Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư
Chương 1299: Đoàn Dong Binh
Dạ Chi Đồng
02/09/2023
Có thể dúi vào ngực nàng, ngửi khí tức làm nó vừa cảm thấy quen thuộc vừa thích, không hề cảm thấy uất ức.
Nhưng lúc này, giọng nói của Tiểu Hồ lại truyền tới.
“Tiểu Bạch, không thể làm vậy.”
Giọng nói của Tiểu Hồ đột nhiên truyền tới làm thân thể Tiểu Bạch cứng đờ. Biểu cảm vốn thoải mái, vui mừng đầy mặt, tức khắc đã biến thành hơi bất mãn, bẹt cái miệng nhỏ.
Nhưng Tiểu Bạch lại vẫn rất ngoan ngoãn, nó chậm rãi rời khỏi lồng ngực Phong Hề.
Chỉ là lại cực kỳ không muốn.
Phong Hề thấy vậy, không nhịn được, cười nhẹ. Nàng duỗi tay, kéo nó lại bên cạnh.
Nàng ngước mắt, cười nhìn Tiểu Hồ: “Tiểu Hồ, không sao đâu. Tiểu gia hỏa này từ đầu đã thích làm nũng với ta, bây giờ nếu nó không thân mật với ta nữa, ta còn cảm thấy mất mát đó chứ.”
Nghe vậy, vẻ mặt Tiểu Hồ khi quát lớn Tiểu Bạch mới thả lỏng.
Sự ngạc nhiên và vui mừng tràn ngập ánh mắt của Tiểu Bạch không thể nghi ngờ. Nó bay vọt thẳng về trước mặt Phong Hề: “Tiểu thư, người đã trở lại, ta còn tưởng rằng người đã quên mất chúng ta rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Tiểu thư, lâu quá rồi, chúng ta đều sợ người quên mất chúng ta.”
Lúc này, Cương Hùng và Ban Hổ đều không khống chế được, đi thẳng lên, cảm xúc kích động.
Phong Hề không nhịn được nở nụ cười: "Không phải ta đã trở lại ư? Nhìn các ngươi đều khá ổn, ta cũng an tâm rồi.”
“Tiểu thư, người nhìn xem, những người này đều là đồ đệ ta thu được. Ta dạy dỗ chúng dựa theo người lần trước, chế tạo một đoàn dong binh mạnh nhất vì Phong gia.” Ban Hổ kích động, vội vàng chỉ những lính đánh thuê phía sau.
Cương Hùng cũng là không cam lòng bị bỏ lại, cũng chỉ về phía mình: “Tiểu thư, bên này là đồ đệ của ta. Mỗi lần đi làm nhiệm vụ đều dũng mãnh nhất.”
Dáng vẻ kia giống như đang tranh công.
Những ma thú này cứ thẳng thắn, không làm ra vẻ như vậy. Đây cũng là điều Phong Hề thích nhất.
Sau khi Ban Hổ, Cương Hùng nói xong, Phong Hề xoay người, nhìn về phía mấy trăm lính đánh thuê.
“Mọi người vừa thi đấu, ta đều thấy được. Rất được, không hổ có thể trở thành đoàn dong binh của Phong gia chúng ta, đồng thời, ta cũng hy vọng mọi người có thể tiếp tục nỗ lực. Cho dù có một ngày các ngươi rời Phong gia, cũng có thể giành lấy một khoảng đất trời cho riêng mình.”
Giọng nói của nàng không lớn nhưng lại có thể làm cho tất cả mọi người ở quảng trường nghe được rành mạch.
Rõ ràng chỉ là bóng dáng nhỏ xinh, nhưng lại làm tất cả mọi người cảm thấy có một khí thế uy nghiêm đánh thẳng vào đáy lòng.
Mấy trăm lính đánh thuê còn đang ngẩn người khiếp sợ. Họ chưa từng nghĩ tới, có một ngày truyền kì trong lòng bọn họ sẽ xuất hiện trước mặt bọn họ, lại còn giáp mặt cổ vũ, tán thưởng bọn họ.
Trong tức khắc, mọi người chỉ cảm thấy chấn động toàn thân, nhiệt huyết dâng trào, kích động chưa từng có, như những con sóng trào dâng trong lòng họ.
“Tiểu thư vạn tuế……”
“Tiểu thư vạn tuế……”
Tiếng hô to vô cùng kích động như sóng gió mãnh liệt vang lên không trung trong nháy mắt.
Trên đài cao, mặt Phong Hằng tràn đầy vui mừng, hắn nhìn dáng người Phong Hề, một sự kiêu ngạo hiện lên dưới đáy mắt.
Nha đầu này chính là ngoại tôn nữ của hắn!
Mà ba vị trưởng lão đang vỗ râu bạc, cười nhìn vui vẻ.
“Thực lực của Hề nha đầu hình như tăng lên không ít.” Đại trưởng lão nói
“Đâu chỉ không ít, lúc nãy ngươi không thấy được nam tử cạnh nàng, chỉ sợ sớm đã vượt qua chúng ta tưởng tượng.” Tam trưởng lão cười nói.
“Đúng vậy, Phong gia có nha đầu này tồn tại, thật vô cùng vinh quang.” Nhị trưởng lão cảm thán.
“Lão nhị, ta nhớ rõ lúc trước ngươi không cho là vậy mà?” Tam trưởng lão nhìn về phía nhị trưởng lão.
Nhưng lúc này, giọng nói của Tiểu Hồ lại truyền tới.
“Tiểu Bạch, không thể làm vậy.”
Giọng nói của Tiểu Hồ đột nhiên truyền tới làm thân thể Tiểu Bạch cứng đờ. Biểu cảm vốn thoải mái, vui mừng đầy mặt, tức khắc đã biến thành hơi bất mãn, bẹt cái miệng nhỏ.
Nhưng Tiểu Bạch lại vẫn rất ngoan ngoãn, nó chậm rãi rời khỏi lồng ngực Phong Hề.
Chỉ là lại cực kỳ không muốn.
Phong Hề thấy vậy, không nhịn được, cười nhẹ. Nàng duỗi tay, kéo nó lại bên cạnh.
Nàng ngước mắt, cười nhìn Tiểu Hồ: “Tiểu Hồ, không sao đâu. Tiểu gia hỏa này từ đầu đã thích làm nũng với ta, bây giờ nếu nó không thân mật với ta nữa, ta còn cảm thấy mất mát đó chứ.”
Nghe vậy, vẻ mặt Tiểu Hồ khi quát lớn Tiểu Bạch mới thả lỏng.
Sự ngạc nhiên và vui mừng tràn ngập ánh mắt của Tiểu Bạch không thể nghi ngờ. Nó bay vọt thẳng về trước mặt Phong Hề: “Tiểu thư, người đã trở lại, ta còn tưởng rằng người đã quên mất chúng ta rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Tiểu thư, lâu quá rồi, chúng ta đều sợ người quên mất chúng ta.”
Lúc này, Cương Hùng và Ban Hổ đều không khống chế được, đi thẳng lên, cảm xúc kích động.
Phong Hề không nhịn được nở nụ cười: "Không phải ta đã trở lại ư? Nhìn các ngươi đều khá ổn, ta cũng an tâm rồi.”
“Tiểu thư, người nhìn xem, những người này đều là đồ đệ ta thu được. Ta dạy dỗ chúng dựa theo người lần trước, chế tạo một đoàn dong binh mạnh nhất vì Phong gia.” Ban Hổ kích động, vội vàng chỉ những lính đánh thuê phía sau.
Cương Hùng cũng là không cam lòng bị bỏ lại, cũng chỉ về phía mình: “Tiểu thư, bên này là đồ đệ của ta. Mỗi lần đi làm nhiệm vụ đều dũng mãnh nhất.”
Dáng vẻ kia giống như đang tranh công.
Những ma thú này cứ thẳng thắn, không làm ra vẻ như vậy. Đây cũng là điều Phong Hề thích nhất.
Sau khi Ban Hổ, Cương Hùng nói xong, Phong Hề xoay người, nhìn về phía mấy trăm lính đánh thuê.
“Mọi người vừa thi đấu, ta đều thấy được. Rất được, không hổ có thể trở thành đoàn dong binh của Phong gia chúng ta, đồng thời, ta cũng hy vọng mọi người có thể tiếp tục nỗ lực. Cho dù có một ngày các ngươi rời Phong gia, cũng có thể giành lấy một khoảng đất trời cho riêng mình.”
Giọng nói của nàng không lớn nhưng lại có thể làm cho tất cả mọi người ở quảng trường nghe được rành mạch.
Rõ ràng chỉ là bóng dáng nhỏ xinh, nhưng lại làm tất cả mọi người cảm thấy có một khí thế uy nghiêm đánh thẳng vào đáy lòng.
Mấy trăm lính đánh thuê còn đang ngẩn người khiếp sợ. Họ chưa từng nghĩ tới, có một ngày truyền kì trong lòng bọn họ sẽ xuất hiện trước mặt bọn họ, lại còn giáp mặt cổ vũ, tán thưởng bọn họ.
Trong tức khắc, mọi người chỉ cảm thấy chấn động toàn thân, nhiệt huyết dâng trào, kích động chưa từng có, như những con sóng trào dâng trong lòng họ.
“Tiểu thư vạn tuế……”
“Tiểu thư vạn tuế……”
Tiếng hô to vô cùng kích động như sóng gió mãnh liệt vang lên không trung trong nháy mắt.
Trên đài cao, mặt Phong Hằng tràn đầy vui mừng, hắn nhìn dáng người Phong Hề, một sự kiêu ngạo hiện lên dưới đáy mắt.
Nha đầu này chính là ngoại tôn nữ của hắn!
Mà ba vị trưởng lão đang vỗ râu bạc, cười nhìn vui vẻ.
“Thực lực của Hề nha đầu hình như tăng lên không ít.” Đại trưởng lão nói
“Đâu chỉ không ít, lúc nãy ngươi không thấy được nam tử cạnh nàng, chỉ sợ sớm đã vượt qua chúng ta tưởng tượng.” Tam trưởng lão cười nói.
“Đúng vậy, Phong gia có nha đầu này tồn tại, thật vô cùng vinh quang.” Nhị trưởng lão cảm thán.
“Lão nhị, ta nhớ rõ lúc trước ngươi không cho là vậy mà?” Tam trưởng lão nhìn về phía nhị trưởng lão.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.