Bất Quá Nhĩ Nhĩ- Ngã Tâm Nhĩ Nhĩ
Chương 2: Muốn Làm Mèo Của Ông Chủ
Bạch Lộ Thành Song
23/08/2024
Ly Diệp đã sống được tám vạn năm, không ít lần phạm giới sát sinh.
Hắn đã nhìn thấy đủ loại khuôn mặt cầu xin sự thương xót từ mình, đáng ghét, tuyệt vọng, không sẵn lòng và mỗi người đều rất hung dữ.
Nhưng người trước mặt hắn bây giờ không hề cau mày hay hú hét mà chỉ ngước đôi mắt đầy mong đợi lên nhìn.
"Thái Hòa Tiên sư nói, chỉ cần ta lên được Cửu Tiêu, ta có thể lĩnh bái cao môn. Ngũ Hành Tiên Môn tổng cộng có mười tông môn. Nghĩ đi nghĩ lại, ta cảm thấy tông môn của người là mạnh nhất."
Ly vị lửa, là ngọn lửa của mặt trời thiêu đốt. Sự rực rỡ mà đèn và nến không thể sánh bằng.
Ngũ hành tương khắc. Chỉ cần Khảm tộc suy tàn thì Ly tộc sẽ hưng thịnh.
Điều quan trọng nhất là, Nhĩ Nhĩ tự nhủ, nếu cô có thể bái hắn là thầy, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, cho dù Ly Diệp có muốn tiêu diệt hết thảy, vậy nhưng hổ dữ không ăn thịt con.
Thêm một người cha là có thêm một cái mạng, nghĩ thế nào thì cô cũng là có lợi.
"Ngươi." Ly Diệp gọi cô.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó một cách vui vẻ, Nhĩ Nhĩ đã hào hứng trả lời: "Có chuyện gì vậy cha?"
Ly Diệp:?
Giả bộ tự đánh vào miệng mình, Nhĩ Nhĩ đứng thẳng quỳ xuống dưới chân hắn: "Có tiểu tiên."
Thần hoả trên đầu ngón tay hắn bộc lộ sát ý không chút do dự. Ly Diệp hạ tay xuống, đặt ngọn lửa trước mặt cô: “Ngươi không hiểu ý của ta sao?”
"Bẩm Thượng thần." Nhĩ Nhĩ ngoan ngoãn trả lời: “Tiểu tiên hiểu, Thượng thần muốn giết ta diệt khẩu.”
"..."
Những gì cô nói là đúng, nhưng không có chút sợ hãi trong giọng điệu.
Ly Diệp không vui. Hắn nhìn xuống người này, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
Thần hỏa dập tắt, Ly Diệp khép tay lại: "Hiện tại thì sao, ta có ý gì?"
"..."
Nhĩ Nhĩ cảm thấy thấy hắn hình như có chút bất bình thường.
Nhưng sau đó cô nghĩ lại, phàm là kẻ muốn hủy diệt thế giới chắc chắn không phải là người bình thường, tính khí thất thường và khó đoán là điều đương nhiên. Vậy nếu đã biết trước kết cục, nên cô sẽ mặc kệ tất cả, còn nước còn tát.
Vì thế cô chân thành nhìn hắn: “Thượng thần là vì hành động khôn khéo của tiểu tiên, quyết định tin tưởng tiêu tiên 1 lần.”
Ly Diệp nhắm mắt lại: “Tin ngươi điều gì?”
"Tin tưởng ta thành tâm một lòng, nhất định sẽ không phản bội người."
Nhĩ Nhĩ nắm chặt nắm tay thành nắm đấm, ánh mắt kiên định nói: "Tiểu tiên đã trở thành đệ tử của người, sẽ cùng người sinh tử có nhau . Dù có khó khăn đến đâu, ta cũng sẽ không làm gì tổn hại người."
Nói xong, cô dứt khoát lấy ra một viên ngọc trai, dùng hai tay giữ dưới mắt: “Xin Thượng thần hãy xem xét.”
Trong việc tu tiên, kết nguyên là gốc rễ, thể xác dễ bị tổn thương nên kết nguyên thường được đặt trong pháp khí.
Tuy nhiên, Ly Diệp chưa bao giờ nhìn thấy một pháp khí nào có vẻ hào nhoáng bên ngoài như vậy
Một hạt ngọc có thể làm gì, bắn chim ư?
Ly Diệp nhặt nó lên mặc dù hắn không hề thích.
Giao kết nguyên cho hắn đồng nghĩa với việc sống chết đều do hắn quyết định. Cô chắc chắn sẽ không nói cho ai biết những gì cô ấy đã nhìn thấy và nghe thấy ngày hôm nay.
Chỉ là -
Ly Diệp nhướng mi: “Người chết đáng tin cậy hơn bất cứ lời đảm bảo nào.”
"Nói thì là như vậy." Nhĩ Nhĩ cong khóe mắt, vươn những ngón tay thon dài ra cùng hắn tính toán: “Nhưng nếu tiểu tiên chết, cũng sẽ chỉ là một người chết không tiết lộ bí mật, nhàm chán và tẻ nhạt. Nhưng nếu Thượng thần bằng lòng giơ cao đánh khẽ tha cho tiểu tiên, thì tiểu tiên sẽ là một người sống không tiết lộ bí mật, có thể hầu hạ bên cạnh Thượng thần, cũng có thể làm cho ngài thấy vui vẻ.”
Hắn trước giờ không bao giờ thiếu thứ giải trí.
Ly Diệp không quan tâm. Hắn không cần ai đó bên cạnh làm phiền hay phục vụ. Hắn thu hồi lại thần hoả, chỉ đơn giản là vì cô không sợ nó.
Vì vậy, trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn biến nó thành một thanh đao sắc bén, lưỡi đao lơ lửng trên trán cô, màu bạc tỏa ra ánh sáng chói lóa, chỉ chiếu vào lông mày của cô.
Nhĩ Nhĩ chớp mắt.
Cô biết người đàn ông này bản chất tàn nhẫn và sẽ giết người bất cứ lúc nào, nhưng cô càng biết rằng không ai khóc lóc cầu xin hay ngoan cố chống lại hắn sẽ sống sót.
Vì vậy, mặc dù có chút sợ hãi nhưng cô vẫn nhìn vào lưỡi kiếm và không hề lùi bước.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, thanh đao dài biến thành một tia sét, kinh thiên động địa đánh xuống, nhưng đột ngột dừng lại cách đầu cô một thước.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, sấm sét biến thành một con thú hung dữ, một mũi tên xuyên qua mặt trăng và một con rắn hung ác.
Chúng đến với lực lượng tưởng chừng như có thể giết chết Nhĩ Nhĩ trong tích tắc, nhưng tất cả đều dừng lại ở thời điểm quan trọng.
Nhĩ Nhĩ cười lên một tiếng, để lộ một hàm răng trắng đều đặn.
Cô chính là biết điều đó.
Mặc dù chưa bao giờ tiến bộ nhiều trong tu luyện, nhưng Nhĩ Nhĩ cũng xem như là được trời cao phù hộ. Lần cuối cùng cửa thiên đường được mở, thực sự đã khiến cô có một giấc mơ đầy điềm báo.
Trong giấc mơ, Ly Diệp lần lượt giết chết tất cả các vị thần và phật trên trời, khiến thế giới hỗn loạn. Cô, một tiểu tiên không có danh hiệu, đương nhiên cũng bị ảnh hưởng.
Nhĩ Nhĩ không biết Ly Diệp là người như thế nào, nhưng cô nhớ rất rõ ràng, những vị thần khóc lóc cầu xin hắn thương xót đều chết trước, còn những người có khuôn mặt bình tĩnh thì bị hắn bỏ lại cho đến giây phút cuối cùng.
Còn cô, nín thở giả vờ chết, cuối cùng cũng bị hắn phát hiện. Một ngọn hoả thần đã phá hủy ngàn năm tu vi của cô, tan biến trong trời đất.
Trong giây phút cuối cùng của kí ức, Nhĩ Nhĩ không nghĩ đến điều gì khác mà chính là ghen tị với con mèo trong tay Ly Diệp.
Một con mèo bình thường, không phải thần thú, cũng không gì thần thông, chỉ vì lọt vào mắt của hắn mà được ôm vào lòng, nhờ đó tránh được thảm họa này.
Còn bây giờ.
Nhĩ Nhĩ vẻ mặt nghiêm túc, không dám lộ ra một chút dấu hiệu cầu xin thương xót.
Chỉ có vượt qua cấp độ này, cô mới có cơ hội trở thành con mèo trong vòng tay của hắn.
Ly Diệp không hề tỏ ra thương xót, những thứ mà anh ta biến đổi ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, bao gồm cả Kỳ Lân Huyền Vũ , yêu thú Tula. Mỗi con đều hung dữ, chất nhầy trên vảy rất sống động, răng và móng vuốt tràn ngập sát khí, gần như chọc thủng vào nhãn cầu của cô.
Nhưng tiểu tiên trước mặt lại không hề sợ hãi. Cô không những không hề sợ hãi, thậm chí còn chắp hai tay trước ngực với vẻ ngưỡng mộ: "Tiên thuật này của ngài thật sự rất lợi hại.”
Ly Diệp: "..."
“Luồng sát khí mạnh mẽ này không thể chỉ là qua mắt, chắc chắn Thượng thần đã truyền sức mạnh bất tử vào nó, nhưng Thái Hòa Tiên sư đã nói rằng nếu không có ngàn năm tu luyện, không thể để sức mạnh bất tử ngưng tụ và rời khỏi cơ thể theo ý muốn. Chắc hẳn người đã phải khổ luyện rất nhiều."
Ngàn năm tu luyện?
Ly Diệp cười lạnh trong lòng. Quả thực là một tiểu tiên chưa từng nhìn thấy thế giới.
Chưa từng nhìn thấy thế giới đã đành, lại còn nói nhiều. Một bên tự nhìn vào ảo ảnh của mình, còn một bên vẫn huyên thuyên mãi không thôi.
"Cái này ta có thể học không? Thật uy phong. Cho dù không giết người, việc bay ra hàng trăm thanh kiếm này và đặt chúng sau lưng cũng thật ấn tượng."
"Ngài thật sự là vị thần lợi hại nhất ta từng gặp, thậm chí có thể hóa ra phượng hoàng."
"Ngài có thể biến ra rồng không? Ta nghe tiên sư nói rằng rồng là thần thú mạnh nhất trên Cửu Tiêu. Pháp thuật che mắt thông thường căn bản không thể biến hóa được chúng."
"Waa, bạn thực sự có thể biến ra rồng!"
"..."
Ly Diệp không biết chuyện gì đang xảy ra. Vốn hắn muốn dọa chết cô bằng ảo ảnh, nhưng sau đó, hắn lại biến ra thần thú để cô nhìn từng loại một như người bán kẹo trên đường.
Mỗi lần hắn dùng pháp thuật biến ra, cô lại hét lên vui vẻ, ánh mắt đầy ngưỡng mộ khiến hắn càng thêm hưng phấn.
Ý thức được mình đang làm gì, Ly Diệp ánh mắt tối sầm.
Ảo ảnh trước mắt lập tức biến mất.
Nhĩ Nhĩ đang vui vẻ xem nhưng nó đột nhiên biến mất. Lông mày rũ xuống: “Không còn nữa hả?”
Lại còn tỏ vẻ thất vọng? Ly Diệp tức giận đến cũng không quan tâm cô có sợ hay không. Hắn vung tay trực tiếp muốn giết cô.
Kết quả hắn còn chưa kịp chạm tay, tiểu tiên trước mặt đột nhiên trở nên loá mắt, cơ thể mềm nhũn và rơi từ trên mây xuống.
Hắn đã nhìn thấy đủ loại khuôn mặt cầu xin sự thương xót từ mình, đáng ghét, tuyệt vọng, không sẵn lòng và mỗi người đều rất hung dữ.
Nhưng người trước mặt hắn bây giờ không hề cau mày hay hú hét mà chỉ ngước đôi mắt đầy mong đợi lên nhìn.
"Thái Hòa Tiên sư nói, chỉ cần ta lên được Cửu Tiêu, ta có thể lĩnh bái cao môn. Ngũ Hành Tiên Môn tổng cộng có mười tông môn. Nghĩ đi nghĩ lại, ta cảm thấy tông môn của người là mạnh nhất."
Ly vị lửa, là ngọn lửa của mặt trời thiêu đốt. Sự rực rỡ mà đèn và nến không thể sánh bằng.
Ngũ hành tương khắc. Chỉ cần Khảm tộc suy tàn thì Ly tộc sẽ hưng thịnh.
Điều quan trọng nhất là, Nhĩ Nhĩ tự nhủ, nếu cô có thể bái hắn là thầy, một ngày làm thầy, cả đời làm cha, cho dù Ly Diệp có muốn tiêu diệt hết thảy, vậy nhưng hổ dữ không ăn thịt con.
Thêm một người cha là có thêm một cái mạng, nghĩ thế nào thì cô cũng là có lợi.
"Ngươi." Ly Diệp gọi cô.
Chỉ cần nghĩ đến điều đó một cách vui vẻ, Nhĩ Nhĩ đã hào hứng trả lời: "Có chuyện gì vậy cha?"
Ly Diệp:?
Giả bộ tự đánh vào miệng mình, Nhĩ Nhĩ đứng thẳng quỳ xuống dưới chân hắn: "Có tiểu tiên."
Thần hoả trên đầu ngón tay hắn bộc lộ sát ý không chút do dự. Ly Diệp hạ tay xuống, đặt ngọn lửa trước mặt cô: “Ngươi không hiểu ý của ta sao?”
"Bẩm Thượng thần." Nhĩ Nhĩ ngoan ngoãn trả lời: “Tiểu tiên hiểu, Thượng thần muốn giết ta diệt khẩu.”
"..."
Những gì cô nói là đúng, nhưng không có chút sợ hãi trong giọng điệu.
Ly Diệp không vui. Hắn nhìn xuống người này, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.
Thần hỏa dập tắt, Ly Diệp khép tay lại: "Hiện tại thì sao, ta có ý gì?"
"..."
Nhĩ Nhĩ cảm thấy thấy hắn hình như có chút bất bình thường.
Nhưng sau đó cô nghĩ lại, phàm là kẻ muốn hủy diệt thế giới chắc chắn không phải là người bình thường, tính khí thất thường và khó đoán là điều đương nhiên. Vậy nếu đã biết trước kết cục, nên cô sẽ mặc kệ tất cả, còn nước còn tát.
Vì thế cô chân thành nhìn hắn: “Thượng thần là vì hành động khôn khéo của tiểu tiên, quyết định tin tưởng tiêu tiên 1 lần.”
Ly Diệp nhắm mắt lại: “Tin ngươi điều gì?”
"Tin tưởng ta thành tâm một lòng, nhất định sẽ không phản bội người."
Nhĩ Nhĩ nắm chặt nắm tay thành nắm đấm, ánh mắt kiên định nói: "Tiểu tiên đã trở thành đệ tử của người, sẽ cùng người sinh tử có nhau . Dù có khó khăn đến đâu, ta cũng sẽ không làm gì tổn hại người."
Nói xong, cô dứt khoát lấy ra một viên ngọc trai, dùng hai tay giữ dưới mắt: “Xin Thượng thần hãy xem xét.”
Trong việc tu tiên, kết nguyên là gốc rễ, thể xác dễ bị tổn thương nên kết nguyên thường được đặt trong pháp khí.
Tuy nhiên, Ly Diệp chưa bao giờ nhìn thấy một pháp khí nào có vẻ hào nhoáng bên ngoài như vậy
Một hạt ngọc có thể làm gì, bắn chim ư?
Ly Diệp nhặt nó lên mặc dù hắn không hề thích.
Giao kết nguyên cho hắn đồng nghĩa với việc sống chết đều do hắn quyết định. Cô chắc chắn sẽ không nói cho ai biết những gì cô ấy đã nhìn thấy và nghe thấy ngày hôm nay.
Chỉ là -
Ly Diệp nhướng mi: “Người chết đáng tin cậy hơn bất cứ lời đảm bảo nào.”
"Nói thì là như vậy." Nhĩ Nhĩ cong khóe mắt, vươn những ngón tay thon dài ra cùng hắn tính toán: “Nhưng nếu tiểu tiên chết, cũng sẽ chỉ là một người chết không tiết lộ bí mật, nhàm chán và tẻ nhạt. Nhưng nếu Thượng thần bằng lòng giơ cao đánh khẽ tha cho tiểu tiên, thì tiểu tiên sẽ là một người sống không tiết lộ bí mật, có thể hầu hạ bên cạnh Thượng thần, cũng có thể làm cho ngài thấy vui vẻ.”
Hắn trước giờ không bao giờ thiếu thứ giải trí.
Ly Diệp không quan tâm. Hắn không cần ai đó bên cạnh làm phiền hay phục vụ. Hắn thu hồi lại thần hoả, chỉ đơn giản là vì cô không sợ nó.
Vì vậy, trong khoảnh khắc tiếp theo, hắn biến nó thành một thanh đao sắc bén, lưỡi đao lơ lửng trên trán cô, màu bạc tỏa ra ánh sáng chói lóa, chỉ chiếu vào lông mày của cô.
Nhĩ Nhĩ chớp mắt.
Cô biết người đàn ông này bản chất tàn nhẫn và sẽ giết người bất cứ lúc nào, nhưng cô càng biết rằng không ai khóc lóc cầu xin hay ngoan cố chống lại hắn sẽ sống sót.
Vì vậy, mặc dù có chút sợ hãi nhưng cô vẫn nhìn vào lưỡi kiếm và không hề lùi bước.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, thanh đao dài biến thành một tia sét, kinh thiên động địa đánh xuống, nhưng đột ngột dừng lại cách đầu cô một thước.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, sấm sét biến thành một con thú hung dữ, một mũi tên xuyên qua mặt trăng và một con rắn hung ác.
Chúng đến với lực lượng tưởng chừng như có thể giết chết Nhĩ Nhĩ trong tích tắc, nhưng tất cả đều dừng lại ở thời điểm quan trọng.
Nhĩ Nhĩ cười lên một tiếng, để lộ một hàm răng trắng đều đặn.
Cô chính là biết điều đó.
Mặc dù chưa bao giờ tiến bộ nhiều trong tu luyện, nhưng Nhĩ Nhĩ cũng xem như là được trời cao phù hộ. Lần cuối cùng cửa thiên đường được mở, thực sự đã khiến cô có một giấc mơ đầy điềm báo.
Trong giấc mơ, Ly Diệp lần lượt giết chết tất cả các vị thần và phật trên trời, khiến thế giới hỗn loạn. Cô, một tiểu tiên không có danh hiệu, đương nhiên cũng bị ảnh hưởng.
Nhĩ Nhĩ không biết Ly Diệp là người như thế nào, nhưng cô nhớ rất rõ ràng, những vị thần khóc lóc cầu xin hắn thương xót đều chết trước, còn những người có khuôn mặt bình tĩnh thì bị hắn bỏ lại cho đến giây phút cuối cùng.
Còn cô, nín thở giả vờ chết, cuối cùng cũng bị hắn phát hiện. Một ngọn hoả thần đã phá hủy ngàn năm tu vi của cô, tan biến trong trời đất.
Trong giây phút cuối cùng của kí ức, Nhĩ Nhĩ không nghĩ đến điều gì khác mà chính là ghen tị với con mèo trong tay Ly Diệp.
Một con mèo bình thường, không phải thần thú, cũng không gì thần thông, chỉ vì lọt vào mắt của hắn mà được ôm vào lòng, nhờ đó tránh được thảm họa này.
Còn bây giờ.
Nhĩ Nhĩ vẻ mặt nghiêm túc, không dám lộ ra một chút dấu hiệu cầu xin thương xót.
Chỉ có vượt qua cấp độ này, cô mới có cơ hội trở thành con mèo trong vòng tay của hắn.
Ly Diệp không hề tỏ ra thương xót, những thứ mà anh ta biến đổi ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, bao gồm cả Kỳ Lân Huyền Vũ , yêu thú Tula. Mỗi con đều hung dữ, chất nhầy trên vảy rất sống động, răng và móng vuốt tràn ngập sát khí, gần như chọc thủng vào nhãn cầu của cô.
Nhưng tiểu tiên trước mặt lại không hề sợ hãi. Cô không những không hề sợ hãi, thậm chí còn chắp hai tay trước ngực với vẻ ngưỡng mộ: "Tiên thuật này của ngài thật sự rất lợi hại.”
Ly Diệp: "..."
“Luồng sát khí mạnh mẽ này không thể chỉ là qua mắt, chắc chắn Thượng thần đã truyền sức mạnh bất tử vào nó, nhưng Thái Hòa Tiên sư đã nói rằng nếu không có ngàn năm tu luyện, không thể để sức mạnh bất tử ngưng tụ và rời khỏi cơ thể theo ý muốn. Chắc hẳn người đã phải khổ luyện rất nhiều."
Ngàn năm tu luyện?
Ly Diệp cười lạnh trong lòng. Quả thực là một tiểu tiên chưa từng nhìn thấy thế giới.
Chưa từng nhìn thấy thế giới đã đành, lại còn nói nhiều. Một bên tự nhìn vào ảo ảnh của mình, còn một bên vẫn huyên thuyên mãi không thôi.
"Cái này ta có thể học không? Thật uy phong. Cho dù không giết người, việc bay ra hàng trăm thanh kiếm này và đặt chúng sau lưng cũng thật ấn tượng."
"Ngài thật sự là vị thần lợi hại nhất ta từng gặp, thậm chí có thể hóa ra phượng hoàng."
"Ngài có thể biến ra rồng không? Ta nghe tiên sư nói rằng rồng là thần thú mạnh nhất trên Cửu Tiêu. Pháp thuật che mắt thông thường căn bản không thể biến hóa được chúng."
"Waa, bạn thực sự có thể biến ra rồng!"
"..."
Ly Diệp không biết chuyện gì đang xảy ra. Vốn hắn muốn dọa chết cô bằng ảo ảnh, nhưng sau đó, hắn lại biến ra thần thú để cô nhìn từng loại một như người bán kẹo trên đường.
Mỗi lần hắn dùng pháp thuật biến ra, cô lại hét lên vui vẻ, ánh mắt đầy ngưỡng mộ khiến hắn càng thêm hưng phấn.
Ý thức được mình đang làm gì, Ly Diệp ánh mắt tối sầm.
Ảo ảnh trước mắt lập tức biến mất.
Nhĩ Nhĩ đang vui vẻ xem nhưng nó đột nhiên biến mất. Lông mày rũ xuống: “Không còn nữa hả?”
Lại còn tỏ vẻ thất vọng? Ly Diệp tức giận đến cũng không quan tâm cô có sợ hay không. Hắn vung tay trực tiếp muốn giết cô.
Kết quả hắn còn chưa kịp chạm tay, tiểu tiên trước mặt đột nhiên trở nên loá mắt, cơ thể mềm nhũn và rơi từ trên mây xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.