Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư
Chương 1302: Nữ Nhân Trang Điểm Mỹ Lệ
Dạ Chi Đồng
02/09/2023
Tả Vũ Phi nghe tiếng, nhìn lướt về phía giọng nói thì thấy một nữ nhân trang điểm mỹ lệ, toàn thân chật vật muốn bò lên từ trên mặt đất.
Nhưng sau đó, Tả Vũ Phi cũng không liếc nàng một cái, vòng qua người nàng, tung ta tung tăng thẳng về phía Phong Hề.
“Mỹ nhân, chờ ta……”
Lý Mỹ Diễm vốn là vẻ mặt buồn bực, mà khi ngẩng đầu nhìn thấy mỹ nam mặc đồ trắng vòng qua bên người mình, trong nháy mắt đáy mắt nàng ta hiện lên một sự kinh ngạc trước vẻ đẹp.
“Các ngươi thất thần làm gì, còn không đỡ bổn tiểu thư lên.” Thấy hai thị nữ bên cạnh đều ngây ngốc nhìn chằm chằm bóng dáng kia, Lý Mỹ Diễm lập tức cất giọng.
Khi người bốn phía nghe được tiếng nói bén nhọn kia thì mới phản ứng lại.
Hai thị nữ nghe xong, cả người run lên, sau đó lập tức đỡ Lý Mỹ Diễm từ trên mặt đất dậy.
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
Thị nữ quan tâm hỏi, nhưng lại đổi lấy cái tát thật mạnh.
“Ta đẩy ngươi ngã xem, xem có sao hay không? Ngốc muốn chết!”
Sau khi xả giận xong, Lý Mỹ Diễm cũng bất chấp mông đau do bị đụng ngã, đứng tại chỗ lấy ra một tấm gương, soi tới soi lui, cảm thấy mặt mình vô cùng hoàn mỹ, tóc cũng không rối loạn.
Lúc này nàng ta mới vừa lòng thu gương lại, miệng rộng mỉm cười, xoay người, xoắn thân thể tiến đến tửu lầu phía trước cách đó không xa.
Một màn này, đặt trong mắt bất luận là kẻ nào thì cũng đều là một dáng vẻ hoa si.
Hai thị nữ thấy vậy cũng chỉ có thể mang theo khuôn mặt khóc tang, vội vàng đi theo.
Sau khi Phong Hề tiến vào tửu lầu đã ngồi vào ghế lô dựa gần cửa sổ.
Chỉ là, Vũ Phi mới vừa ngồi xuống bên trái không lâu, trong sương phòng lại xuất hiện một bóng dáng trang điểm mỹ lệ.
Lại còn rất kiêu ngạo, vừa tiến đến, liền vỗ một cái lên bàn.
Tả Vũ Phi quay đầu, nhìn thấy kia khuôn mặt ‘xấu xí’ thì nhíu mày, ngay sau đó, nói như ghét bỏ: “Phòng này chúng ta bao, ngươi muốn ăn cơm thì đi ra bên ngoài.”
Ban đầu Lý Mỹ Diễm muốn khiến cho mỹ nam chú ý, không nghĩ tới căn phòng này còn có một vị mỹ nữ.
Cho nên sau khi đánh một cái xuống, lại quên mất lời muốn nói phía sau.
Cả buổi sau, nàng ta mới phản ứng lại, sắc mặt lập tức sầm xuống, lớn giọng: “Vừa nãy ngươi đụng phải ta, một tiếng xin lỗi cũng không có, ngươi có phải rất quá đáng hay không?”
Tả Vũ Phi nhướng mày, suy nghĩ một chút mới hiểu rõ: “À! Xin lỗi, ta nói, ngươi cút đi.”
Đối với Tả Vũ Phi mà nói, trong mắt hắn chỉ có hai loại người đẹp và xấu.
Nữ nhân trước mặt này thật sự quá xấu, nhìn qua đã không có khẩu vị gì……
Nhưng Lý Mỹ Diễm tựa hồ không nghĩ tới, Tả Vũ Phi sẽ trực tiếp như thế.
Ngay sau đó, khuôn mặt trang điểm đậm của nàng ta lại đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, buông tay, mông đặt trên ghế, ngồi xuống.
“Ngươi cũng đã xin lỗi, ta tự nhiên sẽ tha thứ cho ngươi. Chào hai ngươi, ta là Lý Mỹ Diễm, thứ nữ của Lý viên ngoại ở Đông thành, hôm nay có duyên như vậy, bữa cơm này để ta mời khách đi. Đúng rồi, ta còn chưa biết các ngươi tên gì?”
Lý Mỹ Diễm tự quen thuộc, giống như không chút nào nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt ghét bỏ của Tả Vũ Phi, cười nói nhìn thẳng về phía Phong Hề.
Từ khi đi vào dị thế, nói thật, Phong Hề gặp được người cũng coi như là muôn hình muôn vẻ, nhưng trước nay chưa từng gặp người như Lý Mỹ Diễm trước mặt.
Nói như thế nào nhỉ!
Khi tức trên người nàng ta làm nàng có cảm giác thật sự độc đáo, có một loại cảm giác kì dị như ở phương xa gặp người quen.
Nhưng sau đó, Tả Vũ Phi cũng không liếc nàng một cái, vòng qua người nàng, tung ta tung tăng thẳng về phía Phong Hề.
“Mỹ nhân, chờ ta……”
Lý Mỹ Diễm vốn là vẻ mặt buồn bực, mà khi ngẩng đầu nhìn thấy mỹ nam mặc đồ trắng vòng qua bên người mình, trong nháy mắt đáy mắt nàng ta hiện lên một sự kinh ngạc trước vẻ đẹp.
“Các ngươi thất thần làm gì, còn không đỡ bổn tiểu thư lên.” Thấy hai thị nữ bên cạnh đều ngây ngốc nhìn chằm chằm bóng dáng kia, Lý Mỹ Diễm lập tức cất giọng.
Khi người bốn phía nghe được tiếng nói bén nhọn kia thì mới phản ứng lại.
Hai thị nữ nghe xong, cả người run lên, sau đó lập tức đỡ Lý Mỹ Diễm từ trên mặt đất dậy.
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
Thị nữ quan tâm hỏi, nhưng lại đổi lấy cái tát thật mạnh.
“Ta đẩy ngươi ngã xem, xem có sao hay không? Ngốc muốn chết!”
Sau khi xả giận xong, Lý Mỹ Diễm cũng bất chấp mông đau do bị đụng ngã, đứng tại chỗ lấy ra một tấm gương, soi tới soi lui, cảm thấy mặt mình vô cùng hoàn mỹ, tóc cũng không rối loạn.
Lúc này nàng ta mới vừa lòng thu gương lại, miệng rộng mỉm cười, xoay người, xoắn thân thể tiến đến tửu lầu phía trước cách đó không xa.
Một màn này, đặt trong mắt bất luận là kẻ nào thì cũng đều là một dáng vẻ hoa si.
Hai thị nữ thấy vậy cũng chỉ có thể mang theo khuôn mặt khóc tang, vội vàng đi theo.
Sau khi Phong Hề tiến vào tửu lầu đã ngồi vào ghế lô dựa gần cửa sổ.
Chỉ là, Vũ Phi mới vừa ngồi xuống bên trái không lâu, trong sương phòng lại xuất hiện một bóng dáng trang điểm mỹ lệ.
Lại còn rất kiêu ngạo, vừa tiến đến, liền vỗ một cái lên bàn.
Tả Vũ Phi quay đầu, nhìn thấy kia khuôn mặt ‘xấu xí’ thì nhíu mày, ngay sau đó, nói như ghét bỏ: “Phòng này chúng ta bao, ngươi muốn ăn cơm thì đi ra bên ngoài.”
Ban đầu Lý Mỹ Diễm muốn khiến cho mỹ nam chú ý, không nghĩ tới căn phòng này còn có một vị mỹ nữ.
Cho nên sau khi đánh một cái xuống, lại quên mất lời muốn nói phía sau.
Cả buổi sau, nàng ta mới phản ứng lại, sắc mặt lập tức sầm xuống, lớn giọng: “Vừa nãy ngươi đụng phải ta, một tiếng xin lỗi cũng không có, ngươi có phải rất quá đáng hay không?”
Tả Vũ Phi nhướng mày, suy nghĩ một chút mới hiểu rõ: “À! Xin lỗi, ta nói, ngươi cút đi.”
Đối với Tả Vũ Phi mà nói, trong mắt hắn chỉ có hai loại người đẹp và xấu.
Nữ nhân trước mặt này thật sự quá xấu, nhìn qua đã không có khẩu vị gì……
Nhưng Lý Mỹ Diễm tựa hồ không nghĩ tới, Tả Vũ Phi sẽ trực tiếp như thế.
Ngay sau đó, khuôn mặt trang điểm đậm của nàng ta lại đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, buông tay, mông đặt trên ghế, ngồi xuống.
“Ngươi cũng đã xin lỗi, ta tự nhiên sẽ tha thứ cho ngươi. Chào hai ngươi, ta là Lý Mỹ Diễm, thứ nữ của Lý viên ngoại ở Đông thành, hôm nay có duyên như vậy, bữa cơm này để ta mời khách đi. Đúng rồi, ta còn chưa biết các ngươi tên gì?”
Lý Mỹ Diễm tự quen thuộc, giống như không chút nào nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt ghét bỏ của Tả Vũ Phi, cười nói nhìn thẳng về phía Phong Hề.
Từ khi đi vào dị thế, nói thật, Phong Hề gặp được người cũng coi như là muôn hình muôn vẻ, nhưng trước nay chưa từng gặp người như Lý Mỹ Diễm trước mặt.
Nói như thế nào nhỉ!
Khi tức trên người nàng ta làm nàng có cảm giác thật sự độc đáo, có một loại cảm giác kì dị như ở phương xa gặp người quen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.