Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư
Chương 1300: Một Khối Thi Thể
Dạ Chi Đồng
02/09/2023
Sắc mặt nhị trưởng lão hơi cứng đờ 囧: “Được rồi, lúc này ngươi nhắc chuyện trước kia làm gì? Ngươi không thấy được tiểu tử thối Phong Tinh kia đều đã bị ta điều đến phân gia bên ngoài sao!”
Lúc trước Nhị đương gia Phong Tinh vốn là thuộc hệ của nhị trưởng lão, chỉ sau đợt biến cố trong nhà Phong gia lần trước, hắn đã điều Phong Tinh tới phân gia bên ngoài của Phong gia.
Mọi người cũng hiểu rất rõ nguyên nhân bên trong.
“Được được, lúc này không đề cập tới trước kia……”
Lời của ba vị trưởng lão đối thoại đều bị Phong Hằng kế bên nghe vào trong tai, nhưng hắn lại không dự định nói gì.
Bởi vì Kim Đản Đản phá hư, thi đấu đã bị ngừng.
Phong Hề cảm xúc trào dâng, lập tức lật tay, lấy một ít phần thưởng từ không gian ra.
“Ở đây có ba viên Tẩy Tủy Đan và Ngưng Thần Đan xem như phần thưởng cho ba người đứng đầu. Tiếp theo mọi người tiếp tục thi đấu.”
Hiện tại, thật ra những vật đó đều bình thường với Phong Hề.
Nhưng sau khi nàng nói xong đã đưa tới tiếng hít khí kinh ngạc của lính đánh thuê ở đây.
Ngay cả ba vị trưởng lão trên đài cao cũng ngạc nhiên một trận.
Tẩy Tủy Đan? Ngưng Thần Đan?
Còn có ba viên.
Có phải nha đầu này ra tay quá rộng rãi không? Cũng không nghĩ xem nếu lấy một viên đưa cho nhà đấu giá không phải sẽ trở thành giá trên trời ư? Cho dù cho người một nhà thì dùng cũng phải ước lượng, chỉ cho tiểu bối có tư chất cao.
Sự đau lòng đồng thời lóe ra trong mắt ba vị trưởng lão.
Nhưng mà mấy trăm lính đánh thuê phía dưới đang trào dâng, nháy mắt đã kích động tột đỉnh.
Ban đầu chỉ là hai bên chọn lựa ra người thi đấu, trong nháy mắt gần như toàn trường đấu đều nhiệt huyết dâng trào, đều yêu cầu dự thi.
Nhiệt huyết kia không gì có thể so sánh được.
Đương nhiên, sau khi Phong Hề nói vài câu đã giao cho ba vị trưởng lão và bọn Ban Hổ. Nàng mang theo Tiểu Bạch về sân của mình trước.
Nàng thật sự không quá quen cảm giác như bị cúng bái, bị ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm.
Nhưng mà cho dù trở lại trong viện cách đó rất xa, tựa hồ vẫn còn nghe được âm thanh thi đấu vô cùng kích động, tiếng hò hét ầm ĩ trên quảng trường.
“Chỉ mấy viên đan dược đã kích động thành như vậy, nhân loại thật dễ thỏa mãn.” Tả Vũ Phi cảm thấy hơi ồn, móc lỗ tai, nhún vai nói.
Phong Hề đứng cạnh nghe vậy chỉ cảm thấy không còn gì để nói.
Nhớ trước đây lúc nàng mới tiếp xúc đan dược, tâm tình chỉ sợ cũng giống những người đó. Chỉ là theo thực lực tăng lên, lĩnh vực tư tưởng cũng mở rộng hơn. Hơn nữa, những viên đan dược đó không có bất cứ tác dụng gì với nàng, cho nên nàng mới cảm thấy những thứ đó thật bình thường.
Nhưng đối với người bình thường mà nói, đó là vật có tiền cũng khó có được.
Đương nhiên, Phong Hề cũng không quá hiểu được tư tưởng của người Ma tộc.
“Mỹ nhân, dù sao cũng không có việc gì làm, chúng ta ra ngoài đi dạo được không? Ta còn chưa thật sự dạo qua đường lớn của nhân loại đó.” Tả Vũ Phi tức khắc hứng thú kiến nghị.
Thật ra Phong Hề chả sao cả, dù sao thi đấu nhất định không kết thúc nhanh, ra ngoài đi dạo cũng được.
Nhưng lúc này nàng lại quay đầu, nhìn về phía Hắc Viêm đang lạnh nhạt ngồi bên kia .
“Ngươi thì sao? Có đi không?”
Hắc Viêm im lặng một hồi, lại ngước mắt, nhìn thoáng về phía bảo tháp của Phong gia: “Ta muốn đi thăm nàng.”
Nàng?
Phong Hề nhướng mày, lia mắt về phía Hắc Viêm, lần đầu tiên nhịn không được thở dài: “Ngươi còn muốn cố chấp tới khi nào? Hồn phách nàng đã trọng sinh, thứ trong bảo tháp chẳng qua chỉ là thi thể của nàng mà thôi.”
Lúc trước Nhị đương gia Phong Tinh vốn là thuộc hệ của nhị trưởng lão, chỉ sau đợt biến cố trong nhà Phong gia lần trước, hắn đã điều Phong Tinh tới phân gia bên ngoài của Phong gia.
Mọi người cũng hiểu rất rõ nguyên nhân bên trong.
“Được được, lúc này không đề cập tới trước kia……”
Lời của ba vị trưởng lão đối thoại đều bị Phong Hằng kế bên nghe vào trong tai, nhưng hắn lại không dự định nói gì.
Bởi vì Kim Đản Đản phá hư, thi đấu đã bị ngừng.
Phong Hề cảm xúc trào dâng, lập tức lật tay, lấy một ít phần thưởng từ không gian ra.
“Ở đây có ba viên Tẩy Tủy Đan và Ngưng Thần Đan xem như phần thưởng cho ba người đứng đầu. Tiếp theo mọi người tiếp tục thi đấu.”
Hiện tại, thật ra những vật đó đều bình thường với Phong Hề.
Nhưng sau khi nàng nói xong đã đưa tới tiếng hít khí kinh ngạc của lính đánh thuê ở đây.
Ngay cả ba vị trưởng lão trên đài cao cũng ngạc nhiên một trận.
Tẩy Tủy Đan? Ngưng Thần Đan?
Còn có ba viên.
Có phải nha đầu này ra tay quá rộng rãi không? Cũng không nghĩ xem nếu lấy một viên đưa cho nhà đấu giá không phải sẽ trở thành giá trên trời ư? Cho dù cho người một nhà thì dùng cũng phải ước lượng, chỉ cho tiểu bối có tư chất cao.
Sự đau lòng đồng thời lóe ra trong mắt ba vị trưởng lão.
Nhưng mà mấy trăm lính đánh thuê phía dưới đang trào dâng, nháy mắt đã kích động tột đỉnh.
Ban đầu chỉ là hai bên chọn lựa ra người thi đấu, trong nháy mắt gần như toàn trường đấu đều nhiệt huyết dâng trào, đều yêu cầu dự thi.
Nhiệt huyết kia không gì có thể so sánh được.
Đương nhiên, sau khi Phong Hề nói vài câu đã giao cho ba vị trưởng lão và bọn Ban Hổ. Nàng mang theo Tiểu Bạch về sân của mình trước.
Nàng thật sự không quá quen cảm giác như bị cúng bái, bị ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm.
Nhưng mà cho dù trở lại trong viện cách đó rất xa, tựa hồ vẫn còn nghe được âm thanh thi đấu vô cùng kích động, tiếng hò hét ầm ĩ trên quảng trường.
“Chỉ mấy viên đan dược đã kích động thành như vậy, nhân loại thật dễ thỏa mãn.” Tả Vũ Phi cảm thấy hơi ồn, móc lỗ tai, nhún vai nói.
Phong Hề đứng cạnh nghe vậy chỉ cảm thấy không còn gì để nói.
Nhớ trước đây lúc nàng mới tiếp xúc đan dược, tâm tình chỉ sợ cũng giống những người đó. Chỉ là theo thực lực tăng lên, lĩnh vực tư tưởng cũng mở rộng hơn. Hơn nữa, những viên đan dược đó không có bất cứ tác dụng gì với nàng, cho nên nàng mới cảm thấy những thứ đó thật bình thường.
Nhưng đối với người bình thường mà nói, đó là vật có tiền cũng khó có được.
Đương nhiên, Phong Hề cũng không quá hiểu được tư tưởng của người Ma tộc.
“Mỹ nhân, dù sao cũng không có việc gì làm, chúng ta ra ngoài đi dạo được không? Ta còn chưa thật sự dạo qua đường lớn của nhân loại đó.” Tả Vũ Phi tức khắc hứng thú kiến nghị.
Thật ra Phong Hề chả sao cả, dù sao thi đấu nhất định không kết thúc nhanh, ra ngoài đi dạo cũng được.
Nhưng lúc này nàng lại quay đầu, nhìn về phía Hắc Viêm đang lạnh nhạt ngồi bên kia .
“Ngươi thì sao? Có đi không?”
Hắc Viêm im lặng một hồi, lại ngước mắt, nhìn thoáng về phía bảo tháp của Phong gia: “Ta muốn đi thăm nàng.”
Nàng?
Phong Hề nhướng mày, lia mắt về phía Hắc Viêm, lần đầu tiên nhịn không được thở dài: “Ngươi còn muốn cố chấp tới khi nào? Hồn phách nàng đã trọng sinh, thứ trong bảo tháp chẳng qua chỉ là thi thể của nàng mà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.