Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư
Chương 1320: Đánh Roi Dạy Dỗ
Dạ Chi Đồng
02/09/2023
Nó nghịch ngợm, nó quậy phá, nó kiêu ngạo, nàng đều có thể bao dung nó, bởi vì nó có quan hệ huyết thống với nàng. Nàng yêu thương nó vô hạn, nhưng hôm nay nó lại làm bậy, lấy mạng mấy vạn người tới chơi ư?
Nhỏ như thế đã có đức hạnh này, nếu lớn thêm tí nữa, có phải nó muốn diệt cả địa cầu này hay không?
“A……” Kim Đản Đản bị roi gần như đánh bay ra ngoài, kêu lên thảm thiết.
Nhưng mà chiếc roi ngưng tụ ra trong hư không kia, lại lần nữa đánh vào mông nó.
“Bốp!” Thật lớn một tiếng gần như tất cả mọi người đều nghe được rành mạch.
“A……” Tiếng hét thảm thật lớn, thân thể Kim Đản Đản lại lăn về bên kia.
Lúc này, rốt cuộc Tiểu Bạch phản ứng lại gần như phi thân theo bản năng, vội bay đến roi đánh tới Kim Đản Đản: “Tiểu thư đừng đánh nữa, thiếu gia biết sai rồi.”
Phong Hề còn muốn đánh roi, tạm dừng xuống, lạnh lùng nhìn Kim Đản Đản đau đến mức nhe răng.
“Sai rồi ư? Ta xem hắn một chút cũng không biết cái gì gọi là sai. Tiểu Bạch, tránh ra. “
Lần này, ai cũng có thể cảm giác được Phong Hề thật sự nổi giận.
Kim Đản Đản cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Phong Hề tức giận như vậy với mình.
Kim Đản Đản vốn đang nhe răng tức khắc run lên, hai mắt thoáng chốc hơi phiếm đỏ, lần này không phải giả đáng thương mà là thật sự hơi sợ.
“Tỷ tỷ, đệ sai rồi……”
Nó thật sự chỉ muốn chơi mà thôi.
Phong Hề lại sầm mặt, lần này nếu không dạy nó cái gì kêu đúng sai cho tốt, chỉ sợ về sau nó sẽ thật sự biến thành ác bá tội ác tày trời, kiêu ngạo.
Việc này sau này làm sao để nàng công đạo với cha mẹ được đây?
“Đừng núp sau Tiểu Bạch, đứng ra cho ta.”
Trước giọng nói thịnh nộ của Phong Hề, Kim Đản Đản nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn ngoan ngoãn để Tiểu Bạch tránh ra.
“Bốp!” Một roi lại lần nữa đánh xuống.
Lực to lớn, không lưu tình chút nào.
Kim Đản Đản cắn răng, mạnh mẽ nhịn xuống tiếng kêu, nhưng nước mắt lại rơi xuống ào ào, làm người xem đau lòng.
“Tiểu thư, thiếu gia đã da tróc thịt bong da, nếu không……”
Phong Hề liếc mắt: “Bất kỳ kẻ nào cũng đừng cầu tình. Hôm nay ai dám ngăn cản, ta sẽ cùng trừng phạt.”
Phong Hề nói lời này làm Kim Đản Đản sợ hãi, nó hiểu nàng tuyệt đối nghiêm túc.
Tức giận giảm xuống, roi lại lại lần nữa đánh xuống.
Tiểu Bạch và Tử Hạ Hồng tức khắc cũng không dám ra tiếng, không khỏi đồng thời nhìn về phía Kim Ca Diệp cạnh Phong Hề.
Một roi!
Hai roi!
Ba roi!
Khi roi thứ tư đánh xuống, Kim Đản Đản nhịn không được, rốt cuộc lên tiếng la to, khóc rống lên.
"Hu hu…… Tỷ tỷ, đệ thật sự biết sai rồi……”
Tiếng khóc to lớn gần như kinh thiên động địa.
Những người dưới quảng trường, sau khi được nguyên tố thủy chữa khỏi cũng chưa có gì trở ngại, nhưng trong lòng có giận.
Nhưng hôm nay nhìn đến Kim Đản Đản trong không trung bị từng roi đánh xuống, lại bắt đầu không đành lòng.
“Phong Hề tiểu thư, thật ra chúng ta không có sao……”
“Đúng vậy, tạm tha tiểu thiếu gia đi……”
“……”
Mấy vạn dân chúng phía dưới không nỡ đều mở miệng cầu tình.
Lúc này, Kim Ca Diệp đứng cạnh Phong Hề cũng duỗi tay bắt lấy tay Phong Hề, ngăn cản nàng: “Đủ rồi, mục đích đã đạt được, có thể dừng lại được rồi.”
Thật ra Phong Hề cũng không phải thật sự muốn hạ tử thủ, lực nhìn như to lớn, nhưng nàng lại đều khống chế được.
Kim Ca Diệp ngăn cản cùng mấy vạn người cầu tình phía dưới, Phong Hề mới ngừng lại.
Nhưng con ngươi lại vẫn rất nghiêm túc nhìn về phía Kim Đản Đản: “Nếu biết sai rồi thì xin lỗi mọi người đi!”
Nhỏ như thế đã có đức hạnh này, nếu lớn thêm tí nữa, có phải nó muốn diệt cả địa cầu này hay không?
“A……” Kim Đản Đản bị roi gần như đánh bay ra ngoài, kêu lên thảm thiết.
Nhưng mà chiếc roi ngưng tụ ra trong hư không kia, lại lần nữa đánh vào mông nó.
“Bốp!” Thật lớn một tiếng gần như tất cả mọi người đều nghe được rành mạch.
“A……” Tiếng hét thảm thật lớn, thân thể Kim Đản Đản lại lăn về bên kia.
Lúc này, rốt cuộc Tiểu Bạch phản ứng lại gần như phi thân theo bản năng, vội bay đến roi đánh tới Kim Đản Đản: “Tiểu thư đừng đánh nữa, thiếu gia biết sai rồi.”
Phong Hề còn muốn đánh roi, tạm dừng xuống, lạnh lùng nhìn Kim Đản Đản đau đến mức nhe răng.
“Sai rồi ư? Ta xem hắn một chút cũng không biết cái gì gọi là sai. Tiểu Bạch, tránh ra. “
Lần này, ai cũng có thể cảm giác được Phong Hề thật sự nổi giận.
Kim Đản Đản cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Phong Hề tức giận như vậy với mình.
Kim Đản Đản vốn đang nhe răng tức khắc run lên, hai mắt thoáng chốc hơi phiếm đỏ, lần này không phải giả đáng thương mà là thật sự hơi sợ.
“Tỷ tỷ, đệ sai rồi……”
Nó thật sự chỉ muốn chơi mà thôi.
Phong Hề lại sầm mặt, lần này nếu không dạy nó cái gì kêu đúng sai cho tốt, chỉ sợ về sau nó sẽ thật sự biến thành ác bá tội ác tày trời, kiêu ngạo.
Việc này sau này làm sao để nàng công đạo với cha mẹ được đây?
“Đừng núp sau Tiểu Bạch, đứng ra cho ta.”
Trước giọng nói thịnh nộ của Phong Hề, Kim Đản Đản nước mắt lưng tròng, nhưng vẫn ngoan ngoãn để Tiểu Bạch tránh ra.
“Bốp!” Một roi lại lần nữa đánh xuống.
Lực to lớn, không lưu tình chút nào.
Kim Đản Đản cắn răng, mạnh mẽ nhịn xuống tiếng kêu, nhưng nước mắt lại rơi xuống ào ào, làm người xem đau lòng.
“Tiểu thư, thiếu gia đã da tróc thịt bong da, nếu không……”
Phong Hề liếc mắt: “Bất kỳ kẻ nào cũng đừng cầu tình. Hôm nay ai dám ngăn cản, ta sẽ cùng trừng phạt.”
Phong Hề nói lời này làm Kim Đản Đản sợ hãi, nó hiểu nàng tuyệt đối nghiêm túc.
Tức giận giảm xuống, roi lại lại lần nữa đánh xuống.
Tiểu Bạch và Tử Hạ Hồng tức khắc cũng không dám ra tiếng, không khỏi đồng thời nhìn về phía Kim Ca Diệp cạnh Phong Hề.
Một roi!
Hai roi!
Ba roi!
Khi roi thứ tư đánh xuống, Kim Đản Đản nhịn không được, rốt cuộc lên tiếng la to, khóc rống lên.
"Hu hu…… Tỷ tỷ, đệ thật sự biết sai rồi……”
Tiếng khóc to lớn gần như kinh thiên động địa.
Những người dưới quảng trường, sau khi được nguyên tố thủy chữa khỏi cũng chưa có gì trở ngại, nhưng trong lòng có giận.
Nhưng hôm nay nhìn đến Kim Đản Đản trong không trung bị từng roi đánh xuống, lại bắt đầu không đành lòng.
“Phong Hề tiểu thư, thật ra chúng ta không có sao……”
“Đúng vậy, tạm tha tiểu thiếu gia đi……”
“……”
Mấy vạn dân chúng phía dưới không nỡ đều mở miệng cầu tình.
Lúc này, Kim Ca Diệp đứng cạnh Phong Hề cũng duỗi tay bắt lấy tay Phong Hề, ngăn cản nàng: “Đủ rồi, mục đích đã đạt được, có thể dừng lại được rồi.”
Thật ra Phong Hề cũng không phải thật sự muốn hạ tử thủ, lực nhìn như to lớn, nhưng nàng lại đều khống chế được.
Kim Ca Diệp ngăn cản cùng mấy vạn người cầu tình phía dưới, Phong Hề mới ngừng lại.
Nhưng con ngươi lại vẫn rất nghiêm túc nhìn về phía Kim Đản Đản: “Nếu biết sai rồi thì xin lỗi mọi người đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.