Bất Kham Ngôn ( Không Thể Nói Thành Lời)
Chương 7:
Lê Hoa Đường
16/11/2022
Tống Lê nghe thấy tiếng mở cửa liền đi ra, chỉ có một mình Cố Ngôn Sênh bước vào.
"Không tìm thấy người sao?"
Cố Ngôn Sênh để chìa khoá xuống bước vào:
" Cậu ấy có việc rồi, không ăn đâu."
Tống Lê giễu cợt nói:
" Lại đi hoang nữa rồi chứ gì? Vậy mà con còn đặc biệt kêu ta nấu cơm cho cậu ta nữa chứ, bây giờ thì lãng phí mất rồi đó."
Cố Ngôn Sênh không hề nói lời nào, trực tiếp đi thẳng đến trước bàn ăn, nhìn một bàn đầy đồ ăn, có đồ ăn dặm của Cố Vũ Điềm, món Quảng Đông thanh đạm mà hắn thích ăn, cũng có món cay Tứ Xuyên mà mẹ thích ăn.
Không biết là ở trên bàn ăn trước mặt có món mà Thẩm Kham Dư thích ăn hay không. Hắn vốn dĩ là muốn kêu mẹ làm mấy món Thẩm Kham Dư thích ăn, nhưng mà nhận ra rằng hắn cũng không biết được cậu thích ăn món gì.
Đừng nói đến việc Thẩm Kham Dư đã rất lâu rồi chưa hề cùng hắn cơm trên cùng bàn ăn, cho dù là trước đây khi còn ăn cơm cùng nhau hắn cũng chưa bao giờ nghiêm túc xem thử cậu thích ăn những món gì.
——
Cố Ngôn Sênh cùng mẹ và con gái ăn, ăn xong liền đưa mẹ về cũng không hề nhìn thấy Thẩm Kham Dư về nhà. Điện thoại thì vẫn luôn cúp máy, chắc là hết pin rồi.
Sau khi dỗ con gái ngủ xong, kim đồng đã chỉ mười một giờ, Cố Ngôn Sênh lại lần nữa đi ra ngoài tìm người.
Lần này hắn đi quanh quẩn hết một vòng dưới toà nhà, thì thì thấy được Thẩm Kham Dư đang ngồi ở ghế đá ở quảng trường, cậu ôm trong mình một túi đồ, ngồi ở chỗ đó cúi xuống không ngây người cái gì đó.
"Thẩm Kham Dư." Cố Ngôn Sênh vừa đi qua đó vừa kêu tên của cậu.
Thẩm Kham Dư rõ ràng sững người một chút, khi quay đầu qua nhìn vẫn là dáng vẻ vẫn còn ngây ngẩn, nhưng mà sau khi nhìn rõ gương mặt của cậu, lập tức mỉm cười hốc mắt rủ xuống và bọng mắt mượt mà khiến cho cậu nhìn như vô cùng giống một con thú nhỏ vô hại mới sinh ra đời.
Cố Ngôn Sênh bước chân không như ban đầu từng trận từ trận, dưới chân loạng choạng.
Thẩm Kham Dư vội vã đưa tay đỡ hắn ngồi xuống, khóc cười không được mà trêu chọc nói:
" A Sênh anh là con nít sao? Đất phẳng cũng có thể vấp ngã được?"
Cố Ngôn Sênh khá là ngượng ngùng vò góc áo, ngồi ngay ngắn lại nói:
" Sao lại ngồi dưới tòa nhà, sao không về nhà?"
Thẩm Kham Dư cười ngượng ngùng:
" Em sợ khi em về dì vẫn chưa đi, làm cho dì ấy không vui.Ý em muốn nói là đợi mọi mọi người ngủ rồi em lại quay về."
Cố Ngôn Sênh cau mày, không hề nói gì.
Cậu vuốt nhẹ túi đồ trong tay lẩm bẩm nói:
" A Sênh, anh nói xem phải chăng dì không hề ghét em giống như dì thể hiện bên ngoài không? Nếu không thì sao lại nấu cơm cho em ăn chứ?"
Cố Ngôn Sênh vẫn không hề nói lời nào.
"Ài" Thẩ Kham Dư tựa như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, " Trễ như vậy rồi anh còn chưa nghỉ ngơi, là muốn đi đến văn phòng làm việc tăng ca sao? Có phải là em làm lỡ thời gian của anh không?"
Cố Ngôn Sênh cuối cùng cũng mở miệng:
" Không phải, tôi xuống đây tìm cậu."
Thẩm Kham Dư chớp mắt, có chút trì độn " ồ" lên một tiếng:
" Tìm em á... tìm em có chuyện gì? Là chuyện của 《Thương Hải Tiếu》sao?"
Cố Ngôn Sênh còn chưa kịp phủ nhận, Thẩm Kham Dư đã tự mình thao thao bất tuyệt:
"Anh đã xem nhưng ý kiến đó rồi sao? Thực sự tổng kết ý tưởng cả buổi chiều, chính là có một vài chỗ cần phải tinh giản bớt, chi tiết các anh làm quá nhiều, có vài chỗ tìm kiếm rất thú vị, một vài chỗ có thể sẽ khiến người khác cảm thấy rất rườm rà, đặc biệt là phần nâng cao sức chiến đấu, không nên làm quá phức tạp sâu sa. Nếu như có thể tinh giản những chỗ này đi, chắc chắn sẽ tốt hơn đó."
Cố Ngôn Sênh biểu cảm nghiêm túc nghe cậu nói, sau đó mới gật đầu:
" Ừm. Tôi hiểu rồi."
" Ài, em biết ngay mà A Sênh nhà chúng ta thông minh như vậy." Thẩm Kham Dư nói với Cố Ngôn Sênh, luôn có rắm cầu vồng không thả hết.*
Cố Ngôn Sênh ho hai tiếng, hỏi:
" Cậu lúc chiều đã đi đâu vậy? Còn đi đến tận tối muộn như vậy?"
Thẩm Kham Dư không có lập tức trả lời lại mà là gãi gãi đầu, chớp chớp mắt, không chắc chắn nhìn Cố Ngôn Sênh nhỏ giọng nói " Sao anh lại đột nhiên hỏi cái này? Anh trước giờ chưa hề hỏi em những điều đó. Phải chăng là khi em không có ở nhà xảy ra chuyện phiền phức gì sao? Con bé Điềm Điềm nháo anh hả?"
Cố Ngôn Sênh hơi giật mình:
" Không có."
" Ồ" Thẩm Kham Dư gật đầu một cái, " Em là đi ngoài mua chút đồ... à đúng rồi, em đã mua cái này nè, cho anh xem!"
Cậu hứng khởi lấy túi đó trong lòng ra, lấy ra một hộp sương sáo:
" Cái này cái này, khi còn đi học anh thích nhất đó! Đã nhiều năm như vậy rồi chưa hề mua lại, còn có đá bào, anh thử thử đi, vẫn còn ngon chứ?"
Cố Ngôn Sênh nhìn thấy sương sáo trên mặt không hề có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ là đôi mắt sáng lên, còn liếm môi mình nữa chứ.
Liếm môi cái gì chứ, thật là phạm pháp quá đi thôi.
Thẩm Kham Dư nuốt nước miếng, khó khăn lắm mới kiềm chế được ánh mắt thèm thuồng của bản thân lại, giả vờ bình tĩnh giục rác giúp Cố Ngôn Sênh, đem sương sáo đưa cho hắn.
Tiếp đấy Cố Ngôn Sênh uống một ngụm, chậm rãi nhai sương sáo đông ở bên trong.
Thẩm Kham Dư cười típ mắt nhìn hắn, giống y đúc khi Điềm Điềm ăn bánh quy lòng đỏ trứng vậy, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều và dung túng:
"Ngon không? Em đã kêu bà chủ chỗ đó để cho em hai thùng, ngày mai lấy về hết toàn bộ cho anh."
Cố Ngôn Sênh không biết nên nói cái gì, chỉ "Ừ " một tiếng.
Hắn không biết là dáng vẻ này trong mắt của Thẩm Kham Dư đáng yêu biết bao nhiêu,cậu kiếm chế không được mà vươn tay ra ánh mắt tràn đầy hi vọng hỏi:
" A Sênh anh thật đẹp trai, em có thể sờ tóc của anh một cái không?"
Cố Ngôn Sênh rất quả quyết lắc đầu.
Thẩm Kham Dư vẫn cười như cũ thu tay lại, hốc mắt chút hơi đỏ, chỉ là dưới ánh đèn vàng ấm áp thế nào cũng nhìn không ra được:
" Không sao cả. Cảm ơn anh A Sênh, em hôm nay vô cùng vui vẻ."
Cái túi lớn cậu ôm trong ngực đột nhiên trượt xuống đầu gối, đồ ở bên trong rớt lộp bộp xuống đất, trong đống đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn Cố Ngôn Sênh nhìn thấy một quyển sổ.
Đó là quyển sổ bệnh lý của Thẩm Kham Dư.
Thẩm Kham Dư nhanh chóng cúi người nhặt lấy giấu vào trong ngực, mới bắt đầu tay chân lúng tụng nhặt những món đồ khác lên.
Cố Ngôn Sênh ngồi xổm xuống giúp cậu cùng nhặt lên, nhàn nhạt nói:
" Đó là cái gì?"
" Không có gì, chỉ là quyển sổ khá là đẹp mắt, muốn mua đem về viết thử thứ gì đó," Thẩm Kham Dư khàn giọng giải thích, giang tay ngăn Cố Ngôn Sênh lại, " A Sênh anh không cần phải nhặt đâu, hôm nay trời mưa, đồ rớt xuống dưới đất đều dơ cả rồi, anh đi về trước đi."
" Có thể dơ bao nhiêu chứ?" Cố Ngôn Sênh tỉnh bơ giúp cậu nhặt hết.
"Cảm ơn nha A Sênh," Thẩm Kham Dư cười híp mắt nhìn hắn, " Vậy chúng ta về nhà đi."
"Ừ." Cố Ngôn Sênh nhận lấy túi đồ từ trong tay của Thẩm Kham Dư, đứng dậy đi về phía chung cư.
Thẩm Kham Dư vẫn ngồi xổm ở chỗ cũ, cố hết sức mấy lần cũng đều không thể chống người đứng dậy được, tim đau lên khiến cho cả người không có cách nào đứng dậy, một chút sức cũng không có.
Cậu cắn chặt răng chống người ngồi lại trên ghế đá, nhấn vào ngực thở dốc một hồi lấy thêm sức lực mới đứng dậy được cùng với Cố Ngôn Sênh đi lên nhà.
Chân của Cố Ngôn Sênh rất dài đi rất nhanh, cậu nhìn theo bóng lưng của Cố Ngôn Sênh cảm thấy vô cùng vô cùng xa cách.
A Sênh cả đời này của em bất kể là dựa vào việc đi hay là dựa vào việc chạy em đều không thể nào đuổi kịp anh, hoặc là sau khi em chết đi rồi bay lên trên trời cao mới có thể đuổi kịp anh.
A Sênh à anh biết không, hôm nay em đau đến nỗi không còn cách nào liền đi khám bệnh, chỉ là kiểm tra hết cả buổi chiều kê chút thuốc, không hề tốn tiền, bác sĩ nói rằng em mà còn không nhập viện tiêm và uống thuốc thật tốt có thể không còn nhiều thời gian để sống nữa rồi.
Bác sĩ luôn dọa em nhưng mà em cảm thấy lần này là thật rồi.
Cảm ơn anh ngày hôm nay đã xuống dưới đây tìm em còn nói nhiều lời như vậy với em nữa, giọng nói của anh thật sự rất hay.
Cũng không biết là con người ta sau khi chết đi rồi phải chăng là thật sự có thể biến thành quỷ bay tới bay lui trên trời không nữa. Vậy nên sau này cũng có thể thường xuyên đến thăm anh được không? Em sợ rằng bản thân sắp không còn được nhìn thấy anh nữa rồi. Chắc là sẽ chiếm dụng quá nhiều thời gian của anh đâu nhỉ, khoảng thời gian sau này của em không còn nhiều nữa rồi.
Đợi đến khi ngày tháng sau này của em kết thúc rồi, những ngày tháng sau này của anh chắc chắn là hạnh phúc và viên mãn nhất.
Nhất định đó.
——
Khoảng thời gian gần đây Cố Ngôn Sênh thường xuyên ở nhà không đi đến phòng làm việc nữa, mỗi lần Thẩm Kham Dư mở cánh cửa phòng ngủ của mình ra là nhìn thấy hắn đang ngồi ở phòng khách chơi cùng với Điềm Điềm, đều cảm thấy bản thân giống như trúng thưởng vậy.
Thật là muốn mua vé số quá đi thôi, Thẩm Kham Dư cào lấy khung cửa suy nghĩ.
Mặc dù cậu sợ làm phiền đến hai bố con họ, rất ít khi dựa sát trên cơ bản đều là nhìn họ từ xa xa, nhưng mà chỉ nhìn ngắm hắn liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi, lồng ngực đều đã được lấp đầy bởi thứ ấm áp đó.
Cậu dựa vào khung của yên lặng nhìn một lúc lâu liền từ một bên khác đi vòng qua phòng khách đến cửa, lấy chìa khóa ra, mở cửa đi ra khỏi nhà.
Cả quá trình cậu đều làm rất im lặng giống như không khí vậy, Cố Ngôn Sênh và Cố Vũ Điềm hoàn toàn không hề nhận ra sự tồn tại của cậu.
——
Khi Cố Ngôn Sênh đang giỡn với Cố Vũ Điềm nghe thấy tiếng mở cửa cót két, ngẩng đầu lên nhìn một vòng, phát hiện ra là cửa phòng ngủ của Thẩm Kham Dư không hề đóng, bị gió thổi thẳng vào trong phòng.
Hắn đi qua đó muốn đóng cửa lại, nhưng lại phái hiện ra bên trong không hề có người, Thẩm Kham Dư không biết đã đi ra ngoài từ lúc nào nữa.
Cố Ngôn Sênh liếc nhìn một vòng trong phòng nhận ra là căn phòng này có thể nói là trống rỗng.
Một cái giường, một tủ đầu giường, một cái bàn máy tính đơn giản với thiết bị để livestream, cũng không hề có món đồ nào khác— đến ngay cả tủ quần áo cũng không có.
Cố Ngôn Sênh cảm thấy có chút kỳ lạ, những món đồ khác không thì thôi đi, đến nỗi cả tủ quần áo cũng không có.
Hắn đi vào trong phòng Cố Vũ Điềm cũng theo hắn mà đi vào bên trong, hai bố con nhìn thấy một cái vali nằm ở một góc.
Cố Vũ Điềm vô cùng thích chơi vali,vừa nhìn thấy vali liền muốn trèo lên đó ngồi để cho Cố Ngôn Sênh đẩy con bé, nhưng mà cái vali này không hề chắc chắn như vậy, Cố Vũ Điềm vừa ngồi xuống dây kéo liền bị đứt.
Cố Ngôn Sênh nhanh tay lẹ mắt bế con bé vào trong lòng, nhìn thấy chiếc vali bị đổ, rơi một đống quần áo ra ngoài, kiểu dáng đơn giản chất lượng cũ kỹ, hắn có thể nhận ra được rằng đây đều những bộ quần áo thường ngày Thẩm Kham Dư mặc.
Cố Vũ Điềm chớp chớp đôi mắt to tròn như trái nho, nắm chặt lấy tay áo của Cố Ngôn Sênh có chút sợ hãi nói:
" Daddy, Papa sẽ nổi giận sao?"
" Sẽ không." Cố Ngôn Sênh để con gái ở trên giường nhặt lại những quần áo đã rơi ra ngoài chậm rãi gấp gọn lại.
Trong ấn tượng của hắn quần áo của Thẩm Kham Dư cơ không hề có mấy bộ vừa người, giống như là bận đồ của người khác cho vậy, đều là rộng thùng thình, gió thổi qua một cái cả người giống như một cây tre bị buộc lại bằng bao ni lông, khắp người không có nơi nào gió lọt vào được.
Hắn vừa gấp quần áo vừa hỏi con gái:
" Con tại sao lại nghĩ rằng papa sẽ nổi giận? Papa thường xuyên nổi giận với con sao?"
Cố Vũ Điềm cắn đầu ngón tay, lắc đầu nhỏ của mình giống như trống lắc vậy, miệng đầy nước dãi nói không rõ:
" Papa không yêu con."
Cố Ngôn Sênh có chút dở khóc dở cười:
" Sao lại có thể như vậy được? Con là papa cực khổ vất vả sinh ra đó, papa làm sao có thể không yêu con được cơ chứ?"
Cố Vũ Điềm nhìn Cố Ngôn Sênh, nước dãi chảy xuống một vũng, giọng nói nhí nhảnh chắc nịt nói:
"Pa pa chỉ yêu mỗi Daddy."
Cố Ngôn Sênh sững người một láy, bất đắc dĩ đưa tay lau sạch nước dãi của con gái:
" Điềm Điềm đừng có nghĩ lung tung, người papa yêu nhất là con đó, không hề có người khác đâu."
Cố Vũ Điềm ôm lấy cổ của Cố Ngôn Sênh, cười khúc khích văng tung tóe đầy cả mặt của hắn:
" Con cũng yêu daddy."
Cố Ngôn Sênh bế Cố Vũ Điềm lên đi đến cửa lại nhìn căn phòng ngủ này một cái.
Căn phòng này đơn giản quá đáng, có thể tính là phòng ngủ hoang vắng.
Công cụ livestream của Thẩm Kham Dư được cậu sắp xếp ngăn nắp, quần áo toàn bộ đều để trong vali.
Giống như sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào vậy.
"Không tìm thấy người sao?"
Cố Ngôn Sênh để chìa khoá xuống bước vào:
" Cậu ấy có việc rồi, không ăn đâu."
Tống Lê giễu cợt nói:
" Lại đi hoang nữa rồi chứ gì? Vậy mà con còn đặc biệt kêu ta nấu cơm cho cậu ta nữa chứ, bây giờ thì lãng phí mất rồi đó."
Cố Ngôn Sênh không hề nói lời nào, trực tiếp đi thẳng đến trước bàn ăn, nhìn một bàn đầy đồ ăn, có đồ ăn dặm của Cố Vũ Điềm, món Quảng Đông thanh đạm mà hắn thích ăn, cũng có món cay Tứ Xuyên mà mẹ thích ăn.
Không biết là ở trên bàn ăn trước mặt có món mà Thẩm Kham Dư thích ăn hay không. Hắn vốn dĩ là muốn kêu mẹ làm mấy món Thẩm Kham Dư thích ăn, nhưng mà nhận ra rằng hắn cũng không biết được cậu thích ăn món gì.
Đừng nói đến việc Thẩm Kham Dư đã rất lâu rồi chưa hề cùng hắn cơm trên cùng bàn ăn, cho dù là trước đây khi còn ăn cơm cùng nhau hắn cũng chưa bao giờ nghiêm túc xem thử cậu thích ăn những món gì.
——
Cố Ngôn Sênh cùng mẹ và con gái ăn, ăn xong liền đưa mẹ về cũng không hề nhìn thấy Thẩm Kham Dư về nhà. Điện thoại thì vẫn luôn cúp máy, chắc là hết pin rồi.
Sau khi dỗ con gái ngủ xong, kim đồng đã chỉ mười một giờ, Cố Ngôn Sênh lại lần nữa đi ra ngoài tìm người.
Lần này hắn đi quanh quẩn hết một vòng dưới toà nhà, thì thì thấy được Thẩm Kham Dư đang ngồi ở ghế đá ở quảng trường, cậu ôm trong mình một túi đồ, ngồi ở chỗ đó cúi xuống không ngây người cái gì đó.
"Thẩm Kham Dư." Cố Ngôn Sênh vừa đi qua đó vừa kêu tên của cậu.
Thẩm Kham Dư rõ ràng sững người một chút, khi quay đầu qua nhìn vẫn là dáng vẻ vẫn còn ngây ngẩn, nhưng mà sau khi nhìn rõ gương mặt của cậu, lập tức mỉm cười hốc mắt rủ xuống và bọng mắt mượt mà khiến cho cậu nhìn như vô cùng giống một con thú nhỏ vô hại mới sinh ra đời.
Cố Ngôn Sênh bước chân không như ban đầu từng trận từ trận, dưới chân loạng choạng.
Thẩm Kham Dư vội vã đưa tay đỡ hắn ngồi xuống, khóc cười không được mà trêu chọc nói:
" A Sênh anh là con nít sao? Đất phẳng cũng có thể vấp ngã được?"
Cố Ngôn Sênh khá là ngượng ngùng vò góc áo, ngồi ngay ngắn lại nói:
" Sao lại ngồi dưới tòa nhà, sao không về nhà?"
Thẩm Kham Dư cười ngượng ngùng:
" Em sợ khi em về dì vẫn chưa đi, làm cho dì ấy không vui.Ý em muốn nói là đợi mọi mọi người ngủ rồi em lại quay về."
Cố Ngôn Sênh cau mày, không hề nói gì.
Cậu vuốt nhẹ túi đồ trong tay lẩm bẩm nói:
" A Sênh, anh nói xem phải chăng dì không hề ghét em giống như dì thể hiện bên ngoài không? Nếu không thì sao lại nấu cơm cho em ăn chứ?"
Cố Ngôn Sênh vẫn không hề nói lời nào.
"Ài" Thẩ Kham Dư tựa như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, " Trễ như vậy rồi anh còn chưa nghỉ ngơi, là muốn đi đến văn phòng làm việc tăng ca sao? Có phải là em làm lỡ thời gian của anh không?"
Cố Ngôn Sênh cuối cùng cũng mở miệng:
" Không phải, tôi xuống đây tìm cậu."
Thẩm Kham Dư chớp mắt, có chút trì độn " ồ" lên một tiếng:
" Tìm em á... tìm em có chuyện gì? Là chuyện của 《Thương Hải Tiếu》sao?"
Cố Ngôn Sênh còn chưa kịp phủ nhận, Thẩm Kham Dư đã tự mình thao thao bất tuyệt:
"Anh đã xem nhưng ý kiến đó rồi sao? Thực sự tổng kết ý tưởng cả buổi chiều, chính là có một vài chỗ cần phải tinh giản bớt, chi tiết các anh làm quá nhiều, có vài chỗ tìm kiếm rất thú vị, một vài chỗ có thể sẽ khiến người khác cảm thấy rất rườm rà, đặc biệt là phần nâng cao sức chiến đấu, không nên làm quá phức tạp sâu sa. Nếu như có thể tinh giản những chỗ này đi, chắc chắn sẽ tốt hơn đó."
Cố Ngôn Sênh biểu cảm nghiêm túc nghe cậu nói, sau đó mới gật đầu:
" Ừm. Tôi hiểu rồi."
" Ài, em biết ngay mà A Sênh nhà chúng ta thông minh như vậy." Thẩm Kham Dư nói với Cố Ngôn Sênh, luôn có rắm cầu vồng không thả hết.*
Cố Ngôn Sênh ho hai tiếng, hỏi:
" Cậu lúc chiều đã đi đâu vậy? Còn đi đến tận tối muộn như vậy?"
Thẩm Kham Dư không có lập tức trả lời lại mà là gãi gãi đầu, chớp chớp mắt, không chắc chắn nhìn Cố Ngôn Sênh nhỏ giọng nói " Sao anh lại đột nhiên hỏi cái này? Anh trước giờ chưa hề hỏi em những điều đó. Phải chăng là khi em không có ở nhà xảy ra chuyện phiền phức gì sao? Con bé Điềm Điềm nháo anh hả?"
Cố Ngôn Sênh hơi giật mình:
" Không có."
" Ồ" Thẩm Kham Dư gật đầu một cái, " Em là đi ngoài mua chút đồ... à đúng rồi, em đã mua cái này nè, cho anh xem!"
Cậu hứng khởi lấy túi đó trong lòng ra, lấy ra một hộp sương sáo:
" Cái này cái này, khi còn đi học anh thích nhất đó! Đã nhiều năm như vậy rồi chưa hề mua lại, còn có đá bào, anh thử thử đi, vẫn còn ngon chứ?"
Cố Ngôn Sênh nhìn thấy sương sáo trên mặt không hề có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ là đôi mắt sáng lên, còn liếm môi mình nữa chứ.
Liếm môi cái gì chứ, thật là phạm pháp quá đi thôi.
Thẩm Kham Dư nuốt nước miếng, khó khăn lắm mới kiềm chế được ánh mắt thèm thuồng của bản thân lại, giả vờ bình tĩnh giục rác giúp Cố Ngôn Sênh, đem sương sáo đưa cho hắn.
Tiếp đấy Cố Ngôn Sênh uống một ngụm, chậm rãi nhai sương sáo đông ở bên trong.
Thẩm Kham Dư cười típ mắt nhìn hắn, giống y đúc khi Điềm Điềm ăn bánh quy lòng đỏ trứng vậy, ánh mắt tràn đầy sự cưng chiều và dung túng:
"Ngon không? Em đã kêu bà chủ chỗ đó để cho em hai thùng, ngày mai lấy về hết toàn bộ cho anh."
Cố Ngôn Sênh không biết nên nói cái gì, chỉ "Ừ " một tiếng.
Hắn không biết là dáng vẻ này trong mắt của Thẩm Kham Dư đáng yêu biết bao nhiêu,cậu kiếm chế không được mà vươn tay ra ánh mắt tràn đầy hi vọng hỏi:
" A Sênh anh thật đẹp trai, em có thể sờ tóc của anh một cái không?"
Cố Ngôn Sênh rất quả quyết lắc đầu.
Thẩm Kham Dư vẫn cười như cũ thu tay lại, hốc mắt chút hơi đỏ, chỉ là dưới ánh đèn vàng ấm áp thế nào cũng nhìn không ra được:
" Không sao cả. Cảm ơn anh A Sênh, em hôm nay vô cùng vui vẻ."
Cái túi lớn cậu ôm trong ngực đột nhiên trượt xuống đầu gối, đồ ở bên trong rớt lộp bộp xuống đất, trong đống đồ dùng sinh hoạt và đồ ăn Cố Ngôn Sênh nhìn thấy một quyển sổ.
Đó là quyển sổ bệnh lý của Thẩm Kham Dư.
Thẩm Kham Dư nhanh chóng cúi người nhặt lấy giấu vào trong ngực, mới bắt đầu tay chân lúng tụng nhặt những món đồ khác lên.
Cố Ngôn Sênh ngồi xổm xuống giúp cậu cùng nhặt lên, nhàn nhạt nói:
" Đó là cái gì?"
" Không có gì, chỉ là quyển sổ khá là đẹp mắt, muốn mua đem về viết thử thứ gì đó," Thẩm Kham Dư khàn giọng giải thích, giang tay ngăn Cố Ngôn Sênh lại, " A Sênh anh không cần phải nhặt đâu, hôm nay trời mưa, đồ rớt xuống dưới đất đều dơ cả rồi, anh đi về trước đi."
" Có thể dơ bao nhiêu chứ?" Cố Ngôn Sênh tỉnh bơ giúp cậu nhặt hết.
"Cảm ơn nha A Sênh," Thẩm Kham Dư cười híp mắt nhìn hắn, " Vậy chúng ta về nhà đi."
"Ừ." Cố Ngôn Sênh nhận lấy túi đồ từ trong tay của Thẩm Kham Dư, đứng dậy đi về phía chung cư.
Thẩm Kham Dư vẫn ngồi xổm ở chỗ cũ, cố hết sức mấy lần cũng đều không thể chống người đứng dậy được, tim đau lên khiến cho cả người không có cách nào đứng dậy, một chút sức cũng không có.
Cậu cắn chặt răng chống người ngồi lại trên ghế đá, nhấn vào ngực thở dốc một hồi lấy thêm sức lực mới đứng dậy được cùng với Cố Ngôn Sênh đi lên nhà.
Chân của Cố Ngôn Sênh rất dài đi rất nhanh, cậu nhìn theo bóng lưng của Cố Ngôn Sênh cảm thấy vô cùng vô cùng xa cách.
A Sênh cả đời này của em bất kể là dựa vào việc đi hay là dựa vào việc chạy em đều không thể nào đuổi kịp anh, hoặc là sau khi em chết đi rồi bay lên trên trời cao mới có thể đuổi kịp anh.
A Sênh à anh biết không, hôm nay em đau đến nỗi không còn cách nào liền đi khám bệnh, chỉ là kiểm tra hết cả buổi chiều kê chút thuốc, không hề tốn tiền, bác sĩ nói rằng em mà còn không nhập viện tiêm và uống thuốc thật tốt có thể không còn nhiều thời gian để sống nữa rồi.
Bác sĩ luôn dọa em nhưng mà em cảm thấy lần này là thật rồi.
Cảm ơn anh ngày hôm nay đã xuống dưới đây tìm em còn nói nhiều lời như vậy với em nữa, giọng nói của anh thật sự rất hay.
Cũng không biết là con người ta sau khi chết đi rồi phải chăng là thật sự có thể biến thành quỷ bay tới bay lui trên trời không nữa. Vậy nên sau này cũng có thể thường xuyên đến thăm anh được không? Em sợ rằng bản thân sắp không còn được nhìn thấy anh nữa rồi. Chắc là sẽ chiếm dụng quá nhiều thời gian của anh đâu nhỉ, khoảng thời gian sau này của em không còn nhiều nữa rồi.
Đợi đến khi ngày tháng sau này của em kết thúc rồi, những ngày tháng sau này của anh chắc chắn là hạnh phúc và viên mãn nhất.
Nhất định đó.
——
Khoảng thời gian gần đây Cố Ngôn Sênh thường xuyên ở nhà không đi đến phòng làm việc nữa, mỗi lần Thẩm Kham Dư mở cánh cửa phòng ngủ của mình ra là nhìn thấy hắn đang ngồi ở phòng khách chơi cùng với Điềm Điềm, đều cảm thấy bản thân giống như trúng thưởng vậy.
Thật là muốn mua vé số quá đi thôi, Thẩm Kham Dư cào lấy khung cửa suy nghĩ.
Mặc dù cậu sợ làm phiền đến hai bố con họ, rất ít khi dựa sát trên cơ bản đều là nhìn họ từ xa xa, nhưng mà chỉ nhìn ngắm hắn liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn rồi, lồng ngực đều đã được lấp đầy bởi thứ ấm áp đó.
Cậu dựa vào khung của yên lặng nhìn một lúc lâu liền từ một bên khác đi vòng qua phòng khách đến cửa, lấy chìa khóa ra, mở cửa đi ra khỏi nhà.
Cả quá trình cậu đều làm rất im lặng giống như không khí vậy, Cố Ngôn Sênh và Cố Vũ Điềm hoàn toàn không hề nhận ra sự tồn tại của cậu.
——
Khi Cố Ngôn Sênh đang giỡn với Cố Vũ Điềm nghe thấy tiếng mở cửa cót két, ngẩng đầu lên nhìn một vòng, phát hiện ra là cửa phòng ngủ của Thẩm Kham Dư không hề đóng, bị gió thổi thẳng vào trong phòng.
Hắn đi qua đó muốn đóng cửa lại, nhưng lại phái hiện ra bên trong không hề có người, Thẩm Kham Dư không biết đã đi ra ngoài từ lúc nào nữa.
Cố Ngôn Sênh liếc nhìn một vòng trong phòng nhận ra là căn phòng này có thể nói là trống rỗng.
Một cái giường, một tủ đầu giường, một cái bàn máy tính đơn giản với thiết bị để livestream, cũng không hề có món đồ nào khác— đến ngay cả tủ quần áo cũng không có.
Cố Ngôn Sênh cảm thấy có chút kỳ lạ, những món đồ khác không thì thôi đi, đến nỗi cả tủ quần áo cũng không có.
Hắn đi vào trong phòng Cố Vũ Điềm cũng theo hắn mà đi vào bên trong, hai bố con nhìn thấy một cái vali nằm ở một góc.
Cố Vũ Điềm vô cùng thích chơi vali,vừa nhìn thấy vali liền muốn trèo lên đó ngồi để cho Cố Ngôn Sênh đẩy con bé, nhưng mà cái vali này không hề chắc chắn như vậy, Cố Vũ Điềm vừa ngồi xuống dây kéo liền bị đứt.
Cố Ngôn Sênh nhanh tay lẹ mắt bế con bé vào trong lòng, nhìn thấy chiếc vali bị đổ, rơi một đống quần áo ra ngoài, kiểu dáng đơn giản chất lượng cũ kỹ, hắn có thể nhận ra được rằng đây đều những bộ quần áo thường ngày Thẩm Kham Dư mặc.
Cố Vũ Điềm chớp chớp đôi mắt to tròn như trái nho, nắm chặt lấy tay áo của Cố Ngôn Sênh có chút sợ hãi nói:
" Daddy, Papa sẽ nổi giận sao?"
" Sẽ không." Cố Ngôn Sênh để con gái ở trên giường nhặt lại những quần áo đã rơi ra ngoài chậm rãi gấp gọn lại.
Trong ấn tượng của hắn quần áo của Thẩm Kham Dư cơ không hề có mấy bộ vừa người, giống như là bận đồ của người khác cho vậy, đều là rộng thùng thình, gió thổi qua một cái cả người giống như một cây tre bị buộc lại bằng bao ni lông, khắp người không có nơi nào gió lọt vào được.
Hắn vừa gấp quần áo vừa hỏi con gái:
" Con tại sao lại nghĩ rằng papa sẽ nổi giận? Papa thường xuyên nổi giận với con sao?"
Cố Vũ Điềm cắn đầu ngón tay, lắc đầu nhỏ của mình giống như trống lắc vậy, miệng đầy nước dãi nói không rõ:
" Papa không yêu con."
Cố Ngôn Sênh có chút dở khóc dở cười:
" Sao lại có thể như vậy được? Con là papa cực khổ vất vả sinh ra đó, papa làm sao có thể không yêu con được cơ chứ?"
Cố Vũ Điềm nhìn Cố Ngôn Sênh, nước dãi chảy xuống một vũng, giọng nói nhí nhảnh chắc nịt nói:
"Pa pa chỉ yêu mỗi Daddy."
Cố Ngôn Sênh sững người một láy, bất đắc dĩ đưa tay lau sạch nước dãi của con gái:
" Điềm Điềm đừng có nghĩ lung tung, người papa yêu nhất là con đó, không hề có người khác đâu."
Cố Vũ Điềm ôm lấy cổ của Cố Ngôn Sênh, cười khúc khích văng tung tóe đầy cả mặt của hắn:
" Con cũng yêu daddy."
Cố Ngôn Sênh bế Cố Vũ Điềm lên đi đến cửa lại nhìn căn phòng ngủ này một cái.
Căn phòng này đơn giản quá đáng, có thể tính là phòng ngủ hoang vắng.
Công cụ livestream của Thẩm Kham Dư được cậu sắp xếp ngăn nắp, quần áo toàn bộ đều để trong vali.
Giống như sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.