Chương 29: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [29]
Vân Thấm Duyệt
07/02/2017
Hà Tử Tường gần nhất dọn từ phòng sách về phòng ngủ, nguyên nhân là khoảng thời gian này Giang Lâm Nhi thường bị chuột rút. Mới đầu tưởng là thiếu chất, liền ăn thức ăn tẩm bổ, bất quá sau vài ngày cũng không có kết quả, sau khi tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ liền đề nghị ăn nhiều canxi, trước lúc ngủ nên ngâm chân trong nước ấm mười phút. Vì thế Hà Tử Tường liền dọn về phòng, nếu buổi tối Giang Lâm Nhi lại bị chuột rút thì cậu có thể giúp cô mát xa một chút.
Buổi tối, Hà Tử Tường lau tóc từ trong phòng tắm bước ra, Giang Lâm Nhi vừa ngâm chân xong, đang nằm trong chăn, Hà Tử Tường tìm máy sấy tóc, ngẩng đầu xem thời gian, phát hiện chỉ mới tám giờ rưỡi, còn khá sớm, vì thế quay qua nói với: “Lâm Nhi, em ngủ trước đi, anh còn công việc phải xử lý.” Nói xong liền xoay người rời khỏi phòng.
“Tử Tường?” Giang Lâm Nhi vừa nghe Hà Tử Tường nói muốn qua phòng làm việc, liền vội vàng túm cậu lại: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Ừ? Được.” Hà Tử Tường gật gật đầu, nhớ lại những chuyện thám tử điều tra được, liền ngồi ở mép giường hỏi: “Chuyện gì?”
Giang Lâm Nhi ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Hà Tử Tường, đột nhiên có chút hoảng hốt, trước kia cô cảm thấy vẻ ngoài của chồng mình thực xuất sắc, năng lực làm việc cũng không sai, không thích lăng nhăng bay bướm, ưu điểm có cả một sọt lớn, khuyết điểm chỉ là không đủ lãng mạn, không đủ quan tâm, không đủ yêu chiều mình mà thôi. Bất quá cô cũng hiểu rõ, con người nào có ai thập toàn thập mỹ, có nhiều ưu điểm như vậy, thêm chút khuyết điểm cũng không sao.
Nhưng gần đây, cô đột nhiên phát hiện, hóa ra con người có thể thập toàn thập mỹ, vừa đẹp trai vừa săn sóc, tính cách tốt lại còn lãng mạn, năng lực làm việc cũng giỏi, thái độ làm người lại thiện lương chính nghĩa, quả thực, quả thực là hoàn mỹ.
Giang Lâm Nhi rõ ràng phát hiện, Hà Tử Tường có quá nhiều điểm thiếu sót, quá nhiều điểm không đủ, căn bản không phải chỉ có một chút, mà là rất nhiều rất nhiều khuyết điểm.
Trước kia không có đối tượng so sánh, hoặc đúng hơn là cấp độ quá thấp nên Giang Lâm Nhi cứ nghĩ mình đã cưới được một ông chồng tốt. Hiện giờ xuất hiện một người siêu cấp hoàn mỹ, Giang Lâm Nhi thừa nhận bản nhân động tâm.
Cho nên, cô muốn giúp Lâm Tuấn, một người hoàn mỹ như vậy sao có thể vì những việc nhỏ bé này mà ưu sầu! Trời biết lúc nhìn thấy Lâm Tuấn vì việc công trình mà sầu khổ, cô thực muốn đưa tay giúp anh xoa đi vệt nhíu giữa hàng mi, muốn nói với anh: anh không cần lo lắng, khó khăn hiện giờ chỉ là nhất thời mà thôi, anh có thể chiến thắng nó. Nhưng nghĩ tới thân phận của mình lúc này, đã là vợ người ta, cô căn bản không có tư cách làm việc này. Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn được một năm, Giang Lâm Nhi hi vọng bản thân không có danh phận này, để cô có thể an ủi Lâm Tuấn.
Hà Tử Tường thấy Giang Lâm Nhi chỉ nhìn mình không nói gì, có chút nghi hoặc hỏi: “Lâm Nhi, làm sao vậy?”
Giang Lâm Nhi hoàn hồn, lắc đầu: “Không có gì.”
Không bỏ qua thần sắc mất mác thoáng hiện lên trên mặt Giang Lâm Nhi, sắc mặt Hà Tử Tường lạnh đi, mất mác cái gì, vì sao lại mất mác!: “Không phải em vừa nói có chuyện muốn nói à?”
“À, đúng vậy.” Giang Lâm Nhi nhớ ra chính sự, ngồi dậy.
Hà Tử Tường giúp cô chèn một chiếc gối ở sau lưng để thoải mái hơn rồi mới hỏi: “Chuyện gì?”
“Cái kia, anh quen Lý Duệ đúng không?” Giang Lâm Nhi hỏi, Lâm Tuấn nói mình không xác định lắm, bất quá Giang Lâm Nhi cảm thấy Hà Tử Tường cùng Lý Duệ nhất định có quen biết, hơn nữa còn có giao tình không tệ. Lâm Tuấn nói vậy chẳng qua không muốn để cô khó xử, nếu Hà Tử Tường không muốn giúp thì cô cũng có đường lui.
Cho nên, để tránh khả năng Hà Tử Tường từ chối, Giang Lâm Nhi muốn xác định giao tình giữa Hà Tử Tường cùng Lý Duệ trước, chốc nữa đưa ra yêu cầu giúp đỡ, Hà Tử Tường cũng không tìm được lý do cự tuyệt: “Cảm tình tốt lắm đúng không, em nghe mọi người nói vậy.” Cuối cùng còn không quên tổng kết, chỉ cần Hà Tử Tường thừa nhận thì cô lập tức mở miệng bảo cậu hỗ trợ.
“Biết, nhưng không thân.” Hà Tử Tường thản nhiên đáp, không còn sự ôn hòa của ban nãy.
Từ khi sống lại tới nay, mặc kệ Giang Lâm Nhi từng làm chuyện gì, mặc kệ bản thân phẫn nộ cùng thương tâm bao nhiêu, nhưng mỗi lần nhìn thấy bụng cô ta, nghĩ tới con trai, Hà Tử Tường liền áp chế tình tự, thái độ lại ôn hòa như xưa. Thế nhưng lúc nghe Giang Lâm Nhi hỏi ra những lời này, Hà Tử Tường có cố thế nào cũng không ôn hòa được.
“…” Giang Lâm Nhi có chút ngạc nhiên, này xem là thừa nhận hay không thừa nhận, là giao tình tốt hay không tốt đây a, bất quá, nghĩ lại, Hà Tử Tường nói quen trước, chắc chắn là rất thân rồi, nói thêm câu sau đại khái chỉ vì không muốn giúp.
Giang Lâm Nhi có chút tức giận, cô nghĩ, Lâm Tuấn cũng đâu phải muốn Hà Tử Tường giúp đỡ, chỉ nhờ hỏi Lý Duệ thử xem có công trình không thôi mà.
Dù sao, công trình để người khác hay Lâm Tuấn làm cũng như nhau, vì sao không giao cho người quen biết lại đáng tin cậy chứ. Nghĩ tới đây, Giang Lâm Nhi liền cảm thấy đúng lý hợp tình, nhìn Hà Tử Tường nói: “Tử Tường, em có một người bạn là Lâm Tuấn, anh cũng gặp rồi đó, trước đó cậu ta từng tới nhà chúng ta. Cậu ta mở một công ty kiến trúc, bất quá vì là người ngoài tỉnh nên bị các công ty khác chèn ép, đã mấy tháng rồi không nhận được công trình.” Nói tới đây, bộ dáng Giang Lâm Nhi thực căm giận, vì Lâm Tuấn mà bất bình, còn có đau lòng.
“Lâm Tuấn nghe nói nhà Lý Duệ gần nhất có một khi biệt thự sa hoa cần thi công, muốn nhờ anh hỏi Lý Duệ một chút. Tử Tường, anh bảo Lý Duệ giao vài công trình cho công ty Lâm Tuấn đi.” Giang Lâm Nhi ngẩng đầu, vẻ mặt hi vọng nhìn Hà Tử Tường, cô hi vọng Hà Tử Tường có thể sảng khoái đáp ứng, hơn nữa còn hứa hẹn sẽ bảo Lý Duệ cấp thiệt nhiều công trình cho Lâm Tuấn.
Hà Tử Tường khẽ nhíu mày, cậu không rõ, Giang Lâm Nhi sao có thể nói hùng hồn như vậy, cô ta từ đâu nghe ra chuyện cậu thân thiết với Lý Duệ, lại còn thân thiết tới mức cậu tùy ý nói một câu thì Lý Duệ sẽ đồng ý giúp đỡ chứ, bọn họ mới quen biết bao lâu đâu.
“Chuyện này anh không giúp được.” Hà Tử Tường cự tuyệt, cậu căn bản không thân thiết gì với Lý Duệ, cho dù thân, cậu cũng không có ý định giúp Lâm Tuấn.
“Cái gì!” Giang Lâm Nhi khó tin nhìn Hà Tử Tường, cô không thể nào tưởng tượng Hà Tử Tường lại cự tuyệt, hơn nữa còn cự tuyệt không chút do dự.
Hà Tử Tường có biết Lâm Tuấn cần công trình đó cỡ nào không, có biết vì sao Lâm Tuấn phải khép nép nhờ giúp đỡ như vậy không, Lâm Tuấn căn bản không phải vì bản thân, anh ta vì những nhân viên nghèo khổ của mình.
“Anh đã nói rồi, anh không thân với Lý Duệ, không có cách nào giúp đỡ.” Hà Tử Tường không nói chuyện Lâm Tuấn cùng Lý Duệ là bạn học, từ thời đại học đã quen biết, giao tình chắc chắc thân thiết hơn một người chỉ mới gặp mặt vài lần, nói chuyện không quá ba mươi câu như cậu.
Giang Lâm Nhi trừng to mắt, cô thật không ngờ Hà Tử Tường lại là một người máu lạnh như vậy, thế nhưng thấy chết không cứu, so ra, Lâm Tuấn là người cao thượng biết bao a.
“Em ngủ sớm chút đi, anh ra ngoài làm việc.”
“Chờ một chút.” Giang Lâm Nhi thực tức giận, cô cảm thấy Hà Tử Tường thực quá đáng, chỉ là chút việc nhỏ cũng không chịu giúp: “Sao anh không chịu giúp Lâm Tuấn?”
“Anh đã nói rồi, anh không thân với Lý Duệ.” Hà Tử Tường lặp lại, nhớ tới mục đích Lâm Tuấn muốn tiếp cận Lâm Nhi, rốt cuộc vẫn nhịn không được nhắc nhở: “Lâm Tuấn này, về sau em hạn chế tiếp xúc đi, cậu ta…”
Hà Tử Tường còn chưa nói xong, Giang Lâm Nhi đã mất hứng ngắt ngang: “Đủ rồi, anh máu lạnh không muốn giúp thì thôi, lại còn không cho tôi gặp Lâm Tuấn, tôi với cậu ta chỉ là quan hệ bạn bè, chẳng có gì khác, anh đừng có mà nghi ngờ lung tung.”
Hà Tử Tường nhếch môi, khóe miệng châm chọc cong lên, trước kia cậu không hề biết Giang Lâm Nhi lén lút gặp mặt Lâm Tuấn ở sau lưng mình, hơn nữa cũng không rõ mục đích của Lâm Tuấn nên không nhắc nhở. Hiện giờ biết rõ mọi chuyện, nhưng vừa mới mở miệng, Giang Lâm Nhi đã lập tức phản bác cậu bảo vệ Lâm Tuấn, căn bản không tin tưởng lời cậu.
Có lẽ, Hà Tử Tường nên thừa nhận thủ đoạn bản thân mình không bằng người ta, ít nhất xét về mặt thấu hiểu trái tim phụ nữ, cậu không bằng Lâm Tuấn. Cậu cùng Giang Lâm Nhi quen biết hai năm, mà Lâm Tuấn chỉ mới biết Giang Lâm Nhi bao lâu đâu, thế nhưng đã khiến cô ta tin tưởng như vậy, còn hơn cả người chồng là cậu đây.
Nói thật, hiện giờ Giang Lâm Nhi có nói thế nào, Hà Tử Tường cũng không tin tưởng, cho dù chưa có quan hệ thể xác nhưng tinh thần đã gian díu với nhau.
“Về sau bớt gặp Lâm Tuấn đi.” Tuy Giang Lâm Nhi không thích nghe nhưng cậu vẫn nói, cậu không biết đời trước hai bọn họ có kết quả thế nào, nhưng đời này, Lâm Tuấn căn bản không thật lòng, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, Hà Tử Tường cảm thấy mình nên nhắc nhở Giang Lâm Nhi sớm thức tỉnh.
Nói xong, Hà Tử Tường liền rời khỏi phòng, chỉ còn lại Giang Lâm Nhi đang tức giận.
Xong xuôi công việc, Hà Tử Tường đứng dậy quay về phòng ngủ thì phát hiện cửa phòng bị khóa, làm thế nào cũng mở không được, mà chìa khóa cậu để trong cặp sách ở bên trong. Trở về phòng sách, nhìn chiếc giường trống rỗng, Hà Tử Tường khẽ nhíu mày, hiện giờ tuy là mùa xuân nhưng vẫn còn khá lạnh, lúc dọn về phòng ngủ cậu đã mang hết chăn gối đi, giờ trên giường, trừ bỏ nệm thì chẳng còn gì khác.
Hà Tử Tường không có cách nào, chỉ đành đắp áo khoác, miễn cưỡng ngủ một đêm.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Hà Tử Tường cảm thấy cổ họng hơi đau rát, bất quá cũng không nghĩ nhiều, dùng xong cơm sáng liền đi làm, chính là cảm giác càng lúc càng không thích hợp, đầu óc hơi choáng váng, thân nhiệt cũng nóng lên, cậu nghĩ, đại khái mình phát sốt rồi.
Đợi tới giờ nghỉ trưa, Hà Tử Tường không tới căn tin ăn cơm mà đi thang máy xuống lầu mua thuốc, trùng hợp lại gặp Cố Hướng Bồi ở cửa công ty: “Anh.”
“Tử Tường, muốn ra ngoài ăn cơm à?” Bởi vì không có xe, hơn nữa nhà cũng cách khá xa, bình thường Hà Tử Tường đều ăn cơm ở công ty, sau đó sẽ ở phòng nghỉ ngủ một giấc, Cố Hướng Bồi thì không nhất định, anh thuê phòng ở gần đây, lại có xe, ngẫu nhiên sẽ quay về nhà.
“Vâng.” Hà Tử Tường gật gật đầu, không muốn nói nhiều, cậu cảm thấy đầu ngày càng choáng, muốn nhanh chóng mua được thuốc.
Bất quá Cố Hướng Bồi lập tức phát hiện không thích hợp, Hà Tử Tường lúc nói chuyện có chút âm mũi: “Làm sao vậy, bị cảm à?” Đưa tay sờ trán Hà Tử Tường, làn da dưới lòng bàn tay nóng rực, lúc này mới phát hiện sắc mặt Hà Tử Tường đỏ ửng bất thường.
Hà Tử Tường không ngờ Cố Hướng Bồi lại đột nhiên hành động, có muốn ngăn cản cũng không kịp, chỉ đành gật gật đầu: “Có hơi sốt nên định đi mua thuốc.”
Cố Hướng Bồi sắc mặt xanh mét, kéo tay Hà Tử Tường đi về hướng bãi đậu xe: “Tới nhà anh đi, trong nhà có thuốc, buổi chiều cứ nghỉ ngơi, không cần đi làm.
Buổi tối, Hà Tử Tường lau tóc từ trong phòng tắm bước ra, Giang Lâm Nhi vừa ngâm chân xong, đang nằm trong chăn, Hà Tử Tường tìm máy sấy tóc, ngẩng đầu xem thời gian, phát hiện chỉ mới tám giờ rưỡi, còn khá sớm, vì thế quay qua nói với: “Lâm Nhi, em ngủ trước đi, anh còn công việc phải xử lý.” Nói xong liền xoay người rời khỏi phòng.
“Tử Tường?” Giang Lâm Nhi vừa nghe Hà Tử Tường nói muốn qua phòng làm việc, liền vội vàng túm cậu lại: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Ừ? Được.” Hà Tử Tường gật gật đầu, nhớ lại những chuyện thám tử điều tra được, liền ngồi ở mép giường hỏi: “Chuyện gì?”
Giang Lâm Nhi ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của Hà Tử Tường, đột nhiên có chút hoảng hốt, trước kia cô cảm thấy vẻ ngoài của chồng mình thực xuất sắc, năng lực làm việc cũng không sai, không thích lăng nhăng bay bướm, ưu điểm có cả một sọt lớn, khuyết điểm chỉ là không đủ lãng mạn, không đủ quan tâm, không đủ yêu chiều mình mà thôi. Bất quá cô cũng hiểu rõ, con người nào có ai thập toàn thập mỹ, có nhiều ưu điểm như vậy, thêm chút khuyết điểm cũng không sao.
Nhưng gần đây, cô đột nhiên phát hiện, hóa ra con người có thể thập toàn thập mỹ, vừa đẹp trai vừa săn sóc, tính cách tốt lại còn lãng mạn, năng lực làm việc cũng giỏi, thái độ làm người lại thiện lương chính nghĩa, quả thực, quả thực là hoàn mỹ.
Giang Lâm Nhi rõ ràng phát hiện, Hà Tử Tường có quá nhiều điểm thiếu sót, quá nhiều điểm không đủ, căn bản không phải chỉ có một chút, mà là rất nhiều rất nhiều khuyết điểm.
Trước kia không có đối tượng so sánh, hoặc đúng hơn là cấp độ quá thấp nên Giang Lâm Nhi cứ nghĩ mình đã cưới được một ông chồng tốt. Hiện giờ xuất hiện một người siêu cấp hoàn mỹ, Giang Lâm Nhi thừa nhận bản nhân động tâm.
Cho nên, cô muốn giúp Lâm Tuấn, một người hoàn mỹ như vậy sao có thể vì những việc nhỏ bé này mà ưu sầu! Trời biết lúc nhìn thấy Lâm Tuấn vì việc công trình mà sầu khổ, cô thực muốn đưa tay giúp anh xoa đi vệt nhíu giữa hàng mi, muốn nói với anh: anh không cần lo lắng, khó khăn hiện giờ chỉ là nhất thời mà thôi, anh có thể chiến thắng nó. Nhưng nghĩ tới thân phận của mình lúc này, đã là vợ người ta, cô căn bản không có tư cách làm việc này. Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn được một năm, Giang Lâm Nhi hi vọng bản thân không có danh phận này, để cô có thể an ủi Lâm Tuấn.
Hà Tử Tường thấy Giang Lâm Nhi chỉ nhìn mình không nói gì, có chút nghi hoặc hỏi: “Lâm Nhi, làm sao vậy?”
Giang Lâm Nhi hoàn hồn, lắc đầu: “Không có gì.”
Không bỏ qua thần sắc mất mác thoáng hiện lên trên mặt Giang Lâm Nhi, sắc mặt Hà Tử Tường lạnh đi, mất mác cái gì, vì sao lại mất mác!: “Không phải em vừa nói có chuyện muốn nói à?”
“À, đúng vậy.” Giang Lâm Nhi nhớ ra chính sự, ngồi dậy.
Hà Tử Tường giúp cô chèn một chiếc gối ở sau lưng để thoải mái hơn rồi mới hỏi: “Chuyện gì?”
“Cái kia, anh quen Lý Duệ đúng không?” Giang Lâm Nhi hỏi, Lâm Tuấn nói mình không xác định lắm, bất quá Giang Lâm Nhi cảm thấy Hà Tử Tường cùng Lý Duệ nhất định có quen biết, hơn nữa còn có giao tình không tệ. Lâm Tuấn nói vậy chẳng qua không muốn để cô khó xử, nếu Hà Tử Tường không muốn giúp thì cô cũng có đường lui.
Cho nên, để tránh khả năng Hà Tử Tường từ chối, Giang Lâm Nhi muốn xác định giao tình giữa Hà Tử Tường cùng Lý Duệ trước, chốc nữa đưa ra yêu cầu giúp đỡ, Hà Tử Tường cũng không tìm được lý do cự tuyệt: “Cảm tình tốt lắm đúng không, em nghe mọi người nói vậy.” Cuối cùng còn không quên tổng kết, chỉ cần Hà Tử Tường thừa nhận thì cô lập tức mở miệng bảo cậu hỗ trợ.
“Biết, nhưng không thân.” Hà Tử Tường thản nhiên đáp, không còn sự ôn hòa của ban nãy.
Từ khi sống lại tới nay, mặc kệ Giang Lâm Nhi từng làm chuyện gì, mặc kệ bản thân phẫn nộ cùng thương tâm bao nhiêu, nhưng mỗi lần nhìn thấy bụng cô ta, nghĩ tới con trai, Hà Tử Tường liền áp chế tình tự, thái độ lại ôn hòa như xưa. Thế nhưng lúc nghe Giang Lâm Nhi hỏi ra những lời này, Hà Tử Tường có cố thế nào cũng không ôn hòa được.
“…” Giang Lâm Nhi có chút ngạc nhiên, này xem là thừa nhận hay không thừa nhận, là giao tình tốt hay không tốt đây a, bất quá, nghĩ lại, Hà Tử Tường nói quen trước, chắc chắn là rất thân rồi, nói thêm câu sau đại khái chỉ vì không muốn giúp.
Giang Lâm Nhi có chút tức giận, cô nghĩ, Lâm Tuấn cũng đâu phải muốn Hà Tử Tường giúp đỡ, chỉ nhờ hỏi Lý Duệ thử xem có công trình không thôi mà.
Dù sao, công trình để người khác hay Lâm Tuấn làm cũng như nhau, vì sao không giao cho người quen biết lại đáng tin cậy chứ. Nghĩ tới đây, Giang Lâm Nhi liền cảm thấy đúng lý hợp tình, nhìn Hà Tử Tường nói: “Tử Tường, em có một người bạn là Lâm Tuấn, anh cũng gặp rồi đó, trước đó cậu ta từng tới nhà chúng ta. Cậu ta mở một công ty kiến trúc, bất quá vì là người ngoài tỉnh nên bị các công ty khác chèn ép, đã mấy tháng rồi không nhận được công trình.” Nói tới đây, bộ dáng Giang Lâm Nhi thực căm giận, vì Lâm Tuấn mà bất bình, còn có đau lòng.
“Lâm Tuấn nghe nói nhà Lý Duệ gần nhất có một khi biệt thự sa hoa cần thi công, muốn nhờ anh hỏi Lý Duệ một chút. Tử Tường, anh bảo Lý Duệ giao vài công trình cho công ty Lâm Tuấn đi.” Giang Lâm Nhi ngẩng đầu, vẻ mặt hi vọng nhìn Hà Tử Tường, cô hi vọng Hà Tử Tường có thể sảng khoái đáp ứng, hơn nữa còn hứa hẹn sẽ bảo Lý Duệ cấp thiệt nhiều công trình cho Lâm Tuấn.
Hà Tử Tường khẽ nhíu mày, cậu không rõ, Giang Lâm Nhi sao có thể nói hùng hồn như vậy, cô ta từ đâu nghe ra chuyện cậu thân thiết với Lý Duệ, lại còn thân thiết tới mức cậu tùy ý nói một câu thì Lý Duệ sẽ đồng ý giúp đỡ chứ, bọn họ mới quen biết bao lâu đâu.
“Chuyện này anh không giúp được.” Hà Tử Tường cự tuyệt, cậu căn bản không thân thiết gì với Lý Duệ, cho dù thân, cậu cũng không có ý định giúp Lâm Tuấn.
“Cái gì!” Giang Lâm Nhi khó tin nhìn Hà Tử Tường, cô không thể nào tưởng tượng Hà Tử Tường lại cự tuyệt, hơn nữa còn cự tuyệt không chút do dự.
Hà Tử Tường có biết Lâm Tuấn cần công trình đó cỡ nào không, có biết vì sao Lâm Tuấn phải khép nép nhờ giúp đỡ như vậy không, Lâm Tuấn căn bản không phải vì bản thân, anh ta vì những nhân viên nghèo khổ của mình.
“Anh đã nói rồi, anh không thân với Lý Duệ, không có cách nào giúp đỡ.” Hà Tử Tường không nói chuyện Lâm Tuấn cùng Lý Duệ là bạn học, từ thời đại học đã quen biết, giao tình chắc chắc thân thiết hơn một người chỉ mới gặp mặt vài lần, nói chuyện không quá ba mươi câu như cậu.
Giang Lâm Nhi trừng to mắt, cô thật không ngờ Hà Tử Tường lại là một người máu lạnh như vậy, thế nhưng thấy chết không cứu, so ra, Lâm Tuấn là người cao thượng biết bao a.
“Em ngủ sớm chút đi, anh ra ngoài làm việc.”
“Chờ một chút.” Giang Lâm Nhi thực tức giận, cô cảm thấy Hà Tử Tường thực quá đáng, chỉ là chút việc nhỏ cũng không chịu giúp: “Sao anh không chịu giúp Lâm Tuấn?”
“Anh đã nói rồi, anh không thân với Lý Duệ.” Hà Tử Tường lặp lại, nhớ tới mục đích Lâm Tuấn muốn tiếp cận Lâm Nhi, rốt cuộc vẫn nhịn không được nhắc nhở: “Lâm Tuấn này, về sau em hạn chế tiếp xúc đi, cậu ta…”
Hà Tử Tường còn chưa nói xong, Giang Lâm Nhi đã mất hứng ngắt ngang: “Đủ rồi, anh máu lạnh không muốn giúp thì thôi, lại còn không cho tôi gặp Lâm Tuấn, tôi với cậu ta chỉ là quan hệ bạn bè, chẳng có gì khác, anh đừng có mà nghi ngờ lung tung.”
Hà Tử Tường nhếch môi, khóe miệng châm chọc cong lên, trước kia cậu không hề biết Giang Lâm Nhi lén lút gặp mặt Lâm Tuấn ở sau lưng mình, hơn nữa cũng không rõ mục đích của Lâm Tuấn nên không nhắc nhở. Hiện giờ biết rõ mọi chuyện, nhưng vừa mới mở miệng, Giang Lâm Nhi đã lập tức phản bác cậu bảo vệ Lâm Tuấn, căn bản không tin tưởng lời cậu.
Có lẽ, Hà Tử Tường nên thừa nhận thủ đoạn bản thân mình không bằng người ta, ít nhất xét về mặt thấu hiểu trái tim phụ nữ, cậu không bằng Lâm Tuấn. Cậu cùng Giang Lâm Nhi quen biết hai năm, mà Lâm Tuấn chỉ mới biết Giang Lâm Nhi bao lâu đâu, thế nhưng đã khiến cô ta tin tưởng như vậy, còn hơn cả người chồng là cậu đây.
Nói thật, hiện giờ Giang Lâm Nhi có nói thế nào, Hà Tử Tường cũng không tin tưởng, cho dù chưa có quan hệ thể xác nhưng tinh thần đã gian díu với nhau.
“Về sau bớt gặp Lâm Tuấn đi.” Tuy Giang Lâm Nhi không thích nghe nhưng cậu vẫn nói, cậu không biết đời trước hai bọn họ có kết quả thế nào, nhưng đời này, Lâm Tuấn căn bản không thật lòng, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, Hà Tử Tường cảm thấy mình nên nhắc nhở Giang Lâm Nhi sớm thức tỉnh.
Nói xong, Hà Tử Tường liền rời khỏi phòng, chỉ còn lại Giang Lâm Nhi đang tức giận.
Xong xuôi công việc, Hà Tử Tường đứng dậy quay về phòng ngủ thì phát hiện cửa phòng bị khóa, làm thế nào cũng mở không được, mà chìa khóa cậu để trong cặp sách ở bên trong. Trở về phòng sách, nhìn chiếc giường trống rỗng, Hà Tử Tường khẽ nhíu mày, hiện giờ tuy là mùa xuân nhưng vẫn còn khá lạnh, lúc dọn về phòng ngủ cậu đã mang hết chăn gối đi, giờ trên giường, trừ bỏ nệm thì chẳng còn gì khác.
Hà Tử Tường không có cách nào, chỉ đành đắp áo khoác, miễn cưỡng ngủ một đêm.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Hà Tử Tường cảm thấy cổ họng hơi đau rát, bất quá cũng không nghĩ nhiều, dùng xong cơm sáng liền đi làm, chính là cảm giác càng lúc càng không thích hợp, đầu óc hơi choáng váng, thân nhiệt cũng nóng lên, cậu nghĩ, đại khái mình phát sốt rồi.
Đợi tới giờ nghỉ trưa, Hà Tử Tường không tới căn tin ăn cơm mà đi thang máy xuống lầu mua thuốc, trùng hợp lại gặp Cố Hướng Bồi ở cửa công ty: “Anh.”
“Tử Tường, muốn ra ngoài ăn cơm à?” Bởi vì không có xe, hơn nữa nhà cũng cách khá xa, bình thường Hà Tử Tường đều ăn cơm ở công ty, sau đó sẽ ở phòng nghỉ ngủ một giấc, Cố Hướng Bồi thì không nhất định, anh thuê phòng ở gần đây, lại có xe, ngẫu nhiên sẽ quay về nhà.
“Vâng.” Hà Tử Tường gật gật đầu, không muốn nói nhiều, cậu cảm thấy đầu ngày càng choáng, muốn nhanh chóng mua được thuốc.
Bất quá Cố Hướng Bồi lập tức phát hiện không thích hợp, Hà Tử Tường lúc nói chuyện có chút âm mũi: “Làm sao vậy, bị cảm à?” Đưa tay sờ trán Hà Tử Tường, làn da dưới lòng bàn tay nóng rực, lúc này mới phát hiện sắc mặt Hà Tử Tường đỏ ửng bất thường.
Hà Tử Tường không ngờ Cố Hướng Bồi lại đột nhiên hành động, có muốn ngăn cản cũng không kịp, chỉ đành gật gật đầu: “Có hơi sốt nên định đi mua thuốc.”
Cố Hướng Bồi sắc mặt xanh mét, kéo tay Hà Tử Tường đi về hướng bãi đậu xe: “Tới nhà anh đi, trong nhà có thuốc, buổi chiều cứ nghỉ ngơi, không cần đi làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.