Bất Kham Ngôn ( Không Thể Nói Thành Lời)

Chương 6:

Lê Hoa Đường

11/09/2022

Sau khi Thẩm Kham Dư khỏi bệnh, lấy tài khoản chơi game nội bộ của 《Thương Hải Tiếu》mà Cố Ngôn Sênh đưa cho, hẹn một nhóm bạn xấu thân thiết nhất năm đó đã giúp đỡ bản thân——Quách Đằng, Hứa Quân, Lục Chí Hàng, Giang Mặc, năm người họ nhận cuộc gọi video nhóm liền bắt đầu trò chơi.

Thẩm Kham Dư là lần đầu tiên tiếp xúc với trò chơi này, Cố Ngôn Sênh từ trước đến nay chưa hề để lộ ra bất cứ tin tức nào với cậu, bây giờ chơi thử, Thẩm Kham Dư cuối cùng cũng biết được tại sao bản thân kiếm nhiều tiền như vậy đều không đắp vô đủ những lỗ hổng trong 《Thương Hải Tiếu》.

Trò chơi này cũng quá đỉnh quá đi.

《Thương Hải Tiếu》là trò chơi online thuộc RPG cổ phong, và hiện tại cùng loại game online giống như với đa số các game có mặt trên thị trường có thể tự do lựa chọn ngành nghề, tự do chỉnh sửa gương mặt, sau đó vui vẻ bắt đầu cốt truyện chính, ngoại trừ việc chơi thử thách máu lửa, chiến đấu và tán gẫu để đứng vị trí đầu bảng võ lâm, đương nhiên cũng có rất nhiều loại nhiệm vụ nhánh sinh tồn, các loại dược liệu để đào, đào mỏ, kết hôn sinh con các kiểu.

Điểm khiến cho trò chơi này khác biệt so với những trò chơi khác là mang đến cho người chơi trải nghiệm võ hiệp giang hồ hoàn toàn chân thật nhất, mỗi một bước bạn lựa chọn đều sẽ ảnh hưởng đến tính cách, chuyện tình duyên, độ nổi tiếng của nhân vật, và cũng như khởi đầu xu hướng cốt truyện và các nhánh câu chuyện.

Ví dụ thử là, bạn ở trên đường chính gặp được một nhân vật giao nhiệm vụ vẻ đẹp tựa như hoa, bạn vô cùng muốn xảy ra một chút câu chuyện với cô ấy, nhưng mà bạn phát hiện ra rằng bất kể bạn chọc cô ấy thế nào đi nữa cô ấy cũng không hề có chút ý vui nào quan tâm đến bạn, còn người khác lại có thể nhẹ nhàng bắt đầu nhánh truyện lãng mạn với cô ấy, đây chính là bởi vì trước khi bạn đi đến câu chuyện này trong lúc làm nhiệm vụ đã đưa ra một vài sự lựa chọn, đặt tính cách và sức hút của nhân vật, đều không phải là gu của cô ấy.

Mọi người đang vừa tán gẫu vừa chơi, Quách Đằng ở trong video nhóm đột nhiên hô lên một tiếng: “ Ha ha ha! Em bắt đầu nhánh truyện của Duệ Vân Tiểu Tiên Nữ rồi! Em nói mà em quyến rũ vô cùng sẽ cua được thôi! Mọi người những người trai thẳng không thể nào có được Tiểu Tiên Nữ đâu!”

Hứa Quân liền hét một tiếng “Đm”:

“Đỉnh dữ vậy! anh Kham à có phải là không mở được tuyến Duệ Vân không?”

Lục Chí Hàng cả mặt tràn đầy ngưỡng mộ:

“Tôi cũng muốn có câu chuyện với Duệ Vân, Duệ Vân thật sự đáng yêu lắm.”

Thẩm Kham Dư đang nghiên cứu cách đào mỏ, nghe những lời thật thà nói:

“Mở không được, cô ấy vẫn luôn đánh tôi.”

Quách Đằng, Hứa Quân, Lục Chí Hàng cười gượng một tiếng.

Tính cách của Giang Mặc giống như với cái tên của y vậy, trầm mặc ít nói, chỉ là mím môi cười một cái, nói:

“Thẩm Kham Dư đang chơi cái gì vậy?”

“ Tôi khai thác mỏ”, Thẩm Kham Dư trả lời, “Khai thác mỏ cũng vui lắm a, nó còn không để cho tôi đào quá nhiều, cả một đống mỏ đè lên trên người nặng quá trời đi không được, sẽ có thổ phỉ cướp bóc cậu.”

Quách Đằng khinh thường nói:

“ Anh Kham à, anh vừa nảy nghiên cứu cách câu cá, bây giờ lại nghiên cứu cách khai thác mỏ à, cái anh thích nhất không phải là đánh nhau nhất sao?”

“Cậu cái đứa thiếu văn hóa thì làm sao hiểu” Hứa Quân khinh thường nói, “ Đây là game do anh dâu chúng ta làm ra đó, Kham ca không thể nào không nghiên cứu thấu đáo 360 độ không góc chết được? giống như cậu muốn làm gì thì làm đó?”

“Ồ!” Quách Đằng cảm thấy rất có lý, sau đó liền thuận thế trò chuyện về chuyện nhà, “ Ơ, nói về Kham ca, anh dâu vẫn như trước đây lạnh nhạt anh sao? Đã kết hôn lâu vậy mà, vẫn không để mắt đến anh sao?”

Thẩm Kham Dư cười một cái, mặt không đỏ tim không đập mạnh tán phét nói: “ Nói nhảm, anh mày quyến rũ như vậy mày còn không tin sao? Cục cưng nhà anh mày bây giờ yêu anh mày đến chết đi được.”

Hứa Quân ngây người một chút, lập tức nói: “ Vậy thì tốt quá rồi.”

“ Thật là tốt quá rồi!” Lục Chí Hàng phấn khích nói “ Anh dâu thật sự quá lạnh lùng, tụi em đều vô cùng sợ anh sẽ chịu ủy khuất!”

Thẩm Kham Dư mắt trợn trắng: “ Chịu ủy khuất? Tôi sao? Cậu nghĩ rằng cậu lời nói này của cậu không nực cười sao?”

“ Ha ha ha em sai rồi, em sai rồi!”

Năm người lại chơi một lúc, liền đến giờ cơm rồi, mấy người bọn họ đề xuất một vài bug mà họ phát hiện ra được và ý kiến tối ưu hoá, sau đó họ đều giải tán hết.

Thẩm Kham Dư lấy mỳ ăn liền lúc chiều để lại từ trên giá xuống, đổ vô một chút nước nóng, ăn được mấy cái miếng liền cảm thấy có chút buồn nôn, bèn để qua một bên, tiếp tục nghiên cứu trò chơi.

Tiếng chuông điện thoại reo thể hiện việc có tin nhắn, Thẩm Kham Dư cấm lấy xem một cái, là của Giang Mặc gửi đến.

【Sắc mặt của cậu tệ lắm.】

Thẩm Kham Dư sờ lấy cổ một cái, chậm như rùa trả lời: 【Rất tệ sao?】

Giang Mặc rất nhanh đã trả lời: 【Ừ, cả gương mặt trắng bệch như bức tường trắng vậy.】

Thẩm Kham Dư ngây người một cái, ngẩng đầu nhìn bức tường một lát, sau đó đi vào nhà vệ sinh soi gương một chút.



Hình như thật sự có hơi khó coi, môi thì tái mét.

Thẩm Kham Dư cắn lấy môi, lại xoa mặt cũng không hề làm cho gương mặt hồng hào hơn được bao nhiêu.

Cái dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này, sẽ dọa sợ con gái đó? Mặc dù con bé từ trước đến nay đều rất can đảm.

Nói đi thì cũng phải nói lại, hèn chi A Sênh có chết cũng nhìn không vừa mắt cậu, cái gương mặt như người chết này ai sẽ thích đây chứ?

Kiếm thời gian đi mua mấy sản phẩm trang điểm kém chất lượng về che lại một chút.

——

Thẩm Kham Dư chơi 《Thương Hải Tiếu》chơi đến tận khi trời tối, hết sức phấn khởi cầm lấy những tờ giấy lớn viết về sự cải tiến và biện pháp hoàn thiện đưa cho Cố Ngôn Sênh, chuẩn bj thảo luận một xíu với Cố Ngôn Sênh.

Kết quả là vừa mới mở cửa một cái, cậu liền nhìn thấy mẹ Cố - Tống Lê đang ngồi dưới đất chơi đùa với Cố Vũ Điềm.

Dường như bị sét sét đánh một cái vậy, chân cậu đều đã mềm nhũn rồi, ngay cả việc đóng cửa trốn vào lại trong phòng, nhưng mà như vậy thì quá thất lễ rồi.

Cậu chớp mắt nhìn về phía Cố Ngôn Sênh ở sofa, trán đổ đầy mồ hôi lạnh, vừa tự nhủ với bản thận “ Mẹ chồng không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình”, vừa nín thở nhón mũi chân đi về phía của Cố Ngôn Sênh.

Nhưng mà Tống Lê vẫn không bỏ qua cho cậu, tuy là không trừng mắt nhìn cậu, miệng vẫn nói lời nói sắc bén với cậu: “ Đã là người lớn ngần này rồi, vẫn vẫn còn chơi game còn chơi game thành cái dáng vẻ này nữa, cơm cũng không nấu, có biết thân phận của bản thân không hả? Chả trách chồng thì ghét bỏ con gái thì không thích cậu.”

Thẩm Kham Dư trong lòng cảm thấy hình như có một cái kim sắt đâm vào trong tim của cậu vậy, đâm đến độ cậu không nhúc nhích được.

Tống Lê vẫn tiếp tục nói: “ Cậu mau chóng tìm một công việc đàng hoàng đi, cả ngày làm livestream cái gì cơ chứ, người nào không biết còn cho rằng cậu bán sắc mà sống qua ngày đó.”

Thẩm Kham Dư liếm đôi môi khô khốc của mình, lau đi những mồ hôi rơi vào trong mắt làm mờ tầm mắt, cúi đầu cười về phía Tống Lê một cái, hắng giọng ra vẻ thông minh nói:

“ Con biết rồi dì, con sẽ thay đổi.”

“ Cậu thay đổi cái rắm á, đồ đầu heo.” Tống Lê trừng mắt nhìn cậu một cái.

Thẩm Kham Dư cảm thấy điệu bộ này của mẹ chồng có chút đáng yêu, trong lòng vô cùng muốn cười, nhưng mà trên mặt nhất định không dám để lộ ra.

Cậu ngồi xuống kế bên Cố Ngôn Sênh, đưa mấy tờ giấy đó cho hắn:

“Đây là những gì hôm nay thu hoạch được ~nói là game mà anh làm này có thể nói là giống như dốc hết tâm sức đi, em cảm thấy bản thân đã chơi mãi một buổi chiều cũng chỉ chơi được sơ lược thôi. ”

Cố Ngôn Sênh nhận lấy xem sơ qua một lượt, lạnh nhạt lườm cậu một cái nói:

“ Đây đều là cậu nghĩ à?”

Mẹ chồng vẫn còn ở sau lưng, Thẩm Kham Dư như đứng trên đống lửa như ngồi trên đống than, từ trong giọng điệu và ánh mắt của Cố Ngôn Sênh cảm thấy có chút mùi vị ghét bỏ, thế nên cậu nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, sợ rằng Cố Ngôn Sênh không muốn nghe ý kiến của bản thân:

“ Em làm sao có thể chứ, phần lớn đều là người khác nghĩ đó, em thật sự chỉ có chơi, chơi vui lắm lun, em lần đầu tiên chơi trò chơi hay như vậy.”

Cố Ngôn Sênh “ Ừ” một tiếng, cúi đầu nghiêm túc xem.

Thẩm Kham Dư thở phào một tiếng, vừa lau mồ hôi ở phía sau đỉnh đầu vừa thành khẩn nói:

“A Sênh. Mấy người bạn đó của em thật sự đều rất tốt đó, anh xem những ý kiến mà họ đưa ra đều rất đáng tin cậy đúng không? Bọn họ bây giờ cơ bản đều là làm việc trong ngành về trò chơi. Anh sau này nếu như còn có chỗ nào cần giúp đỡ, cũng có thể tìm bọn họ đến lúc đó em đưa số điện thọai của mấy người bọn họ cho anh ”

Cố Ngôn Sênh cảm thấy lời cậu nói có một loại cảm giác kỳ lạ, nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn cậu, liền nhìn thấy cả mặt đầy mồ hôi của cậu, lau cũng lau không hết, liền cau mày nói:

“ Cậu sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?”

“À.....nóng, nóng quá thôi ”, Thẩm Kham Dư chống người đứng dậy khỏi sofa, “Em đi ra ngoài hóng mát, thuận tiện mua chút đồ ăn về, mọi người muốn ăn cái gì?”

Cố Ngôn Sênh nói:

“ Mẹ tôi đã mua đồ ăn về nấu cơm rồi.”

Tống Lê xì mũi giễu cợt:

“ Còn đợi cậu á? Cả nhà đều chết đói hết rồi!”



“ Xin lỗi dì,thật ngại quá, con sẽ thay đổi,” Thẩm Kham Dư có chút nói năng lộn xộn nói lời xin lỗi, dùng tay áo lau mồ hôi, giọng càng ngày càng khàn đi, “ Vậy con đi ra ngoài. A Sênh, anh nhớ cho Điềm Đièm ăn trước cho một chút cơm nhão rồi mới ăn cái khác đó.”

“ Thẩm Kham Dư!” Cố Ngôn Sênh nhìn cậu như bay đi ra cửa, muốn kêu cậu một tiếng, nhưng cậu rất nhanh đã mở cửa đi ra ngoài rồi.

Cố Ngôn Sênh sửng người một cái, lập tức đứng dậy đuổi theo.

——

Thẩm Kham Dư trốn ở một góc tối ở hành lang, ôm chặt lấy hộp giấy vụn đã bị bỏ hoang, và nắm chặt lấy một đầu của nó để chống cự lại cơn đau quặn thắt của tim.

Cậu đã đau đến nỗi sau lưng đã ướt sũng mồ hôi lạnh, áo sơ mi ướt sũng dính sát vào người, tóc cũng ướt nữa, dùng hết sức ôm lấy hộp giấy, giống như một người sắp chết đuối nắm chặt lấy một hòn đá của bờ biển.

Cậu rất khó khăn trong việc dùng một tay lấy thuốc từ trong túi ra, hoa mắt nhìn hình ảnh không ngừng chồng chất lên nhau trước mắt, cũng nhìn không rõ là thuốc Danshen Dropping Pills hay là Aspirin, liền tùy tiện nhét vào trong miệng, nhét hết cả vỉ thuốc, liền thuận thế cắn lấy tay của mình.

Đau quá rồi, cậu sợ rằng bản thân sẽ khắc chế không được mà kêu ra tiếng, thậm chí sẽ kêu tên của Cố Ngôn Sênh.

Thật sự trong lòng cậu đã kêu tên hắn rất nhiều lần rồi, cậu không phải là trông chờ có thể kêu hắn qua đây, cậu cũng rất sợ sẽ ồn đến hắn, cậu chỉ có là muốn có một người an ủi mình mà thôi, như thế sẽ không đau nữa.

Cậu nhớ đến khi anh trai bị bệnh tim, cũng đau giống như vậy, ba mẹ lo lắng đến nổi hốc mắt đều đỏ cả lên, giống như dáng vẻ ngay cả việc đứng cũng đứng không vững, cậu vừa không giúp được gì, nhìn thấy vô cùng đau lòng.

May mà... may mà cậu là người mà chồng chê con gái ghét, đối với ba mẹ anh trai mà nói là sự tồn tại không quan trọng, không hề có người vì cậu mà lo lắng giống như dáng vẻ khi ba mẹ lo lắng cho anh trai.

Cậu không cần cảm giác đau lòng nữa đã đau đủ rồi.

Thẩm Kham Dư nhắm mắt lại chịu từng cơn đau,nhẹ nhàng cười một cái.

Đợi khi thuốc phát tác dụng cơn đau đã giảm đi bớt, cậu mới cảm thấy điện thoại ở trong túi vẫn luôn kêu brừm brừm, cậu chậm rì móc điện thoại ra, khi cậu móc ra đã ngừng reo rồi.

Mặc dù là cuộc gọi của Cố Ngôn Sênh, vả lại còn gọi mấy lần nữa chứ.

Dọa cậu một cái, vội vàng gọi lại.

Cố Ngôn Sênh rất nhanh đã nhận điện thoại:

“Cậu đang ở đâu? Tại sao không nhận điện thoại?”

“ Em...” Thẩm Kham Dư nhận thấy giọng nói của mình khàn đến nỗi không nói ra tiếng, chỉ có thể di chuyển điện thoại ra xa một chút, cố hết sức hắng giọng mấy tiếng xác nhận được bản thân có thể nói ra được tiếng rồi, mới lần nữa nói, “Em đây là không phải gọi cho anh... anh có gọi lại sao? Có chuyện gì sao?”

Cố Ngôn Sênh không hề nói lời nào.

“A Sênh? Anh sao vậy?” Thẩm Kham Dư có hơi căng thẳng, “ Đã xảy ra chuyện gì sao?”

”.... không có” Cố Ngôn Sênh giống như là thở dài vậy, khá là bất lực nói rằng, “Mẹ tôi đã làm đồ ăn cho bốn người ăn, muốn để cho cậu ăn cùng.”

“.....” Thẩm Kham Dư một lát sau hoàn toàn không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy hốc mắt bỗng nhiên cay cay.

“Thẩm Kham Dư? Cậu có nghe thấy không?”

Thẩm Kham Dư vộ vàng gật đầu:

“Nghe thấy, em nghe thấy mà.”

Cậu nhẹ nhàng khịt mũi, gương mặt trắng xanh để lộ ra nụ cười tràn đầy hạnh phúc, đáy mắt sáng lấp lánh:

“Em còn cho rằng dì thật sự có chút ghét em.... thì ra cũng là miệng cứng tim mềm, giống y đúc anh vậy, hai người như vậy, tốt bụng quá dễ bị bắt nạt nhất.”

Cố Ngôn Sênh ho hai tiếng, có chút gượng gạo nói:

“ Vậy, về ăn cơm không.”

“ Không.... em còn có chút chuyện khác. Ba người ăn đồ ăn của bốn người , vậy thì ăn nhiều một chút, ăn no một chút.” Dáng vẻ này của cậu, để cho họ nhìn thấy chắc là đau lòng rất nhiều a.

“.....”

Thẩm Kham Dư nhìn về phía nhà, nắm chặt lấy điện thoại, ánh mắt và giọng nói đều dịu dàng đến cùng cực: “A Sênh, cảm ơn anh, cũng gíup em cảm ơn dì.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Kham Ngôn ( Không Thể Nói Thành Lời)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook