Chương 16: Chương 3.4
Tề Yến
30/04/2017
Edit: Kẹo me
Quan Ngân Đóa theo dõi hắn, ngây ngốc sửng sốt hồi lâu, cảm thấy suy nghĩ rối loạn. Nếu không muốn nàng sinh đứa nhỏ, nói cách khác nàng có thể không cần cùng hắn cá nước giao hoan, nói cách khác, hắn cũng không phải muốn dùng thân thể của nàng phát tiết dâm dục, điều này với nàng mà nói không hẳn không phải là chuyện tốt, ít nhất không cần lo lắng hắn nhục nhã nàng.
“Vậy ngươi rốt cuộc vì sao muốn ta?” Dùng một vạn lượng hoàng kim mua nàng, không phải muốn sắc đẹp thân thể của nàng, vậy hắn muốn cái gì?
“Bởi vì……” Ngải Thần nhìn nàng thật kỹ. “Bởi vì ở trên người ngươi có thứ ánh sáng ta chưa từng gặp qua, ta chỉ là nghiệp dư, mà theo nữ nhân nói, ngươi là người đẹp nhất ta từng thấy.”
“Ta? Ta là đẹp nhất?” Quan Ngân Đóa kinh ngạc, giống chưa từng nghe qua lời ca ngợi như vậy.
“Ta nói đúng là đúng.” Hắn nói chắc chắn. Đối với Ngải Thần mà nói, cái gọi là “đẹp nhất”, đương nhiên còn bao hàm rất nhiều, ngay cả hắn cũng nói không được, chính là hắn không nghĩ nói tỉ mỉ với nàng.
Quan Ngân Đóa vụng trộm quan sát hắn, đầu của hắn tóc đen mềm nhuyễn, tùy ý rơi hai lọn hai bên má, dùng một sợi lụa trắng cột lại, trên người cũng mặc y bào nguyệt sắc (trắng), cả người sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái như ánh trăng ban đêm trong vắt mùa hè, nếu muốn so sánh, Ngải Thần thuộc loại mỹ nam tử.
Rất kỳ quái, nàng cảm giác được con người hắn tuy rằng lạnh như băng, cũng từng tưởng tượng là kẻ dâm ma, nhưng một hơi thở tàn bạo như trong ảo tưởng cũng không nghe thấy. Nỗi lo sợ dần dần nhạt đi, bắt đầu sự quan tâm mãnh liệt, muốn khám phá hắn càng nhiều mà không muốn ai biết.
“Nhà giàu như các ngươi, cưới vợ có thể tùy tiện như vậy, còn có thể không cần đứa nhỏ sao?” Nàng khoát hai tay cường điệu, lại không ngờ đụng trúng vai của hắn, rước lấy xem thường.
“Về sau không cho phép tùy tiện chạm vào ta.” Hắn lạnh lùng nói.
“A.” Nàng bắt tay rụt trở về, cẩn thận nhìn hắn, tiếp theo lại nói: “Người bình thường muốn thành hôn, bình thường không phải làm mai mối sao? Hơn nữa như chúng ta nhà nghèo, ngươi nói cưới thì cưới, cha ngươi nương ngươi chẳng lẽ đều không có ý kiến sao?”
“Phía tây Phù Dung trấn có một trăm mẫu, trấn trên bán vải phố trên danh nghĩa đều của cha ngươi và anh trai, còn có hơn hai vạn lượng vàng đang ở nhà ngươi, nhà ngươi bây giờ còn có thể coi là nhà nghèo sao?” Giọng Ngải Thần trầm thấp nhắc nhở, không trả lời ngay câu hỏi của nàng.
Quan Ngân Đóa nhất thời ngốc nghếch, á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, mới vừa rồi phòng thu chi Ngải gia đã đưa khế ước, trên khế còn cả vạn tương bạc trắng giao cho cha, vô luận như thế nào nàng cũng tưởng tượng không được mình có thể có “giá trị” như thế.
Nàng cũng không thể không nói, phương thức xử lý của Ngải Thần rất thông minh, khiến cho nhà bọn họ rất tiện, hoàn toàn không phải là kẻ chẳng ra gì như nàng tưởng tượng.
“May mắn ngươi không thật sự mang vạn lượng hoàng kim tới nhà ta.” Nàng cười nói.
“Ta không phải kẻ ngu ngốc.” Ngải Thần lấy tay vén tóc, tà nghễ liếc mắt một cái.
Quan Ngân Đóa chạm phải ánh mắt lạnh nhạt, không biết vì sao, trong lòng có loại cảm giác không thể nói rõ. Ngày ấy lần đầu thấy hắn, ánh mắt sáng ngời của hắn nhìn vào mắt nàng, giống như muốn xem xét nàng đến tận cùng mới vừa lòng bỏ qua, đối với nàng hoàn toàn là bắt buộc và bá đạo, nhưng giờ phút này, hắn lại biểu hiện như chẳng hề quyến luyến, đây là vì sao? Chẳng lẽ hắn hối hận?
“Ngươi hối hận sao? Có phải hay không cảm thấy vạn lượng hoàng kim rất oan uổng?” Trong lòng nàng nghĩ cái gì liền nói thẳng.
“Ta không làm chuyện hối hận.” Hắn nhìn nàng, thản nhiên nhíu mi.
“Nhưng xem ngươi không mấy vui vẻ.” Nàng nói trực tiếp hơn.
“Ta chỉ là thích im lặng, ngươi rất ầm ỹ.” Tuy rằng nàng rất đẹp, nhưng đáng tiếc nàng quá huyên náo, mà hắn đã quen im lặng, không hay nói chuyện.
Quan Ngân Đóa xấu hổ cắn môi, đời này nàng vẫn là đầu nhất tao bị nhân ngại rất ầm ỹ.
“Ta không ầm ỹ, ta đang nói chuyện với ngươi.” Nàng nghĩ nghĩ, vẫn dứt khoát nói ra.“Người ở với người không nói lời nào thì phải làm thế nào hiểu biết đối phương? Đương nhiên phải nói chuyện mới có thể biết trong lòng người ta suy nghĩ cái gì nha!” Nàng bình thường vẫn như thế mà cùng đại ca nói chuyện phiếm, cho nên cùng đại ca không có gì giấu nhau, hai người từ nhỏ đã tình cảm thâm hậu.
“Ngươi không cần biết trong lòng ta suy nghĩ cái gì, ngươi chỉ cần làm chuyện ta muốn ngươi làm là được.” Hắn lướt qua mắt nàng, thập phần lạnh lẽo.
Quan Ngân Đóa theo dõi hắn, ngây ngốc sửng sốt hồi lâu, cảm thấy suy nghĩ rối loạn. Nếu không muốn nàng sinh đứa nhỏ, nói cách khác nàng có thể không cần cùng hắn cá nước giao hoan, nói cách khác, hắn cũng không phải muốn dùng thân thể của nàng phát tiết dâm dục, điều này với nàng mà nói không hẳn không phải là chuyện tốt, ít nhất không cần lo lắng hắn nhục nhã nàng.
“Vậy ngươi rốt cuộc vì sao muốn ta?” Dùng một vạn lượng hoàng kim mua nàng, không phải muốn sắc đẹp thân thể của nàng, vậy hắn muốn cái gì?
“Bởi vì……” Ngải Thần nhìn nàng thật kỹ. “Bởi vì ở trên người ngươi có thứ ánh sáng ta chưa từng gặp qua, ta chỉ là nghiệp dư, mà theo nữ nhân nói, ngươi là người đẹp nhất ta từng thấy.”
“Ta? Ta là đẹp nhất?” Quan Ngân Đóa kinh ngạc, giống chưa từng nghe qua lời ca ngợi như vậy.
“Ta nói đúng là đúng.” Hắn nói chắc chắn. Đối với Ngải Thần mà nói, cái gọi là “đẹp nhất”, đương nhiên còn bao hàm rất nhiều, ngay cả hắn cũng nói không được, chính là hắn không nghĩ nói tỉ mỉ với nàng.
Quan Ngân Đóa vụng trộm quan sát hắn, đầu của hắn tóc đen mềm nhuyễn, tùy ý rơi hai lọn hai bên má, dùng một sợi lụa trắng cột lại, trên người cũng mặc y bào nguyệt sắc (trắng), cả người sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái như ánh trăng ban đêm trong vắt mùa hè, nếu muốn so sánh, Ngải Thần thuộc loại mỹ nam tử.
Rất kỳ quái, nàng cảm giác được con người hắn tuy rằng lạnh như băng, cũng từng tưởng tượng là kẻ dâm ma, nhưng một hơi thở tàn bạo như trong ảo tưởng cũng không nghe thấy. Nỗi lo sợ dần dần nhạt đi, bắt đầu sự quan tâm mãnh liệt, muốn khám phá hắn càng nhiều mà không muốn ai biết.
“Nhà giàu như các ngươi, cưới vợ có thể tùy tiện như vậy, còn có thể không cần đứa nhỏ sao?” Nàng khoát hai tay cường điệu, lại không ngờ đụng trúng vai của hắn, rước lấy xem thường.
“Về sau không cho phép tùy tiện chạm vào ta.” Hắn lạnh lùng nói.
“A.” Nàng bắt tay rụt trở về, cẩn thận nhìn hắn, tiếp theo lại nói: “Người bình thường muốn thành hôn, bình thường không phải làm mai mối sao? Hơn nữa như chúng ta nhà nghèo, ngươi nói cưới thì cưới, cha ngươi nương ngươi chẳng lẽ đều không có ý kiến sao?”
“Phía tây Phù Dung trấn có một trăm mẫu, trấn trên bán vải phố trên danh nghĩa đều của cha ngươi và anh trai, còn có hơn hai vạn lượng vàng đang ở nhà ngươi, nhà ngươi bây giờ còn có thể coi là nhà nghèo sao?” Giọng Ngải Thần trầm thấp nhắc nhở, không trả lời ngay câu hỏi của nàng.
Quan Ngân Đóa nhất thời ngốc nghếch, á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, mới vừa rồi phòng thu chi Ngải gia đã đưa khế ước, trên khế còn cả vạn tương bạc trắng giao cho cha, vô luận như thế nào nàng cũng tưởng tượng không được mình có thể có “giá trị” như thế.
Nàng cũng không thể không nói, phương thức xử lý của Ngải Thần rất thông minh, khiến cho nhà bọn họ rất tiện, hoàn toàn không phải là kẻ chẳng ra gì như nàng tưởng tượng.
“May mắn ngươi không thật sự mang vạn lượng hoàng kim tới nhà ta.” Nàng cười nói.
“Ta không phải kẻ ngu ngốc.” Ngải Thần lấy tay vén tóc, tà nghễ liếc mắt một cái.
Quan Ngân Đóa chạm phải ánh mắt lạnh nhạt, không biết vì sao, trong lòng có loại cảm giác không thể nói rõ. Ngày ấy lần đầu thấy hắn, ánh mắt sáng ngời của hắn nhìn vào mắt nàng, giống như muốn xem xét nàng đến tận cùng mới vừa lòng bỏ qua, đối với nàng hoàn toàn là bắt buộc và bá đạo, nhưng giờ phút này, hắn lại biểu hiện như chẳng hề quyến luyến, đây là vì sao? Chẳng lẽ hắn hối hận?
“Ngươi hối hận sao? Có phải hay không cảm thấy vạn lượng hoàng kim rất oan uổng?” Trong lòng nàng nghĩ cái gì liền nói thẳng.
“Ta không làm chuyện hối hận.” Hắn nhìn nàng, thản nhiên nhíu mi.
“Nhưng xem ngươi không mấy vui vẻ.” Nàng nói trực tiếp hơn.
“Ta chỉ là thích im lặng, ngươi rất ầm ỹ.” Tuy rằng nàng rất đẹp, nhưng đáng tiếc nàng quá huyên náo, mà hắn đã quen im lặng, không hay nói chuyện.
Quan Ngân Đóa xấu hổ cắn môi, đời này nàng vẫn là đầu nhất tao bị nhân ngại rất ầm ỹ.
“Ta không ầm ỹ, ta đang nói chuyện với ngươi.” Nàng nghĩ nghĩ, vẫn dứt khoát nói ra.“Người ở với người không nói lời nào thì phải làm thế nào hiểu biết đối phương? Đương nhiên phải nói chuyện mới có thể biết trong lòng người ta suy nghĩ cái gì nha!” Nàng bình thường vẫn như thế mà cùng đại ca nói chuyện phiếm, cho nên cùng đại ca không có gì giấu nhau, hai người từ nhỏ đã tình cảm thâm hậu.
“Ngươi không cần biết trong lòng ta suy nghĩ cái gì, ngươi chỉ cần làm chuyện ta muốn ngươi làm là được.” Hắn lướt qua mắt nàng, thập phần lạnh lẽo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.