Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư
Chương 1317: Nam Nhân Yêu Tà Dị Thường
Dạ Chi Đồng
02/09/2023
Phong Hề vừa nói xong cũng chưa cho Tả Vũ Phi cơ hội phản ứng lại. Bóng dáng nàng đã trực tiếp hóa thành một vệt tàn ảnh, lóe thẳng vào nơi của Phong gia.
“Chơi tốt đó, đừng gây ra mạng người, bằng không Hề nhi sẽ tức giận.” Kim Ca Diệp thấp giọng nói bên tai hắn, bóng người cũng biến mất ngay tại chỗ.
Còn Hắc Viêm, không cần phải nói, xoay người, lại tiêu dao trở về bảo tháp Phong gia.
Tả Vũ Phi bị bỏ lại, khi phản ứng lại, nháy mắt trán đã chảy đầy hắc tuyến. Hắn cắn răng la lớn: “Ta không thích đâu, các ngươi ai thích thì chơi đi.”
Vừa nói xong, hắn cũng vội xoay người, nhanh chóng lăng không biến mất.
Nhưng nào từng nghĩ đến, khi mọi người ở đây rời đi như bị lửa thiêu mông, một bóng dáng nhỏ nhắn màu đen lại xuất hiện.
“Các ngươi an tĩnh hết cho ta, xếp thành hàng, mỗi người kêu thành như vậy, ồn ào đến mức tiểu gia cũng đau đầu.” Dáng vẻ Kim Đản Đản kiêu ngạo, nhưng lời nói lại có uy lực lớn.
Ít nhất, vừa nãy mọi người chính mắt thấy tốc độ của tiểu hắc rất kì quái, còn gọi Phong Hề là tỷ tỷ.
Cho nên, khi giọng nói non nớt kia vang lên, một đám tức khắc đều im lặng.
“Đản Đản, ngươi làm vậy không được đâu. Tiểu thư sẽ tức giận.” Tiểu Bạch đi theo phía sau Kim Đản Đản, nhìn người phía dưới đứng đầy toàn bộ quảng trường lớn, nhịn không được nhíu mày, nói.
Kim Đản Đản lại thưởng cho nàng một cái hạt dẻ: “Tiểu Bạch ngốc, chẳng lẽ không nghe được bọn họ nói có thể chơi ư? Lần này nhiều người như vậy, chúng ta chơi đến vui vẻ được không?”
Tiểu Bạch xoa đầu bị gõ đau, bẹp miệng nhỏ: “Không tốt, ta muốn đi nói cho tiểu thư!”
Nói xong, nó muốn xoay người bay về phía Phong gia.
Nhưng lúc mới vừa xoay người, bím tóc của nó đã bị một bàn tay nhỏ màu đen túm chặt.
“Nếu ngươi dám đi mách lẻo, ta sẽ nhổ sạch tóc ngươi.” Kim Đản Đản cười lộ răng trắng, vẻ mặt dữ tợn uy hiếp.
Tiểu Bạch run lên, hai mắt tức khắc đáng thương nhìn chằm chằm Kim Đản Đản: “Ngươi ăn hiếp ta, về sau ta sẽ không chơi cùng ngươi.”
Kim Đản Đản 'hừ hừ' hai tiếng, vẻ mặt lão đại: “Ngươi dám ư? Ngươi không sợ ta nhổ sạch lông hồ ly của ngươi ư?”
Tiểu Bạch giận!
Nhưng đối với Kim Đản Đản, nó lại giận mà không dám nói gì.
“Tốt, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe ta, sau này ta sẽ không ăn hiếp ngươi.” Thấy dáng vẻ Tiểu Bạch oan ức, Kim Đản Đản tức khắc hơi ‘không đành lòng’, nói.
Tiểu Bạch nghi ngờ nhìn chằm chằm nó: “Thật ư?”
“Đương nhiên là thật, ta đã lừa ngươi khi nào đâu. Hiện tại, ngươi xuống trước, để những người đó đều xếp thành hàng……”
Tiểu Bạch thầm nghĩ trong lòng. Nhiều lần đều lừa nàng, còn nói không lừa lần nào, hừ!
Nhưng nó lại cũng không dám ngỗ nghịch Kim Đản Đản, miễn cho tóc phải chịu khổ.
Nhưng trò khôi hài bên này cũng không có lan đến Phong gia bên kia.
Phong Hằng cho người mời mười gia chủ gia tộc ở kinh đô tới đại sảnh Phong gia, trừ Phong Hằng ra, Phong Nguyệt cũng ở đó.
Nhưng ba vị trưởng lão đã về phòng tu luyện của từng người trước.
“Phong gia chủ, không biết Phong Hề tiểu thư……”
Đợi một hồi lâu, những gia chủ rốt cuộc nhịn không được mở miệng dò hỏi.
“Để chư vị đợi lâu, xin lỗi.” Lúc này, một âm thanh lãnh đạm truyền tới từ ngoài đại sảnh.
Ngay sau đó đã thấy Phong Hề chậm rãi đi đến, mà phía sau có một nam tử tuấn mỹ mặc một thân quần áo tím đi theo, yêu tà dị thường, mặc kệ nam nữ, chỉ cần nhìn một cái, tâm thần dường như bị hút đi.
Người này đương nhiên là Kim Ca Diệp.
Sở dĩ Phong Hề đến muộn, đơn giản là để Kim Ca Diệp trước tiên rửa sạch một chút, sau đó mới cùng tiến đến.
“Chơi tốt đó, đừng gây ra mạng người, bằng không Hề nhi sẽ tức giận.” Kim Ca Diệp thấp giọng nói bên tai hắn, bóng người cũng biến mất ngay tại chỗ.
Còn Hắc Viêm, không cần phải nói, xoay người, lại tiêu dao trở về bảo tháp Phong gia.
Tả Vũ Phi bị bỏ lại, khi phản ứng lại, nháy mắt trán đã chảy đầy hắc tuyến. Hắn cắn răng la lớn: “Ta không thích đâu, các ngươi ai thích thì chơi đi.”
Vừa nói xong, hắn cũng vội xoay người, nhanh chóng lăng không biến mất.
Nhưng nào từng nghĩ đến, khi mọi người ở đây rời đi như bị lửa thiêu mông, một bóng dáng nhỏ nhắn màu đen lại xuất hiện.
“Các ngươi an tĩnh hết cho ta, xếp thành hàng, mỗi người kêu thành như vậy, ồn ào đến mức tiểu gia cũng đau đầu.” Dáng vẻ Kim Đản Đản kiêu ngạo, nhưng lời nói lại có uy lực lớn.
Ít nhất, vừa nãy mọi người chính mắt thấy tốc độ của tiểu hắc rất kì quái, còn gọi Phong Hề là tỷ tỷ.
Cho nên, khi giọng nói non nớt kia vang lên, một đám tức khắc đều im lặng.
“Đản Đản, ngươi làm vậy không được đâu. Tiểu thư sẽ tức giận.” Tiểu Bạch đi theo phía sau Kim Đản Đản, nhìn người phía dưới đứng đầy toàn bộ quảng trường lớn, nhịn không được nhíu mày, nói.
Kim Đản Đản lại thưởng cho nàng một cái hạt dẻ: “Tiểu Bạch ngốc, chẳng lẽ không nghe được bọn họ nói có thể chơi ư? Lần này nhiều người như vậy, chúng ta chơi đến vui vẻ được không?”
Tiểu Bạch xoa đầu bị gõ đau, bẹp miệng nhỏ: “Không tốt, ta muốn đi nói cho tiểu thư!”
Nói xong, nó muốn xoay người bay về phía Phong gia.
Nhưng lúc mới vừa xoay người, bím tóc của nó đã bị một bàn tay nhỏ màu đen túm chặt.
“Nếu ngươi dám đi mách lẻo, ta sẽ nhổ sạch tóc ngươi.” Kim Đản Đản cười lộ răng trắng, vẻ mặt dữ tợn uy hiếp.
Tiểu Bạch run lên, hai mắt tức khắc đáng thương nhìn chằm chằm Kim Đản Đản: “Ngươi ăn hiếp ta, về sau ta sẽ không chơi cùng ngươi.”
Kim Đản Đản 'hừ hừ' hai tiếng, vẻ mặt lão đại: “Ngươi dám ư? Ngươi không sợ ta nhổ sạch lông hồ ly của ngươi ư?”
Tiểu Bạch giận!
Nhưng đối với Kim Đản Đản, nó lại giận mà không dám nói gì.
“Tốt, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe ta, sau này ta sẽ không ăn hiếp ngươi.” Thấy dáng vẻ Tiểu Bạch oan ức, Kim Đản Đản tức khắc hơi ‘không đành lòng’, nói.
Tiểu Bạch nghi ngờ nhìn chằm chằm nó: “Thật ư?”
“Đương nhiên là thật, ta đã lừa ngươi khi nào đâu. Hiện tại, ngươi xuống trước, để những người đó đều xếp thành hàng……”
Tiểu Bạch thầm nghĩ trong lòng. Nhiều lần đều lừa nàng, còn nói không lừa lần nào, hừ!
Nhưng nó lại cũng không dám ngỗ nghịch Kim Đản Đản, miễn cho tóc phải chịu khổ.
Nhưng trò khôi hài bên này cũng không có lan đến Phong gia bên kia.
Phong Hằng cho người mời mười gia chủ gia tộc ở kinh đô tới đại sảnh Phong gia, trừ Phong Hằng ra, Phong Nguyệt cũng ở đó.
Nhưng ba vị trưởng lão đã về phòng tu luyện của từng người trước.
“Phong gia chủ, không biết Phong Hề tiểu thư……”
Đợi một hồi lâu, những gia chủ rốt cuộc nhịn không được mở miệng dò hỏi.
“Để chư vị đợi lâu, xin lỗi.” Lúc này, một âm thanh lãnh đạm truyền tới từ ngoài đại sảnh.
Ngay sau đó đã thấy Phong Hề chậm rãi đi đến, mà phía sau có một nam tử tuấn mỹ mặc một thân quần áo tím đi theo, yêu tà dị thường, mặc kệ nam nữ, chỉ cần nhìn một cái, tâm thần dường như bị hút đi.
Người này đương nhiên là Kim Ca Diệp.
Sở dĩ Phong Hề đến muộn, đơn giản là để Kim Ca Diệp trước tiên rửa sạch một chút, sau đó mới cùng tiến đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.