Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư
Chương 1321: Nam Nhân Mạnh Mẽ (1)
Dạ Chi Đồng
02/09/2023
Kim Đản Đản uất ức trong lòng, nhưng khi nhìn sắc mặt Phong Hề, nó lại không dám có bất cứ ngỗ nghịch gì.
Xoa mông đã chảy máu, nước mắt lưng tròng rồi cúi mình với mấy vạn người phía dưới quảng trường, giọng nói nghẹn ngào run lên.
“Thực sự xin lỗi, sau này Đản Đản nhất định không nghịch ngợm……”
Chỉ thấy sau khi nói ra, mấy vạn dân chúng cũng thoải mái trong lòng, vừa nãy cầu tình chỉ do mềm lòng, hiện giờ nó cũng xin lỗi, nếu trong lòng còn so đo vậy thật sự keo kiệt.
Huống chi, hiện giờ Phong Hề tiểu thư chẳng những ra tay dập tắt lửa, còn chữa khỏi những vết bỏng rát.
Lúc này, bọn họ có gì phải so đo.
Trong tức khắc, mọi người đều mở miệng.
“Không sao, sau này không lấy chúng ta ra đùa giỡn là được……”
“Không đáng ngại……”
Nghe được lời của dân chúng phía dưới, thật ra Phong Hề cũng rất vui mừng trong lòng.
Không kể xuất phát từ nguyên nhân gì, ít nhất tại giờ phút này, nàng thật sự cảm nhận được mặt thiện lương thuộc về nhân loại.
“Tỷ tỷ, đệ sai rồi!”
Nghe được mọi người đều nói không sao, lúc này Kim Đản Đản mới ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng nhìn Phong Hề, cực kỳ đáng thương.
Tiểu Bạch đứng một bên, nhìn Kim Đản Đản xoa mông nhỏ, tự nhiên cảm thấy rất đau lòng.
Nó không khỏi nhỏ giọng nói với Phong Hề: “Tiểu thư, thiếu gia biết sai rồi, có thể để hắn về trước bôi thuốc được không?”
Thấy sắc mặt Phong Hề vẫn khó coi, Tiểu Bạch lại không dám nói cái khác.
Tử Hạ Hồng lại nhịn không được mở miệng: “Tiểu thư, tiểu thiếu gia cũng chỉ nghịch ngợm một chút. Sau này có thể chậm rãi dạy, trước tiên để Tiểu Bạch dẫn hắn trở về bôi chút thuốc đi.”
Thấy Tử Hạ Hồng cũng cầu tình, lúc này Phong Hề mới liếc Kim Đản Đản, phất tay: “Trở về đi.”
Một câu giống như được đại xá.
Tiểu Bạch tức khắc vội vàng nâng Kim Đản Đản, thấy nó còn dẩu miệng, dáng vẻ muốn giả đáng thương, thấp giọng mắng: “Còn không mau đi, có phải muốn tiểu thư lại đánh mông ngươi một trận không?”
Kim Đản Đản run lên, mông vẫn nóng rát, nhưng lần này tỷ tỷ tức giận như vậy, có thể về sau sẽ không thích nó nữa không?
Nhưng lúc này vẫn về trước rồi nói, để cho mông tránh lại bị quất mộ trận.
Hai bóng dáng nhỏ nhắn tức khắc lăng không đi về phía Phong gia.
Thấy hai tiểu gia hỏa đều rời đi, lúc này Kim Ca Diệp mới nhịn không được cười một tiếng, nhìn Phong Hề sủng nịch: “Lần này ngươi cũng thật sự dọa Kim Đản Đản rồi, nhưng loại hành vi này ta thích. Sau này, nhớ rõ, thúc giục nó nhiều hơn một chút, để nó không hất mũi lên trời, không biết lễ phép.”
Phong Hề có loại xúc động muốn trợn trắng mắt, tức giận nói: “Ngươi còn muốn nó sau này lại gây ra loại chuyện phiền toái ư?”
“Đây không phải tại ngươi ư?”
Kim Ca Diệp trả lại một câu, tức khắc làm Phong Hề có cảm giác người câm ăn hoàng liên.
Đúng vậy, Kim Đản Đản nghịch ngợm gây sự, không hề cố kỵ, hơn phân nửa đều do cảm thấy có nàng ở đây.
Có vài thời điểm, nàng cũng hoài nghi rốt cuộc có phải mình đã quá mức sủng nịch nó mới biến nó thành dáng vẻ như vậy không?
“Tiểu thư, nghe nói quảng trường bên này đã xảy ra chuyện?”
Lúc này, một giọng nói lớn truyền đến, đảo mắt đã thấy Ban Hổ, Cương Hùng nhanh chóng lăng không đến.
Nhìn dáng vẻ bọn họ vội vã, có thể thấy được bọn họ vừa nghe được tin tức đã lập tức tới.
“Không có gì.”
Lúc này, Phong Hề nhìn về phía Tử Hạ Hồng: “Tử di, chờ chút bọn họ dẫn người xuống, ngươi nhìn những người dưới quảng trường xem còn có ai bị thương không, có gì tổn thất không. Nếu có tổn thất, Phong gia bồi thường gấp đôi.”
Xoa mông đã chảy máu, nước mắt lưng tròng rồi cúi mình với mấy vạn người phía dưới quảng trường, giọng nói nghẹn ngào run lên.
“Thực sự xin lỗi, sau này Đản Đản nhất định không nghịch ngợm……”
Chỉ thấy sau khi nói ra, mấy vạn dân chúng cũng thoải mái trong lòng, vừa nãy cầu tình chỉ do mềm lòng, hiện giờ nó cũng xin lỗi, nếu trong lòng còn so đo vậy thật sự keo kiệt.
Huống chi, hiện giờ Phong Hề tiểu thư chẳng những ra tay dập tắt lửa, còn chữa khỏi những vết bỏng rát.
Lúc này, bọn họ có gì phải so đo.
Trong tức khắc, mọi người đều mở miệng.
“Không sao, sau này không lấy chúng ta ra đùa giỡn là được……”
“Không đáng ngại……”
Nghe được lời của dân chúng phía dưới, thật ra Phong Hề cũng rất vui mừng trong lòng.
Không kể xuất phát từ nguyên nhân gì, ít nhất tại giờ phút này, nàng thật sự cảm nhận được mặt thiện lương thuộc về nhân loại.
“Tỷ tỷ, đệ sai rồi!”
Nghe được mọi người đều nói không sao, lúc này Kim Đản Đản mới ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng nhìn Phong Hề, cực kỳ đáng thương.
Tiểu Bạch đứng một bên, nhìn Kim Đản Đản xoa mông nhỏ, tự nhiên cảm thấy rất đau lòng.
Nó không khỏi nhỏ giọng nói với Phong Hề: “Tiểu thư, thiếu gia biết sai rồi, có thể để hắn về trước bôi thuốc được không?”
Thấy sắc mặt Phong Hề vẫn khó coi, Tiểu Bạch lại không dám nói cái khác.
Tử Hạ Hồng lại nhịn không được mở miệng: “Tiểu thư, tiểu thiếu gia cũng chỉ nghịch ngợm một chút. Sau này có thể chậm rãi dạy, trước tiên để Tiểu Bạch dẫn hắn trở về bôi chút thuốc đi.”
Thấy Tử Hạ Hồng cũng cầu tình, lúc này Phong Hề mới liếc Kim Đản Đản, phất tay: “Trở về đi.”
Một câu giống như được đại xá.
Tiểu Bạch tức khắc vội vàng nâng Kim Đản Đản, thấy nó còn dẩu miệng, dáng vẻ muốn giả đáng thương, thấp giọng mắng: “Còn không mau đi, có phải muốn tiểu thư lại đánh mông ngươi một trận không?”
Kim Đản Đản run lên, mông vẫn nóng rát, nhưng lần này tỷ tỷ tức giận như vậy, có thể về sau sẽ không thích nó nữa không?
Nhưng lúc này vẫn về trước rồi nói, để cho mông tránh lại bị quất mộ trận.
Hai bóng dáng nhỏ nhắn tức khắc lăng không đi về phía Phong gia.
Thấy hai tiểu gia hỏa đều rời đi, lúc này Kim Ca Diệp mới nhịn không được cười một tiếng, nhìn Phong Hề sủng nịch: “Lần này ngươi cũng thật sự dọa Kim Đản Đản rồi, nhưng loại hành vi này ta thích. Sau này, nhớ rõ, thúc giục nó nhiều hơn một chút, để nó không hất mũi lên trời, không biết lễ phép.”
Phong Hề có loại xúc động muốn trợn trắng mắt, tức giận nói: “Ngươi còn muốn nó sau này lại gây ra loại chuyện phiền toái ư?”
“Đây không phải tại ngươi ư?”
Kim Ca Diệp trả lại một câu, tức khắc làm Phong Hề có cảm giác người câm ăn hoàng liên.
Đúng vậy, Kim Đản Đản nghịch ngợm gây sự, không hề cố kỵ, hơn phân nửa đều do cảm thấy có nàng ở đây.
Có vài thời điểm, nàng cũng hoài nghi rốt cuộc có phải mình đã quá mức sủng nịch nó mới biến nó thành dáng vẻ như vậy không?
“Tiểu thư, nghe nói quảng trường bên này đã xảy ra chuyện?”
Lúc này, một giọng nói lớn truyền đến, đảo mắt đã thấy Ban Hổ, Cương Hùng nhanh chóng lăng không đến.
Nhìn dáng vẻ bọn họ vội vã, có thể thấy được bọn họ vừa nghe được tin tức đã lập tức tới.
“Không có gì.”
Lúc này, Phong Hề nhìn về phía Tử Hạ Hồng: “Tử di, chờ chút bọn họ dẫn người xuống, ngươi nhìn những người dưới quảng trường xem còn có ai bị thương không, có gì tổn thất không. Nếu có tổn thất, Phong gia bồi thường gấp đôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.