Bất Quá Nhĩ Nhĩ- Ngã Tâm Nhĩ Nhĩ

Chương 1: Phía Trước Hình Như Có Gì Đó Kì Lạ

Bạch Lộ Thành Song

23/08/2024

Nhĩ Nhĩ vừa cưỡi lừa vừa nhìn xung quanh.

Mặt trời đang lặn, đàn ngỗng đơn độc cùng nhau bay lên, làn nước mùa thu và bầu trời hoà cùng một màu, lẽ ra phải là một buổi chiều rất thích hợp để tận hưởng và tu luyện. Nhưng lại có một đám sương mù đỏ ở phía đông xuyên qua bầu trời phía nam. Nó được cuốn quanh bởi cái gì đó và lăn tròn.

Thái Hòa Tiên sư từng nói, Cửu Tiêu có vô số bảo vật quý hiếm, việc ngươi có thể đạt được thiên vận, tu luyện có tiến bộ lớn hay không hoàn toàn phụ thuộc vào vận may của chính ngươi.

Nói cách khác, nhìn thấy bảo bối phải chủ động ra tay tấn cống trước mới chiếm được lợi thế.

Kéo tai con lừa đang hưng phấn, Nhĩ Nhĩ lập tức đọc thầm khẩu quyết: “Thiên địa tuỳ ý ta, thuỷ môn linh giới sinh”.

---

Lời vừa dứt, kết giới đã hình thành, che khuất bầu trời và mặt trời, không thể nghe thấy âm thanh nào từ bên ngoài.

Phía trước sương mù đỏ dường như đã nhận ra điều gì đó, lập tức quay đầu bỏ chạy. Nhĩ Nhĩ lập tức nhảy lên, dùng động tác nhanh nhẹn lấy ra tấm lưới nghìn mắt, bay về phía sương mù đỏ, ném nó một cách dứt khoát và mạnh mẽ.

Bắt được rồi.

Lưới được móc bằng báu vật, nặng trình trịch. Nhĩ Nhĩ muốn đóng lưới lại nhưng khi kéo nó lại thấy hơi nặng.

"Vẫn là một đại bảo bối." Cô lẩm bẩm, quấn nút lưới quanh lòng bàn tay rồi kéo thật mạnh.

Một âm thanh vù vù.

Một khuôn mặt trắng xanh hung dữ xuất hiện trong tấm lưới lụa, đôi mắt đỏ ngầu nhìn ra từ giữa mái tóc rối bù, ngang tầm mắt với cô.

Nhĩ Nhĩ: "..."

Đây mà xem là bảo bối gì chứ.

Cảnh tượng có chút lúng túng. Nhĩ Nhĩ im lặng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và cố gắng nhét lại đồ vật dù trái tay.

Lúc này, con mắt trong lưới chuyển động.

Đồng tử bị vết máu bắn đỏ ngầu phát ra âm thanh tanh tách giống như bản lề cửa đã lâu ngày không được sửa chữa, từ từ phản chiếu bóng dáng của cô. Trong nháy mắt, một bàn tay màu xanh lam đột nhiên mở ra, năm ngón gân xanh nổi lên, xuyên qua ngàn vạn tấm lưới lụa, tóm lấy cổ tay cô.

“Aaa~~~”

Nhĩ Nhĩ hét lên, nhặt ma khí cô mang theo lên và cầm nó đập mạnh, định ném nó đi. Tuy nhiên, sau vài cú đánh quyết liệt, bàn tay đó vẫn không hề cử động. Nó không những không di chuyển mà còn tăng sức mạnh. Ánh sáng trắng tràn ngập xuyên qua da cô từ giữa các ngón tay, làm đau và ngứa ngáy.

Có vẻ như nó đang cố gắng hấp thụ linh lực của cô.

Sau khi hoảng sợ, Nhĩ Nhĩ nhanh chóng các sử dụng kỹ thuật phòng thủ, cố gắng phong ấn kinh mạch khắp cơ thể để bảo vệ bản thân.

Kết quả là, ngay khi cô ấn huyệt Khúc Trì, cô đã nghe thấy vài tiếng “bốp” trong ốc tai.

Các huyệt đạo chính trên cơ thể cô đều bị ánh sáng trắng mở ra.

Đối với những người tu tiên mà nói, huyệt đạo bị mở ra là điều đại kỵ, điều đó có nghĩa là thực lực của đối phương vượt xa họ, mạng sống của họ không còn là tự mình làm chủ. Nhĩ Nhĩ vừa rồi chỉ là hoảng sợ, nhưng bây giờ cô ấy thực sự đang tuyệt vọng rồi.

Ngay cả một kẻ lấm la lấm lét cũng có tu vi cao hơn cô, vậy cô còn đến Cửu Tiêu làm gì nữa? An phận ở trong hàng động chờ chết còn có thể sống thêm trăm năm nữa.

Chi bằng bây giờ tự vẫn? Còn giữ được cho bản thân chút thể diện.

Nhưng cô lại sợ đau, không xuống được tay huỷ hoại sức lực của chính mình.

Nhĩ Nhĩ mâu thuẫn đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại.

Đúng lúc này, một chiếc áo choàng tay màu đỏ rực đột nhiên xẹt qua bầu trời, mang theo ngọn lửa và sấm sét, hung hãn xẻ đôi bàn tay tà ác ra.

Động tác này quá thuần thục và sắc bén, Nhĩ Nhĩ chưa kịp phản ứng thì bàn tay đang ôm cô đã bị gãy, gốc cây nhanh chóng tan chảy trong ngọn lửa, không để lại tro bụi.

Khi nhìn xuống, cô chỉ thấy hoa văn con quạ vàng trên tay áo.

Dữ dội và mạnh mẽ, độc đoán và nóng bỏng.

Tim cô lỡ vài nhịp, cô quay đầu lại.

Chiếc áo choàng màu đỏ buông xuống, lộ ra dáng vẻ của chủ nhân. Con quạ vàng được dùng làm vương miện để giữ tóc và ánh sáng từ bầu trời chiếu vào quần áo, người đang đi tới bước trên đám mây lửa, chiếc áo choàng dài kéo trên mặt đất, sát khí trên đầu ngón tay vẫn còn đó, dáng vẻ hung hãn và nghiêm nghị

Một vị cứu tinh đến từ thiên đường.

Nhĩ Nhĩ cảm kích đến mức muốn lao tới ôm lấy đùi người đó.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, cô đã choáng váng.

Trên trán hắn hiện lên một tia đỏ vàng, và đôi mắt hắn mờ mịt. Người đàn ông trước mặt rút ánh mắt khỏi ngàn tấm lưới lụa, từ từ rơi xuống đỉnh đầu cô, vẻ mặt kinh ngạc cảu cô hiện rõ trong con ngươi của hắn., không có bất kỳ gợn sóng nào.



Là hắn.

Nhĩ Nhĩ chết lặng.

Trước mắt cô, một ngọn lửa thần thánh huỷ diệt thế giới xuất hiện. Trên đống đổ nát, có người thờ ơ quay lại nhìn.

Đôi mắt đen láy của hắn bị bao phủ bởi một tầng sương mù, hắn tùy ý quét qua xác chết của các vị thần trên mặt đất, rơi vào người cô- người chỉ còn một chút hơi thở.

Tàn nhẫn và thô bạo.

Đó là hắn.

Nhĩ Nhĩ rùng mình và dừng lại.

Thượng thần Ly Diệp trước mặt cô vẫn chưa bị ma quỷ chiếm hữu, đôi mắt mờ mịt vẫn chưa bị ác linh ăn mòn. Chỉ nhìn cô với ánh mắt có chút thờ ơ.

"Tránh đường."

Nhĩ Nhĩ lùi lại ba bước lớn, nhún chân nghiên người cung kính chào hắn.

“Lão đại, xin mời đi trước”

Ly Diệp còn chưa có ý định rời đi. Hắn hắn đứng trước nàng ngàn tấm lưới lụa buộc chặt đồ vật, vội vàng giơ tay.

Ngọn lửa đột nhiên xuất hiện, chiếu sáng một bên mặt hắn. Những thứ trong lưới tan đi như mây khói, thậm chí một chút linh hồn còn sót lại cuối cùng cũng bị hắn nghiền nát.

Dọn sạch sẽ rồi.

Kéo tay áo lên, Ly Diệp khẽ cau mày, nhìn người bên cạnh.

Một tiểu tiên có tu vi thấp, mặc quần áo loè loẹt, Nếu là bình thường, hắn thậm chí sẽ không buồn nhìn cô.

Nhưng bây giờ, hắn bước hai bước về phía cô.

Nhĩ Nhĩ đang chìm trong sửng sốt khi nhìn thấy một nhân vật lớn huyền thoại. Khi cô nhìn thấy người đàn ông đang tiến về phía mình, đầu gối của cô nhũn ra và cô gần như quỳ xuống ngay tại chỗ.

Kết quả là người đàn ông bất ngờ đưa tay nhéo vào cổ tay vừa bị đánh lén của cô.

Cùng lúc đó, kết giới xung quanh nổ tung một tiếng “bùm”, rực sáng và mờ dần về phía chân trời như pháo hoa ở nhân gian.

"Ly Diệp!" Có người giận dữ hét lên.

Nhĩ Nhĩ còn chưa kịp hiểu ra hành động này của người này là có ý gì, cô đã bị giọng nói mang thần khí mạnh mẽ làm chấn động, cảm nhận chút vị ngọt từ cổ họng. làm cho giật mình. "Khụ" cô phun ra một ngụm máu.

Một tia lửa rơi xuống giữa lông mày cô, bảo vệ trái tim cô.

Nhĩ Nhĩ bất ngờ ngẩng đầu lên nhưng lại nhìn thấy người đàn ông với vẻ vô cảm đang đối mặt với kẻ hung hãn vừa tới.

"Người lại dám ở Cửu Tiêu Tiên Môn thiết lập kết giới giết người!"

Chấn Hoàn Công nổi giận, đem ba ngàn tiên nhân bao vây. Vô số ma khí bị phơi ra ánh sáng, linh thú gầm lên. Sát khí mạnh mẽ quét sạch ánh hoàng hôn. Khu vực trong bán kính mười dặm mây đen bao phủ mờ mịt cùng với tiếng sấm.

Nhĩ Nhĩ chưa từng chứng kiến cảnh tượng như vậy. Chân cô mềm nhũn đến mức không thể đứng vững nên phải trượt xuống dựa vào người đại lão.

Mà đại lão, không hổ là đại lão, đối diện trước áp lực quá lớn này, thần sắc anh tuấn, phong thái mẫu mực, thậm chí còn bình tĩnh hỏi:

“Chấn Hoàn Công sao lại nói như vậy?”

"Ngươi còn muốn ngụy biện, vừa rồi nơi này xuất hiện hiện tượng kỳ quái, tiên nhân đều nhìn thấy, ngươi công khai dựng lên kết giới để che đậy dấu vết."

“Lập kết giới xem như giết người?”

"Không muốn giết người tại sao phải dựng lên kết giới!"

Hai bên đang trên bờ vực giao tranh, Chấn Hoàn Công dẫn đầu linh thú hung dữ, trong khi Ly Diệp dắt theo Nhĩ Nhĩ đang đứng ngẩn người, và trận chiến dường như sắp xảy ra.

Nhưng Nhĩ Nhĩ lúc này mới lên tiếng: “Là ta đã dựng lên kết giới.”

Đám tiên nhân đối diện đều sửng sốt, hiển nhiên vừa mới chú ý tới bên cạnh có người.

"Ngươi?" Chấn Hoàn Công nghi hoặc nhìn bọn họ.

Ly Diệp cúi đầu nhìn, thấy tiểu tiên một tay bị hắn giữ, tay kia nắm chặt lấy vạt áo choàng của hắn, tựa hồ có cái gì chống đỡ. Cô mạnh dạn nói: “Ta là đệ tử của Thái Hòa Tiên sư. Hôm nay ta mới đến Cửu Tiêu, nhìn thấy tiên linh ở đây nên lập kết giới để bắt bảo vật, nhưng ta không bao giờ nghĩ tới…”

Ly Diệp bóp cổ tay cô.

Tiểu tiên này thật hiểu chuyện, nhận ra ý tứ của hắn, lập tức đổi chủ đề: “Không ngờ mình lại động đến Thượng thần.”



Nói xong, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo, khuôn mặt đầy vẻ nịnh nọt.

Nếu cô giống như thần thú ở bên kia, có một cái đuôi, thì chắc chắn là đã vẫy lên rồi.

Khẽ hừ một tiếng, Ly Diệp thu hồi sức lực đang kiểm soát cô.

Đại lão hài lòng rồi, các vị thần và phật xung quanh tự nhiên không chịu bỏ cuộc.

Nhĩ Nhĩ thậm chí có thể nghe rõ cuộc thảo luận của họ.

“Trên kết giới này có linh khí của tiểu tiên, nhưng Khảm Trách đã mất tích, Ly Diệp không thể vô can.”

"Hắn không thừa nhận, ngươi có thể làm gì hắn?"

"Cửu Tiêu chúng ta đều là người quang minh lỗi lạc, không ngờ lại xuất hiện một người như vậy..."

Nói chuyện hồi lâu, có người cau mày hỏi Nhĩ Nhĩ: "Vừa rồi ngươi thật sự chỉ nhìn thấy Ly Diệp Thượng thần sao?"

"Đúng." Nhĩ Nhĩ nghĩ cũng không nghĩ mà gật đầu.

Thần thú tìm kiếm xung quanh, các loại tiên thuật đầy màu sắc cũng rơi xuống xung quanh, bầu không khí trở nên căng thẳng.

Tuy nhiên, sau khi cố gắng suốt nửa canh giờ vẫn không tìm thấy dấu vết hơi thở của Khảm Trạch.

Chấn Hoàn Công rất không cam lòng, chỉ có thể thu thần thú, cúi đầu trước Ly Diệp: "Là hiểu lầm, xin Thượng thần thứ lỗi."

Ly Diệp cũng không thèm nhìn hắn, giữ lấy Nhĩ Nhĩ bước đi. Các vị thần và tiên nhân xung quanh nhường đường cho hắn, hắn thờ ơ bước qua, áo choàng quét sạch đám mây ngũ sắc và biến mất trong ánh hoàng hôn.

Mọi thứ đều rất hợp lý.

Nhĩ Nhĩ đi theo đại lão và chỉ thở dài rằng hắn thực sự có mối quan hệ không tốt với các vị thần khác, nếu không hắn ta đã không phá hủy thế giới và giết chết tất cả.

Nhưng, đang bước đi, cô chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Tại sao đại lão lại nắm lấy cổ tay cô?

Người này chắc chắn không phải là người dễ bị sắc đẹp thu hút, cũng không phải người nguyện ý đến gần người khác. Tình huống vừa rồi rất cấp bách, cô không có thời gian để suy nghĩ nữa. Hiện tại không có việc gì làm, nhưng cô cảm thấy bàn ủi trên cổ tay vẫn còn nóng.

"Thượng, Thượng thần?" Nhĩ Nhĩ giãy ra.

Ly Diệp định thần lại, chậm rãi buông ra.

Một hơi thở kỳ lạ tràn ra từ vết thương trên cổ tay cô, mờ mịt, tràn ngập trong mắt Nhĩ Nhĩ.

Ngay cả khi tu vi thấp, Nhĩ Nhĩ vẫn nhận thấy điều đó.

Đây không phải là khí tức mà một kẻ lấm la lấm lét nên có.

Người mà các vị thần đang tìm kiếm vừa rồi là trưởng môn của Khảm tộc , Khảm Trạch, người có trình độ tu luyện thuỷ tượng cao nhất.

Sở dĩ Ly Diệp trăm năm sau có thể hủy diệt trời đất là có liên quan trực tiếp đến sự suy tàn của Khảm tộc.

Vậy thì Khảm tộc là suy tàn bằng cách nào?

Thuỷ khí trước mắt cô dường như có đáp án. Nhĩ Nhĩ lắc đầu rồi cuối cùng cũng buông bàn tay đang nắm góc áo của đại lão ra.

Ly Diệp cứ luôn nhìn cô bằng khoé mắt.

Hắn nhìn thấy con thỏ nhỏ đang nhai cỏ đột nhiên vểnh tai lên và nhăn mũi cảnh giác. Hắn đoán cô đã đoán ra điều gì đó, không khỏi khịt mũi cười lớn.

Về phần tu vi của cô, cô chỉ có mấy trăm năm tu luyện, đi đứng không cẩn thận đều có thể bị dẫm chết. Nhưng cô đầu óc thông minh, và hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng lạch cạch trong đầu cô (ý chỉ bộ não đang hđong hết công suất).

Nhưng mà, giờ cô đã đoán ra, cũng đến lúc tiến cô lên đường rồi.

Sẽ không ai quan tâm nếu một tiểu tiên vừa đến Cửu Tiêu có chết trên trời dưới đất hay không

Tuỳ ý giơ tay lên, Ly Diệp tập hợp một đám thần hoả.

"Thượng thần!"

Đột nhiên có một sức nặng đè lên chân hắn.

Ly Diệp cúi đầu, chỉ thấy con thỏ nhỏ dựng tai lên vừa rồi, bây giờ đang ôm chặt lấy chân mình, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lấp lánh ánh sao.

“Tiểu tiên vừa mới tới, không quen biết ai, đã nhận ơn cứu mạng của Thượng thần. Không biết môn hạ của Thượng thần là gì, còn có thể thu nhận đồ đệ không?”.

Bạch Lộ Thành Song nói: “Đoàng Đoàng Đoàng~Một cái hố mới cuối cùng đã ra đời _(:з」∠)_”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Quá Nhĩ Nhĩ- Ngã Tâm Nhĩ Nhĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook