Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư
Chương 1318: Hoàng Quyền
Dạ Chi Đồng
02/09/2023
“Hề Nhi, ngồi trên này đi!”
Khi Phong Hề đi tới, Phong Hằng vẫy tay, muốn để nàng đi lên ngồi vào chủ vị.
Phong Hề nhíu mày, nàng liếc mắt, chỗ ngồi bốn phía cũng chỉ dư lại chủ vị là trống không, xem ra đã sớm chừa lại.
Thật ra, Phong Hề không thích chủ vị kia, nhưng lúc này, nàng lại không thoái thác, chậm rãi đi tới.
Nhưng cũng không ngồi trên chủ vị, mà là đi đến trước chủ vị, xoay người đối mặt với mười đại gia tộc gia chủ, hai bên trái phải nàng là Phong Hằng và Phong Nguyệt.
Phong Hề cũng không bày ra vẻ uy nghi, lia người ở đây mà là trực tiếp mở miệng.
“Chư vị, lần này ta để gia gia mời các ngươi tiến vào Phong gia, chỉ là muốn nói một sự kiện, đó chính là việc quản lý Thời Hoán quốc.”
Vốn dĩ, nàng là không nghĩ muốn nhúng tay những việc đó, nhưng hôm nay Phong gia phát sinh loại trường hợp mất khống chế này, thật sự là bởi vì thiếu một ít khống chế.
Thật sự nếu không điều chỉnh một chút, chỉ sợ tình huống như vậy lần sau lại sẽ trình diễn. Khi đó tình huống không biết sẽ biến thành cái dạng gì.
Một câu vừa ra, lại giống như sóng gió dũng mãnh đánh vào trong lòng mười đại gia tộc gia chủ, nhấc lên một hồi gợn sóng.
Việc quản lý ư?
Chẳng lẽ ý nàng muốn chỉ định hoàng quyền lần nữa? Hay là muốn lấy Phong gia làm hoàng tộc?
Các loại suy đoán, lại bị cắt ngang vào lúc này.
“Hề nhi, chuyện này ta vốn dĩ cũng vừa lúc muốn cùng ngươi nói. Trong khoảng thời gian này, ta xử lý mọi việc từ trên xuống dưới của Thời Hoán quốc, tâm thần và thể xác thật sự mệt mỏi. Hôm nay vừa lúc ngươi nhìn xem có gia tộc thích hợp không, cho họ tiếp thu những việc đó đi.”
Phong Nguyệt lập tức mở miệng nói, trong giọng nói là vạn phần nghiêm túc.
Xem ra, người Phong gia thật sự không có dã tâm đối với hoàng quyền
Đương nhiên, trong lòng Phong Hề cũng không hy vọng Phong gia thật sự ngồi trên hoàng quyền, cái gọi là cốt nhục tương tàn, từ trước đến nay đều sẽ bởi vì hoàng quyền mà sinh ra.
Cho nên khi nàng nghe được Phong Nguyệt nói, Phong Hề cũng rất vui vẻ trong lòng.
“Được. Vậy sau này, việc quản lý Thời Hoán quốc cứ giao cho mười đại gia tộc các ngươi quản lý. Còn quản lý thế nào, đó là việc của các ngươi, nhưng ta muốn ở đây giải thích một chút, các ngươi tranh quyền đoạt thế ta mặc kệ, nhưng nếu lan đến Phong gia, vậy chính là địch của Phong Hề. Còn hậu quả sẽ thế nào, các ngươi đều rõ trong lòng.”
Nàng vừa nói xong, đáy lòng mười vị gia chủ run lên.
Ngay cả thành Thiên Sơn nàng cũng không bỏ ở trong mắt, hiện giờ trong Đông Đại Lục, ai dám đắc tội Phong gia chứ?
Huống chi, Phong Hề chỉ dùng một chiêu đã san núi lớn thành bình địa, sức mạnh kia ai dám đụng vào? Đó không phải muốn tìm chết ư?
Tức khắc, mười vị gia chủ gật đầu nghiêm cẩn, cung kính.
“Phong Hề tiểu thư yên tâm!”
Sau đó Phong Hề cũng không nói thêm nữa, khẽ nói với Phong Hằng một câu rồi Phong Hề rời đi.
……
“Ta còn tưởng rằng ngươi muốn phô bày uy nghi chứ! Không nghĩ tới tiểu cô nương ngươi chỉ nói một câu đã rời đi.” Cùng sánh vai đi, Kim Ca Diệp quay đầu nhìn Phong Hề, cười nhẹ nói một câu.
Phong Hề buồn cười: “Ngươi tưởng ta phô bày uy nghi thế nào? Vừa ra trận đã ra oai phủ đầu trước ư? Ngươi cho rằng ta xướng tuồng à?”
Kim Ca Diệp nhếch miệng cười, đáy mắt có sự sủng nịch dị thường: “Vậy kế tiếp, ngươi dự định ở nhiều mấy ngày hay vẫn dựa theo kế hoạch trước?”
“Việc nơi này cũng xử lý sắp xong, chờ sau ngày người thành Thiên Sơn đến, chúng ta sẽ đi.”
“Ngươi thật sự xác định ngày đó người thành Thiên Sơn có thể đến ư?” Kim Ca Diệp nhướng mày nhìn về phía Phong Hề, hơi tò mò với sự nhận định của nàng.
Khi Phong Hề đi tới, Phong Hằng vẫy tay, muốn để nàng đi lên ngồi vào chủ vị.
Phong Hề nhíu mày, nàng liếc mắt, chỗ ngồi bốn phía cũng chỉ dư lại chủ vị là trống không, xem ra đã sớm chừa lại.
Thật ra, Phong Hề không thích chủ vị kia, nhưng lúc này, nàng lại không thoái thác, chậm rãi đi tới.
Nhưng cũng không ngồi trên chủ vị, mà là đi đến trước chủ vị, xoay người đối mặt với mười đại gia tộc gia chủ, hai bên trái phải nàng là Phong Hằng và Phong Nguyệt.
Phong Hề cũng không bày ra vẻ uy nghi, lia người ở đây mà là trực tiếp mở miệng.
“Chư vị, lần này ta để gia gia mời các ngươi tiến vào Phong gia, chỉ là muốn nói một sự kiện, đó chính là việc quản lý Thời Hoán quốc.”
Vốn dĩ, nàng là không nghĩ muốn nhúng tay những việc đó, nhưng hôm nay Phong gia phát sinh loại trường hợp mất khống chế này, thật sự là bởi vì thiếu một ít khống chế.
Thật sự nếu không điều chỉnh một chút, chỉ sợ tình huống như vậy lần sau lại sẽ trình diễn. Khi đó tình huống không biết sẽ biến thành cái dạng gì.
Một câu vừa ra, lại giống như sóng gió dũng mãnh đánh vào trong lòng mười đại gia tộc gia chủ, nhấc lên một hồi gợn sóng.
Việc quản lý ư?
Chẳng lẽ ý nàng muốn chỉ định hoàng quyền lần nữa? Hay là muốn lấy Phong gia làm hoàng tộc?
Các loại suy đoán, lại bị cắt ngang vào lúc này.
“Hề nhi, chuyện này ta vốn dĩ cũng vừa lúc muốn cùng ngươi nói. Trong khoảng thời gian này, ta xử lý mọi việc từ trên xuống dưới của Thời Hoán quốc, tâm thần và thể xác thật sự mệt mỏi. Hôm nay vừa lúc ngươi nhìn xem có gia tộc thích hợp không, cho họ tiếp thu những việc đó đi.”
Phong Nguyệt lập tức mở miệng nói, trong giọng nói là vạn phần nghiêm túc.
Xem ra, người Phong gia thật sự không có dã tâm đối với hoàng quyền
Đương nhiên, trong lòng Phong Hề cũng không hy vọng Phong gia thật sự ngồi trên hoàng quyền, cái gọi là cốt nhục tương tàn, từ trước đến nay đều sẽ bởi vì hoàng quyền mà sinh ra.
Cho nên khi nàng nghe được Phong Nguyệt nói, Phong Hề cũng rất vui vẻ trong lòng.
“Được. Vậy sau này, việc quản lý Thời Hoán quốc cứ giao cho mười đại gia tộc các ngươi quản lý. Còn quản lý thế nào, đó là việc của các ngươi, nhưng ta muốn ở đây giải thích một chút, các ngươi tranh quyền đoạt thế ta mặc kệ, nhưng nếu lan đến Phong gia, vậy chính là địch của Phong Hề. Còn hậu quả sẽ thế nào, các ngươi đều rõ trong lòng.”
Nàng vừa nói xong, đáy lòng mười vị gia chủ run lên.
Ngay cả thành Thiên Sơn nàng cũng không bỏ ở trong mắt, hiện giờ trong Đông Đại Lục, ai dám đắc tội Phong gia chứ?
Huống chi, Phong Hề chỉ dùng một chiêu đã san núi lớn thành bình địa, sức mạnh kia ai dám đụng vào? Đó không phải muốn tìm chết ư?
Tức khắc, mười vị gia chủ gật đầu nghiêm cẩn, cung kính.
“Phong Hề tiểu thư yên tâm!”
Sau đó Phong Hề cũng không nói thêm nữa, khẽ nói với Phong Hằng một câu rồi Phong Hề rời đi.
……
“Ta còn tưởng rằng ngươi muốn phô bày uy nghi chứ! Không nghĩ tới tiểu cô nương ngươi chỉ nói một câu đã rời đi.” Cùng sánh vai đi, Kim Ca Diệp quay đầu nhìn Phong Hề, cười nhẹ nói một câu.
Phong Hề buồn cười: “Ngươi tưởng ta phô bày uy nghi thế nào? Vừa ra trận đã ra oai phủ đầu trước ư? Ngươi cho rằng ta xướng tuồng à?”
Kim Ca Diệp nhếch miệng cười, đáy mắt có sự sủng nịch dị thường: “Vậy kế tiếp, ngươi dự định ở nhiều mấy ngày hay vẫn dựa theo kế hoạch trước?”
“Việc nơi này cũng xử lý sắp xong, chờ sau ngày người thành Thiên Sơn đến, chúng ta sẽ đi.”
“Ngươi thật sự xác định ngày đó người thành Thiên Sơn có thể đến ư?” Kim Ca Diệp nhướng mày nhìn về phía Phong Hề, hơi tò mò với sự nhận định của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.