Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 30: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [30]

Vân Thấm Duyệt

07/02/2017

Hà Tử Tường nằm trên giường, Cố Hướng Bồi từ hộp y tế lấy ra thuốc hạ sốt, rồi rót một ly nước ấm đưa qua cho Hà Tử Tường, ngồi bên cạnh nhìn Hà Tử Tường uống thuốc xong mới cầm ly nước đặt lên tủ đầu giường, chỉnh chăn: “Em nghỉ ngơi chút đi, anh đi nấu cháo.”

“Ừm.” Hà Tử Tường gật gật đầu.

Nửa tiếng sau, Cố Hướng Bồi bưng một chén cháo trắng cùng hai dĩa rau xanh vào, nhìn thấy Hà Tử Tường đang nặng nề ngủ, Cố Hướng Bồi khẽ thở dài một hơi, đặt khay qua một bên, ngồi bên mép giường nhìn Hà Tử Tường ngủ say, nửa ngày không động đậy.

Hà Tử Tường ngủ thẳng một giấc, cảm giác đầu óc thanh tỉnh, nhiệt độ cũng không còn quá cao, chẳng qua toàn thân vì mồ hôi mà dinh dính khó chịu, thoáng nhìn xung quanh, Cố Hướng Bồi không ở trong phòng, bên ngoài sắc trời đã tối, đã tối rồi à?

Hà tử Tường vừa ra khỏi phòng thì ngửi thấy mùi cháo thơm lừng, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn sáu giờ, hẳn Cố Hướng Bồi đang nấu cháo.

Hà Tử Tường vào phòng tắm lau người rồi mới đi ra phòng bếp, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Cố Hướng Bồi: “Anh.”

Cố Hướng Bồi quay đầu, nhìn thấy Hà Tử Tường đứng ngoài cửa bếp, ngừng động tác trong tay, anh bước qua sờ thử trán cậu, phát hiện không còn sốt: “Còn choáng đầu không?”

“Ừm, tốt hơn nhiều rồi.” Hà Tử Tường ngoan ngoãn đáp, tùy hứng để Cố Hướng Bồi kiểm tra nhiệt độ.

“Sao không mặc thêm áo ấm rồi hãy ra.” Cố Hướng Bồi thấy Hà Tử Tường chỉ mặc mỗi quần áo ngủ với chiếc áo khoác mỏng thì có chút bất mãn, kéo cậu ra sô pha phòng khách rồi lôi chiếc áo bông trong tủ ra: “Này, mặc vào.”

“Anh!” Hà Tử Tường kinh ngạc, này là áo khoác mùa đông đi, dầy cộm như vậy, mùa này mặc hơi nóng đi.

“Giờ em đang bị bệnh, phải chú ý giữ ấm.” Thái độ Cố Hướng Bồi thực kiên quyết, không chịu nhân nhượng.

“Chính là…” Hà Tử Tường không chịu thỏa hiệp, cậu vừa mới lau sạch mồ hôi trên người, nếu mặc chiếc áo bông này vào không phải thoáng chốc lại đổ đầy mồ hôi sao.

“Không có chính là gì cả, chính vì em không chú ý giữ ấm mới bị cảm mạo phát sốt, giờ còn không chịu chú ý.” Cố Hướng Bồi không hài lòng với thái độ Hà Tử Tường, dứt khoát tự mình động thủ, kéo tay Hà Tử Tường, tựa như giúp trẻ con mặc đồ, xỏ tay áo, kéo kéo chỉnh chỉnh, rồi xỏ cái tay còn lại.

Hà Tử Tường không phản bác được, bởi vì nguyên do bị cảm quả thực là vì nhiễm lạnh…. Chỉ có thể dở khóc dở cười tùy ý Cố Hướng Bồi, bất quá, từ khi nào cậu trở nên mảnh mai như vậy a.

Đối với hành động giúp cậu mặc quần áo của Cố Hướng Bồi, Hà Tử Tường không có chút phản cảm nào. Lúc còn đi học, bởi vì bà Hà bận rộn làm việc nên phải nhớ Cố Hướng Bồi lớn hơn hai tuổi dẫn con trai mình cùng tới trường. Mỗi buổi sáng, Cố Hướng Bồi tới nhà gọi Hà Tử Tường thức dậy tới trường, bất quá, Hà Tử Tường hiện giờ cuồng làm việc còn khi bé lại cuồng ngủ nướng.

Cố Hướng Bồi ở bên ngoài gọi người, Hà Tử Tường ở bên trong ngái ngủ, mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình, ý tứ đại khái bảo mình mau rời giường, cũng không quản là ai cũng không quản nói gì, liền ậm ờ nói ‘biết rồi’, bất quá ánh mắt từ đầu đến cuối không hề mở ra. Cố Hướng Bồi đợi ở ngoài hơn mười phút vẫn không thấy bóng dáng Hà Tử Tường đâu.



Không có cách nào, Cố Hướng Bồi lại đứng gọi một hồi, bất quá vẫn không có chút động tĩnh, cứ thế lặp lại, mỗi ngày Cố Hướng Bồi gọi bốn năm lần Hà Tử Tường mới chịu dậy.

Hết cách, lại thường xuyên bị Hà Tử Tường kì kèo kéo dài, Cố Hướng Bồi cơ hồ ngày nào cũng tới lớp muộn, vì thế anh nghĩ ra một biện pháp, không đứng bên ngoài gọi nữa mà vào thẳng trong phòng.

Nào ngờ tương kế thì có tựu kế, Cố Hướng Bồi vào phòng gọi, Hà tử Tường rõ ràng đã mở mắt, nhưng anh ra ngoài chờ hơn mười phút, Hà Tử Tường vẫn không ra.

Sau đó, Cố Hướng Bồi mới biết, mỗi lần mình vào gọi, Hà Tử Tường ‘ừm ừm, vâng dạ’ thật ngoan, nhưng anh vừa đi là lại nhắm mắt lăn ra ngủ tiếp.

Thật sự không có cách nào với tính ngủ nướng của Hà Tử Tường, Cố Hướng Bồi chỉ đành tự mình động thủ, giúp Hà Tử Tường mặc quần áo, lau mặt. Cũng nhờ một phen gây sức ép, Hà Tử Tường mới tỉnh hẳn, không còn muốn ngủ nướng nữa.

Cứ vậy kéo dài tới tận lúc Cố Hướng Bồi lên trung học mới chấp dứt. Bởi vì trường trung học khá xa, nếu chọn học ngoại trú thì phải chạy đi chạy về, mỗi ngày mới năm giờ đã phải thức dậy, bà Cố không nỡ để con trai vất vả. Nào ngờ Cố Hướng Bồi lại thực kiên trì, nhất quyết chọn học ngoại trú.

Bà Cố thực không hiểu được, cũng thực tức giận, vì thế liền oán giận với bà Hà, khi ấy Hà Tử Tường vừa vặn ở bên cạnh nghe thấy, lập tức chạy đi tìm Cố Hướng Bồi, nói mình sẽ không ngủ nướng nữa, bảo anh không cần nuông chìu, cậu phải học tính tự lập.

“Làm sao vậy? Có phải mẹ anh nói gì với dì không?” Cố Hướng Bồi không tin lý do của Hà Tử Tường, ngủ nướng đã tập thành thói quen, không phải muốn bỏ là bỏ. Hơn nữa, Tử Tưởng không có lý nào vô duyên vô cớ chạy đi tìm mình nói những lời này. Mấy ngày trước còn lo lắng nói: anh, về sau anh ở lại trường, không còn ai gọi em dậy phải làm sao đây? Thế mà mới qua một ngày đã đột nhiên chạy tới nói mình muốn tự lập.

“Thật mà, hôm nay em nghe đám bạn nói, hóa ra từ tiểu học bọn họ đã tự rời giường, chỉ có mình em, lớn vậy rồi vẫn phải nhờ anh gọi.” Nói tới đây, Hà Tử Tường cúi đầu, giọng điệu có chút mất mác: “Anh, em không muốn khác người, em muốn tự lập.”

Cố Hướng Bồi trầm mặc nửa ngày mới cười nói: “Ừ, được rồi. Tử Tường của chúng ta rốt cuộc cũng lớn rồi.”

“Hừ, đương nhiên.” Hà Tử Tường có chút kiêu ngạo ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng có chút kiêu ngạo không thôi.

“Ha hả.” Nhìn gương mặt búp bê non nớt lại tỏ ra người lớn của Hà Tử Tường, Cố Hướng Bồi không khỏi cười khẽ thành tiếng, vươn tay xoa xoa tóc Hà Tử Tường.

Sáng hôm sau, Hà Tử Tường giúp Cố Hướng Bồi sách túi đồ, cùng bà Cố, bà Hà đưa Cố Hướng Bồi lên xe tới trường, vốn nghĩ nhất định phải vui vẻ tiễn người, nhưng khi nhìn theo bóng dáng Cố Hướng Bồi, hốc mắt Hà Tử Tường vẫn nhịn không được ướt át: anh, anh tới trường rồi, về sau em phải làm sao rời giường đây!!

… …

“Em ngồi chờ chút, hai phút nữa là có thể ăn cơm.” Cố Hướng Bồi thuần thục giúp Hà Tử Tường sửa sang quần áo, sau đó đứng dậy nói.

“Ừm.” Hà Tử Tường gật gật đầu.

Hai người cùng nhau ăn cơm tối, Cố Hướng Bồi thu dọn chén dĩa xong liền cùng Hà Tử Tường ngồi ở sô pha xem phim.



Cố Hướng Bồi lúc tan tầm đã gọi điện cho bà Hà, nói đêm nay Hà Tử Tường ở bên chỗ anh không về.

Hai người cũng xem phim trên TV, bất quá Hà Tử Tường càng xem thì chân mày càng nhíu lại, cậu rất hiếm khi xem phim bộ, mà hiện giờ xem tình tiết này, động tác này, biểu tình cùng lời kịch này có chút không quen, càng xem lại càng phản cảm: “Anh, anh thích xem thể loại phim này à?”

“Không thích.” Cố Hướng Bồi chẳng chút do dự, lắc đầu nói, anh cũng không thích phim bộ.

“Kia chuyển kênh khác đi.” Hà Tử Tường cầm lấy remote muốn chuyển kênh, lúc này, màn hình vừa chuyển cảnh, cặp diễn viên chính đột ngột diễn màn giường chiếu!!

Tuy những điểm nhạy cảm đã bị che đi, nhưng da thịt trần trụi, tấm lưng ướt mồ hôi, biểu tình mê loạn cùng những tiếng rên rỉ thở dốc không ngừng từ TV truyền ra làm hai người đàn ông đang ngồi trước màn hình xấu hổ không thôi.

‘Này, chuyển cảnh cũng quá nhanh đi!’ Hà Tử Tường thầm oán trong lòng: ‘Vừa nãy không phải vẫn còn tâm sự yêu đương thôi sao, sao thoáng cái đã vào việc chính rồi!’ Làm cậu hiện giờ muốn chuyển kênh cũng không được mà không chuyển cũng không xong.

Cố Hướng Bồi cùng Hà Tử Tường cũng không phải chưa từng xem qua mấy bộ phim đen, chỉ là cùng nhau xem thì chưa bao giờ, không biết vì sao, cùng người khác thì chẳng có cảm giác gì, nhưng đổi thành đối phương thì đặc biệt ngượng ngùng xấu hổ.

Cũng may, đây là phim truyền hình nên xét duyệt rất kĩ, những cảnh thế này cũng không quá nhiều, chỉ một phút sau đã chuyển sang phân cảnh khác, lại bắt đầu ngọt ngọt ngào ngào.

Hà Tử Tường không khỏi thở phào một hơi, mồ hôi đổ ra vì sốt cũng không bằng một phút ban nãy, mà lại còn là mồ hôi lạnh đó a!

“Khụ, anh muốn xem gì?” Hà Tử Tường nói lảng sang chuyện khác, tuy khô khan tới không thể khô khan hơn được nữa nhưng ít ra cũng là một đề tài.

“Khụ, tùy em, em thích xem gì thì xem đó.” Tuy phân cảnh nóng đã qua đi nhưng không khí xấu hổ vẫn chưa tiêu tán.

“Ha ha…” Hà Tử Tường cười gượng, bấm chuyển qua kênh đang chiếu ‘thế giới động vật’: “Chúng ta xem cái này đi.”

Trong Tv đang chiếu một đoạn phóng sự về loài tinh tinh, đang giới thiệu về thủ lĩnh của đàn, sau khi dùng vũ lực giành lấy vị trí thủ lĩnh, nó có được một ít đặc quyền, tỷ như quyền ưu tiên giao phối.

Không biết vì phát thanh viên đặc biệt nhấn mạnh hay vì chột dạ, Hà Tử Tường cảm thấy ba chữ quyền giao phối sao mà lớn như vậy, nghe rõ mồn một.

Này còn chưa tính, cảnh trên TV thoáng chốc chuyển thành hình ảnh giao phối của tinh tinh đực cùng tinh tinh cái, khốn khiếp, mẹ kiếp!

Hà Tử Tường căng cứng, lập tức bấm chuyển kênh, đêm nay vận khí gì vậy a.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook