Bắt Em Về Nhà! Chạy Đâu Cho Thoát!
Chương 17: Qua đêm
P.T.N.T
18/08/2019
Dinh thự Trần gia...
Phong Vũ hớn hở nắm tay Thiên Tâm đến gặp Trần lão gia, ông lão từ xa trông thấy thì mừng rỡ chống gậy ra đón. Tốc độ đi nhanh như thể sắp ngã đến nơi khiến Thiên Tâm không khỏi thót tim.
- Ông nội! Đừng đi nhanh quá! Ông dạo này thế nào rồi, lần trước con có cho người gửi đến một gói thuốc gia truyền, ông đã nhận được chưa ạ? - Cô bỏ Phong Vũ lại phía sau, nhanh chân bước tới dìu Trần lão gia.
- Ha ha! Ông nhận được rồi, thuốc rất hiệu quả! Không đắng một chút nào cả, rất dễ uống! - Ông lão cười tít mắt, vui vẻ đáp.
- Thật vậy sao? Tốt quá!
Phong Vũ nhàm chán nhìn hai người, nhưng với ánh mắt dịu dàng và tươi tắn, anh bĩu môi: "Ha...không phải lần nào ông cũng than thuốc đắng hơn cuộc đời này sao?"
Anh nói rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có mình anh nghe, thế nhưng vẫn lọt vào tai hai người phía trước không sót một chữ. Cảm nhận được có hai đôi mắt đằng đằng hắc khí đang lườm mình, anh vờ như không nói gì, bèn tìm cớ chỉnh lại cà vạt rồi đến cổ áo, động tác vô cùng hoàn hảo, dứt khoát không thừa.
- Ông nội, mặc kệ anh ta! Chúng ta vào thôi... - Cô nói.
- Ừm, mặc kệ nó! - Ông lão cũng hùa theo.
Thế rồi cả hai một già một trẻ cùng nhau bước vào nhà, trò chuyện với nhau trông rất ăn ý, bỏ lại Phong Vũ đứng một mình ngơ ngác ở phía sau. Anh miết mi tâm, nhưng vẻ mặt không có gì là khó chịu cả, ngược lại có nét gì đó rất hạnh phúc...
Phòng ăn...
- Này! Thiên Tâm, ăn nhiều vào, đừng khách sáo!
- Ông nội, ông hay bị đau lưng có đúng không? Ăn cá rất hiệu quả đó! Để con gắp cho ông...
- Ha ha, con bé này thật là hiếu thuận.
Tiếng nói cười ríu rít không ngừng hâm nóng bầu không khí đầy ắp tình cảm, Thiên Tâm và Trần lão gia cứ ông ông cháu cháu khiến Phong Vũ thoáng nghi ngờ rằng anh và cô bị hai vị trưởng bối lén tráo đổi với nhau từ nhỏ, nhưng sau đó cũng gạt bỏ ý nghĩ đó, vì anh đã từng gặp qua Tống phu nhân, bà ấy với Thiên Tâm vừa nhìn cũng biết là mẹ con rồi.
Anh chỉ cảm thấy mình đang bị bỏ rơi, dù đang ngồi cạnh nhau nhưng cô chẳng nói với anh một câu nào cả. Không cam tâm, anh đẩy nhẹ khuỷu tay cô, cất giọng nói:
- Thiên Tâm, tôi cũng muốn ăn!
- Xùy, muốn ăn thì tự gắp!
Anh: "..."
Trần lão gia: "..." - Ha ha, cái này là do ăn ở đấy con à! Ông mày chống mắt lên xem mày sẽ xử sự thế nào...
Phong Vũ tuy hụt hẫng nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, thản nhiên luồn tay ra phía sau, ôm lấy eo cô, rồi đột ngột bóp mạnh khiến cô phải nhăn mặt mà kêu lên một tiếng "A!" khá lớn.
Anh đắc ý cười:
- Thiên Tâm, tay của tôi bận rồi, gắp thức ăn giúp tôi nào!
Cô quay sang lườm anh, nhỏ giọng mắng: "Bận bận cái quái gì? Đau chết tôi rồi! Bỏ tay ra mau!"
- Không bỏ!
Anh nói lớn như muốn cố tình để ai đó nghe thấy. Trần lão gia liền cảm thấy sự có mặt của mình giống như bóng đèn, vậy nên chậm rãi đứng dậy, nháy mắt với Phong Vũ một cái rồi thở ra khoan khoái:
- Hơ ai...ông ăn no rồi, hai đứa ăn xong thì cũng mau chóng nghỉ ngơi đi! Thiên Tâm, ông đã cho người chuẩn bị phòng cho con rồi, lát nữa cứ việc bảo Phong Vũ đưa con về phòng. Nó ở bên ngoài làm tổng tài lão đại hay gì đó thì mặc nó, ở nhà này nó chỉ là đứa ăn bám kiêm giúp việc thôi, con cứ tùy tiện sai bảo!
- Vâng ạ, ha ha...
Sau khi ông lão chống gậy đi về phòng, Thiên Tâm mới phát hiện ra điều kì lạ, mới nhận ra sai lầm thật là tai hại của mình!
"Trần gia lớn như vậy, tại sao lại không thấy bóng dáng của một người giúp việc nào cả? Không lẽ do Phong Vũ giở trò, cho họ nghỉ hết sao?" - Cô hoài nghi, lòng thầm cầu mong rằng mình đã nghĩ quá nhiều, nhưng có vẻ tỉ lệ này quá thấp.
Khi dùng xong bữa tối, Phong Vũ liền dẫn cô lên phòng ngủ, căn phòng rộng lớn nằm ở tầng hai, trông khá kín đáo. Ánh đèn vàng dịu nhẹ trải dài hành lang, hắt lên những hoa văn đậm nét truyền thống. Vừa sang trọng vừa giản dị, vừa có nét gì đó hiện đại lẫn hoài cổ. Gợi cho người nhìn cảm giác thư thái đến lạ lùng...
Bỗng, sực nhớ ra một chuyện quan trọng, Thiên Tâm lo lắng thốt lên:
- Ơ, quên mất! Tôi không mang theo quần áo!
- Em thật là bất cẩn! Ở Trần gia nào có phụ nữ? Lấy đâu ra cho em mặc đây? Hay là mặc đỡ áo của tôi đi, đừng lo, có nhiều cái mới mua chưa mặc lần nào... - Anh cốc nhẹ vào đầu cô, rồi giảo hoạt nói.
- Nhưng...
Cô xoa cằm, mấp máy môi, định nói gì đó nhưng lại thôi, vì chuyện sắp nói ra thực sự có hơi tế nhị. Phong Vũ là đàn ông, thì chuyện này lại càng khó khăn để mở lời. Sau một lúc đấu tranh, cô quyết định cúi đầu, nhắm chặt hai mắt, giọng lí nhí:
- Nhưng, tôi, tôi...không có...để thay...
Anh cau mày:
- Em nói gì? Tôi nghe không rõ!
- Tôi, tôi...không có...nội, nội y...
- Khụ! Khụ!
Phong Vũ xém chút nữa nhịn không nổi mà muốn ôm cô. Bộ dạng này thực sự quá đáng yêu rồi! Hai má đỏ bừng vì thẹn thùng, ánh mắt tròn xoe không dám nhìn thẳng, sau khi nói xong liền lùi về sau ba bước. Thấy anh vẫn không trả lời thì xấu hổ nói:
- Tôi, tôi sẽ không trốn về nhà đâu! Tôi đã hứa là sẽ qua đêm ở đây mà, vẫn còn sớm, tôi chỉ đi mua một lát rồi quay lại ngay...
Phong Vũ tiến tới dồn cô vào tường, bàn tay ấm áp mân mê mái tóc dài bồng bềnh, anh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng dụ dỗ:
- Em sao lại căng thẳng như vậy? Thật ra khi ngủ thoát y rất tốt cho sức khỏe đó...mặc mấy thứ đó làm gì? Thật vướng víu!
- Anh!? Biến thái!
- Ha ha, chưa gì đã 'xù lông' rồi sao? Sao tôi thấy em giống heo với mèo ấy nhỉ? Còn có cả nhím nữa!
- ...
- Thiên Tâm...biết tại sao tôi gọi em là heo, mèo với nhím không?
- Là gì?
Phong Vũ mỉm cười hôn lên má cô, dịu giọng nói:
- Vì chúng rất giống em, đều có một điểm chung duy nhất. Đó là...rất đáng yêu!
- !?
Thiên Tâm phút chốc sởn gai ốc, khó tính nhìn anh. Phong Vũ cũng biết lãng mạn sao? Cô có nghe lầm không đấy?
"Tống Thiên Tâm, không được sơ hở! Không được, không được vui như thế, không được! Anh ấy đang dụ dỗ mày, dụ dỗ mày, đừng có tin..." - Cô lắc đầu liên tục, song vẫn không thể ngăn được cảm giác hạnh phúc, nhất thời không biết nói gì.
Phong Vũ im lặng quan sát vẻ mặt của cô thì không khỏi thích thú, bèn bật cười thả cô ra:
- Ha ha, không trêu chọc em nữa! Biết em đêm nay sẽ tới, tôi sao có thể sơ sài? Đồ của em tôi đã chuẩn bị sẵn, để tôi đi lấy! - Nói rồi anh chạy đi.
Thiên Tâm nhìn theo bóng lưng của anh, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, uể oải vươn vai rồi mở cửa bước vào phòng. Định bụng sẽ đi tắm cho thật thoải mái. Nào ngờ chưa gì đã phải chết lặng trước khung cảnh không biết nên vui hay nên buồn...
Đầu giường, trên bàn, giá sách, trên tường,...đều treo dán đầy tranh ảnh của duy nhất một người! Đó là cô!? Tống Thiên Tâm! Không sai vào đâu được! Phần lớn căn cứ góc độ thì rất có thể là do chụp lén ở khoảng cách gần, từ những hoạt động quan trọng đến nhỏ nhặt: lúc cô đi mua sắm, đi hội họp, ký hợp đồng, lúc đang làm việc, ăn trưa ở công ty, có cả ảnh chụp lúc cô chăm sóc cây cối trong vườn nhà, nằm ngủ gật trên sofa, rồi cả khi nghịch điện thoại,...
Mà những hoạt động này, ngoài Phong Vũ ra thì còn ai có khả năng chụp nữa?
Thiên Tâm sững sờ nhìn xấp báo cũ trên bàn, toàn là những bài báo có liên quan đến cô và Tống thị. Một suy nghĩ thoáng qua đầu thật nhanh, cô vội đi đến bên chiếc giường lớn kia, kéo phăng tấm chăn mỏng manh ra, kết quả đúng như dự đoán! Bao gối ôm cũng in hình của cô, còn là hình chụp lúc mặc bikini, đến lúc này cô chỉ biết tặc lưỡi một tiếng: "Đây, đây là lúc mình đi nghỉ mát ở bãi biển, đi cùng hội bạn thân cơ mà, làm sao Phong Vũ lại có được nó chứ?"
"Cạch"
Phong Vũ ung dung mở cửa phòng, đập vào mắt là gương mặt vô cùng khó coi của Thiên Tâm. Cô đen mặt lườm anh, đầu ngón tay chỉ về bốn phương tám hướng, ý hỏi về vô số bức ảnh lớn nhỏ. Anh lúc này nuốt nước bọt, vẻ mặt không có một tí cảm xúc nào, cố gắng níu giữ lại chút hình ảnh của mình trong mắt cô. Vì thật sự là ngoài ý muốn, đây là phòng của anh, nhưng rõ ràng đã nhờ Trần lão gia cho người đổi lại ga trải giường rồi, vì để cô thấy mấy bức ảnh treo đầy trên tường cũng chẳng sao, nhưng còn ga giường và gối ôm thì...
Thiên Tâm day day trán, thể hiện sự bất lực và hối hận. Cô bất lực vì sự biến thái "vô phương cứu chữa" của anh, và cô hối hận vì mình đã dại dột nhận lời anh, mà qua đêm tại Trần gia. Rõ tai hại...bây giờ thì không biết phải đối mặt với nhau như thế nào nữa.
Phong Vũ hớn hở nắm tay Thiên Tâm đến gặp Trần lão gia, ông lão từ xa trông thấy thì mừng rỡ chống gậy ra đón. Tốc độ đi nhanh như thể sắp ngã đến nơi khiến Thiên Tâm không khỏi thót tim.
- Ông nội! Đừng đi nhanh quá! Ông dạo này thế nào rồi, lần trước con có cho người gửi đến một gói thuốc gia truyền, ông đã nhận được chưa ạ? - Cô bỏ Phong Vũ lại phía sau, nhanh chân bước tới dìu Trần lão gia.
- Ha ha! Ông nhận được rồi, thuốc rất hiệu quả! Không đắng một chút nào cả, rất dễ uống! - Ông lão cười tít mắt, vui vẻ đáp.
- Thật vậy sao? Tốt quá!
Phong Vũ nhàm chán nhìn hai người, nhưng với ánh mắt dịu dàng và tươi tắn, anh bĩu môi: "Ha...không phải lần nào ông cũng than thuốc đắng hơn cuộc đời này sao?"
Anh nói rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ có mình anh nghe, thế nhưng vẫn lọt vào tai hai người phía trước không sót một chữ. Cảm nhận được có hai đôi mắt đằng đằng hắc khí đang lườm mình, anh vờ như không nói gì, bèn tìm cớ chỉnh lại cà vạt rồi đến cổ áo, động tác vô cùng hoàn hảo, dứt khoát không thừa.
- Ông nội, mặc kệ anh ta! Chúng ta vào thôi... - Cô nói.
- Ừm, mặc kệ nó! - Ông lão cũng hùa theo.
Thế rồi cả hai một già một trẻ cùng nhau bước vào nhà, trò chuyện với nhau trông rất ăn ý, bỏ lại Phong Vũ đứng một mình ngơ ngác ở phía sau. Anh miết mi tâm, nhưng vẻ mặt không có gì là khó chịu cả, ngược lại có nét gì đó rất hạnh phúc...
Phòng ăn...
- Này! Thiên Tâm, ăn nhiều vào, đừng khách sáo!
- Ông nội, ông hay bị đau lưng có đúng không? Ăn cá rất hiệu quả đó! Để con gắp cho ông...
- Ha ha, con bé này thật là hiếu thuận.
Tiếng nói cười ríu rít không ngừng hâm nóng bầu không khí đầy ắp tình cảm, Thiên Tâm và Trần lão gia cứ ông ông cháu cháu khiến Phong Vũ thoáng nghi ngờ rằng anh và cô bị hai vị trưởng bối lén tráo đổi với nhau từ nhỏ, nhưng sau đó cũng gạt bỏ ý nghĩ đó, vì anh đã từng gặp qua Tống phu nhân, bà ấy với Thiên Tâm vừa nhìn cũng biết là mẹ con rồi.
Anh chỉ cảm thấy mình đang bị bỏ rơi, dù đang ngồi cạnh nhau nhưng cô chẳng nói với anh một câu nào cả. Không cam tâm, anh đẩy nhẹ khuỷu tay cô, cất giọng nói:
- Thiên Tâm, tôi cũng muốn ăn!
- Xùy, muốn ăn thì tự gắp!
Anh: "..."
Trần lão gia: "..." - Ha ha, cái này là do ăn ở đấy con à! Ông mày chống mắt lên xem mày sẽ xử sự thế nào...
Phong Vũ tuy hụt hẫng nhưng vẫn giữ vẻ mặt bình thản, thản nhiên luồn tay ra phía sau, ôm lấy eo cô, rồi đột ngột bóp mạnh khiến cô phải nhăn mặt mà kêu lên một tiếng "A!" khá lớn.
Anh đắc ý cười:
- Thiên Tâm, tay của tôi bận rồi, gắp thức ăn giúp tôi nào!
Cô quay sang lườm anh, nhỏ giọng mắng: "Bận bận cái quái gì? Đau chết tôi rồi! Bỏ tay ra mau!"
- Không bỏ!
Anh nói lớn như muốn cố tình để ai đó nghe thấy. Trần lão gia liền cảm thấy sự có mặt của mình giống như bóng đèn, vậy nên chậm rãi đứng dậy, nháy mắt với Phong Vũ một cái rồi thở ra khoan khoái:
- Hơ ai...ông ăn no rồi, hai đứa ăn xong thì cũng mau chóng nghỉ ngơi đi! Thiên Tâm, ông đã cho người chuẩn bị phòng cho con rồi, lát nữa cứ việc bảo Phong Vũ đưa con về phòng. Nó ở bên ngoài làm tổng tài lão đại hay gì đó thì mặc nó, ở nhà này nó chỉ là đứa ăn bám kiêm giúp việc thôi, con cứ tùy tiện sai bảo!
- Vâng ạ, ha ha...
Sau khi ông lão chống gậy đi về phòng, Thiên Tâm mới phát hiện ra điều kì lạ, mới nhận ra sai lầm thật là tai hại của mình!
"Trần gia lớn như vậy, tại sao lại không thấy bóng dáng của một người giúp việc nào cả? Không lẽ do Phong Vũ giở trò, cho họ nghỉ hết sao?" - Cô hoài nghi, lòng thầm cầu mong rằng mình đã nghĩ quá nhiều, nhưng có vẻ tỉ lệ này quá thấp.
Khi dùng xong bữa tối, Phong Vũ liền dẫn cô lên phòng ngủ, căn phòng rộng lớn nằm ở tầng hai, trông khá kín đáo. Ánh đèn vàng dịu nhẹ trải dài hành lang, hắt lên những hoa văn đậm nét truyền thống. Vừa sang trọng vừa giản dị, vừa có nét gì đó hiện đại lẫn hoài cổ. Gợi cho người nhìn cảm giác thư thái đến lạ lùng...
Bỗng, sực nhớ ra một chuyện quan trọng, Thiên Tâm lo lắng thốt lên:
- Ơ, quên mất! Tôi không mang theo quần áo!
- Em thật là bất cẩn! Ở Trần gia nào có phụ nữ? Lấy đâu ra cho em mặc đây? Hay là mặc đỡ áo của tôi đi, đừng lo, có nhiều cái mới mua chưa mặc lần nào... - Anh cốc nhẹ vào đầu cô, rồi giảo hoạt nói.
- Nhưng...
Cô xoa cằm, mấp máy môi, định nói gì đó nhưng lại thôi, vì chuyện sắp nói ra thực sự có hơi tế nhị. Phong Vũ là đàn ông, thì chuyện này lại càng khó khăn để mở lời. Sau một lúc đấu tranh, cô quyết định cúi đầu, nhắm chặt hai mắt, giọng lí nhí:
- Nhưng, tôi, tôi...không có...để thay...
Anh cau mày:
- Em nói gì? Tôi nghe không rõ!
- Tôi, tôi...không có...nội, nội y...
- Khụ! Khụ!
Phong Vũ xém chút nữa nhịn không nổi mà muốn ôm cô. Bộ dạng này thực sự quá đáng yêu rồi! Hai má đỏ bừng vì thẹn thùng, ánh mắt tròn xoe không dám nhìn thẳng, sau khi nói xong liền lùi về sau ba bước. Thấy anh vẫn không trả lời thì xấu hổ nói:
- Tôi, tôi sẽ không trốn về nhà đâu! Tôi đã hứa là sẽ qua đêm ở đây mà, vẫn còn sớm, tôi chỉ đi mua một lát rồi quay lại ngay...
Phong Vũ tiến tới dồn cô vào tường, bàn tay ấm áp mân mê mái tóc dài bồng bềnh, anh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng dụ dỗ:
- Em sao lại căng thẳng như vậy? Thật ra khi ngủ thoát y rất tốt cho sức khỏe đó...mặc mấy thứ đó làm gì? Thật vướng víu!
- Anh!? Biến thái!
- Ha ha, chưa gì đã 'xù lông' rồi sao? Sao tôi thấy em giống heo với mèo ấy nhỉ? Còn có cả nhím nữa!
- ...
- Thiên Tâm...biết tại sao tôi gọi em là heo, mèo với nhím không?
- Là gì?
Phong Vũ mỉm cười hôn lên má cô, dịu giọng nói:
- Vì chúng rất giống em, đều có một điểm chung duy nhất. Đó là...rất đáng yêu!
- !?
Thiên Tâm phút chốc sởn gai ốc, khó tính nhìn anh. Phong Vũ cũng biết lãng mạn sao? Cô có nghe lầm không đấy?
"Tống Thiên Tâm, không được sơ hở! Không được, không được vui như thế, không được! Anh ấy đang dụ dỗ mày, dụ dỗ mày, đừng có tin..." - Cô lắc đầu liên tục, song vẫn không thể ngăn được cảm giác hạnh phúc, nhất thời không biết nói gì.
Phong Vũ im lặng quan sát vẻ mặt của cô thì không khỏi thích thú, bèn bật cười thả cô ra:
- Ha ha, không trêu chọc em nữa! Biết em đêm nay sẽ tới, tôi sao có thể sơ sài? Đồ của em tôi đã chuẩn bị sẵn, để tôi đi lấy! - Nói rồi anh chạy đi.
Thiên Tâm nhìn theo bóng lưng của anh, cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, uể oải vươn vai rồi mở cửa bước vào phòng. Định bụng sẽ đi tắm cho thật thoải mái. Nào ngờ chưa gì đã phải chết lặng trước khung cảnh không biết nên vui hay nên buồn...
Đầu giường, trên bàn, giá sách, trên tường,...đều treo dán đầy tranh ảnh của duy nhất một người! Đó là cô!? Tống Thiên Tâm! Không sai vào đâu được! Phần lớn căn cứ góc độ thì rất có thể là do chụp lén ở khoảng cách gần, từ những hoạt động quan trọng đến nhỏ nhặt: lúc cô đi mua sắm, đi hội họp, ký hợp đồng, lúc đang làm việc, ăn trưa ở công ty, có cả ảnh chụp lúc cô chăm sóc cây cối trong vườn nhà, nằm ngủ gật trên sofa, rồi cả khi nghịch điện thoại,...
Mà những hoạt động này, ngoài Phong Vũ ra thì còn ai có khả năng chụp nữa?
Thiên Tâm sững sờ nhìn xấp báo cũ trên bàn, toàn là những bài báo có liên quan đến cô và Tống thị. Một suy nghĩ thoáng qua đầu thật nhanh, cô vội đi đến bên chiếc giường lớn kia, kéo phăng tấm chăn mỏng manh ra, kết quả đúng như dự đoán! Bao gối ôm cũng in hình của cô, còn là hình chụp lúc mặc bikini, đến lúc này cô chỉ biết tặc lưỡi một tiếng: "Đây, đây là lúc mình đi nghỉ mát ở bãi biển, đi cùng hội bạn thân cơ mà, làm sao Phong Vũ lại có được nó chứ?"
"Cạch"
Phong Vũ ung dung mở cửa phòng, đập vào mắt là gương mặt vô cùng khó coi của Thiên Tâm. Cô đen mặt lườm anh, đầu ngón tay chỉ về bốn phương tám hướng, ý hỏi về vô số bức ảnh lớn nhỏ. Anh lúc này nuốt nước bọt, vẻ mặt không có một tí cảm xúc nào, cố gắng níu giữ lại chút hình ảnh của mình trong mắt cô. Vì thật sự là ngoài ý muốn, đây là phòng của anh, nhưng rõ ràng đã nhờ Trần lão gia cho người đổi lại ga trải giường rồi, vì để cô thấy mấy bức ảnh treo đầy trên tường cũng chẳng sao, nhưng còn ga giường và gối ôm thì...
Thiên Tâm day day trán, thể hiện sự bất lực và hối hận. Cô bất lực vì sự biến thái "vô phương cứu chữa" của anh, và cô hối hận vì mình đã dại dột nhận lời anh, mà qua đêm tại Trần gia. Rõ tai hại...bây giờ thì không biết phải đối mặt với nhau như thế nào nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.