi đáng yêu khi đáng ghét, đôi khi pha lẫn chút đáng thương và tội nghiệp. Cũng giống như lúc này, anh trưng ra bộ mặt của một đứa trẻ đang cần sự dỗ dành, chờ đợi câu trả lời từ cô.
- Thiên Tâm, em đang nghĩ gì vậy? Trả lời tôi...em không thích sao? - Phong Vũ thúc giục.
Thiên Tâm mỉm cười dịu dàng, một tay vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ, cô đáp:
- Không phải không thích, chỉ là...anh có cần phải tính xa tới vậy không? Người ta nói Nói trước bước không qua đấy, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?
Phong Vũ nghe thế thì im lặng một lúc, trầm tư nghĩ ngợi. Miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó. Mặc dù không muốn nhưng anh cũng phải gật gù:
- Em nói đúng...là tôi quá hấp tấp, hai đứa không đủ. Lỡ như sau này hai chúng ta sinh con vỡ kế hoạch, lọt ra thêm năm đứa nữa thì sao?Tôi với em nữa là chín người. Không được! Ngày mai tôi phải đi mua căn nhà rộng hơn!
Thiên Tâm: ...
Chiếc xe màu bạc lại tiếp tục rung động. Không gian nhà xe trở nên ồn ào bởi giọng nói bất lực và bốc hỏa của Thiên Tâm, cùng tiếng cười giòn giã hí hửng của Phong Vũ...
- Đáng ghét! Anh không thể đáng yêu được ba giây sao? Bảy đứa? Anh nghĩ tôi là heo sao???
- Đúng đúng đúng! Em chính là heo!Con heo ngốc nghếch! Tôi thích con heo này đấy!!!
- Thế sao không đi tìm heo thật rồi bảo nó sinh cho anh tận bảy đứa?
- Ha ha, tôi đâu có rảnh! Có con heo này rồi thì tìm heo khác làm gì? Ngoan nào, lại đây tôi thương...
- Thương thương cái đầu anh! Tránh ra, quá giờ làm việc rồi! Bà đây đập chết anh!
- Con heo này thật hung hăng! Đang giơ móng heo với ai đấy? Định đánh tôi sao? Không được, nếu hôm nay không dạy dỗ em, thì tôi lấy tư cách gì để nuôi con heo này đây!
- Còn tiếp -
Đứng trước cửa chính của khách sạn, Thiên Tâm thoải mái vươn vai, chẳng màng đến việc hai người đàn ông bên cạnh mình đang ngấm ngầm đấu đá nhau, vẫn tràn đầy sức sống mà nói rằng:
- Alexander, chuyện anh muốn đầu quân cho Tuyết Dương đã được phê duyệt rồi, anh cứ thông thả đi, tuần sau em sẽ sắp xếp cho anh buổi ký hợp đồng và ra mắt nhé! Dù sao ở nước ta anh cũng có nhiều fan lắm đấy!
- Một tuần sao? Không được, quá lâu, có thể sớm hơn không?
- Ừm...vậy thì ba ngày? Chúng ta không thể làm qua loa được...
Nhìn hai người thanh mai trúc mã kia cười nói vui vẻ, Phong Vũ liền cảm thấy rất khó chịu, anh sực nhớ ra một điều quan trọng, liền trầm mặt hỏi cô, giọng nói cũng pha chút hồi hộp lẫn mong đợi:
- Ba ngày nữa là một ngày đặc biệt, chẳng lẽ em quên rồi sao?
Thiên Tâm im lặng nghĩ ngợi, sau đó đập tay thốt lên:
- Ơ, đó chẳng phải là sinh nhật của anh sao?
- Tính ra em còn có chút lương tâm!
Thấy cô còn nhớ đến sinh nhật của mình, tâm trạng Phong Vũ tốt hẳn lên. Đưa đôi mắt đắc ý nhìn người đàn ông kế bên, vẻ mặt vô cùng thích thú. Nhưng chưa vui được bao lâu, Thiên Tâm lại kéo tâm hồn anh về xuống mặt đất...
- Sao có thể quên được chứ? Alexander và anh sinh cùng ngày cùng tháng với nhau mà!
Alexander nghe thế bụm miệng cười, còn Phong Vũ thì khóe môi co giật, sau đó nhanh chóng lấy lại nụ cười hiền hậu, một tay vòng qua ôm lấy eo cô, siết mạnh khiến vùng da thịt sau lớp vải áo đỏ tấy lên, cô phải nhăn mặt vì đau đớn, nhưng nơi đây là chốn đông người nên đành phải nhẫn nhịn, chỉ biết căm phẫn lườm anh.
Anh chỉ hận không thể cốc đầu cô gái ngốc nghếch này một cái thật đau, hận không thể đem đi nhốt lại, không cho trêu hoa ghẹo nguyệt nữa. Suốt ngày chỉ biết làm anh phải hao tâm tổn sức đối phó với tiểu tam. Anh cũng không rõ là cô vô tình hay cố ý nữa...
Chẳng lẽ cô ấy chỉ nhớ sinh nhật của hắn ta, rồi tiện thể nhớ luôn sinh nhật mình sao? Mình là kẻ dư thừa sao!?
Phong Vũ càng nghĩ càng không phục, anh thực sự không thể chấp nhận chuyện này, mặc dù trong lòng có chút đau, nhưng vẫn giữ được vẻ mặt lạnh lùng, anh ghé sát vào tai cô, thổi hơi nóng vào vùng da nhạy cảm, thì thầm bằng chất giọng mê hoặc:
- Phu nhân à...em có thể bớt vô tình không?
Thiêm Tâm nghe đến sởn gai ốc, cô không dám quay sang nhìn anh, nhịp tim chợt tăng lên rõ rệt. Cô lúc này không thể hiểu bản thân mình nổi nữa, đối với lời này của anh cũng không hề cảm thấy khó chịu một chút nào. Ngược lại còn cảm thấy...thích thích. Trong giây phút ngắn ngủi, cô cứ nghĩ có phải mình bị anh trêu chọc đến mức nghiện luôn rồi không?
- Được rồi, chuyện của Tần Tử Huyên tôi sẽ giải quyết ngay trong hôm nay, vậy bây giờ em muốn đến công ty hay về nhà? - Phong Vũ mỉm cười nhìn cô.
- Tất nhiên là đến công ty rồi!
- Vừa hay thuận đường, tôi đưa em đi!
- Ừm...
Nhân lúc cô không để ý, anh nhanh chóng thơm vào má cô một cái thật tự nhiên, còn phát ra một tiếng chụt rõ rệt, vừa đủ để người thứ ba nghe thấy. Alexander cau mày nhìn một màn ân ái giữa hai người họ, dù có khó chịu cũng không nói được gì, vì anh có tư cách gì để nói đây? Phong Vũ và Thiên Tâm đã có hôn ước cả rồi, nội ngoại hai bên đều hết sức tán thành, điều duy nhất để anh còn níu giữ chút hy vọng chính là thái độ của cô đối với vị hôn phu, nhưng có vẻ như...anh sớm đã không còn hy vọng.
Với quá khứ từng sống bên nhau, tính cách của Thiên Tâm anh còn lạ gì nữa. Cô sẽ thẳng thừng cự tuyệt tất cả những cử chỉ thân mật từ người mình không thích. Điển hình là Tống lão gia - cha của cô, đó là vào năm bốn tuổi, cô bé Thiên Tâm sẽ hét toáng lên và ra sức vùng vẫy để tránh né những cái hôn từ ông ấy, vì cô rất ghét bộ râu quai nón cứng ngắc kia, khi hôn, nó sẽ vô tình cứa vào đôi má mềm non nớt của trẻ con, cho nên cho mỗi lần muốn bảy tỏ tình thương với cô con gái nhỏ, ông ấy đều dành một khoảng thời gian khá lâu để cạo râu và tỉa tót chúng. Anh cũng vậy, cô không bao giờ chịu cho anh hôn, dù là cái thời hai đứa còn nhảy nhót tung tăng trong nhà giữ trẻ. Có lần, anh liều lĩnh cưỡng hôn vào chiếc má phúng phính trắng trẻo kia, thì sau đó...không có sau đó nữa. Cô bé bốn tuổi tưởng chừng như yếu ớt lại có thể tiễn chiếc răng cửa hoàn mỹ rời xa nứu của anh chỉ bằng một nắm đấm, một đi không trở lại.
Còn bây giờ...Phong Vũ hôn cô, cô cũng không phản kháng. Ngược lại còn có chút ngại ngùng mà đón nhận. Điều này khiến Alexander thực sự cảm thấy chua xót: Chẳng lẽ cô ấy thích Phong Vũ rồi sao?
***
Đường số 4...
Chiếc xe bốn bánh cũ kỹ dừng lại trước căn biệt thự hoang tàn, lớp tường bong tróc và mục nát, rêu xanh bám theo những vết nứt ẩm ướt. Hai tên lực lưỡng nhảy xuống xe, thô bạo lôi cô gái yếu đuối không có sức phản kháng vào trong biệt thự. Chiếc xe vẫn nổ máy, một người ăn mặc tối giản, đeo khẩu trang và kính râm nhằm che hết khuôn mặt, thong thả gọi điện thoại cho ai đó...
- Alo, tiểu Mạt, là anh đây! Triệu Thanh Hy mà em yêu thương đây...
Đầu dây bên kia không trả lời liền nhanh chóng tắt máy. Anh ta bật cười chỉnh lại gọng kính, rồi tiếp tục gọi đến số cũ. Sau hai ba cuộc gọi không có phản hồi, cuối cùng sự kiên trì của anh ta cũng được đền đáp.
[Triệu Thanh Hy, anh lại muốn gì nữa đây?] - Giọng nói bực dọc của người phụ nữ vang lên.
- Không có gì, chỉ là muốn báo với em, em họ yêu dấu của em đang ở trong tay anh! Không tin lát nữa anh gửi hình qua cho em, rằng cô ta đang được hai tên đàn ông chăm sóc.
[Cái gì? Anh bị điên sao? Trong bụng tiểu Châu là con của anh đấy! Nói đi, rốt cuộc anh muốn gì?] - Tiếng quát tháo pha chút hoảng loạn của tiểu Mạt vô tình khiến Triệu Thanh Hy càng thêm đắc ý.
- Ha ha ha, không hổ là tình yêu của anh, cưng à, em thật thông minh! Anh chỉ là nhớ em nên mới tìm cách để gặp em thôi...Cho em ba ngày, một tỷ, đến lúc đó anh sẽ cho em địa chỉ giao dịch.
[Một tỷ!? Tôi lấy đâu nhiều tiền như thế chứ?]
- Em thật biết cách đùa đấy! Một tỷ đối với em là số tiền lớn, nhưng đối với cô bạn Tống Thiên Tâm giàu có đó của em thì có là gì chứ?
[Anh!]
- Không nhưng nhị gì hết! Chuyện này tuyệt đối không được nói cho bất kỳ ai, tôi sẽ cho người theo dõi em, nếu dám hé mở nửa lời với Tống Thiên Tâm thì mạng sống của con tin trong tay tôi là do em cướp mất! Không phải do tôi!
Triệu Thanh Hy không đợi tiểu Mạt trả lời liền cúp máy. Trong đáy mắt chứa đựng một âm mưu thâm độc. Anh ta bây giờ thân bại danh liệt, tài sản đều mất hết do tội danh trốn thuế, khắp nơi mọi người đều nhận ra anh ta và kịch liệt tẩy chay, thành phố này không còn nơi nào chứa chấp anh ta nữa, cách duy nhất là đi đến nơi khác, nhưng tài chính không đủ, anh ta chỉ có thể trông cậy vào đống tiền chuộc này, với một chút đỉnh từ phía đối tác và cũng là tình nhân của anh ta - Vương Thiệu.
***
- Này! Phong Vũ! Anh làm gì vậy? Mở cửa xe, mau!
Trong gara cấp cao của Tống thị, chiếc Vinfast màu bạc đỗ ở một góc khuất, cách xa những chiếc còn lại. Trong không gian khá thoải mái, một nam một nữ không ngừng vật lộn với nhau...
Thiên Tâm căng thẳng nhìn người đàn ông trước mặt, dường như đã bị hành quá nhiều nên cô không còn vùng vẫy nữa, sau nhiều lần phản kháng bằng vũ lực nhưng bất thành, trước con người này cô đã hoàn toàn rơi vào trạng thái bất lực! Anh giỏi võ hơn cô, thể lực cũng bỏ xa, còn thêm cái cơ thể đánh hoài không biết đau, vững chắc như tường đồng này nữa, ngay cả chính bản thân cô cũng phải thừa nhận...anh chính là khắc tinh mà Trần gia phái đến để trừng trị cô đây mà! Cô tự hỏi mình đã tạo nghiệp gì chứ? Tại sao lại va phải thứ yêu nghiệt Trần Phong Vũ vừa biến thái vừa ấu trĩ, có sở thích đánh vào mông, thích đè cô xuống mọi lúc mọi nơi khi anh có cơ hội này chứ,...
Phong Vũ hẹp mắt nhìn Thiên Tâm, nở một nụ cười gian tà, dùng lực ghì chặt cổ tay cô. Giọng mị hoặc:
- Bé con, em gan thật đấy! Dám đưa cho tôi xem đoạn clip người lớn hàng thật giá thật, trong khi chỉ có hai chúng ta thôi sao? Giờ thì hay rồi, tôi sắp làm chuyện xấu rồi...
- Anh, anh đừng có xằng bậy! Rõ ràng lúc nãy anh nói cần điều tra hai tên tình nhân trong đoạn clip để ra tay với gã chồng ngu muội của Tử Huyên mà, nên tôi, tôi mới...
- Thế nào? Dù sao cũng không thay đổi được việc em dụ dỗ tôi!
- Đã bảo không có dụ dỗ mà! - Thiên Tâm đỏ mặt hét lên.
Phong Vũ nghe thế chỉ thêm phần thích thú, anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói nửa thật nửa đùa, môi khép hờ một vài giây rồi phát ra một tiếng dứt khoát:
- Có!
Thiên Tâm phồng má trả lời: Không có!
Phong Vũ: Có!
Thiên Tâm: Không có!
Phong Vũ: Có!
Thiên Tâm: Không có!
Phong Vũ: Có!
Thiên Tâm: Không có!
Phong Vũ: Em từ chối lấy tôi?
Thiên Tâm: Không có!
Phong Vũ: Ha... - Quả nhiên.
Thiên Tâm: ... - Lần này thê thảm rồi...
Phong Vũ hài lòng gục xuống đè lên người cô, vờ như không còn sức lực. Mắt nhắm hờ, miệng cười đắc ý không khép lại được, anh thì thầm:
- Em nói rồi đấy nhé! Không được nuốt lời! Ngoan ngoãn đợi tôi giải quyết xong công việc. Tuần sau chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn. Đầu tháng sau làm lễ đính hôn, cuối tháng tổ chức lễ cưới. Hai mươi ngày hưởng tuần trăng mật trong phòng ngủ Trần gia. Năm sau con gái Thiên Khuê của chúng ta ra đời, năm tới nữa thì sinh cho Thiên Khuê một đứa em, đặt tên là Khải Ca. Em xem, tôi vừa mua lại hai cửa hàng thời trang trẻ em này, rãnh rỗi thì chúng ta đi xem!
- ...
- Còn nữa, sau này em không được quá nuông chiều con, đây... - Nói rồi từ đâu lôi ra một quyển sách khá tơi tả, có dấu hiệu đã đọc đi đọc lại nhiều lần - 1001 cách dạy con cái, em cứ đem về nhà tìm hiểu, tôi mới mua cách đây không lâu, bảo đảm không có gì sai sót!
- ...
Thiên Tâm đờ đẫn nhìn anh, tay vô thức đón nhận quyển sách, những cảm xúc khác nhau không ngừng náo loạn tâm trí cô. Cô vỗ nhẹ quyển sách vào mặt anh, hết cách nói bằng giọng tiết chế:
- Anh...thật hết nói nổi! Có cần tính xa tới vậy không hả???
Phong Vũ im lặng mặc cô tùy ý đánh mắng, anh chỉ cảm thấy hơi hụt hẫng, dù biết trước cô sẽ phản ứng như thường ngày nhưng anh không quan tâm tới nữa, anh nhìn cô rồi mỉm cười yếu ớt. Bộ dạng đáng thương vô cùng, giọng nói cũng buồn bã thiếu sức sống:
- Em không thích sao?
Thiên Tâm nghe thế liền khựng lại. Ngay cả cô cũng không rõ...từ lúc nào sự phản kháng có điều kiện lại trở nên khá cưỡng ép. Mỗi lần anh nói về chuyện của hai người, cô cũng đều cố gắng tránh né, tuy mỗi lần bị từ chối anh luôn tỏ ra vui vẻ và thôi ngừng trêu chọc, nhưng ánh mắt thì không phải vậy. Tất thảy sự buồn bã đều dồn vào ánh mắt sâu hun hút ấy, khiến cô lại miên man nhớ đến ngày đầu tiên gặp anh, ánh mắt mà anh trao cho cô từ trước tới nay đều vô cùng dịu dàng, nhưng nào chất chứa nhiều tâm sự như thế...
Chuyện kể về ba năm trước, nhận tấm bằng tiến sĩ kinh doanh, Phong Vũ rời Anh trở về nước. Thiên Tâm do bị ông ngoại bắt ép nên đành phải đi dự tiệc tẩy trần của anh. Khi lần đầu gặp mặt, cô thực sự đã bị choáng ngợp trước vẻ ngoài lịch lãm và điềm đạm, đầy phong thái và khí phách. Ở Phong Vũ có khí chất của một vị quý tộc thực thụ, anh am hiểu tường tận những lễ nghi Hoàng gia từ những điều nhỏ nhặt nhất, ai mà biết được anh lại có xuất thân Hắc đạo chứ? Lại là cháu trai độc tôn của ông trùm Trần Lôi, người người kính nể? Vì thế nên cô cũng không cảm thấy khó chịu khi ông ngoại bắt dự tiệc của một người xa lạ, ít ra thì cũng được ngắm nam nhân cực phẩm miễn phí cho bổ mắt! Nhưng, có một điều kỳ lạ là...buổi tiệc hôm đó toàn là nam, chỉ mỗi mình cô là lạc loài. Và hiển nhiên cô được tất cả mọi người chú ý, kể cả Phong Vũ. Anh lịch thiệp đến mời rượu cô, sau đó mời cô nhảy một bản tango, cô nhớ hôm đó mọi người gào thét rất dữ dội, vỗ tay khen ngợi hết lời. Điệu nhảy đòi hỏi phải có va chạm da thịt, nhưng anh không hề lấy đó làm cơ hội, vẫn rất tôn trọng cô. Cảm nhận của cô lúc đó phải nói là rất ấn tượng, rất có hảo cảm. Nhưng kể từ giây phút đó trở đi, tần suất gặp anh ngày càng nhiều, nhiều đến mức trong giấc mơ cũng mơ thấy anh!
Và càng ngày cô càng phát hiện ra bản chất thực sự của Phong Vũ, anh rõ ràng là một tên biến thái, không ngừng quyến rũ cô, còn mức độ ấu trĩ thì khỏi phải bàn!
Lần nọ anh uống say, liền chạy thẳng vào nhà vệ sinh nữ, đúng lúc chỉ có cô ở đó. Anh say rượu quên cả trời đất, nằng nặc bảo đây là nhà vệ sinh nam, còn cho rằng cô là kẻ biến thái cố ý đi nhầm phòng. Cô hết cách mới dẫn anh ra ngoài, chỉ vào tấm bảng ghi chữ nữ rành rành ra đó. Anh không những không nhận sai, còn ngang ngược tháo hai tấm bảng rồi dán lại theo cách ngược ngạo: Nhà vệ sinh nam thành nhà vệ sinh nữ, nhà vệ sinh nữ thành nhà vệ sinh nam. Thiên Tâm đối với hành động này suýt chút nữa thổ huyết!
Khi dán hai tấm bảng xong, Phong Vũ lại lôi cô vào nhà vệ sinh nữ chính gốc, khóa trái cửa, nhanh chóng cởi ba cái cúc áo rồi đột ngột vồ tới đòi cô phá thân anh, khẳng định cơ thể anh là của riêng cô, tùy ý chà đạp! Cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã ngủ mất rồi...Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh hành động có khi ngô nghê khi ấu trĩ, khi đáng yêu khi đáng ghét, đôi khi pha lẫn chút đáng thương và tội nghiệp. Cũng giống như lúc này, anh trưng ra bộ mặt của một đứa trẻ đang cần sự dỗ dành, chờ đợi câu trả lời từ cô.
- Thiên Tâm, em đang nghĩ gì vậy? Trả lời tôi...em không thích sao? - Phong Vũ thúc giục.
Thiên Tâm mỉm cười dịu dàng, một tay vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ, cô đáp:
- Không phải không thích, chỉ là...anh có cần phải tính xa tới vậy không? Người ta nói Nói trước bước không qua đấy, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao?
Phong Vũ nghe thế thì im lặng một lúc, trầm tư nghĩ ngợi. Miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó. Mặc dù không muốn nhưng anh cũng phải gật gù:
- Em nói đúng...là tôi quá hấp tấp, hai đứa không đủ. Lỡ như sau này hai chúng ta sinh con vỡ kế hoạch, lọt ra thêm năm đứa nữa thì sao?Tôi với em nữa là chín người. Không được! Ngày mai tôi phải đi mua căn nhà rộng hơn!
Thiên Tâm: ...
Chiếc xe màu bạc lại tiếp tục rung động. Không gian nhà xe trở nên ồn ào bởi giọng nói bất lực và bốc hỏa của Thiên Tâm, cùng tiếng cười giòn giã hí hửng của Phong Vũ...
- Đáng ghét! Anh không thể đáng yêu được ba giây sao? Bảy đứa? Anh nghĩ tôi là heo sao???
- Đúng đúng đúng! Em chính là heo!Con heo ngốc nghếch! Tôi thích con heo này đấy!!!
- Thế sao không đi tìm heo thật rồi bảo nó sinh cho anh tận bảy đứa?
- Ha ha, tôi đâu có rảnh! Có con heo này rồi thì tìm heo khác làm gì? Ngoan nào, lại đây tôi thương...
- Thương thương cái đầu anh! Tránh ra, quá giờ làm việc rồi! Bà đây đập chết anh!
- Con heo này thật hung hăng! Đang giơ móng heo với ai đấy? Định đánh tôi sao? Không được, nếu hôm nay không dạy dỗ em, thì tôi lấy tư cách gì để nuôi con heo này đây!
- Còn tiếp -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.