Chương 17: Chương 3 .5
Tề Yến
30/04/2017
Edit: Kẹo me
“Ngươi muốn ta làm chuyện gì?” Quan Ngân Đóa cảnh giác.
“Đầu tiên, không nói chuyện với ngươi thì ngươi không cần nói lung tung.”
Quan Ngân Đóa dương dương tự đắc, “Quá khó khăn, ngay cái đầu tiên ra đã làm không được.”
Ngải Thần mắt to thẳng tắp trừng nàng, không nghĩ tới nàng thế nhưng không chịu nghe lời.
“Thiếu gia đã trở lại!”
Xe ngựa ở Ngải phủ trước cửa lớn dừng lại, người hầu mở cửa xe ra, Ngải Thần lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng sau một lúc lâu, rồi sau đó mới xoay người xuống xe, đi nhanh vào phủ.
Quan Ngân Đóa nhảy xuống xe ngựa, nhắm mắt theo đuôi theo ở phía sau Ngải Thần, không nén được tò mò nhìn xung quanh phủ đệ hoa lệ. Dọc theo đường đi, nhóm nô tài nhìn thấy Ngải Thần đều cung kính hỏi chào, mà nhìn thấy nàng, đều lộ ra một loại biểu tình quỷ dị không hiểu, tò mò đánh giá nàng.
Lúc này Quan Ngân Đóa không rảnh đi để ý tới mấy ánh nhìn chăm chú quỷ dị, bởi vì sân nhà xa hoa trước mắt đã khiến nàng trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày không thể tỉnh táo.
Nàng đi theo Ngải Thần, chậm rãi bước lên con đường lót đá cuội trắng, xuyên qua một đường mòn ẩn mật, phóng mắt nhìn lại, cảnh vật trải ra ở trước mắt nàng như bức họa, hoa mộc kì trân, có đài lầu đình các hoa mỹ, còn có cầu nhỏ nước chảy, núi giả hồ lặng.
“Nhà ngươi…… Đẹp quá a……” Nàng không tự chủ được sợ hãi than.
“Phải không?” Ngải Thần không cho là đúng.
Lúc này, phía trước đi tới bốn người nữ tử xiêm áo lộng lẫy, có mập có gầy, đủ tư sắc, nhưng thần sắc lại không hiền lành, biểu tình cao ngạo quan sát Ngải Thần, ánh mắt nhìn về phía Quan Ngân Đóa lại hèn mọn khinh thường.
“Nhị đệ, ngươi thật \ điên đến trình độ này?” Đại tỉ Ngải Lịch hai tay khoanh ngực, trừng mắt nhìn chằm chằm Ngải Thần, lại đảo qua hướng Quan Ngân Đóa.“mất một vạn lượng hoàng kim mua một nữ nhân như vậy trở về?”
“Ngươi cũng thật có bản lĩnh, khiến Đại nãi nãi tức đến mũi sắp phun ra hai luồng khói.” Nhị tỉ Ngải Du Thân cũng khoanh tay, làm ra vẻ mặt đau lòng, hai mắt nhìn chằm chằm Quan Ngân Đóa.
Quan Ngân Đóa chỉ cảm thấy một mũi tên bắn lén hướng nàng phóng tới, nàng trộm ngắm Ngải Thần, lại phát hiện tầm mắt của hắn dừng ở một bụi hoa, xem ra cũng không buồn nhìn tỷ tỷ hắn.
“Hiện tại ngay cả nhà chồng ta cũng đều ở nói về chuyện này, đều nói Ngải gia nhị thiếu gia dùng vạn lượng hoàng kim mua nữ nhân, thật sự là khó nghe muốn chết!” Tam tỉ Ngải Khiết tiếng nói sắc nhọn mắng.
“Ngay cả thê thất cưới hỏi đàng hoàng còn chưa có, lại bên ngoài loạn mua nữ nhân, thể diện Ngải gia chúng ta đều mất hết ở trong tay ngươi!” Đại tỉ Ngải Lịch mắng tiếp.
Quan Ngân Đóa nhịn không được lại trộm ngắm Ngải Thần một cái. Vì sao hắn cũng không bác bỏ? Hắn rõ ràng có thể giải thích là hắn muốn kết hôn, chứ không phải chỉ mua nàng.
“Nhị đệ, ngươi tốt nhất lập tức đem nữ nhân này tiễn bước, bằng không để Đại nãi nãi tự mình đuổi người càng khó nhìn hơn.” Tứ tỉ Ngải Bội cau mày nói.
“Ta mua mỗi món đồ này nọ, mỗi món mỗi một phân tiền, cho tới bây giờ cũng chưa từng xin ý đại nãi nãi.” Ngải Thần quay sang, mặt không chút thay đổi mà loé lên một ánh sang tà ác.“Huống chi, cha vốn sẽ mau chóng tìm thê tử cho ta thành thân, ta chỉ là tuân mệnh làm việc, nếu muốn cưới hỏi đàng hoàng, ta sẽ chờ cha sau khi trở về lại nói cha chủ hôn, không cần nhóm tỷ tỷ quan tâm.”
Bốn tỷ muội hai mặt nhìn nhau.
“Ngươi muốn ta làm chuyện gì?” Quan Ngân Đóa cảnh giác.
“Đầu tiên, không nói chuyện với ngươi thì ngươi không cần nói lung tung.”
Quan Ngân Đóa dương dương tự đắc, “Quá khó khăn, ngay cái đầu tiên ra đã làm không được.”
Ngải Thần mắt to thẳng tắp trừng nàng, không nghĩ tới nàng thế nhưng không chịu nghe lời.
“Thiếu gia đã trở lại!”
Xe ngựa ở Ngải phủ trước cửa lớn dừng lại, người hầu mở cửa xe ra, Ngải Thần lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng sau một lúc lâu, rồi sau đó mới xoay người xuống xe, đi nhanh vào phủ.
Quan Ngân Đóa nhảy xuống xe ngựa, nhắm mắt theo đuôi theo ở phía sau Ngải Thần, không nén được tò mò nhìn xung quanh phủ đệ hoa lệ. Dọc theo đường đi, nhóm nô tài nhìn thấy Ngải Thần đều cung kính hỏi chào, mà nhìn thấy nàng, đều lộ ra một loại biểu tình quỷ dị không hiểu, tò mò đánh giá nàng.
Lúc này Quan Ngân Đóa không rảnh đi để ý tới mấy ánh nhìn chăm chú quỷ dị, bởi vì sân nhà xa hoa trước mắt đã khiến nàng trợn mắt há hốc mồm, nửa ngày không thể tỉnh táo.
Nàng đi theo Ngải Thần, chậm rãi bước lên con đường lót đá cuội trắng, xuyên qua một đường mòn ẩn mật, phóng mắt nhìn lại, cảnh vật trải ra ở trước mắt nàng như bức họa, hoa mộc kì trân, có đài lầu đình các hoa mỹ, còn có cầu nhỏ nước chảy, núi giả hồ lặng.
“Nhà ngươi…… Đẹp quá a……” Nàng không tự chủ được sợ hãi than.
“Phải không?” Ngải Thần không cho là đúng.
Lúc này, phía trước đi tới bốn người nữ tử xiêm áo lộng lẫy, có mập có gầy, đủ tư sắc, nhưng thần sắc lại không hiền lành, biểu tình cao ngạo quan sát Ngải Thần, ánh mắt nhìn về phía Quan Ngân Đóa lại hèn mọn khinh thường.
“Nhị đệ, ngươi thật \ điên đến trình độ này?” Đại tỉ Ngải Lịch hai tay khoanh ngực, trừng mắt nhìn chằm chằm Ngải Thần, lại đảo qua hướng Quan Ngân Đóa.“mất một vạn lượng hoàng kim mua một nữ nhân như vậy trở về?”
“Ngươi cũng thật có bản lĩnh, khiến Đại nãi nãi tức đến mũi sắp phun ra hai luồng khói.” Nhị tỉ Ngải Du Thân cũng khoanh tay, làm ra vẻ mặt đau lòng, hai mắt nhìn chằm chằm Quan Ngân Đóa.
Quan Ngân Đóa chỉ cảm thấy một mũi tên bắn lén hướng nàng phóng tới, nàng trộm ngắm Ngải Thần, lại phát hiện tầm mắt của hắn dừng ở một bụi hoa, xem ra cũng không buồn nhìn tỷ tỷ hắn.
“Hiện tại ngay cả nhà chồng ta cũng đều ở nói về chuyện này, đều nói Ngải gia nhị thiếu gia dùng vạn lượng hoàng kim mua nữ nhân, thật sự là khó nghe muốn chết!” Tam tỉ Ngải Khiết tiếng nói sắc nhọn mắng.
“Ngay cả thê thất cưới hỏi đàng hoàng còn chưa có, lại bên ngoài loạn mua nữ nhân, thể diện Ngải gia chúng ta đều mất hết ở trong tay ngươi!” Đại tỉ Ngải Lịch mắng tiếp.
Quan Ngân Đóa nhịn không được lại trộm ngắm Ngải Thần một cái. Vì sao hắn cũng không bác bỏ? Hắn rõ ràng có thể giải thích là hắn muốn kết hôn, chứ không phải chỉ mua nàng.
“Nhị đệ, ngươi tốt nhất lập tức đem nữ nhân này tiễn bước, bằng không để Đại nãi nãi tự mình đuổi người càng khó nhìn hơn.” Tứ tỉ Ngải Bội cau mày nói.
“Ta mua mỗi món đồ này nọ, mỗi món mỗi một phân tiền, cho tới bây giờ cũng chưa từng xin ý đại nãi nãi.” Ngải Thần quay sang, mặt không chút thay đổi mà loé lên một ánh sang tà ác.“Huống chi, cha vốn sẽ mau chóng tìm thê tử cho ta thành thân, ta chỉ là tuân mệnh làm việc, nếu muốn cưới hỏi đàng hoàng, ta sẽ chờ cha sau khi trở về lại nói cha chủ hôn, không cần nhóm tỷ tỷ quan tâm.”
Bốn tỷ muội hai mặt nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.