Bát Hệ Triệu Hoán Sư: Phế Vật Đích Tiểu Thư
Chương 1303: Người Xuyên Không Từ Thế Kỷ 21
Dạ Chi Đồng
02/09/2023
Chẳng lẽ, nữ nhân này cũng xuyên không tới?
Nàng vốn là xuyên không đến, cho nên nếu có người khác xuyên không đến đây, nàng cũng sẽ hoàn toàn không quá giật mình, nhưng mà…… Tò mò!
Cho nên, sau khi nữ nhân này tiến vào, Phong Hề mới vẫn luôn im lặng nhìn nàng ta.
“Phong Hề!”
Sau khi Lý Mỹ Diễm ngồi xuống hỏi, Phong Hề bình tĩnh, trực tiếp trả lời.
Tả Vũ Phi ngồi cạnh tựa hồ không nghĩ Phong Hề sẽ trả lời, sau khi kinh ngạc một phen, chớp mắt lại nhíu mày: “Mỹ nhân, ngươi nói tên cho nàng ta làm gì?”
Phong Hề cười nhẹ không nói.
Lý Mỹ Diễm thoáng chốc sửng sốt, Phong Hề.
Ở kinh đô này, hoặc là nói toàn bộ Đông Đại Lục, ai không biết tên Phong Hề!
Lý Mỹ Diễm cũng không ngơ ngẩn bao lâu, thật mau cặp mắt bị hoa si che giấu của nàng ta tinh tế đánh giá Phong Hề, không thèm che giấu.
Điểm này làm nụ cười ở khóe môi Phong Hề gợi lên thêm vài phần.
Xem ra cảm giác của nàng cũng không sai, cho dù nữ tử này không phải người xuyên không thì cũng không giống bề ngoài nàng ta.
Vào đời lâu như vậy, từ trước đến nay chưa một nữ nhân nào làm nàng cảm thấy tò mò và thú vị thế.
Nhưng mà lúc Lý Mỹ Diễm đánh giá Phong Hề, Tả Vũ Phi bên cạnh thật sự không vui, phất tay một cái, trực tiếp vứt nàng ra ngoài.
“Nữ nhân xấu xí này, mỹ nhân là để ngươi xem sao? Cút!”
Nhưng cũng không bao lâu, lại thấy Lý Mỹ Diễm như không hề tổn thương, từ ngoài cửa bò lên, thân hình chợt lóe, tức khắc giống như linh miêu, lao thẳng tới sau lưng Tả Vũ Phi, đôi tay mạnh mẽ cuốn lấy cổ hắn.
“Mỹ nam, ngươi bạo như vậy ta biết làm sao? Ngươi có biết từ khi ta thấy ánh mắt đầu tiên của ngươi đã nhất kiến chung tình không?” Chơi xấu hoa si, đó là sỏ trường của nàng ta.
“Buông tay cho ta, nữ nhân xấu xí!” sắc mặt Tả Vũ Phi biến đổi kịch liệt, giống như dính vào ****, đáy mắt tức giận, ghét bỏ, phất tay muốn bầm thây vạn đoạn nàng.
Lúc này, Phong Hề giơ tay ngăn cản hắn bạo nộ sát ý, lại thuận tay hấp lực, túm Lý Mỹ Diễm từ trên người Tả Vũ Phi về vị trí ghế dựa nàng vừa ngồi.
“Trước khi theo đuổi mỹ nam thì phải giữ mạng đã!” Phong Hề khó được cười nhẹ, nói.
Tả Vũ Phi nghe vậy, nhíu mày: “Mỹ nhân!”
Lý Mỹ Diễm lại nhếch miệng cười, lập tức lão đại không khách khí: “Không hổ là đồng hương từ thế kỷ 21 tới. Hì hì, ngươi làm người tốt tới cùng, sau này ta đi theo ngươi, ngươi giúp ta.”
Đồng hương?
Nghe vậy, Phong Hề hơi ngẩn ra, nàng không nghĩ tới nàng ta vậy mà lại nói thế.
Nhưng kể từ đó, nàng ta lại lập tức cho thấy, nàng ta cũng là người xuyên không từ thế kỷ 21 tới?
Chỉ là, nàng làm cách nào nhìn ra Phong Hề cũng là người xuyên không?
Nhớ trước đây, lão sư ở tinh thần không gian của nàng cũng không biết tình huống linh hồn nàng xuyên không!
Vậy mà một võ sĩ ngũ giai sơ kỳ lại có được loại năng lực này ư?
Phong Hề nhướng mày, ánh mắt lại đánh giá nàng ta lần nữa.
Lý Mỹ Diễm rất vui để nàng đánh giá, nhưng thật nhanh nàng lại quay đầu, hai mắt hoa si nhìn chằm chằm về phía Tả Vũ Phi. Dáng vẻ kia thật giống như hận không thể lập tức áp đảo rồi ăn hắn.
Mà sắc mặt Tả Vũ Phi, trong nháy mắt đã xấu dị thường, giống như dáng vẻ buồn nôn lại cố nén.
Nếu không phải mỹ nhân ngăn cản, hắn đã sớm cắt nữ nhân xấu xí này thành mảnh nhỏ.
Nhưng ở dưới ánh mắt nàng, hắn rốt cuộc vẫn không thể nhịn được nữa!
Hắn đập bàn một cái, đứng dậy: “Ta không ăn nữa.”
Nói xong lại sợ nữ nhân xấu xí phóng lại đây, thân hình hắn trực tiếp nhảy ra từ cửa sổ, trong chớp mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nàng vốn là xuyên không đến, cho nên nếu có người khác xuyên không đến đây, nàng cũng sẽ hoàn toàn không quá giật mình, nhưng mà…… Tò mò!
Cho nên, sau khi nữ nhân này tiến vào, Phong Hề mới vẫn luôn im lặng nhìn nàng ta.
“Phong Hề!”
Sau khi Lý Mỹ Diễm ngồi xuống hỏi, Phong Hề bình tĩnh, trực tiếp trả lời.
Tả Vũ Phi ngồi cạnh tựa hồ không nghĩ Phong Hề sẽ trả lời, sau khi kinh ngạc một phen, chớp mắt lại nhíu mày: “Mỹ nhân, ngươi nói tên cho nàng ta làm gì?”
Phong Hề cười nhẹ không nói.
Lý Mỹ Diễm thoáng chốc sửng sốt, Phong Hề.
Ở kinh đô này, hoặc là nói toàn bộ Đông Đại Lục, ai không biết tên Phong Hề!
Lý Mỹ Diễm cũng không ngơ ngẩn bao lâu, thật mau cặp mắt bị hoa si che giấu của nàng ta tinh tế đánh giá Phong Hề, không thèm che giấu.
Điểm này làm nụ cười ở khóe môi Phong Hề gợi lên thêm vài phần.
Xem ra cảm giác của nàng cũng không sai, cho dù nữ tử này không phải người xuyên không thì cũng không giống bề ngoài nàng ta.
Vào đời lâu như vậy, từ trước đến nay chưa một nữ nhân nào làm nàng cảm thấy tò mò và thú vị thế.
Nhưng mà lúc Lý Mỹ Diễm đánh giá Phong Hề, Tả Vũ Phi bên cạnh thật sự không vui, phất tay một cái, trực tiếp vứt nàng ra ngoài.
“Nữ nhân xấu xí này, mỹ nhân là để ngươi xem sao? Cút!”
Nhưng cũng không bao lâu, lại thấy Lý Mỹ Diễm như không hề tổn thương, từ ngoài cửa bò lên, thân hình chợt lóe, tức khắc giống như linh miêu, lao thẳng tới sau lưng Tả Vũ Phi, đôi tay mạnh mẽ cuốn lấy cổ hắn.
“Mỹ nam, ngươi bạo như vậy ta biết làm sao? Ngươi có biết từ khi ta thấy ánh mắt đầu tiên của ngươi đã nhất kiến chung tình không?” Chơi xấu hoa si, đó là sỏ trường của nàng ta.
“Buông tay cho ta, nữ nhân xấu xí!” sắc mặt Tả Vũ Phi biến đổi kịch liệt, giống như dính vào ****, đáy mắt tức giận, ghét bỏ, phất tay muốn bầm thây vạn đoạn nàng.
Lúc này, Phong Hề giơ tay ngăn cản hắn bạo nộ sát ý, lại thuận tay hấp lực, túm Lý Mỹ Diễm từ trên người Tả Vũ Phi về vị trí ghế dựa nàng vừa ngồi.
“Trước khi theo đuổi mỹ nam thì phải giữ mạng đã!” Phong Hề khó được cười nhẹ, nói.
Tả Vũ Phi nghe vậy, nhíu mày: “Mỹ nhân!”
Lý Mỹ Diễm lại nhếch miệng cười, lập tức lão đại không khách khí: “Không hổ là đồng hương từ thế kỷ 21 tới. Hì hì, ngươi làm người tốt tới cùng, sau này ta đi theo ngươi, ngươi giúp ta.”
Đồng hương?
Nghe vậy, Phong Hề hơi ngẩn ra, nàng không nghĩ tới nàng ta vậy mà lại nói thế.
Nhưng kể từ đó, nàng ta lại lập tức cho thấy, nàng ta cũng là người xuyên không từ thế kỷ 21 tới?
Chỉ là, nàng làm cách nào nhìn ra Phong Hề cũng là người xuyên không?
Nhớ trước đây, lão sư ở tinh thần không gian của nàng cũng không biết tình huống linh hồn nàng xuyên không!
Vậy mà một võ sĩ ngũ giai sơ kỳ lại có được loại năng lực này ư?
Phong Hề nhướng mày, ánh mắt lại đánh giá nàng ta lần nữa.
Lý Mỹ Diễm rất vui để nàng đánh giá, nhưng thật nhanh nàng lại quay đầu, hai mắt hoa si nhìn chằm chằm về phía Tả Vũ Phi. Dáng vẻ kia thật giống như hận không thể lập tức áp đảo rồi ăn hắn.
Mà sắc mặt Tả Vũ Phi, trong nháy mắt đã xấu dị thường, giống như dáng vẻ buồn nôn lại cố nén.
Nếu không phải mỹ nhân ngăn cản, hắn đã sớm cắt nữ nhân xấu xí này thành mảnh nhỏ.
Nhưng ở dưới ánh mắt nàng, hắn rốt cuộc vẫn không thể nhịn được nữa!
Hắn đập bàn một cái, đứng dậy: “Ta không ăn nữa.”
Nói xong lại sợ nữ nhân xấu xí phóng lại đây, thân hình hắn trực tiếp nhảy ra từ cửa sổ, trong chớp mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.