Bắt Em Về Nhà! Chạy Đâu Cho Thoát!
Chương 16: Tạm biệt hội độc thân
P.T.N.T
03/08/2019
Sáng hôm sau. Lại có một tin chấn động tung hoành các trang báo và mạng xã hội:
[Thiên kim của Tần thị - Tần Tử Huyên chính thức ly hôn, chồng cũ 'đào mỏ' bị bắt, lộ bằng chứng ngoại tình, thỏa thuận không lấy bất cứ tài sản nào sau khi ly hôn!]
Phong Vũ ngồi trong phòng làm việc, tiếng gõ bàn phím lạch cạch có lẽ là âm thanh duy nhất trong căn phòng này ngoại trừ giọng nói của biên tập viên phát ra từ tivi thông báo về một tin tức nóng nhất hôm nay. Anh mỉm cười khi nhớ đến cảnh mình và Thiên Tâm cùng nhau sánh đôi vào phòng khách sạn để vạch trần Phong Vũ giả do Alexander cải trang. Cái thu hoạch lớn nhất mà anh nhận được không phải là vẻ mặt suy sụp của ả tình nhân ham danh lợi kia, mà là câu nói của Thiên Tâm, anh chỉ hận lúc đó không thể ghi âm lại, nếu không đã đem làm nhạc chuông điện thoại rồi.
Tên của chồng tôi để cô gọi theo giọng điệu đó sao? - Từ hôm qua tới bây giờ anh vẫn cứ nhai đi nhai lại câu nói đó trong đầu miết, mỗi khi nhớ đến là lòng thấy rạo rực không thôi.
Cạch
Thiên Tâm đẩy cửa phòng, vội vã chạy đến chỗ Phong Vũ, vừa chạy vừa nói:
- Phong Vũ!
Anh lập tức nghĩ ngay đến việc cô định sà vào lòng mình nên thoải mái dang hai tay ra, miệng thì thầm: Đến đây, bé con!
Bốp
- A! Thiên Tâm, sao lại... - Phong Vũ ấm ức ôm đầu, lần này anh lại tưởng tượng hơi quá rồi. Chỉ thầm trách cô bé này chẳng biết lãng mạn là gì cả!
Thiên Tâm khoanh tay trước ngực, không thừa nhận bản thân vô cớ đánh người, còn mở giọng hậm hực:
- Tử Huyên là thiên kim của Tần gia, anh biết mà phải không? Tại sao lại không nói với tôi sớm chứ?
- Ra là vậy! Nhưng có vấn đề gì à?
- Hừ! Tử Huyên vốn là thiên kim tiểu thư của Tần thị, mà Tần thị lại là tập đoàn sánh ngang với Tống thị. Anh không nói sớm, làm tôi còn ngỏ lời chiêu mộ cô ấy về công ty giải trí Tuyết Dương nữa. Thật đúng là mất mặt mà! Anh nghĩ với cuộc sống của một thiên kim hào môn thì có cần đi làm kiếm sống không? Lại đi làm cho công ty đối thủ?
Cô càng nói càng xấu hổ, tức tối nằm dài xuống sofa lăn qua lăn lại, bộ dáng không khác gì một đứa bé bị tịch thu bánh kẹo vậy. Phong Vũ mỉm cười bước tới ngồi cạnh cô, vuốt ve mái tóc mềm mại mà dỗ dành:
- Được rồi, là tôi sai, không biết không có tội, cô ấy sẽ không để ý đâu. Dù gì thì em cũng giúp người ta rồi, vả lại còn có lợi cho cả hai bên. Tôi đã hứa với em, hủy hợp đồng với Vương thị, tôi sẽ đền bù cho em hợp đồng khác béo bở hơn. Em nghĩ sao nếu đối tác của chúng ta là Tần thị? Hửm?
Nói rồi anh lấy một xấp hồ sơ còn rất mới đưa lên trước mặt Thiên Tâm. Cô khó tin nhìn dòng chữ đậm nét cùng vết đóng dấu đỏ sẫm trên nền giấy trắng tinh, sắc mặt liền thay đổi, trông vui tươi hơn hẳn, cô kinh ngạc mà thốt lên:
- Hợp đồng!? Với Tần thị!? Oa, Phong Vũ, anh giỏi quá!
Cô chộp lấy bản hợp đồng quý giá, không quên khen anh một tiếng. Đây là lần đầu tiên cả hai tập đoàn lớn nhất thành phố hợp tác với nhau, kỳ thực rất khó để thuyết phục Tần tổng, độ khó tính của ông ấy nhiều khi khiến đối tác phải chật vật, nhưng Phong Vũ lại làm được. Mốc thời gian này là trước khi cô gặp Tử Huyên, như vậy thì việc có người trợ giúp là không có khả năng!
Càng nghĩ càng thấy ông ngoại mình thật sáng suốt, năm đó cho Phong Vũ vào ghế Tổng giám đốc là có dụng ý cả. Xem ra mình đã vớ phải một cục vàng rồi! - Thiên Tâm mừng rỡ nhìn Phong Vũ với vẻ mặt tâm đắc.
Sao tự nhiên thấy anh ấy đáng yêu thế nhỉ? - Cô nghĩ.
Anh vừa nhìn cũng biết rằng cô vui đến mức nào, bèn thừa cơ hội đẩy cô ngã xuống sofa. Nở nụ cười gian tà:
- Tôi giúp em nhiều như vậy, em lấy gì để báo đáp tôi đây? Tiền bạc, địa vị,...tôi đều có cả rồi, để em không hao tâm tổn sức, tôi đành miễn cưỡng nghĩ giúp em vậy! Thiên Tâm, tôi muốn...ưm...
Cô nhanh chóng dùng tay bịt miệng anh lại. Không cho nói mấy câu biến thái nữa. Với vẻ mặt còn giận dỗi, cô nói:
- Còn tính đòi báo đáp? Anh là tổng tài của Tống thị, việc giúp công ty phát triển là nghĩa vụ của anh. Vậy nên với vai trò là chủ tịch, tôi sẽ thưởng cho anh tiền hoa hồng xứng đáng! Rồi nhé! Tránh ra, tôi còn có việc cần làm!
Nghe cô nói thật hợp tình hợp lí. Anh không thể phản bác được, nhưng lại không cam tâm. Tốn công hàng tháng trời để có được hợp đồng này, thế mà chẳng được lợi lộc gì ngoài thù lao cả. Mà anh lại không cần tiền, vậy nên cứ ngang ngược mà áp mặt vào ngực cô. Sống chết đòi phần thưởng như anh mong muốn:
- Không chịu! Tôi không cần thù lao! Tôi chỉ cần em tối nay đến nhà tôi qua đêm thôi!
- Qua đêm? Anh đùa tôi đấy à? Qua đêm đối với anh bao gồm nhiều chuyện xằng bậy chứ gì?
- Không có! Em đừng suy bụng ta ra bụng người! Chỉ cần em cùng tôi và ông nội ăn một bữa cơm, sau đó ngủ lại ở nhà tôi một đêm là được rồi!
Cô hoài nghi:
- Có thật không?
Anh gật đầu chắc nịch:
- Thật!
- Anh hứa đấy! Nếu thất hứa thì đừng trách sao tôi từ mặt anh! À mà... - Nói tới đây, cô lại ngập ngừng không nói nữa.
- Em nói tiếp đi! - Vẫn nằm lì trên người cô, anh mở miệng thúc giục.
- Chuyện là...tại sao lại để Alexander giả dạng thành anh vậy? Đích thân anh ấy hoặc chính anh cũng đủ để khiến cô tiểu tam đó sa vào lưới tình rồi, có cần thiết phải phiền phức như thế không?
Phong Vũ ngẩng đầu lên, im lặng nhìn cô, nét mặt có phần hụt hẫng. Anh cứ nghĩ Thiên Tâm sẽ nói về chuyện của hai người, nhưng không, cô lại nhắc đến Alexander, một người vừa là tình địch vừa có thể xem là người bạn đáng tin cậy của anh. Trong lòng đột nhiên có một luồng cảm xúc tù túng không mấy vui vẻ, anh cũng muốn mở lòng hơn, nhưng không thể chịu được bất kỳ sự quan tâm nào mà Thiên Tâm dành cho người đàn ông khác, và ngược lại. Cái cảm giác ghen tị đôi lúc làm phiền anh ngay cả khi ăn, ngủ, kể cả làm việc. Anh không thể ngăn cản nỗi bực dọc và đề phòng đến thoái hóa làm ảnh hưởng đến sự tập trung của mình. Một lần, hai lần, nhiều lần như thế, anh cuối cùng biết điểm yếu lớn nhất của bản thân chính là gì! Chính là cô gái ngốc nghếch trước mặt anh đây!
- Ân...ha...
Phong Vũ trườn lên lần tìm đôi môi mềm tựa như thuốc phiện, hôn lấy hôn để, hòng xoa dịu cơn giận dỗi. Thiên Tâm thoạt đầu hơi bất ngờ, nhưng sau đó cũng không hề chống cự mà lặng lẽ phối hợp theo. Dù sao hôm qua cô và anh cũng đã vạch rõ mối quan hệ rồi, nói cách khác, có lẽ cả hai đang trong tình trạng yêu đương...
Dù rất tiếc, nhưng tôi phải nói lời chia tay. Tạm biệt hội độc thân... - Cô vừa hưởng thụ nụ hôn nóng bỏng vừa tự bào chữa với lòng mình. Tự hỏi cảm giác hạnh phúc này có phải là do tình yêu mang lại không, nếu thế thì cô phải tìm cách giữ nó bên mình rồi...
Một lúc lâu sau Phong Vũ mới miễn cưỡng buông tha đôi môi cô, bàn tay nâng niu gương mặt xinh đẹp, mỉm cười mê người. Dịu dàng trả lời câu hỏi của cô:
- Tôi không muốn qua lại với người phụ nữ khác, đặc biệt là loại người vì tiền bạc mà chấp nhận làm tiểu tam như cô ả Doãn Doãn gì đó! Thử nghĩ xem nếu tôi tìm đến cô ta, rồi ngỏ lời yêu thương, cho dù là giả đi chăng nữa...em có chắc mình sẽ không khó chịu?
Thiên Tâm: ...
Đúng là...khó chịu...lúc nghe cô ta gọi hai tiếng 'Phong Vũ' ngọt ngào như thế, mình thật chỉ muốn...ra tay với cô ta! - Cô gật gù tán thành, rồi liếc sang một bên chứ không dám nhìn thẳng, đỏ mặt lắp bắp:
- Nói, nói tiếp đi!
Chứng kiến vẻ mặt xấu hổ của cô, anh hài lòng:
- Còn việc yêu cầu Alexander giả dạng thành tôi thì có hai lý do: một là thân phận của tôi chắc chắn hiển hách hơn cái gã chồng cũ của Tần Tử Huyên! Hắn ta suy cho cùng cũng chỉ là con rể của Tần gia, mà Tần gia không thiếu con trai, việc hắn ta kế thừa gia sản là đều không thể nào. Vậy nên về lâu dài thì ả tiểu tam đó rất khó để dựa dẫm vào hắn ta mãi mãi. Nếu Trần Phong Vũ này để ý đến cô ta, em nghĩ xem cô ta sẽ chọn ai đây?
- Tất nhiên là anh rồi! Anh là tổng tài của Tống thị, hơn nữa còn là cháu trai của ông trùm Hắc đạo Trần Lôi. Cô ta đi theo anh thì không cần phải lo sợ chuyện Tử Huyên khai báo tất cả mọi chuyện với người nhà, với cả loại bỏ được cái danh tiểu tam nữa. Hầy, tính ra Tử Huyên giỏi chịu đựng thật đấy! Chuyện lớn như vậy lại không nói với người nhà...Bỏ đi, còn lý do thứ hai?
- Tất nhiên là vì thân phận của Alexander! Anh ta là đại minh tinh, vận khí đang dâng cao, nếu bị phát hiện đi hẹn hò với người khác sẽ rất rắc rối cho sự nghiệp sau này!
Thiên Tâm cuối cùng cũng hiểu ra. Cô nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích, mỉm cười thích thú và vỗ tay khen ngợi:
- Oa, không ngờ anh lại chu đáo như vậy! Còn biết nghĩ cho người khác cơ đấy!
Phong Vũ ngơ ngác nghe cô khen, bất ngờ nhận ra rằng bản thân đã thật sự nghĩ cho Alexander. Thật sự nghĩ cho tiền đồ của tình địch!Anh lúc này ngượng chín mặt, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, bất giác dùng mu bàn tay che miệng lại, quay mặt sang chỗ khác, dù có ra sao vẫn cố chấp không chịu thừa nhận:
- Khụ! Tôi, tôi chỉ là nghĩ cho công ty giải trí Tuyết Dương của em thôi. Anh ta sắp ký hợp đồng với công ty rồi mà...Đúng, chỉ có như vậy thôi!
Thiên Tâm thở dài nhìn anh, bĩu môi: Xùy! Có ma mới tin!
- Còn tiếp -
[Thiên kim của Tần thị - Tần Tử Huyên chính thức ly hôn, chồng cũ 'đào mỏ' bị bắt, lộ bằng chứng ngoại tình, thỏa thuận không lấy bất cứ tài sản nào sau khi ly hôn!]
Phong Vũ ngồi trong phòng làm việc, tiếng gõ bàn phím lạch cạch có lẽ là âm thanh duy nhất trong căn phòng này ngoại trừ giọng nói của biên tập viên phát ra từ tivi thông báo về một tin tức nóng nhất hôm nay. Anh mỉm cười khi nhớ đến cảnh mình và Thiên Tâm cùng nhau sánh đôi vào phòng khách sạn để vạch trần Phong Vũ giả do Alexander cải trang. Cái thu hoạch lớn nhất mà anh nhận được không phải là vẻ mặt suy sụp của ả tình nhân ham danh lợi kia, mà là câu nói của Thiên Tâm, anh chỉ hận lúc đó không thể ghi âm lại, nếu không đã đem làm nhạc chuông điện thoại rồi.
Tên của chồng tôi để cô gọi theo giọng điệu đó sao? - Từ hôm qua tới bây giờ anh vẫn cứ nhai đi nhai lại câu nói đó trong đầu miết, mỗi khi nhớ đến là lòng thấy rạo rực không thôi.
Cạch
Thiên Tâm đẩy cửa phòng, vội vã chạy đến chỗ Phong Vũ, vừa chạy vừa nói:
- Phong Vũ!
Anh lập tức nghĩ ngay đến việc cô định sà vào lòng mình nên thoải mái dang hai tay ra, miệng thì thầm: Đến đây, bé con!
Bốp
- A! Thiên Tâm, sao lại... - Phong Vũ ấm ức ôm đầu, lần này anh lại tưởng tượng hơi quá rồi. Chỉ thầm trách cô bé này chẳng biết lãng mạn là gì cả!
Thiên Tâm khoanh tay trước ngực, không thừa nhận bản thân vô cớ đánh người, còn mở giọng hậm hực:
- Tử Huyên là thiên kim của Tần gia, anh biết mà phải không? Tại sao lại không nói với tôi sớm chứ?
- Ra là vậy! Nhưng có vấn đề gì à?
- Hừ! Tử Huyên vốn là thiên kim tiểu thư của Tần thị, mà Tần thị lại là tập đoàn sánh ngang với Tống thị. Anh không nói sớm, làm tôi còn ngỏ lời chiêu mộ cô ấy về công ty giải trí Tuyết Dương nữa. Thật đúng là mất mặt mà! Anh nghĩ với cuộc sống của một thiên kim hào môn thì có cần đi làm kiếm sống không? Lại đi làm cho công ty đối thủ?
Cô càng nói càng xấu hổ, tức tối nằm dài xuống sofa lăn qua lăn lại, bộ dáng không khác gì một đứa bé bị tịch thu bánh kẹo vậy. Phong Vũ mỉm cười bước tới ngồi cạnh cô, vuốt ve mái tóc mềm mại mà dỗ dành:
- Được rồi, là tôi sai, không biết không có tội, cô ấy sẽ không để ý đâu. Dù gì thì em cũng giúp người ta rồi, vả lại còn có lợi cho cả hai bên. Tôi đã hứa với em, hủy hợp đồng với Vương thị, tôi sẽ đền bù cho em hợp đồng khác béo bở hơn. Em nghĩ sao nếu đối tác của chúng ta là Tần thị? Hửm?
Nói rồi anh lấy một xấp hồ sơ còn rất mới đưa lên trước mặt Thiên Tâm. Cô khó tin nhìn dòng chữ đậm nét cùng vết đóng dấu đỏ sẫm trên nền giấy trắng tinh, sắc mặt liền thay đổi, trông vui tươi hơn hẳn, cô kinh ngạc mà thốt lên:
- Hợp đồng!? Với Tần thị!? Oa, Phong Vũ, anh giỏi quá!
Cô chộp lấy bản hợp đồng quý giá, không quên khen anh một tiếng. Đây là lần đầu tiên cả hai tập đoàn lớn nhất thành phố hợp tác với nhau, kỳ thực rất khó để thuyết phục Tần tổng, độ khó tính của ông ấy nhiều khi khiến đối tác phải chật vật, nhưng Phong Vũ lại làm được. Mốc thời gian này là trước khi cô gặp Tử Huyên, như vậy thì việc có người trợ giúp là không có khả năng!
Càng nghĩ càng thấy ông ngoại mình thật sáng suốt, năm đó cho Phong Vũ vào ghế Tổng giám đốc là có dụng ý cả. Xem ra mình đã vớ phải một cục vàng rồi! - Thiên Tâm mừng rỡ nhìn Phong Vũ với vẻ mặt tâm đắc.
Sao tự nhiên thấy anh ấy đáng yêu thế nhỉ? - Cô nghĩ.
Anh vừa nhìn cũng biết rằng cô vui đến mức nào, bèn thừa cơ hội đẩy cô ngã xuống sofa. Nở nụ cười gian tà:
- Tôi giúp em nhiều như vậy, em lấy gì để báo đáp tôi đây? Tiền bạc, địa vị,...tôi đều có cả rồi, để em không hao tâm tổn sức, tôi đành miễn cưỡng nghĩ giúp em vậy! Thiên Tâm, tôi muốn...ưm...
Cô nhanh chóng dùng tay bịt miệng anh lại. Không cho nói mấy câu biến thái nữa. Với vẻ mặt còn giận dỗi, cô nói:
- Còn tính đòi báo đáp? Anh là tổng tài của Tống thị, việc giúp công ty phát triển là nghĩa vụ của anh. Vậy nên với vai trò là chủ tịch, tôi sẽ thưởng cho anh tiền hoa hồng xứng đáng! Rồi nhé! Tránh ra, tôi còn có việc cần làm!
Nghe cô nói thật hợp tình hợp lí. Anh không thể phản bác được, nhưng lại không cam tâm. Tốn công hàng tháng trời để có được hợp đồng này, thế mà chẳng được lợi lộc gì ngoài thù lao cả. Mà anh lại không cần tiền, vậy nên cứ ngang ngược mà áp mặt vào ngực cô. Sống chết đòi phần thưởng như anh mong muốn:
- Không chịu! Tôi không cần thù lao! Tôi chỉ cần em tối nay đến nhà tôi qua đêm thôi!
- Qua đêm? Anh đùa tôi đấy à? Qua đêm đối với anh bao gồm nhiều chuyện xằng bậy chứ gì?
- Không có! Em đừng suy bụng ta ra bụng người! Chỉ cần em cùng tôi và ông nội ăn một bữa cơm, sau đó ngủ lại ở nhà tôi một đêm là được rồi!
Cô hoài nghi:
- Có thật không?
Anh gật đầu chắc nịch:
- Thật!
- Anh hứa đấy! Nếu thất hứa thì đừng trách sao tôi từ mặt anh! À mà... - Nói tới đây, cô lại ngập ngừng không nói nữa.
- Em nói tiếp đi! - Vẫn nằm lì trên người cô, anh mở miệng thúc giục.
- Chuyện là...tại sao lại để Alexander giả dạng thành anh vậy? Đích thân anh ấy hoặc chính anh cũng đủ để khiến cô tiểu tam đó sa vào lưới tình rồi, có cần thiết phải phiền phức như thế không?
Phong Vũ ngẩng đầu lên, im lặng nhìn cô, nét mặt có phần hụt hẫng. Anh cứ nghĩ Thiên Tâm sẽ nói về chuyện của hai người, nhưng không, cô lại nhắc đến Alexander, một người vừa là tình địch vừa có thể xem là người bạn đáng tin cậy của anh. Trong lòng đột nhiên có một luồng cảm xúc tù túng không mấy vui vẻ, anh cũng muốn mở lòng hơn, nhưng không thể chịu được bất kỳ sự quan tâm nào mà Thiên Tâm dành cho người đàn ông khác, và ngược lại. Cái cảm giác ghen tị đôi lúc làm phiền anh ngay cả khi ăn, ngủ, kể cả làm việc. Anh không thể ngăn cản nỗi bực dọc và đề phòng đến thoái hóa làm ảnh hưởng đến sự tập trung của mình. Một lần, hai lần, nhiều lần như thế, anh cuối cùng biết điểm yếu lớn nhất của bản thân chính là gì! Chính là cô gái ngốc nghếch trước mặt anh đây!
- Ân...ha...
Phong Vũ trườn lên lần tìm đôi môi mềm tựa như thuốc phiện, hôn lấy hôn để, hòng xoa dịu cơn giận dỗi. Thiên Tâm thoạt đầu hơi bất ngờ, nhưng sau đó cũng không hề chống cự mà lặng lẽ phối hợp theo. Dù sao hôm qua cô và anh cũng đã vạch rõ mối quan hệ rồi, nói cách khác, có lẽ cả hai đang trong tình trạng yêu đương...
Dù rất tiếc, nhưng tôi phải nói lời chia tay. Tạm biệt hội độc thân... - Cô vừa hưởng thụ nụ hôn nóng bỏng vừa tự bào chữa với lòng mình. Tự hỏi cảm giác hạnh phúc này có phải là do tình yêu mang lại không, nếu thế thì cô phải tìm cách giữ nó bên mình rồi...
Một lúc lâu sau Phong Vũ mới miễn cưỡng buông tha đôi môi cô, bàn tay nâng niu gương mặt xinh đẹp, mỉm cười mê người. Dịu dàng trả lời câu hỏi của cô:
- Tôi không muốn qua lại với người phụ nữ khác, đặc biệt là loại người vì tiền bạc mà chấp nhận làm tiểu tam như cô ả Doãn Doãn gì đó! Thử nghĩ xem nếu tôi tìm đến cô ta, rồi ngỏ lời yêu thương, cho dù là giả đi chăng nữa...em có chắc mình sẽ không khó chịu?
Thiên Tâm: ...
Đúng là...khó chịu...lúc nghe cô ta gọi hai tiếng 'Phong Vũ' ngọt ngào như thế, mình thật chỉ muốn...ra tay với cô ta! - Cô gật gù tán thành, rồi liếc sang một bên chứ không dám nhìn thẳng, đỏ mặt lắp bắp:
- Nói, nói tiếp đi!
Chứng kiến vẻ mặt xấu hổ của cô, anh hài lòng:
- Còn việc yêu cầu Alexander giả dạng thành tôi thì có hai lý do: một là thân phận của tôi chắc chắn hiển hách hơn cái gã chồng cũ của Tần Tử Huyên! Hắn ta suy cho cùng cũng chỉ là con rể của Tần gia, mà Tần gia không thiếu con trai, việc hắn ta kế thừa gia sản là đều không thể nào. Vậy nên về lâu dài thì ả tiểu tam đó rất khó để dựa dẫm vào hắn ta mãi mãi. Nếu Trần Phong Vũ này để ý đến cô ta, em nghĩ xem cô ta sẽ chọn ai đây?
- Tất nhiên là anh rồi! Anh là tổng tài của Tống thị, hơn nữa còn là cháu trai của ông trùm Hắc đạo Trần Lôi. Cô ta đi theo anh thì không cần phải lo sợ chuyện Tử Huyên khai báo tất cả mọi chuyện với người nhà, với cả loại bỏ được cái danh tiểu tam nữa. Hầy, tính ra Tử Huyên giỏi chịu đựng thật đấy! Chuyện lớn như vậy lại không nói với người nhà...Bỏ đi, còn lý do thứ hai?
- Tất nhiên là vì thân phận của Alexander! Anh ta là đại minh tinh, vận khí đang dâng cao, nếu bị phát hiện đi hẹn hò với người khác sẽ rất rắc rối cho sự nghiệp sau này!
Thiên Tâm cuối cùng cũng hiểu ra. Cô nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích, mỉm cười thích thú và vỗ tay khen ngợi:
- Oa, không ngờ anh lại chu đáo như vậy! Còn biết nghĩ cho người khác cơ đấy!
Phong Vũ ngơ ngác nghe cô khen, bất ngờ nhận ra rằng bản thân đã thật sự nghĩ cho Alexander. Thật sự nghĩ cho tiền đồ của tình địch!Anh lúc này ngượng chín mặt, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, bất giác dùng mu bàn tay che miệng lại, quay mặt sang chỗ khác, dù có ra sao vẫn cố chấp không chịu thừa nhận:
- Khụ! Tôi, tôi chỉ là nghĩ cho công ty giải trí Tuyết Dương của em thôi. Anh ta sắp ký hợp đồng với công ty rồi mà...Đúng, chỉ có như vậy thôi!
Thiên Tâm thở dài nhìn anh, bĩu môi: Xùy! Có ma mới tin!
- Còn tiếp -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.