Bất Quá Nhĩ Nhĩ- Ngã Tâm Nhĩ Nhĩ

Chương 3: Tiểu Tiên Chưa Từng Nhìn Thấy Thế Giới

Bạch Lộ Thành Song

23/08/2024

Nhĩ Nhĩ, cô nương này lớn lên trong sự nuông chiều.

Ở nhân gian, nàng vốn là Đế cơ, được nuông chiều bảo vệ suốt mười tám năm, đồ ăn và quần áo vô cùng xa hoa. Khi đến chỗ Thái Hòa Tiên sư chưa được bao lâu, càng vì vẻ ngoài dễ mến mà được các sư huynh vô cùng yêu quý, trước nay chưa từng vì việc tu luyện mà phải lo lắng.

Nói cách khác, tu vi tám trăm năm của nàng cực kỳ không chắc chắn, xương cốt trong cơ thể so với thần tiên bình thường còn yếu ớt hơn rất nhiều, vừa rồi bị một thứ gì đó không biết từ đâu đâm xuyên qua kinh mạch, nội thể đã hoàn toàn loạn. Sau khi bị Ly Diệp doạ cho một hồi như vậy, lúc đó sợ hãi, khí huyết tăng lên, đột nhiên bất tỉnh.

Khi rơi từ đám mây xuống, nhẹ nhàng và mỏng manh như một tờ giấy.

Ly Diệp không muốn đỡ, dù sao hắn cũng muốn giết người bịt miệng nên trực tiếp để cô ngã xuống, tiết kiệm sức lực làm việc đó.

Nhưng hắn không ngờ rằng tiểu tiên nữ đang rơi xuống, âm khí còn sót lại trên cổ tay cô bỗng nhiên giống như gỗ đàn hương đang cháy, làn khói trắng đục tràn ra, cuốn tròn toàn thân cô.

Xu hướng rơi đột ngột dừng lại, và làn khói giữ cô lại, như thể đang do dự.

Sắc mặt hắn hơi thay đổi, Ly Diệp nhanh chóng ra tay.

Ngọn lửa thiêu đốt cuồn cuộn lao tới, làn khói trắng đục lập tức biến mất không dấu vết, như thể vừa nhìn thấy ma.

Còn muốn trốn? Ly Diệp cười lạnh, dùng tay trái tóm lấy tiểu tiên nữ, nhéo vào cổ tay cô.

Hắn biết lão đạo tặc Khảm Trạch sẽ không dễ dàng như vậy mà nhận thua, nhưng Ly Diệp chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bỏ thần hồn vạn năm của mình để cùng hắn ta chơi trò kim thiền thoát xác này.

"Ra ngoài." Ly Diệp nheo mắt lại.

Nàng tiên nhỏ trước mặt mê man bất tỉnh, được ôm vào lòng, sắc mặt tái, bất động.

Ly Diệp mất kiên nhẫn, đổ Lý Hỏa Kỳ vào huyệt Bách Hội của cô, định bắt rùa trong bình.

Kết quả hắn giật mình.

Trống?

Nhưng phàm là thần tiên, trong người đều phải có chân khí, đan điền trống rỗng, ngay cả kinh mạch cũng có nhiều khu vực không liên kết với nhau.

Làm thế nào có thể lên được Cửu Tiêu này?

Ánh mắt phức tạp nhìn nàng, Ly Diệp tiếp tục thăm dò.

Tuy nhiên, sau khi kiểm tra hết kinh mạch của cô, hơi thở của Khảm Trạch không bao giờ xuất hiện nữa, tắm sương trắng vừa rồi dường như chỉ là ảnh ảo của hắn ta.

Lão tặc Khảm Trạch này không có năng lực nào khác khả năng ẩn nấp của hắn thực sự rất tốt.

Ly Diệp tức giận nhéo eo Nhĩ Nhĩ.

Hắn luôn tin tưởng vào việc nhổ cỏ phải nhổ tận gốcnnên tiểu tiên này nhất định phải chết.

Nhưng hiện tại, kết nguyên của Khảm Trạch đang ẩn náu trong cơ thể cô. Nếu hắn ta trực tiếp giết cô ấy mà không bắt được lão tặc này, điều đó sẽ tương đương với việc phá vỡ vật chủ và trả lại tự do cho kết nguyên. Khi đó, kết nguyên có thể tự do đến và đi, hấp thụ linh khí của trời đất và hình thành thần hồn mới nhanh hơn.

Nhưng nếu hắn ta không giết cô, chỉ cần tiểu tiên này còn sống, một ngày nào đó Khảm Trạch sẽ quay trở lại.



Ly Diệp lạnh lùng nhìn nàng tiên trong tay.

Nhĩ Nhĩ đang hôn mê và đang ngâm mình trong suối nước nóng.

Thái Hòa Tiên sư chủ trương tiết kiệm, cho nên trong Tiên Môn đương nhiên không có suối nước nóng. Cô ấy đã tu luyện hàng trăm năm. Cuối cùng cô cũng có cơ hội ngâm mình trong đó nên tự nhiên vung chân khuấy động.

Đang vui vẻ lăn lộn, cô đột nhiên cảm thấy eo mình đau nhức.

Nhĩ Nhĩ rất sợ nhất đau. Cô lập tức cau mày, khẽ hừ một tiếng, nhưng chưa kịp ngâm nga hai tiếng, miệng đã bị một miếng thịt nướng che mất.

Thịt có mùi rất thơm. Cô vui vẻ há miệng muốn cắn, nhưng cắn mấy miếng, răng cô cũng không thể chạm tới. Trong cơn tức giận, Nhĩ Nhĩthè lưỡi ra cuộn lại, cố cuốn miếng thịt vào để ăn. Nhưng chỉ sau hai lần liếm, miếng thịt nướng đã cứng lại.

Sau đó, xung quanh nhanh chóng nguội đi, và một luồng sát khí bắt đầu âm thầm lan rộng.

Đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm, Nhĩ Nhĩ muốn quay đầu trốn đi, nhưng cơn đau ở thắt lưng quá đau đớn nên dù cô có cố gắng trốn tránh đến đâu, ba hồn bảy hồn vẫn trở về chỗ cũ, cô chợt tỉnh lại.

Suối nước nóng đã biến mất và ánh sáng xung quanh cô cũng biến mất. Những cột đá đen cao chót vót đứng im lìm Các suối nước nóng đã biến mất, ánh sáng xung quanh cũng biến mất. Những cột đá đen cao chót vót đứng im lìm xung quanh, khiến cung điện có cảm giác đặc biệt trống trải. quanh, khiến cung điện trông đặc biệt vắng vẻ.

Nhĩ Nhĩ cử động thân thể, phát hiện mình đang ngồi trong vòng tay của một người. Tay áo đỏ rực của người đó buông xuống chiếc ngai rộng, một tay đỡ trán, một tay siết chặt eo cô.

“Cô tỉnh nhanh thật đấy.” Hắn nói, đôi mắt mơ hồ nhìn vào khuôn mặt cô, lạnh lùng và âm trầm.

Nhĩ Nhĩ sửng sốt một lúc, nhìn hắn rồi lại nhìn thắt lưng mình. Không nói đến sát khí, trước tiên mở miệng bất bình: "Sao người lại véo ta?"

"Ta còn có thể giết ngươi."

"Ta biết." Nhĩ Nhĩ thờ ơ xua tay, sau đó cạy ngón tay của anh ra, nước mắt lưng tròng: "Người cũng không thể chèn ép ta."

"..."

Đầu óc của tiểu tiên cấp thấp hoạt động không tốt sao? Có thể giết, tại sao không thể chèn ép?

Ly Diệp thật không hiểu, lông mày nhíu lại.

Tiểu tiên bình thường đều tránh hắn không kịp. Nếu bị hắn uy hiếp vài lời, bọn họ sẽ phải lui vè bế quan ẩn dật hàng trăm năm.

Kết quả tiểu tiên này lại không có việc gì. Khi tỉnh dậy, liền bắt đầu ôm eo hắn và khóc. Cô không những không sợ hắn mà còn tìm một góc thoải mái trong lòng hắn, ngồi xuống, chớp mắt hỏi: “Ở đây có nước nóng không?”

Ly Diệp:?

Đây Ly tộc tiên môn, không phải quán trọ.

"KHÔNG CÓ."

"À." Nhĩ Nhĩ cúi đầu, “Nhưng eo của ta đau quá.”

"Chết thì sẽ không đau nữa."

"Ta biết rồi, biết rồi.”



Nhĩ Nhĩ từ trong lòng hắn bò xuống, không hề coi trọng lời đe dọa của hắn, chỉ cau mày nhìn xung quanh: “Sao trống vắng thế này, cái gì cũng không có.”

Cô chạy đến khoảng trống bên trái, vươn tay ra làm một vòng tròn: "Người lấy cho ta một bồn tắm ở đây được không? Ta ngâm mình một lát sẽ ổn thôi."

"KHÔNG THỂ."

“Còn canh nóng thì sao?”

"KHÔNG CÓ."

"..." Nhĩ Nhĩ nhìn hắn với ánh mắt cực kỳ thất vọng, như muốn nói rằng người có tu vi cao như vậy không thể giải quyết được việc này.

Ly Diệp nhướn trán.

Hắn không thể hiểu tại sao cô lại không sợ hãi khi hắn thể hiện ý định giết người rõ ràng như vậy. Mặc dù đã quyết định giữ cô lại để nắm bắt sức mạnh của Khảm Trạch nhưng trong mắt cô, hắn chắc hẳn là một kẻ sát nhân không chớp mắt. .

Cô còn bình thản muốn đi tắm?

"Người bị thương ở đâu à? Còn chưa hồi phục, sử dụng quá nhiều chân khí sẽ không tốt?" Nhĩ Nhĩ suy nghĩ hồi lâu, trầm ngâm nói: “Vậy ta tự mình làm một cái.”

Vừa nói, cô vừa dùng tay làm phép và lẩm bẩm điều gì đó.

Ly Diệp cau mày quan sát.

Sau một nén nhang, một chiếc chậu gỗ nhỏ xuất hiện trong cung điện trống trải với tiếng “rầm”. Nó có kích thước bằng lòng bàn tay và vẫn chưa chứa đầy nước.

Nhưng Nhĩ Nhĩ có vẻ rất hài lòng. Cô vỗ tay khen ngợi mình: “Mình lại tiến bộ rồi.”

Ly Diệp: "..."

Tám trăm năm tu luyện đều luyện nên cái mặt thôi?

Hắn ta cười khẩy và giơ tay áo lên.

Bùm--

Một nửa mặt đất cung điện nứt nẻ, chìm xuống, nước suối dâng lên trong phút chốc, bờ ao bằng phẳng, hoa dại mọc lên, trong ao bốc lên hơi nước và sương mù.

Nhĩ Nhĩ mở to mắt.

Còn có thể làm ra suối nước nóng?

Cô lấy tay đặt lên ngực mình, quay lại với đôi mắt lấp lánh và ngước nhìn người đàn ông trên ngai vàng.

Cái nhìn này rõ ràng là hữu ích hơn cái trước.

Ly Diệp hừ một tiếng, khinh thường vỗ vỗ tay áo.

Chưa bao giờ nhìn thấy thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Quá Nhĩ Nhĩ- Ngã Tâm Nhĩ Nhĩ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook