Bắt Em Về Nhà! Chạy Đâu Cho Thoát!
Chương 1: Trừng Phạt
P.T.N.T
03/08/2019
Bộp!
- Này! Trần Phong Vũ! Anh đang làm cái gì vậy? Sao không nói không rằng lại đánh vào mông tôi? - Cô nằm sấp trên đùi anh, bất ngờ bị bàn tay hư hỏng đánh vào mông một cái thật mạnh không chút nương tay. Sự khó hiểu xen lẫn ngượng ngùng khiến cô phẫn uất mà hét lên.
Mặt anh không đổi sắc, vẫn tiếp tục vỗ vào mông cô một cái nữa. Làm phần thịt căng tròn đầy đặn rung lên rõ rệt.
Bộp!
- Còn hỏi tôi tại sao? Em đúng thật vô lương tâm! Tôi hao tâm tổn sức ngày đêm miệt mài tạo Tường thành chắn tiểu tam, em lại ở sau lưng tôi trêu hoa ghẹo nguyệt. May là lần này em đến kịp, nếu không thì tấm thân này của tôi bị cô ta ăn sạch hết rồi!
Bộp
A!
Bộp!
Càng nói càng tức giận, anh dùng lực mạnh hơn, động tác cũng nhanh hơn mấy phần. Nói bằng giọng oán trách và vô cùng tủi thân:
- Em muốn để tôi không còn trong sạch nữa để có cớ mà bỏ tôi chứ gì?
Bộp
- Cái đồ bất lương này! Đừng có vọng tưởng nữa! Em chạy không thoát đâu!
Bộp
- Hôm nay không trừng trị em thì tôi không mang họ Trần! Thật tức chết mà!
Bộp
Bộp
Cô thật muốn ngăn tay anh lại, ngặt nỗi hai tay hai chân đều bị anh trói lại rồi. Chỉ có thể bất lực cầu xin:
- Hu, Phong Vũ, tôi biết lỗi rồi mà...lần sau không dám nữa đâu, đừng đánh nữa mà! Đau...
Anh nhếch môi, tay vẫn liên tục đánh vào mông cô:
- Đau? Em còn biết đau? Xém chút nữa là tôi bị cô ta cướp mất nụ hôn đầu lẫn sự trong sạch rồi, em nghĩ tôi không đau sao?
- Nhưng anh cũng đâu có xảy ra chuyện gì?
Anh nghe cô nói thì đầu như thể bóc khói, máu sôi sùng sục, trán nổi gân xanh, bàn tay thô ráp giơ lên cao hơn rồi bất ngờ giáng xuống thật mạnh bạo, làm vang lên một tiếng Bốp! vô cùng đã tai. Anh kích động quát:
- Vậy đến khi tôi xảy ra chuyện em mới chịu nhận lỗi sao? Thứ yêu nghiệt này! Tôi chống mắt xem qua bao nhiêu ngày em mới có thể ngồi được!
Anh vừa dứt lời, căn phòng rộng rãi chỉ còn lại tiếng vỗ bộp bộp, cùng tiếng kêu la thảm thương của Thiên Tâm. Bên ngoài, hai vệ sĩ đứng canh gác cũng phải vờ như không nghe thấy gì. Tổng giám đốc trừng trị Chủ tịch - Chuyện này từ trước tới nay chưa từng xảy ra! Nếu lan truyền ra ngoài thì chén cơm của họ khó mà giữa được nữa!
Hai tiếng sau...
Thiên Tâm mệt mỏi nằm sấp trên sofa, không ngừng rên la. Khiến Phong Vũ không thể nào tập trung làm việc được. Nhẫn nhịn được một lúc, anh hết cách đến bên cạnh cô. Cô lúc này trưng ra bộ mặt đáng thương vô tội, đôi mắt đen láy chớp chớp, môi hồng mím chặt lại như thể bị vu oan...
- Sao? Không phục? - Phong Vũ cúi người nhìn cô, khoé môi khẽ cong lên, lộ ra nụ cười mê hoặc, xán lạn ngời ngời, nhưng trong mắt cô hiện tại thì quả thật rất đáng ghét!
Cô thu lại vẻ mặt vừa nãy, lạnh lùng lườm anh:
- Họ Trần kia, anh xem mông tôi sưng luôn rồi kìa, có tin tôi trừ lương anh không?
Anh nghe thế bật cười, thầm nghĩ: Bé con này! Giận rồi cái gì cũng nói được, sau này cưới về chắc mình phải bỏ công dạy dỗ lại rồi!. Nghĩ rồi anh kéo ghế ngồi cạnh cô, bình thản nhún vai:
- Em muốn trừ bao nhiêu cũng được, trừ hết luôn cũng được! Dù sao tôi đến công ty làm việc cũng không phải vì chút đồng lương ít ỏi đó.
- Hứ! Vậy anh đi làm để làm gì?
Phong Vũ, một tay chống cằm, một tay nâng niu lọn tóc thơm mềm của Thiên Tâm, anh cất giọng dịu dàng:
- Tất nhiên là tìm một chỗ ngồi thuận lợi, tiện cho tôi bắt gian!
- Bắt gian? - Cô nhất thời không hiểu ý của anh.
Anh thở dài, tỏ vẻ không hài lòng búng nhẹ vào trán cô: Tôi vẫn không hiểu nổi, với IQ hai số của em sao có thể điều hành một tập đoàn lớn như Tống thị được nhỉ?
- Hai số cái đầu anh! Cái tên...
Thiên Tâm hừng hực lửa giận, tức tối quay đầu ra chỗ khác. Hai chữ 'hỗn đản' đã lên đến cửa miệng nhưng cũng phải cố gắng nuốt ngược vào trong. Cô thầm than: Không được! Phải nhẫn nhịn. Nếu chẳng may chọc giận anh ta, lỡ như anh ta nghỉ việc thì ông ngoại chắc chắn sẽ không tha cho mình! Được! Vì nghiệp lớn, bà đây chấp nhận chịu thiệt! Nhịn...
- Còn tiếp -
- Này! Trần Phong Vũ! Anh đang làm cái gì vậy? Sao không nói không rằng lại đánh vào mông tôi? - Cô nằm sấp trên đùi anh, bất ngờ bị bàn tay hư hỏng đánh vào mông một cái thật mạnh không chút nương tay. Sự khó hiểu xen lẫn ngượng ngùng khiến cô phẫn uất mà hét lên.
Mặt anh không đổi sắc, vẫn tiếp tục vỗ vào mông cô một cái nữa. Làm phần thịt căng tròn đầy đặn rung lên rõ rệt.
Bộp!
- Còn hỏi tôi tại sao? Em đúng thật vô lương tâm! Tôi hao tâm tổn sức ngày đêm miệt mài tạo Tường thành chắn tiểu tam, em lại ở sau lưng tôi trêu hoa ghẹo nguyệt. May là lần này em đến kịp, nếu không thì tấm thân này của tôi bị cô ta ăn sạch hết rồi!
Bộp
A!
Bộp!
Càng nói càng tức giận, anh dùng lực mạnh hơn, động tác cũng nhanh hơn mấy phần. Nói bằng giọng oán trách và vô cùng tủi thân:
- Em muốn để tôi không còn trong sạch nữa để có cớ mà bỏ tôi chứ gì?
Bộp
- Cái đồ bất lương này! Đừng có vọng tưởng nữa! Em chạy không thoát đâu!
Bộp
- Hôm nay không trừng trị em thì tôi không mang họ Trần! Thật tức chết mà!
Bộp
Bộp
Cô thật muốn ngăn tay anh lại, ngặt nỗi hai tay hai chân đều bị anh trói lại rồi. Chỉ có thể bất lực cầu xin:
- Hu, Phong Vũ, tôi biết lỗi rồi mà...lần sau không dám nữa đâu, đừng đánh nữa mà! Đau...
Anh nhếch môi, tay vẫn liên tục đánh vào mông cô:
- Đau? Em còn biết đau? Xém chút nữa là tôi bị cô ta cướp mất nụ hôn đầu lẫn sự trong sạch rồi, em nghĩ tôi không đau sao?
- Nhưng anh cũng đâu có xảy ra chuyện gì?
Anh nghe cô nói thì đầu như thể bóc khói, máu sôi sùng sục, trán nổi gân xanh, bàn tay thô ráp giơ lên cao hơn rồi bất ngờ giáng xuống thật mạnh bạo, làm vang lên một tiếng Bốp! vô cùng đã tai. Anh kích động quát:
- Vậy đến khi tôi xảy ra chuyện em mới chịu nhận lỗi sao? Thứ yêu nghiệt này! Tôi chống mắt xem qua bao nhiêu ngày em mới có thể ngồi được!
Anh vừa dứt lời, căn phòng rộng rãi chỉ còn lại tiếng vỗ bộp bộp, cùng tiếng kêu la thảm thương của Thiên Tâm. Bên ngoài, hai vệ sĩ đứng canh gác cũng phải vờ như không nghe thấy gì. Tổng giám đốc trừng trị Chủ tịch - Chuyện này từ trước tới nay chưa từng xảy ra! Nếu lan truyền ra ngoài thì chén cơm của họ khó mà giữa được nữa!
Hai tiếng sau...
Thiên Tâm mệt mỏi nằm sấp trên sofa, không ngừng rên la. Khiến Phong Vũ không thể nào tập trung làm việc được. Nhẫn nhịn được một lúc, anh hết cách đến bên cạnh cô. Cô lúc này trưng ra bộ mặt đáng thương vô tội, đôi mắt đen láy chớp chớp, môi hồng mím chặt lại như thể bị vu oan...
- Sao? Không phục? - Phong Vũ cúi người nhìn cô, khoé môi khẽ cong lên, lộ ra nụ cười mê hoặc, xán lạn ngời ngời, nhưng trong mắt cô hiện tại thì quả thật rất đáng ghét!
Cô thu lại vẻ mặt vừa nãy, lạnh lùng lườm anh:
- Họ Trần kia, anh xem mông tôi sưng luôn rồi kìa, có tin tôi trừ lương anh không?
Anh nghe thế bật cười, thầm nghĩ: Bé con này! Giận rồi cái gì cũng nói được, sau này cưới về chắc mình phải bỏ công dạy dỗ lại rồi!. Nghĩ rồi anh kéo ghế ngồi cạnh cô, bình thản nhún vai:
- Em muốn trừ bao nhiêu cũng được, trừ hết luôn cũng được! Dù sao tôi đến công ty làm việc cũng không phải vì chút đồng lương ít ỏi đó.
- Hứ! Vậy anh đi làm để làm gì?
Phong Vũ, một tay chống cằm, một tay nâng niu lọn tóc thơm mềm của Thiên Tâm, anh cất giọng dịu dàng:
- Tất nhiên là tìm một chỗ ngồi thuận lợi, tiện cho tôi bắt gian!
- Bắt gian? - Cô nhất thời không hiểu ý của anh.
Anh thở dài, tỏ vẻ không hài lòng búng nhẹ vào trán cô: Tôi vẫn không hiểu nổi, với IQ hai số của em sao có thể điều hành một tập đoàn lớn như Tống thị được nhỉ?
- Hai số cái đầu anh! Cái tên...
Thiên Tâm hừng hực lửa giận, tức tối quay đầu ra chỗ khác. Hai chữ 'hỗn đản' đã lên đến cửa miệng nhưng cũng phải cố gắng nuốt ngược vào trong. Cô thầm than: Không được! Phải nhẫn nhịn. Nếu chẳng may chọc giận anh ta, lỡ như anh ta nghỉ việc thì ông ngoại chắc chắn sẽ không tha cho mình! Được! Vì nghiệp lớn, bà đây chấp nhận chịu thiệt! Nhịn...
- Còn tiếp -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.