Chương 186: Bắc Cung bàng hoàng, Thương Khung trở về
Lê Thiên
01/04/2013
Động phủ cuối cùng của tầng thứ tư phúc địa, đương nhiên là của Nhậm Thương Khung, chỉ có điều quạnh quẽ như trước, giống như lúc Nhậm Thương Khung rời đi, cấm chế vẫn còn đó, chứng minh Nhậm Thương Khung chưa trở về, vì cấm chế này không có dấu hiệu mở ra.
Bắc Cung Dao độc hành dưới ánh trăng, đi chỉ chốc lát, cảm thấy trong lòng phiền muộn không nói ra được. Đi vài bước, lại nhịn không được quay đầu lại xem.
- Hắn vẫn chưa về? Không phải là gặp cái gì ngoài ý muốn chứ?
Tâm tình của Bắc Cung Dao có chút loạn, cảm thấy Đại Vương Ốc Sơn xinh đẹp như thế này, thoáng cái trở nên đen kịt, dữ tợn vô cùng. Làm cho tâm tình của nàng lung tung phức tạp, không thể bình tĩnh.
Ngồi xuống một tảng đá trước động phủ, hai tay nhẹ nhàng chống cằm, ánh mắt nhìn trời cao, nàng cảm thấy trống trải vô cùng.
- Nếu như Quan Nguyệt trưởng lão cũng giải không được, ta phải rời khỏi Đại Vương Ốc Sơn. Quyết không thể để cho Hạ Vũ Trùng thực hiện được ý đồ. Chỉ là, hắn chậm chạp không trở về, chỉ sợ một câu từ biệt cũng không nói được. Thiên Các nhân tâm hiểm ác, hi vọng hắn có thể gặp dữ hóa lành. . . Ta không giúp được hắn cái gì, lại cận kề cái chết, có thể trì hoãn Hạ Vũ Trùng tu luyện tà công, cũng coi như trợ giúp hắn một chút. . .
Bắc Cung Dao cũng biết, Nhậm Thương Khung đắc tội Hạ Vũ Trùng, ngày sau cũng sẽ không quá tốt. Hạ Vũ Trùng coi trời bằng vung, lòng dạ lại thâm độc. Chờ hắn lông cánh đầy đủ, uy tín thành lập, chỉ sợ việc làm đầu tiên của hắn là lấy Nhậm Thương Khung khai đao.
Nhưng mà, không biết chuyện gì xảy ra. Bắc Cung Dao cảm thấy không ai có thể đối kháng với Hạ Vũ Trùng, kể cả Nguyên Tông Sư.
Nhưng…
Hết lần này tới lần khác, nội tâm Bắc Cung Dao thủy chung rất kiên trì, nàng cảm thấy Nhậm Thương Khung có thể đối kháng cùng Hạ Vũ Trùng.
Loại kiên trì này, không cần lý do. Có lẽ ở sâu trong nội tâm của nàng, thủy chung cảm thấy Nhậm Thương Khung có thể làm được mọi việc!
Bắc Cung Dao từ khi còn nhỏ tu tập, tính cách không màng danh lợi, ít cùng người tranh chấp, nội tâm cũng rất ít cố chấp một sự kiện.
Nhưng mà, Nhậm Thương Khung là một cái ngoài ý muốn. Từ khi nàng thức tỉnh đại đạo hạt giống về sau, ở sâu trong nội tâm của nàng, có một loại tình cảm mông lung mà đáng ngưỡng mộ, bắt đầu thức tỉnh theo.
Nàng không sợ hãi, cũng không cự tuyệt, nhưng lại chưa từng biểu hiện ra ngoài.
Ánh trăng sáng trên cao, nhẹ nhàng chiếu sáng khắp người nàng, làm cho cả người nàng tăng thêm vài phần thánh khiết.
- Ồ. . . Ngươi. . . Ngươi là Bắc Cung tiểu thư? Như thế nào ngồi một mình ở tại đây? Là tới bái phỏng Nhậm huynh sao?
Chu Vân ở động phủ bên cạnh, bỗng nhiên phát ra thanh âm ngạc nhiên. Chu Vân biết rõ, Bắc Cung Dao là đồng hương, cũng là hảo hữu của Nhậm Thương Khung.
Bắc Cung Dao đứng lên, cười nhạt một tiếng.
Chu Vân có chút ngây người, lập tức lắc lắc đầu, vỗ đầu hai cái:
- Hắc hắc, thất lễ, thất lễ. Bắc Cung tiểu thư tìm đến Nhậm huynh, là không đúng dịp rồi. Hắn còn chưa trở lại ah. Thật sự là đáng giận, làm cho giai nhân ở nơi này đợi vô ích. Sau khi trở về, ta sẽ giáo dục lại hắn một chút, ha ha, Bắc Cung tiểu thư muốn vào động phủ của ta ngồi một chút hay không?
Tựa như sợ Bắc Cung Dao hiểu lầm, liên tục khoát tay:
- Bắc Cung tiểu thư đừng hiểu lầm, ta không có ác ý.
Bắc Cung Dao nhẹ nhàng cười cười:
- Không có gì, Chu huynh, nếu Nhậm huynh trở về, xin giúp ta truyền một câu… núi cao đường xa, xin người trân trọng.
Nói xong, thân ảnh thanh lệ nhoáng một cái, liền biến mất trong bóng đêm mênh mông.
Chu Vân xoa xoa con mắt, lau mồ hôi trên trán:
- Má ơi, hảo một cái Tiên Tử. Thiếu chút nữa thất thố rồi. Bắc Cung tiểu thư này nhờ ta truyền lời cho Nhậm huynh, chẳng lẽ là cách không đưa tình hay sao? Ha ha, Nhậm huynh quả nhiên có phúc khí, có thể được nữ tử giống như thần tiên này ưu ái, quả nhiên là phúc duyên sâu dày.
. . .
Trước sơn môn của Hạ thị Âm Dương Đạo, Kim Quan Nguyệt nghiêm nghị mà đứng, nghênh đón hắn, là Hạ thị quản gia Hạ Mạnh.
Hạ Mạnh hiển nhiên không cần giữ lễ, mặc dù Kim Quan Nguyệt là trưởng lão Liệt Dương Điện, nhưng Liệt Dương Điện chỉ là một trong Thiên Các Thập điện, căn bản không có tư cách cùng Thiên Các bốn đạo ngang hàng.
- Ha ha, phong thái Hạ tổng quản vẫn như xưa, thật đáng mừng ah.
Ngữ khí Kim Quan Nguyệt, lộ ra vài phần nịnh nọt.
Hạ Mạnh thản nhiên nói:
- Kim trưởng lão, vô sự không lên điện tam bảo, không biết có chuyện gì?
Kim Quan Nguyệt cười làm lành nói:
- Là vì sự tình của Trùng thiếu gia mà đến. Ta nghe nói Trùng thiếu gia tu luyện thần công, nhìn trúng một nữ tử.
- Thì tính sao? Hạ thị Âm Dương Đạo ta xem trọng một nữ tử, Kim trưởng lão còn có ý kiến hay sao?
Khẩu khí của Hạ Mạnh rất kiêu căng.
- Không dám, không dám!
Kim Quan Nguyệt liên tục cười làm lành:
- Chỉ là nữ tử mà Trùng thiếu gia vừa ý, tựa hồ tâm chí quá mức kiên cố. Ta nghe nói Âm Dương Cửu Chuyển, cần đoạt nguyên âm xử nữ làm môi giới, thay đổi âm dương liên tục. Nếu nữ tử không chủ động phối hợp, rất dễ xảy ra sự cố. Nên cố ý đến đây bẩm báo một tiếng, chớ để hư mất đại sự của Trùng thiếu gia.
Hạ Mạnh biến sắc:
- Lại có việc này? Nữ tử nào mà không biết điều như vậy?
Kim Quan Nguyệt cười nói:
- Ta xem nàng thì biết, tính cách ngoài mềm trong cứng, nghĩa liệt cực kỳ. Vừa vặn tổ tiên nàng cùng ta có chút giao tình, đến cầu ta làm chủ. Ta nghĩ Trùng thiếu gia là truyền nhân Âm Dương Đạo, vừa ý nàng là phúc duyên của nàng. Không biết làm sao tính cách nàng lại cố chấp, khó có thể thay đổi.
Hạ Mạnh giận dữ:
- Như thế đáng tru sát cửu tộc! Kim trưởng lão, ngươi không tệ, biết rõ tiến thoái, chuyện này, ngươi làm rất tốt.
Kim Quan Nguyệt hết sức hưởng thụ, khiêm tốn nói:
- Không dám. Trùng thiếu gia thiên tài hơn người, chính là nhân tài kiệt xuất nhất của Thiên Các ta, chúng ta đều là thần tử Thiên Các, tự nhiên trung tâm làm việc.
Hạ Mạnh cười nói:
- Đúng vậy, Kim trưởng lão, lòng trung thành của ngươi, ta sẽ truyền đạt cho thượng cấp. Nàng kia đã tín nhiệm ngươi, ngươi có biện pháp nào làm cho nàng cam tâm tình nguyện? Nếu để cho Trùng thiếu gai luyện công có sai lầm, tru nàng cửu tộc, cũng khó chuộc tội.
- Thuộc hạ có chút chủ ý, không biết có nên nói hay không.
Hạ Mạnh không kiên nhẫn:
- Kim trưởng lão, có chuyện gì thì nói đi.
Kim Quan Nguyệt cười cười, trên mặt hiện ra một tia cổ quái vui vẻ:
- Hạ tổng quản, nàng kia tín nhiệm ta, chúng ta chỉ cần như thế… như thế. . .
Hạ Mạnh nghe xong, cười ha hả:
- Tốt, tốt, tốt! Bất kể nàng ba trinh chín liệt, lúc đó cũng biến thành dâm phụ, ở dưới khố Trùng thiếu gia mà hầu hạ!
Nói đến đây, Hạ Mạnh vỗ vỗ bả vai Kim Quan Nguyệt:
- Kim trưởng lão, ngươi tuy họ Kim, nhưng lại là Ngân bào trưởng lão. Chuyện này làm xong, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp, giúp ngươi thành Kim bào trưởng lão!
Thiên Các Thập điện, hệ thống đẳng cấp rất nghiêm khắc. Liệt Dương Điện với tư cách là Trưởng Lão Điện, cũng giống như thế. Theo thứ tự là Hắc Y đệ tử, Thiết Y Vệ, Ngân Bào trưởng lão, Kim Bào trưởng lão, rồi mới tới lão tổ.
Ngân Bào trưởng lão, chỉ là tầng giữa của Liệt Dương Điện. Nhưng Kim Bào trưởng lão, đã là cao tầng!
Kim Quan Nguyệt bán đứng hậu bối cố nhân, lòng muôn dạ thú, đơn giản chính là muốn nâng cao vị thế! Nghe Hạ Mạnh hứa hẹn như thế, vui mừng quá đỗi.
- Hạ tổng quản, ta nhất định làm chuyện này đâu ra đó!
Kim Quan Nguyệt rời khỏi Khô Vinh Thần Sơn, đi tới Bách Thảo Đường một chuyến, sau khi bái kiến một vị bạn cũ, trực tiếp bay tới Đại Vương Ốc Sơn.
Sau khi tìm ra Kim Vũ Phàm, lấy ra một vật, đưa cho Kim Vũ Phàm:
- Vũ Phàm, ngươi cầm viên thuốc này, nói cho Bắc Cung Dao, đây là Đoạt Thiên Tạo Hóa Đan mà ta lưu giữ nhiều năm.Sau khi phục dụng, có thể giúp cho thiên phú của nàng tăng lên trên phạm vi lớn. Chỉ cần thiên phú của nàng đề cao, liền có quyền lên tiếng, có thể được ba đạo khác nhìn trúng.
Thiên Khung Tạo Hóa, Thiên Các bốn đạo. Theo thứ tự là Âm Dương Đạo, Trảm Không Đạo, Chân Kiếm Đạo, Lưu Vân Đạo.
Âm Dương Đạo mặc dù bá đạo, nhưng nếu là đệ tử mà ba đạo khác nhìn trúng, Âm Dương Đạo có bá đạo cũng không thể cưỡng đoạt, ba đạo kia nhất định không để yên.
Kim Vũ Phàm rất thức thời, cũng rất biết điều. Sự tình không nên hỏi, tuyệt không hỏi nhiều. Có mệnh lệnh xuống, hắn sẽ nghiêm khắc đi chấp hành.
Cầm viên thuốc này, Kim Vũ Phàm không bao lâu đã đến tầng thứ năm phúc địa. Cũng đem viên thuốc này tự tay giao cho Bắc Cung Dao, nói y như Kim Quan Nguyệt đã nói, sau đó mới rời khỏi.
Bắc Cung Dao cầm đan dược trong tay, trong lòng không nghi ngờ chút nào, thầm nghĩ Kim Quan Nguyệt trưởng lão từng thọ ơn gia tộc, nhất định sẽ không hại mình.
- Đoạt Thiên Tạo Hóa Đan này, cần ba ngày mới có thể luyện hóa. Ta muốn luyện hóa nhanh hơn, không thể chậm trễ.
Bắc Cung Dao đem đan dược kia ăn vào, ngồi xếp bằng, vận khí dẫn đạo, bắt đầu luyện hóa.
. . .
Ba ngày sau, ở chỗ sâu trong Vân Bích Nhai, Nhậm Thương Khung duỗi cái lưng mệt mỏi, hai tháng khổ công không có uổng phí, ở Vân Bích Nhai, không người quấy rầy, để cho hắn một đường như chẻ tre, bằng vào Bất Hủ Đế Khí Quyết, Nhậm Thương Khung luyện đến năm mươi sáu chuyển tiểu chu thiên!
- Thần kỳ! Như thế xem ra, Bất Hủ Đế Khí Quyết này, hẳn là công pháp thái cổ, không thuộc về Thiên Trạch thế giới. Biến mất hai tháng, đoán chừng rất nhiều người nói ta đã chết. Hôm nay, phải trở về cho bọn hắn vui mừng. Nhất là Hạ Vũ Trùng. . .
- Cạc cạc. . .
Hai cánh Ô Nha ôm chặt Nhậm Thương Khung, bộ dạng không cho Nhậm Thương Khung rời khỏi.
Hai tháng ở chung, giao tình của Nhậm Thương Khung cùng Ô Nha rất tốt. Nhậm Thương Khung về sau mới biết được, mình cho Ô Nha huynh Đăng Thiên Môn linh dịch, trợ giúp Ô Nha huynh nhanh chóng đột phá võ đạo Trúc Cơ kỳ, hôm nay đã là một đầu Thiên Yêu, mặc dù cảnh giới chỉ là cấp hai Thiên Yêu, nhưng là sức chiến đấu đủ so với ngũ lục cấp Thiên Yêu!
- Ô Nha huynh, không được ah. Ta phải trở về một chuyến. Như vậy đi, hai tháng sau, giai đoạn thu phục Linh Thú, ta sẽ trở lại Vân Bích Nhai. Đến lúc đó, ngươi có thể danh chính ngôn thuận cùng ta trở về Đại Vương Ốc Sơn. Ha ha!
Sờ lên lông chim màu vàng của Ô Nha huynh, Nhậm Thương Khung dặn dò:
- Ô Nha huynh, đại thần thông không gian này của huynh, ngàn vạn lần đừng tùy tiện sử dụng, nếu để kẻ khác thấy được, nhất định sẽ gây bất lợi cho huynh.
Ô Nha huynh cái hiểu cái không, nhưng lại nhẹ gật đầu, yết hầu phát ra tiếng kêu “Xì xào”.
Nhậm Thương Khung vỗ vỗ đầu Ô Nha huynh, không do dự nữa, sải bước phản hồi Đại Vương Ốc Sơn. Khi hắn trở lại Đại Vương Ốc Sơn, đem một quả cấp hai Thiên Yêu yêu đan giao cho Mạc Vô Vi, một đám người phụ trách đều trợn mắt há hốc mồm.
Ngày cuối cùng, bọn hắn đều cảm thấy sẽ không có đệ tử khảo hạch phản hồi, Nhậm Thương Khung này lại xông ra, rất có khí khái của Vương Giả Quy Lai.
Tin tức Nhậm Thương Khung thời khắc cuối cùng trở về, thoáng cái truyền khắp chín tầng phúc địa!
Chu Vân là kích động nhất, nhìn thấy Nhậm Thương Khung phản hồi động phủ, cơ hồ phát khóc nói:
- Nhậm huynh, ngươi đã trở về.
Lập tức nhớ tới cái gì, vỗ đầu một cái, kêu lên:
- Còn có, đêm khuya ba ngày trước, Bắc Cung tiểu thư đã tới tìm ngươi, ta xem bộ dạng nàng rất u sầu. Nhờ ta truyền đạt một câu, nói cái gì núi cao đường xa, xin người trân trọng. Khẩu khí như vĩnh biệt vậy.
- Nàng không nói sự tình cụ thể gì sao?
Bắc Cung Dao ở trong lòng Nhậm Thương Khung, có vị trí đặc thù, nghe xong chuyện đó, Nhậm Thương Khung rất lo lắng.
- Không có, nhưng ta cảm giác tâm sự của nàng rất nặng, giống như đi đến tuyệt cảnh vậy.
Nhậm Thương Khung không nói hai lời, khoát tay chặn lại: - Ta đi tìm nàng một chút!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.