Bất Tử Bất Diệt

Quyển 2 - Chương 11: quân tử tự mạc

Thần Đồng

23/04/2013



Độc Cô Bại Thiên nói “ Đa tạ Liễu cô nương đã làm ta trở thành một người nổi tiếng khắp thiên hạ. Ta đối với nàng thật cảm kích không thể dùng từ nào để tả, chỉ hận không lập tức đem thân này để báo đáp”

Liễu Như Yên mặt ửng đỏ “Ngươi nói lung tung cái gì thế. Ta chỉ là tuân thủ lời hứa của mình thôi”

Độc Cô Bại Thiên cười “ Ta nói thật lòng đó. Ta thật rất cảm kích nàng. Hiện tại chính là đem thân ta để báo đáp đây” Nói xong liền tiến tới hai bước.

Liễu Như Yên hoảng hốt lui về sau, giọng sợ hãi “ Ngươi muốn làm cái gì?”

“Thì đem thân báo đáp nàng”

“Ngươi lui ra, không thì ta sẽ kêu người tới” Từ trước tới giờ không có ai đối xử với nàng vô lí như vậy khiến cho nàng nhất thời hoảng hốt.

Độc Cô Bại Thiên liền lui về sau vài bước cười “ Ta cứ ngở tiểu thư là một đại sư về nói dối, muốn cùng nàng “ trao đổi vài chiêu”. Ai ngờ lại khiến nàng hoảng sợ như vậy. Bộ ta thật sự đáng sợ như vậy sao? Nàng không thấy ta rất tuấn tú đẹp trai à?” Vừa nói vừa làm vài động tác tiêu sái.

Nhìn thấy hắn làm bộ dạng buồn cười như vậy, Liễu Như Yên khogn6 khỏi bật cười, trong tâm thầm nghĩ : thực ra hắn là con người như thế nào. Quỷ kế đa đoan?Tự cao tự đại? Thẳng thắn chính trực. Nàng vừa nghĩ vừa lắc đầu, tất cả đều không giống. Đúng là một còn người quái lạ.

Đột nhiên nàng có cảm giác thấy hơi thở của người khác đang phả vào mặt nàng liển giật mình tỉnh lại, “A” một tiếng thất thanh. Chỉ thấy Độc Cô Bại Thiên hiện chỉ còn cách nàng chưa đầy một xích(gang tay, =1/3m) đang cười hi hi nhìn nàng. Thảo nào lại có luồng hơi nóng phả vào mặt, bất giác mặt nàng đỏ ửng lên.

Độc Cô Bại Thiên nói “ Ta nói thật, nhìn ta anh tuấn thế này thì sao có thể đi trêu ghẹo người khác chứ?

Liễu Như Yên lúc này cực kỳ xấu hổ, bên tai không ngừng vang lên giọng nói của hắn “ Cuộc sống thật không có ý nghĩa gì cả. Trời sinh đã có số đào hoa nhưng cuối cùng lại chẳng có một ai”

“Ngươi câm miệng lại cho ta” Dưới tình huống như thế này thì dù Liễu Như Yên có được học lễ nghĩa cũng không thể chịu nổi, nói ra những lời khó nghe.

“Mỹ nữ ngàn vạn lần đừng nổi nóng, nóng lên sẽ không dễ thương chút nào. Mỹ nữ, nãy giờ cô không nói gì không phải là đang nghĩ sau này sẽ gả cho ta chứ”.

Nhìn thanh niên cao lớn trước mặt, Liễu Như Yên thật không biết nói cái gì. Trái tim trong người cứ đập thình thịch không ngừng. Nam nhân trước mặt đúng là đã mang tới cho nàng một cản giác thật mới lạ. Bình thường người đứng trước mặt nàng lúc nào cũng giữ lễ nhưng chỉ có nam nhân này lại dám buông lời chọc ghẹo mà thôi.

Nàng tự trách mình vì sao trước mặt hắn lại hoảng hốt như vậy? Chỉ tiếc là càng muốn bình tĩnh thì tâm trí càng hỗn loạn, khuôn mặt càng hồng lên.

Độc Cô Bại Thiên ban đầu chỉ muốn chọc ghẹo đại mỹ nữ này nhưng càng lúc càng thấy mặt nàng ửng đỏ, hơi thở phả ra thơm như mùi hoa lan khiến cho hắn không kìm được kéo nàng ôm vào lòng.. Tam thần của Liễu Như Yên lúc này càng hoảng loạn, ở trong lòng hắn cứ lien tục tránh né đẩy hắn ra. Độc Cô Bại Thiên lúc này cảm thấy một cảm giác rất quái lạ tảo ra khắp người, từ từ cúi đầu xuống hôn lên đôi môi hồng hồng của Liễu Như Yên. Liễu Như Yên ban đầu còn hoảng hốt tránh né nhưng sau đó cả người như mềm nhũn ra dựa hẳn vào người của Độc Cô Bại Thiên. Cả hai người cảm thấy máu huyết trong người như chảy mạnh, sau đó thân thể như càng ngày càng nhẹ giống như bay bổng trong mây.

Nụ hôn kéo dài thật lâu, đến khi hai người cảm thấy hô hấp khó khăn (ko biết giỡn hay thiệt trời), hai người luyến tiếc phân khai. Liễu Như Yên đẩy Độc Cô Bại Thiên ra, sắc mặt đỏ lựng, trong tâm không ngừng tự trách mình tại sao lại như hế. Nàng là một nữ nhi từ nhỏ đã tiếp thụ lễ giáo, lúc nào cũng đoan trang. Những việc như hồi nãy thực sự bình thường nàng cũng không dám nghĩ tới.

Độc Cô Bại Thiên lè lưỡi liếm quanh môi nói “ Thật là thơm, thật là ngọt a”

Liễu Như Yên tức muốn điên người “ Ngươi còn nói. Tất cả cũng tại ngươi….”

Độc Cô Bại Thiên đột nhiên tỉnh ngộ, mình đang làm cái gì vậy? Bản thân mình thật ra cũng chưa thật sự yêu thích nàng ta, trong tâm trí cảu hắn sớm đã có hình bong một người, không, là hai người. Nghĩ tới đó hắn bắt đầu cảm thấy phiền toái.

Nhìn thấy biểu hiện của Liễu Như Yên cho thấy nàng không hề trách gì hắn, Trong lòng hắn thầm kinh hãi, không lẽ nàng ta lại có cảm tình với mình. Dựa vào lời nàng nói thì lần này đúng là mình tự mang họa vào người rồi. Hắn mặc dù bản tính thoải mái phóng khoáng” không cổ hủ” nhưng hắn cũng tự hiểu nữ nhân không dễ dàng gì mà giận hắn.



Nhưng mỹ nữ này lại không phải nữ nhân bình thường mà lại chính là danh nhân tại Thanh Phong đế quốc, hơn nữa tính cách lại đặc trưng cho dạng thục nữ điển hình, Bản thân mình nếu phát sinh quan hệ với nàng ta mà sau này không cưới thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Đúng là ngàn vạn lần không thể hai mình hại người được.

Nghĩ vậy Độc Cô Bại Thiên không khỏi cảm thấy xấu hổ với Liễu Như Yên. Lần này đúng là mỹ nữ vô tội, cũng tại bản thân vô duyên vô cớ “chọc ghẹo” nàng ta. Hơn nữa nói cho cùng thì mỹ nữ này cũng là ân nhân của hắn mà.

Nhưng rồi hắn chợt thay đổi suy nghĩ rồi bật cười. Nghĩ vậy không phải tự mình cho mình quá cao sao, bằng vào cái gì mà nói người ta có ý với mình chứ. Nghĩ vậy tự nhiên hắn thấy như vừa trút được gánh nặng.

Liễu Như Yên nhìn thấy trong mắt hắn như có vẻ xấu hổ lại có trộn lẫn chút sợ hãi.

Độc Cô Bại Thiên liền mượn cớ nói “ À, Liễu cô nương, ở ngoài kia có khả năng xảy ra một cuộc tỉ võ giữa các vương cấp cao thủ. Nàng có muốn ra ngoài xem không?”

“Ta đối với võ công không có hứng thú, Ngươi đi một mình đi” Độc Cô Bại Thiên nghe như được tha mạng tức thì rời khỏi phòng.

Liễu Như Yên nhìn sau lưng hắn mà cảm thấy buồn cười. Người này thật đúng là khó hiểu, trong nội tâm ngày càng cảm thấy có hứng thú với hắn.

Độc Cô Bại Thiên khi thoát ra khỏi phòng của Liễu Như Yên thở phào nẹh nhỏm. Tự bản thân cảm thấy buồn cười, tự nhiên lại phải chạy trồn một tuyệt sắc mỹ nữ.

Người ở hậu viện lúc này đã ít đi rất nhiều. Đại đa số đã đi “chiêm ngưỡng” “tuyệt thế phong tư” của Lý Lâm lão tướng quân.

Hắn liền đi ra đại sảnh, kiếm lấy một cái ghế ngồi xuống, nghe “cao nhân đàm luận”

Một tiểu hán tử gầy da đen thui nói “ Mọi người có ai nghe nói đén Phiên chưởng chấn thiên Trương Văn Long chưa? Người này là một vị vương cấp cao thủ mà ta từng tận mắt chứng kiến. Chỉ thấy song chưởng ông ta vung lên, một đạo thiểm điện lóe lên, khiến chó cả một khối đá lớn cách đó cả một trượng tan thành bụi phấn”

Nhiều người hỏi “ Thật sao? Có thật lợi hại như vậy không?”

“Đương nhiên là thật, chính mắt ta trông thấy thì sao có thể giả được. Hơn nữa lão nhân gia còn truyền cho ta hai chiêu”

Mọi người tức thì lộ ra vẻ ngưỡng mộ. Hán tử gầy gầy mặt tỏ vẻ đắc ý.

Lúc này một đại hán lên tiếng “ Đình Bình, ta còn nhớ hai ngày trước ngươi nói là chưa từng tới đế đô. Trong khi Trương lão tiền bối cả năm nay đều chỉ ở tại đế đô. Vậy ngươi làm sao mà gặp được ông ấy chứ?”

Hán tử gầy nói không nên lời “ Ai …ai biết được…..Có thể…có thể lão nhân gia ra ngoài thư giãn nên ta mới nhìn thấy”

Mọi người cười lớn. Mặt của Dình Bình đỏ lựng.

Có người lên tiếng “ Cái tên vô lại này cả ngày toàn nói là gặp những đại nhân vật. Hắn mà gặp được đại nhân vật thì ta chắc gặp tới ma đế quá”

Mọi người lại một phen cười lớn. Bình bình xấu hổ lẳng lặng đi mất.

Có người lên tiếng “ Các ngươi toàn nói những gì không có thật. Đừng quên hôm nay có thể xảy racuộc tỉ thí của vương cấp cao thủ đó”

Nói đúng chủ đề tức thì mọi người lại bàn tán xôn xao.

Một lúc thì có người nói Lý Xuong trong ba trăm chiêu sẽ bại dưới tay vương cấp cao thủ của Thanh Phong đế quốc, có người thì nói sẽ xảy ra cuộc hỗn chiến giữa năm vị vương cấp cao thủ. Mọi người nhất thời tranh luận om xòm cả lên.

Một người dáng vẻ khỏe mạnh đứng dậy nói lớn “ Chúng ta đánh cuộc đi. Ai muốn đánh cuộc thì tới chỗ ta”



Ở đây không ít người máu me cờ bạc. Chỉ trong nháy mắt đã có đám người vây quanh đại hán đó.

Trong đó người cuộc vương cấp cao thủ của Thanh Phong đế quốc trong ba trăm chiêu sẽ chế phục được Lý Xương là chiếm đa số.

Độc Cô Bại Thiên thầm cười : đúng toàn là những người yêu nước.

Đúng lúc mọi người đang ồn ào thì mặt đất dưới chân như bị chấn động. Mọi người tưởng địa chấn vội chạy loạn cả lên. Chỉ thấy lcú này có hai người tiến vào trong sân – Đó chính là Lý Xương và Hàn Sấm.

Lý Xương mỗi lần bước một bước thì mọi người đều cảm thấy tâm tạng như bị chấn động, trên mặt ai nấy đều lộ nét thống khổ.

Độc Cô Bại Thiên cảm thấy rất khó chịu giống như có một bàn tay đang nắm chặt lấy tâm tạng của mình. Hắn vội thầm vận cửu chuyển công pháp, âm thầm điều tức. Đến khi người trở lại bình thường liền đưa mắt nhìn xung quanh thì thấy có hơn một nửa cũng đã khôi phục lại trạng thái bình thường. Hắn thầm nhủ : xem ra nhất lưu cao thủ cũng không đơn giản. Ai nấy cũng có bản lĩnh.

Lúc này hắn nhìn qua bốn thấy trò Lạc Thiên cung. Lục Phong thì trên mặt lộ ra nét thống khổ. Ngạn Nhiêm đạo nhân thì đang đưa tay án đằng sau lưng hắn, tay còn lại thì đặt sau lưng Hứa vân giúp bọn họ vận công chống lại âm thanh khiếp người vang lên từ chân của Lý Xương. Riêng Mã Long thì chịu đựng đau khổ đứng bên cạnh

Xem ra hắn đối với đồ đệ cũng chia ra nhiều thứ bậc.

Độc Cô Bại Thiên biết công lực của Lục Phong không phải yếu như vậy, chỉ vì trong người bị thụ thương thôi.

Lúc này đằng sau mọi người vang lên một tràng chưởng thanh, lúc lên lúc xuống, tiết tấu hoàn toàn đồng bộ với cước bộ của Lý Xương khiến cho toàn bộ uy hiếp bị triệt tiêu. Mọi người tức thì cảm thấy dễ chịu.

Chúng nhân quay đầu lại nhìn thì thấy là ba đại vương cpấ cao thủ của Thanh Phong đế quốc. Người vỗ chưởng chính là Dương Thụy. Dương Thụy cười lớn nói “ Lý huynh công lực càng lúc càng thâm hậu. Bội phục, bội phục”

Lý Xương nói “ Công lực của ngươi cũng không kém”. Vừa dứt lời nói tiếp “ Dương lão đầu, ngươi thật sự muốn ngăn cản ta?”

Dương Thụy nói “ Ta có muốn ngăn trở cũng không đủ khả năng. Lý huynh, chuyện khi xưa….”

Lý Xương liền ngắt lời “ Ta không muốn nghe những lời vô nghĩa. Hoặc là ngươi tránh ra, hoặc là người phải đánh với ta”.

Hàn Sấm đứng phía sau ra dáng vẻ hoàn toàn bất lực.

Dương Thụy nói “Hay là như vậy. Ta với ngươi sẽ đánh theo phương thức”quân tử chi chiến”, ngươi thấy thế nào?”

“Quân tử chi chiến là như thế nào?”

“Ngươi nếu như thắng ta thì ba người bọn ta sẽ đứng qua một bên, không ngăn cản ngươi nữa. Nhưng nếu ngươi không thắng được ta thì ngươi phải thề là từ nay về sau không được báo thù”

Lý Xương nhận thấy điều kiện này thực có lợi cho mình. Đối phương có ba vị vương cấp cao thủ còn mình thì chỉ có hai. Nếu như thật sự hỗn chiến thì chắc chắn bên mình thua là cái chắc. Vì vậy liền nhanh chóng nhận lời.

Người của Thanh Phong đế quốc đứng bên cạnh vừa mừng vừa lo. Mừng vì đại cao thủ bên mình tựa như đã nắm chắc phần thắng. Lo vì nếu vạn nhất thất bại thì ba đại cao thủ phải đứng một bên không thể can thiệp được nữa. Tới lúc đó thì hỏi ai có thể ngăn cản Lý Xương được chứ?

Lúc này xung quanh hai đại cao thủ bổng nỗi lên một cỗ toàn phong khiến cho mọi người đứng xung quanh bị thổi cho nghiêng ngả, vội vàng lui ra sau.

Cuộc chiến giữa cao thủ vương cấp đã bắt đầu

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Tử Bất Diệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook