Bắt Em Về Nhà! Chạy Đâu Cho Thoát!
Chương 2: Bắt Gian (1)
P.T.N.T
03/08/2019
Phong Vũ nhìn dáng vẻ đáng yêu của Thiên Tâm, không nhịn được thơm lên tóc cô, bàn tay vừa càn rỡ sờ đâu đó vừa tự mình bào chữa: Có lẽ tôi hơi nặng tay, để tôi xoa giúp em. Lát nữa sẽ hết đau thôi!
Bàn tay anh giống như có điện, chạy thẳng vào người cô một luồng điện tê dại. Hai tay hai chân đều bị trói chặt, hoàn toàn không có khả năng phản kháng, cô đỏ mặt ra lệnh: Cái tên biến thái này! Bỏ tay ra mau!
Anh vờ như không nghe thấy, bàn tay vẫn không ngừng vuốt ve vùng thịt mềm mại chỉ cách một lớp vải lụa mỏng. Mỉm cười nói tiếp: Hay là để tôi thoa thuốc cho em ha? Bảo đảm hiệu quả!
Cô tức muốn điên lên, nhưng trong lòng vẫn luôn niệm một câu thần chú Nhịn nhịn nhịn, chỉ thầm oán: Ông ngoại ơi, cái tên này là do ông phái đến trừng phạt con sao?
Thấy cô không trả lời, anh càng được đà lấn tới. Tay luồng qua phía sau ghế bật lấy một cái nút nhỏ...
Cạnh!
Lưng ghế bất ngờ hạ xuống thành một chiếc giường trước sự ngỡ ngàng của Thiên Tâm. Phần nào đoán được ý định của Phong Vũ, cô toàn thân run rẩy, giọng lắp bắp:
- Giường...giường sofa...!?
Phong Vũ đẩy cô sang một bên, rồi thong dong leo lên nằm, một tay ôm chặt lấy vòng eo thon thả, tay còn lại cởi trói cho cô. Vừa được giải thoát, cô nhanh chóng thụt cùi chỏ vào bụng anh, lớn tiếng quát:
- Cái tên trời đánh này! Đây là phòng làm việc của tôi đó, khi không lại thay giường sofa làm gì?
Anh nhắm mắt, nói như đúng rồi:
- Để dễ hành sự.
Cô: ...
Hít một hơi khí lạnh, cô cố gắng hạ giọng xuống dịu dàng nhất có thể:
- Sao không hỏi ý kiến của tôi?
- Phí lời! Hỏi rồi em đồng ý chắc?
Cô không biết phải nói gì, đầu đầy vạch đen với nụ cười méo xệch, miệng lẩm bẩm: Lời nói của anh ta thật muốn gợi đòn mà!
Anh nhìn cô bất lực thì lén cười, kéo sát cô vào người. Bất chấp ánh mắt như viên đạn của cô lườm mình, vẫn vô tư vuốt ve cơ thể cô. Mơn trớn từ eo xuống phần mông căng tròn mà xoa xoa...
Huỵch!
Hự!
- Em làm cái gì vậy? Sao lại đánh tôi?
Khuôn mặt đẹp đẽ tỏ ra vô tội, ngơ ngác nhìn như thể cô mới là người có lỗi. Sao tên này khó ưa thế thỉ? - Cô chợt nghĩ.
- Còn hỏi tôi tại sao? Anh còn sờ soạng lung tung nữa thì không yên với tôi đâu! Này, anh vẫn còn chưa cởi trói chân cho tôi!
Thiên Tâm vừa dứt lời, Phong Vũ liền lật người đè cô xuống giường, mỉm cười đắc ý:
- Nếu tôi cởi trói cho em thì biết đâu chân em làm loạn. Một lần lên gối phá nát hương quả nhà tôi thì sao? Tôi cũng là vì muốn tốt cho em, nếu nó hư rồi thì sau này lấy gì em hưởng dụng?
Cô: ... - Đúng là anh ta không nói được lời nào đứng đắn.
Cộc cộc...
- Vào đi! - Cô nói.
Tiếng gõ cửa chẳng khác nào thứ âm thanh tuyệt vời nhất mà cô từng nghe. Nhất là bây giờ. Và người đẩy cửa phòng cô chẳng khác nào thiên sứ!
- Chủ tịch, Vương tổng muốn mời cô...
Nam thư ký cao ráo, khuôn mặt anh tuấn trắng trẻo, đeo kính cận gọng nhỏ, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Đang nói nhưng nhìn thấy cảnh Thiên Tâm nằm dưới thân Tổng giám đốc Trần thì cũng im bặt...không nói nên lời...
Thiên Tâm lúc này làm gì quan tâm đến việc xấu hổ, chỉ thầm tạ ơn trời để cô được giải thoát khỏi Phong Vũ. Cô vui mừng còn không kịp. Giơ ngón cái lên trước mặt nam thư ký, nháy mắt một cái. Ý muốn thưởng cho anh.
Ha ha, không hổ danh là tiểu thư ký mình tuyển chọn. Đến đúng lúc lắm!
Phong Vũ liếc nhìn nam thư ký từ trên xuống dưới, mày cau lại rồi phũ phàng phán:
- Cái tên ẻo lả mặt búng ra sữa này là thư ký của em sao?
Thừa lúc anh phân tâm, cô liền đẩy anh ra. Mặc kệ chân bị trói vẫn nhanh chóng phóng xuống, nam thư ký của cô kịp thời đến đỡ, cẩn thận cởi trói cho cô. Lời mà Phong Vũ vừa nói có ý sỉ nhục anh cũng không để vào tai...
Thiên Tâm đắc ý khoác vai anh, vênh mặt nói:
- Tiểu Bào, có phải Vương tổng mời chị đi ăn tối có phải không?
- Đúng vậy! Vương tổng đã đặt bàn riêng trên sân thượng của toà nhà cao nhất thành phố rồi ạ! Nghe nói Vương tổng cũng bao trọn toà nhà đó rồi.
Thiên Tâm ôm mặt xuýt xoa:
- Ôi, anh ấy lãng mạn thật đấy! Vậy thì tối nay chị nhất định sẽ đến. Chắc cũng nên tặng anh ấy một món quà nhỉ? Tiểu Bào, em nghĩ xem chị nên tặng gì?
- Caravat, giày, áo vest thì Vương tổng đâu có thiếu. Hay là đích thân Chủ tịch tự tay làm bánh tặng ngài ấy đi!
- Được nha! Tiểu Bào thật thông minh!
Phong Vũ lặng lẽ đứng ở một góc, tay nắm chặt thành nắm đấm. Toàn thân như bị gai đâm. Anh cố giấu sự tức giận trong lòng. Nhưng vẫn còn vẻ hậm hực:
- Chủ tịch, không làm phiền!
Rầm!
Nói rồi anh bước nhanh ra khỏi phòng, đóng cửa một cách thật mạnh bạo. Sắc mặt cực kỳ khó coi, khiến các nhân viên và hai tên vệ sĩ đều phải khiếp sợ. Trần tổng tức giận rồi!
Thiên Tâm chẳng qua chỉ muốn chọc tức anh, vị Vương tổng kia tháng trước đã bị cô từ chối rồi. Không biết tối nay mời cô ăn cơm là có mục đích gì đây...
- Còn tiếp -
Bàn tay anh giống như có điện, chạy thẳng vào người cô một luồng điện tê dại. Hai tay hai chân đều bị trói chặt, hoàn toàn không có khả năng phản kháng, cô đỏ mặt ra lệnh: Cái tên biến thái này! Bỏ tay ra mau!
Anh vờ như không nghe thấy, bàn tay vẫn không ngừng vuốt ve vùng thịt mềm mại chỉ cách một lớp vải lụa mỏng. Mỉm cười nói tiếp: Hay là để tôi thoa thuốc cho em ha? Bảo đảm hiệu quả!
Cô tức muốn điên lên, nhưng trong lòng vẫn luôn niệm một câu thần chú Nhịn nhịn nhịn, chỉ thầm oán: Ông ngoại ơi, cái tên này là do ông phái đến trừng phạt con sao?
Thấy cô không trả lời, anh càng được đà lấn tới. Tay luồng qua phía sau ghế bật lấy một cái nút nhỏ...
Cạnh!
Lưng ghế bất ngờ hạ xuống thành một chiếc giường trước sự ngỡ ngàng của Thiên Tâm. Phần nào đoán được ý định của Phong Vũ, cô toàn thân run rẩy, giọng lắp bắp:
- Giường...giường sofa...!?
Phong Vũ đẩy cô sang một bên, rồi thong dong leo lên nằm, một tay ôm chặt lấy vòng eo thon thả, tay còn lại cởi trói cho cô. Vừa được giải thoát, cô nhanh chóng thụt cùi chỏ vào bụng anh, lớn tiếng quát:
- Cái tên trời đánh này! Đây là phòng làm việc của tôi đó, khi không lại thay giường sofa làm gì?
Anh nhắm mắt, nói như đúng rồi:
- Để dễ hành sự.
Cô: ...
Hít một hơi khí lạnh, cô cố gắng hạ giọng xuống dịu dàng nhất có thể:
- Sao không hỏi ý kiến của tôi?
- Phí lời! Hỏi rồi em đồng ý chắc?
Cô không biết phải nói gì, đầu đầy vạch đen với nụ cười méo xệch, miệng lẩm bẩm: Lời nói của anh ta thật muốn gợi đòn mà!
Anh nhìn cô bất lực thì lén cười, kéo sát cô vào người. Bất chấp ánh mắt như viên đạn của cô lườm mình, vẫn vô tư vuốt ve cơ thể cô. Mơn trớn từ eo xuống phần mông căng tròn mà xoa xoa...
Huỵch!
Hự!
- Em làm cái gì vậy? Sao lại đánh tôi?
Khuôn mặt đẹp đẽ tỏ ra vô tội, ngơ ngác nhìn như thể cô mới là người có lỗi. Sao tên này khó ưa thế thỉ? - Cô chợt nghĩ.
- Còn hỏi tôi tại sao? Anh còn sờ soạng lung tung nữa thì không yên với tôi đâu! Này, anh vẫn còn chưa cởi trói chân cho tôi!
Thiên Tâm vừa dứt lời, Phong Vũ liền lật người đè cô xuống giường, mỉm cười đắc ý:
- Nếu tôi cởi trói cho em thì biết đâu chân em làm loạn. Một lần lên gối phá nát hương quả nhà tôi thì sao? Tôi cũng là vì muốn tốt cho em, nếu nó hư rồi thì sau này lấy gì em hưởng dụng?
Cô: ... - Đúng là anh ta không nói được lời nào đứng đắn.
Cộc cộc...
- Vào đi! - Cô nói.
Tiếng gõ cửa chẳng khác nào thứ âm thanh tuyệt vời nhất mà cô từng nghe. Nhất là bây giờ. Và người đẩy cửa phòng cô chẳng khác nào thiên sứ!
- Chủ tịch, Vương tổng muốn mời cô...
Nam thư ký cao ráo, khuôn mặt anh tuấn trắng trẻo, đeo kính cận gọng nhỏ, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Đang nói nhưng nhìn thấy cảnh Thiên Tâm nằm dưới thân Tổng giám đốc Trần thì cũng im bặt...không nói nên lời...
Thiên Tâm lúc này làm gì quan tâm đến việc xấu hổ, chỉ thầm tạ ơn trời để cô được giải thoát khỏi Phong Vũ. Cô vui mừng còn không kịp. Giơ ngón cái lên trước mặt nam thư ký, nháy mắt một cái. Ý muốn thưởng cho anh.
Ha ha, không hổ danh là tiểu thư ký mình tuyển chọn. Đến đúng lúc lắm!
Phong Vũ liếc nhìn nam thư ký từ trên xuống dưới, mày cau lại rồi phũ phàng phán:
- Cái tên ẻo lả mặt búng ra sữa này là thư ký của em sao?
Thừa lúc anh phân tâm, cô liền đẩy anh ra. Mặc kệ chân bị trói vẫn nhanh chóng phóng xuống, nam thư ký của cô kịp thời đến đỡ, cẩn thận cởi trói cho cô. Lời mà Phong Vũ vừa nói có ý sỉ nhục anh cũng không để vào tai...
Thiên Tâm đắc ý khoác vai anh, vênh mặt nói:
- Tiểu Bào, có phải Vương tổng mời chị đi ăn tối có phải không?
- Đúng vậy! Vương tổng đã đặt bàn riêng trên sân thượng của toà nhà cao nhất thành phố rồi ạ! Nghe nói Vương tổng cũng bao trọn toà nhà đó rồi.
Thiên Tâm ôm mặt xuýt xoa:
- Ôi, anh ấy lãng mạn thật đấy! Vậy thì tối nay chị nhất định sẽ đến. Chắc cũng nên tặng anh ấy một món quà nhỉ? Tiểu Bào, em nghĩ xem chị nên tặng gì?
- Caravat, giày, áo vest thì Vương tổng đâu có thiếu. Hay là đích thân Chủ tịch tự tay làm bánh tặng ngài ấy đi!
- Được nha! Tiểu Bào thật thông minh!
Phong Vũ lặng lẽ đứng ở một góc, tay nắm chặt thành nắm đấm. Toàn thân như bị gai đâm. Anh cố giấu sự tức giận trong lòng. Nhưng vẫn còn vẻ hậm hực:
- Chủ tịch, không làm phiền!
Rầm!
Nói rồi anh bước nhanh ra khỏi phòng, đóng cửa một cách thật mạnh bạo. Sắc mặt cực kỳ khó coi, khiến các nhân viên và hai tên vệ sĩ đều phải khiếp sợ. Trần tổng tức giận rồi!
Thiên Tâm chẳng qua chỉ muốn chọc tức anh, vị Vương tổng kia tháng trước đã bị cô từ chối rồi. Không biết tối nay mời cô ăn cơm là có mục đích gì đây...
- Còn tiếp -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.