Chương 187: Còn trinh tặng quân, đời này vô hối
Lê Thiên
01/04/2013
Nhậm Thương Khung nghe Chu Vân tự thuật như vậy, nội tâm dâng lên một cổ ý niệm bất tường. Nhậm Thương Khung là người của hai thế giới, đối với tính cách ngoài mềm trong cứng của Bắc Cung Dao hiểu rất rõ, Bắc Cung Dao tính tình nội liễm, tình cảm rất ít khi biểu đạt ra ngoài, lần này tình huống khác thường như vậy, tất nhiên có vấn đề lớn.
Hơn nữa, việc này đã qua ba ngày!
Nhậm Thương Khung có chút hối hận, biết như vậy, sẽ không kéo dài tới ngày cuối cùng mới trở lại. Bắc Cung Dao đêm khuya tới tìm, kia là sự tình đáng lo lắng bực nào?
- Đáng chết, hi vọng nàng không xảy ra chuyện gì!
Nhậm Thương Khung bước chân càng gấp, không bao lâu, đã tới trước động phủ của Bắc Cung Dao.
- Bắc Cung tiểu thư, Nhậm Thương Khung tới chơi!
Nhậm Thương Khung lúc này không cố kỵ chuyện gì, lớn tiếng nói.
Nghe được ba chữ “Nhậm Thương Khung”, những động phủ tầng thứ năm lập tức thò ra rất nhiều đầu người, nguyên một đám biểu lộ phức tạp nhìn qua Nhậm Thương Khung, trông rất cổ quái.
Có kinh ngạc, có đáng tiếc, cũng có chút hả hê.
Nhậm Thương Khung rét lạnh nhìn qua, cảm nhận được những ánh mắt phức tạp sau lưng, quả nhiên có rất nhiều ẩn tình, trong lòng càng thêm lo lắng.
- Bắc Cung tiểu thư, ngươi. . .
Lời còn chưa nói hết, động phủ bỗng nhiên mở ra, thân ảnh Bắc Cung Dao lóe lên, trực tiếp đem Nhậm Thương Khung kéo vào động phủ.
Bàn tay Nhậm Thương Khung bị bàn ta mềm mại của Bắc Cung Dao bắt lấy, trong nội tâm nổi lên cảm giác khác thường. Người tu luyện, thân thể vốn ôn mát như ngọc.
Mà bàn tay Bắc Cung Dao, lại cuồng nhiệt như lửa!
Bắc Cung Dao níu Nhậm Thương Khung, đột nhiên buông ra. Phảng phất giống như bị kinh hãi, chạy đến trong góc, hai tay ôm chân mà ngồi, đầu chôn sâu ở giữa hai chân.
Liên tiếp những cử động khác thường, làm cho Nhậm Thương Khung giật mình, ân cần hỏi:
- Bắc Cung tiểu thư, toàn thân ngươi nóng như lửa, có phải vận công gặp chuyện không may. Nhanh tới đây, ta dùng chân khí giúp ngươi khai thông, không thể chậm trễ.
Nhậm Thương Khung cũng mặc kệ cấm kỵ nam nữ, sải bước đi tới, đem Bắc Cung Dao ngồi xếp bằng trước mặt mình.
- Chống vào lòng bàn tay của ta, không nên suy nghĩ bậy bạ!
Khẩu khí Nhậm Thương Khung, có một cổ uy nghiêm nhưng rất chân thật đáng tin.
Bắc Cung Dao giờ phút này còn một ít linh trí, thấy Nhậm Thương Khung, cảm thấy nội tâm đầy cảm giác an toàn, Nhậm Thương Khung nói cái gì, nàng liền làm theo cái đó.
Nhậm Thương Khung dẫn khí, đem chân khí tinh thuần trong Đan Điền mình nhập vào trong cơ thể Bắc Cung Dao.
- Hả? Tại sao có thể như vậy?
Nhậm Thương Khung chấn động:
- Kinh mạch vận hành bình thường, nhưng sao tốc độ huyết dịch lại nhanh gấp bội. Nếu ngươi không có tu vi cao, tốc độ huyết dịch nhanh như vậy, chỉ sợ đã sớm vỡ mạch. Đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Bắc Cung tiểu thư, ngươi gần đây tu luyện công quyết gì?
Bắc Cung Dao mặt đỏ như gấc, thẹn thùng vô cùng. Khuôn mặt tinh xảo tuyệt luân, giống như hoa hồng xinh đẹp, chỉ nghe nàng khẽ hừ một tiếng.
- Nhậm huynh, ta. . .
Bắc Cung Dao thở hổn hển, một điểm linh trí cuối cùng nói cho nàng biết, phải bảo trì lý trí, không thể rối loạn, không thể để cho Nhậm Thương Khung coi thường nàng.
Nhậm Thương Khung vội hỏi:
- Bắc Cung tiểu thư, đến cùng xảy ra chuyện gì? Phải chăng có người ám toán ngươi? Là ai to gan như vậy, ta đi giết hắn!
Nhậm Thương Khung tu luyện Bất Hủ Đế Khí Quyết, hai tháng trôi qua, khí chất trong lúc vô hình, nhiều hơn vài phần khí phách Đế hoàng, ẩn ẩn có một khí độ chúa tể chúng sinh.
Lại nhìn Bắc Cung Dao, mặt ửng hồng, lại có vẻ xấu hổ. Nhậm Thương Khung càng xem càng lo lắng, không rõ đến cùng xảy ra chuyện gì.
- Nhậm huynh, là Hạ Vũ Trùng, hắn muốn lấy hồng hoàn của ta. Ta sống chết không theo, cầu cứu một trưởng lão tiền bối. Nào biết được người này mặt người dạ thú, đan dược đưa tới, nói là Đoạt Thiên Tạo Hóa Đan, sau khi ta phục dùng, luyện hóa ba ngày, lại. . . phát hiện. . . Đan dược hắn cho ta, là xuân dược!
- Cái gì?
Nhậm Thương Khung nổi giận lôi đình, hét lớn một tiếng:
- Vô sỉ! Tên kia tên gọi là gì, ngày khác ta nhất định lấy đầu trên cổ hắn!
Bắc Cung Dao má hồng phơn phớt, ánh mắt mê ly, hiển nhiên là dược tính đã phát tác đến tình trạng không cách nào khống chế!
- Nhậm huynh, nhanh cầm kiếm…giết ta! Cầu ngươi giết ta! Hạ Vũ Trùng từng tuyên bố, hôm nay sẽ tới mang ta đi đến động phủ của hắn song tu. Nhất định là Kim Quan Nguyệt cấu kết cùng Hạ Vũ Trùng, cố ý dùng tà dược này hại ta, để cho ta không cách nào phản kháng, thuận theo Hạ Vũ Trùng tu luyện tà công.
Nhậm Thương Khung giận đến phát run, hai đấm nắm chặt, cốt cách toàn thân kêu răng rắc. Giết Bắc Cung Dao? Hắn hạ thủ như thế nào được?
- Bắc Cung tiểu thư, ta đang lo Hạ Vũ Trùng kia không đến! Hắn đã muốn tới, ta hôm nay liền giết hắn! Hạ thị Âm Dương Đạo? Thì tính sao? Thiên Các nếu không có công đạo, cùng lắm thì, chúng ta phản lại Thiên Các là được. Thiên hạ to lớn, Âm Dương Đạo không thể một tay che trời!
Bắc Cung Dao ngây dại, ngắm nhìn Nhậm Thương Khung. Bộ dạng nghiến răng nghiến lợi này, là khuôn mặt mà nàng vẫn luôn nghĩ tới khi ngồi một mình, bỗng nhiên trong lúc đó, giống như lưỡi dao sắc bén phá vỡ tất cả phòng tuyến của nàng.
Bắc Cung Dao từ nhỏ rất theo quy củ, nhưng bỗng nhiên trong lúc đó, lại có một cảm giác trời sập xuống cũng không sợ.
Nhậm Thương Khung nhìn qua Bắc Cung Dao, chăm chú nói:
- Bắc Cung tiểu thư, ta còn muốn nghĩ biện pháp. Bất luận đan dược gì. . .
Hắn còn chưa nói hết, khuôn mặt giống như phỉ thúy của Bắc Cung Dao, mang theo mùi hương thơm ngát, thánh khiết mà động người,… hôn lên miệng hắn.
Một chiếc lưỡi thơm tho, trực tiếp chui vào trong miệng Nhậm Thương Khung.
- U-a..aaa. . .
Bắc Cung Dao băng cơ ngọc cốt, trắng nõn như tuyết, rúc vào trong lòng Nhậm Thương Khung, làm cho phòng tuyến của hắn cũng sụp đổ.
Toàn thân giật mình một cái, dục tính trong cơ thể giống như núi lửa phun trào, lập tức bạo phát đi ra, đầu “Ông” một tiếng, hai tay đã ôm lấy vòng eo bé nhỏ của nàng.
Bắc Cung Dao không thành thạo chút nào, nhưng nội tâm lại cuồng nhiệt như lửa.
Nàng mơ hồ, rồi lại thanh tỉnh.
Nàng thẹn thùng, nhưng mà cam tâm tình nguyện.
Nếu như ông trời chú định, muốn hôm nay mất đi trinh tiết mà nàng gìn giữ bấy lâu, nàng sẽ không hối hận. Chỉ cần là người mà nàng lựa chọn, liền không oán không hối!
Đầu lưỡi giao nhau, cả hai giống như bị điện giật.
Nhậm Thương Khung hai đời đều là xử nam, nhưng dục vọng nguyên thủy của nhân loại, không học cũng biết. Trải qua một cuộc chiến vụng về của lưỡi, giữa hai người chậm rãi hình thành một ít ăn ý. Hàm răng cũng không đánh nhau nữa.
Đầu lưỡi Nhậm Thương Khung công kích càng ngày càng mạnh, không ngừng tìm kiếm đối thủ mà so chiêu.( DG: Lão tác giả này, tả nam nữ hoan ái mà cứ như đánh nhau vậy, bất quá ta thích kha kha).
Còn Bắc Cung Dao bên kia thì tóc vân tán loạn, thân hình uyển chuyển, tùy ý để Nhậm Thương Khung chinh phục. Mới đầu, bởi vì thẹn thùng, phối hợp không nhiều lắm, nhưng càng về sau thì càng phối hợp.
Động phủ này lớn như vậy, trong lúc nhất thời, tràn ngập xuân quang sáng lạn.
Không biết từ khi nào, hai người đã không còn mảnh vải che thân. Nhậm Thương Khung ôm lấy Bắc Cung Dao, chuẩn bị chỉ huy tiến công.
Ngón tay ngọc của Bắc Cung Dao nhẹ nắm, hướng dẫn tiểu đệ của Nhậm Thương Khung vào vị trí cần tìm.
Tiểu đệ của Nhậm Thương Khung giống như trường kiếm võ giả, đẩy mạnh một cái, một đường đánh tan vách màng thần thánh của thiếu nữ.
Trong nháy mắt, hai người giống như bị chạm điện, cuối cùng hai thân xác cũng hòa thành một thể. . .
Bắc Cung Dao thẹn thùng vô cùng, hai tay ôm chặt lấy Nhậm Thương Khung. Hai thân thể nam nữ tới lui liên tục, tựa như hai đóa Xuân Hoa vừa mới nở ra, ở trong gió xuân nhộn nhạo, tản mát ra hào quang chói mắt.
Lê hoa đái vũ, ong kia tỏ tường.
Bắc Cung Dao nhẹ nhàng nức nở, hạnh phúc, lo âu, an ổn, thích ý, thoáng như trong mộng Ô Sơn, mới nếm thử mây mưa.
Cũng không biết qua bao lâu, khuôn mặt đỏ bừng của Bắc Cung Dao, rốt cục khôi phục bình tĩnh. Chỉ là hai làn thu thủy kia, chăm chú nhìn Nhậm Thương Khung, lại không hề có bất kỳ hàm súc gì.
- Bắc Cung. . .
Bắc Cung Dao vội vàng che miệng Nhậm Thương Khung lại, khẽ cười nói:
- Không cho nói. Là lựa chọn của ta, cuộc đời này không hối hận.
Nhậm Thương Khung nhìn qua vết máu, giống như hoa mai, lòng sáng như gương. Nhẹ nhàng ôm Bắc Cung Dao vào lòng:
- Đời này kiếp này, ai cũng đừng nghĩ khi dễ nàng. Đây là lời hứa ta kiếp trước thiếu nàng.
- Kiếp trước?
Bắc Cung Dao trừng mắt nhìn hắn.
Nhậm Thương Khung cười hắc hắc, hắn cũng không thể nói ta kiếp trước đã thầm mến ngươi? Đang muốn tìm lời để giải thích, bỗng nhiên bên ngoài động phủ truyền tới một thanh âm.
- Bắc Cung tiểu thư, Hạ mỗ đúng hẹn đã đến.
- Hạ Vũ Trùng!
Nhậm Thương Khung lập tức đứng lên.
Bắc Cung Dao níu Nhậm Thương Khung lại, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không cần để ý hắn.
Thanh âm Hạ Vũ Trùng lại lần nữa vang lên:
- Bắc Cung tiểu thư, trạng thái ngươi giờ này, Hạ mỗ rõ như lòng bàn tay. Cũng phải cảm ơn vị tiền bối mà ngươi tín nhiệm kia, ha ha, ngược lại thay ta giải quyết không ít phiền toái. Ngươi phục dụng Uyên Ương Ngọc Tiếu Hoàn, nếu không hoan lạc, khí huyết sẽ không ngừng gia tốc, cho đến chết mới thôi.
Nhậm Thương Khung càng nghe càng giận, không để ý Bắc Cung Dao ngăn trở, mở cấm chế ra, nhảy ra động phủ, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía Hạ Vũ Trùng!
- Ngươi. . . Sao lại là ngươi?
Hạ Vũ Trùng thấy Nhậm Thương Khung, trong lòng chấn động. Hắn mặc dù nghe nói Nhậm Thương Khung trở về Đại Vương Ốc Sơn, lại không nghĩ rằng, lại ở chỗ này đụng phải Nhậm Thương Khung.
Lại nhìn bộ dạng mệt mỏi sau ân ái của Nhậm Thương Khung, ẩn ẩn đoán được cái gì. Trong nháy mắt, máu của hắn giống như sóng triều cuồn cuộn!
Ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, giận không kiềm được!
Nữ nhân mà hắn chọn trúng, vậy mà lại để cho Nhậm Thương Khung nhanh chân đến trước! Cái này cùng leo lên đầu hắn có gì khác nhau?
- Nhậm Thương Khung, ta giết ngươi!
Hạ Vũ Trùng tức giận không khống chế được, nhục nhã, đây là nhục nhã trước nay chưa từng có. Nữ nhân của hắn, lại bị Nhậm Thương Khung ngắt lấy!
Tân tân khổ khổ làm nhiều như vậy, lại tiện nghi cho Nhậm Thương Khung!
Hận a, một người nam nhân lòng dạ hẹp hòi, lại hết lần này tới lần khác coi trời bằng vung, hận nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi. Hạ Vũ Trùng chỉ cảm thấy sỉ nhục.
Tiếng rống vừa phát ra, tất cả đệ tử vây xem ở tầng thứ năm phúc địa, toàn bộ thức thời lùi vào động phủ. Mỗi người đều hoảng sợ thất sắc, thầm nghĩ Nhậm Thương Khung này quả nhiên gan lớn, ngay cả nữ nhân mà Hạ Vũ Trùng nhìn trúng cũng tiên hạ thủ vi cường, không hổ là thiên tài ah!
Chẳng biết tại sao, những đệ tử này ngoài hâm mộ ra, ngược lại thực có vài phần bội phục Nhậm Thương Khung. Việc này, nếu đổi lại là bọn hắn, cho dù đã ăn gan hùm mật gấu cũng không dám ah!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.