Quyển 2 - Chương 12: Vương cấp đại chiến
Thần Đồng
23/04/2013
Một cơn trốt từ giữa Dương Thụy và Lý Xương thổi ra ngoài, kình phong ầm ầm, chân khí cuồn cuộn. Một trường khí tức cường đại dâng lên như sóng gầm quét về phía mọi người. Cả đám người không thể tự chủ bị đẩy dạt đi tứ phía. Mọi người hoảng sợ. Đây là cái loại công lực gì đây? Còn chưa ra tay đã tạo thành khí thế như vậy.
Hai vị đại cao thủ vương cấp thần sắc ngưng trọng, đứng giữa tràng nhìn nhau. Mọi người xung quanh cũng cực kỳ khẩn trương, không dám thở mạnh.
Yêu thiên vương Lý Xương từ từ đưa tay trái lên giữ đan điền, tay phải thủ trước ngực, hét to một tiếng: “Dương Thụy, nhận một chưởng của ta đây.” Hữu chưởng cách không vỗ ra, thân hình như thiểm điện lao về phía trước.
Chân khí cuộn lên dữ dội phát ra âm thanh xé toạc không khí điếc cả tai. Chưởng lực hùng hậu mạnh mẽ phát ra âm thanh ầm ầm như sấm.
Dương Thụy không dám sơ xuất chút nào, hữu chưởng bằng bặn đẩy ra. Hai cổ chưởng lực gặp nhau trong không trung. “Sầm” một tiếng, chân khí cuồn cuộn bạt ra tứ phía lại khiến mọi người phải thối lui ra ngoài.
Nhưng lúc này Lý Xương đã như một một luồng khói mờ lao tới trước mặt Dương Thụy. Mọi người hoảng sợ. Tốc độ như vậy thực đã vượt quá sức tưởng tượng của mọi người.
Hai chưởng của hai đại cao thủ vương cấp cuối cùng cũng va vào nhau.
“Rầm”.
Như một tiếng sét cực lớn chấn động đất trời vang lên. Mọi người trong tràng hai tai ong ong, bị điếc hết một lúc.
Hai đại cao thủ cùng thối lui về phía sau ba bước, đá xanh bị chân đạp lên hóa thành cát bụi hết phiến này đến phiến kia. Lần công kích đầu tiên này hai bên hòa.
Liền tiếp đó, thân ảnh như quỷ mị của Lý Xương lao về phía Dương Thụy.
“Ầm ầm đùng đùng” vang lên liên hồi.
Hai người động tác nhanh như thiểm điện, vừa chạm nhau lại bay ra hai phía.
Người trong tràng ngoại trừ ba vị đại cao thủ vương cấp không tham chiến thực sự chú tâm nhìn rõ hai người trong chớp mắt đã tung ba quyền bay cước ra, còn có ít ỏi mấy vị lão cao thủ tiền bối công lực trác tuyệt nhìn mờ mờ ảo ảo nắm đại khái. Mọi người còn lại căn bản nhìn không ra hai người vừa mới đánh nhau.
Mọi người vô cùng thất vọng. Ai mà không muốn nhìn thần công tuyệt kỹ của cao thủ vương cấp một chút. Cao thủ vương cấp gặp đã khó, đừng nói chi đến chuyện đấu võ cùng người khác. Hôm nay là cơ hội ngàn năm khó gặp, nhưng mà tay không gặp núi của cải cũng chẳng lượm được cái gì. Không cách chi nhìn rõ chiêu thức của người ta khiến sao người ta không thất vọng cho được.
Độc Cô Bại Thiên cũng không ngừng lo lắng. Hắn vốn nghĩ có thể mượn cơ hội này để học lỏm. Nhưng mà vừa rồi chẳng thấy được cái gì. Hắn ngầm nghiến răng:”Đành liều vậy.” Hắn phóng ra thần thức đế cấp cực kỳ mạnh mẽ nhòm ngó. Cảnh tượng hai vị đại cao thủ vương cấp quyết đấu lập tức hiện lên rõ ràng trong đầu hắn. May là chỉ dùng thần thức đế cấp để nhòm ngó chứ không phải dùng để công kích. Nếu không hắn thực sự chẳng duy trì được lâu.
Hai đại cao thủ vương cấp đứng yên lặng giữa tràng nhìn nhau chằm chằm.
Đột nhiên Lý Xương lại phát động công kích. Thân hình như thiểm điện lao về phía Dương Thụy. Song chưởng hai người lại đụng vào nhau, âm thanh rúng động trời đất lại vang lên. Hai người không giống như kiểu lần trước, vừa gặp đã tách ra mà lúc này như hai luồng khói mờ quấn chặt lấy nhau mà quyết đấu. Thân hình càng lúc càng nhanh, cuối cùng chỉ còn hai đạo ánh sáng.
Lúc này chỉ còn ba vị đại cao thủ vương cấp còn lại và Độc Cô Bại Thiên có khả năng nhìn rõ cuộc đấu giữa hai người. Những người còn lại ngoài chuyện ngạc nhiên hoảng sợ ra thì chẳng biết cái gì. Chuyện này cũng khó trách, bọn họ vốn không có cái khả năng để xem mãn nhãn.
Độc Cô Bại Thiên như say như si. Đại chiến kinh thế hãi tục giữa hai đại cao thủ vương cấp khiến tâm thần của hắn hoàn toàn bị hút vào, khiến hắn say mê không ngớt. Hai người tỷ võ, khiến hắn nhớ đến vũ luận của Độc Cô Chiến Thiên. So sánh lý luận với thực tế khiến hắn ngộ ra sâu sắc. Hắn cảm nhận sâu sắc rằng vũ công đạt đến cảnh giới nhất định thì chiêu thức phối hợp sẽ cực kỳ đơn giản mà hiệu quả, mang lại tác dụng cao nhất. Cứ như hai người trước mắt, đồ bỏ đi vào tay cũng thành thần kỳ. Chiêu thức cực kỳ giản đơn vào trong tay bọn họ cũng có thể thành thứ thần công đoạt mệnh.
Thân hình Lý Xương và Dương Thụy lại phân khai ra lần nữa. Lý Xương cười ha hả nói: “Lão mắc toi mấy năm không gặp, công lực càng thấy tinh thuần a. Khởi động đến đây là kết thúc, ta chắc phải thực sự kết thúc cuộc vui rồi.”
Dương Thụy cũng cười nói: “Công lực của ngươi cũng vượt hơn lúc trước a. Đến đây, ta cũng đã sớm chuẩn bị xong rồi.”
Mọi người cực kỳ hoảng sợ. Hóa ra cuộc đại chiến vừa rồi giữa hai ngươi chỉ là thăm dò lẫn nhau. Cuộc chiến chân chính vẫn còn chưa bắt đầu. Thăm dò mà đã như vậy, quyết đấu chân chính lại sẽ có cảnh tượng ra làm sao đây. Mọi người nín thở ngưng thần yên lặng đợi xem.
Lúc này ba vị cao thủ vương cấp còn lại phất tay hướng về phía mọi người, ý bảo mọi người nên lui về phía sau. Mọi người cực kỳ hiếu kỳ. Một khoảng không gian rộng lớn như vậy vẫn còn chưa đủ cho hai người thi triển quyền cước sao? Mặc dù không hiểu, mọi người vẫn lui về phía sau ba trượng. Cũng may là tiền viện rộng rãi, vốn là nơi tập võ của môn đệ trong Lý phủ.
Hai đại cao thủ vương cấp lại lần nữa ngưng thần nhìn nhau, hai mắt nhìn đối phương không chớp. Hai cổ khí tức cường đại từ hai người phát ra, trong chớp mắt đã ngập tràn toàn tràng. Hai người vững như núi Thái Sơn, phảng phất như hai vị chiến thần. Đấu khí cường đại chấn động tâm thần từng người từng người.
“A”
“A”
Hai người đồng thời hét lớn, rồi tiếp đó lao về phía đối phương. Thân hình như quỷ mị chớp mắt đã vượt qua khoảng cách ba trượng, song chưởng hai bên đập vào nhau. Âm thanh rúng động trời đất lại vang lên khiến mọi người hai tai điếc đặc. Cùng lúc đó, lúc song chưởng hai người chạm vào nhau phát ra ánh sáng mờ mờ. Kình khí va chạm dâng lên cuồn cuộn bạt ra bốn phương tám hướng, đá xanh trên mặt đất bay tung tóe khắp nơi.
Mọi người vô cùng hoảng sợ, đồng kêu lên may quá. May là đã nghe khuyến cáo của ba vị cao thủ vương cấp đã lui lại ba trượng. Nếu không, bị miểng đá xanh bay loạn xạ bắn trúng, thì thật là khủng khiếp. Mấy miểng đá xanh đó đã quán chú nội lực tinh thuần của cao thủ vương cấp, một khi va trúng, không chết cũng bị trọng thương.
Hai đại cao thủ cùng phi thân lùi về phía sau. Trong chu vi ba trượng quanh người, đá xanh vỡ vụn hết phiến này đến phiến khác.
Cao thủ vương cấp quả nhiên không giống như phàm nhân. Chỉ một kích mà đã có uy thế như vậy, mọi người trong tâm không khỏi hoàn toàn tâm phục.
Độc Cô Bại Thiên ngầm thở dài: Cao thủ rốt cuộc đúng là cao thủ, quả nhiên ác liệt.
Lý Xương cười nói: “Tới nào.”
Hai người lại như thiểm điện đánh ra mỗi người một chưởng, rồi lại “ầm ầm” lui lại mấy bước. Lý Xương khóe miệng tứa máu, Dương Thụy cũng “Phụt” một tiếng, phun ra một ngụm máu.
“Ha..ha….” Lý Xương cười lớn, “Thống khoái, thống khoái. Ta cũng hơn mười năm rồi chưa từng bị thương. Lâu rồi chưa bao giờ đánh nhau như vầy. Lão mắc toi, vừa rồi ta còn khách khí với ngươi, nói là công lực ngươi tinh thuần hơn trước, không tưởng được công lực của ngươi quả thật đại tiến.”
Dương Thụy nói: “Công lực của ngươi không phải cũng đã tinh tiến không ít sao.”
Lý Xương nói: “Ngươi và ta cũng hơn bảy mươi mấy tuổi rồi. Đến niên kỷ như vầy rồi nếu quả không có khả năng đột phá hạn chế vương cấp, công lực chắc sẽ giật lùi liền. Hôm nay xui khiến ngươi và ta đại chiến sinh tử một trận. Nói không chừng tu vi của ngươi và ta sẽ vì thế mà có đột phá a.”
Dương Thụy nói: “Được! Chúng ta đánh nhau một trận thật thống thống khoái khoái. Thành một trận đại chiến vương cấp chân chính, mỗi người đem hết tuyệt học đắc ý nhất của mình ra dùng.”
Lý Xương nói: “Được, vậy để ta lãnh giáo Đại Bi thập tam thức của Đại Bi Thiên Vương danh động thiên hạ một thời a.”
Dương Thụy nói: “Được, vậy ta và ngươi đem hết tuyệt học của mình thi triển đi. Để ta lĩnh giáo Yêu Thiên thất kích của Yêu Thiên Vương danh chấn thiên hạ một thời.”
Hai người thần sắc ngưng trọng, xa xa nhìn nhau. Một bầu không khí khó thở bỗng chốc ngập tràn toàn tràng. Khiến tâm người trong tràng sợ hãi rúng động.
Mọi người từ từ cảm thấy một ý bi thương vô cùng vô tận. Gương mặt Dương Thụy đầy vẻ bi thương. Sự bi ai tột cùng từ trên người ông toát ra, khiến người ta trở nên ủy mị không ngăn được dòng lệ tuôn tràn.
Độc Cô Bại Thiên biết, đây chính là ý trong võ công, thông qua sự bi ai tột cùng đem công lực trong mình đẩy lên đến cực điểm, kích tiềm năng thân thể lên.
Đồng thời một cổ khí tức quỷ dị từ trên người Lý Xương phát ra. Song nhãn yêu dị chớp ngời sắc tím.
“Đại Bi thần công đệ nhất thức. Bi Thiên Mẫn Nhân.” Song chưởng của Dương Thụy đột nhiên phát ra từng tia từng tia hào quang, hai chưởng cũng biến thành như bạch ngọc, trong suốt trắng ngời. Ánh sáng trắng toát ra từ song chưởng càng lúc càng sáng chói, vô cùng rực rỡ.
Lý Xương hét lớn: “Yêu Vương đệ nhất kích. Yêu Hải Vô Biên.” Ánh sáng tím chói mắt trong chớp mắt bao bọc khắp song chưởng, yêu dị vô cùng.
Ba vị đại cao thủ vương cấp đang xem hét lớn: “Mọi người lui mau, chạy càng xa càng tốt.”
Mọi người vừa nghe lời này, biết ngay độ nghiêm trọng của sự tình. Phòng sập, tường đổ, chớp mắt biến mất khỏi tiền viện, né ra xa xa. Ba đại cao thủ vương cấp đoạn hậu, đến lúc mọi người đều thoái lui mới lại phi gấp rút phi về.
Hai đạo ánh sáng một tím một trắng tựa hồ như có linh tính, gầm thét, gào rú lao về phía đối phương, phát ra ánh sáng lóa mắt. Hai đạo ánh sáng rốt cục cũng gặp nhau. Hoàn toàn không như mọi người tưởng tượng sẽ phát ra âm thanh long trời lở đất. Sau khi hai luồng sáng gặp nhau không hề phát ra chút âm thanh nhỏ nào.
Sau đó, hai đạo ánh sáng tím trắng lại như hai con rồng điên cuồng quẫy lộn, gầm thét, cuồng phong cuốn ra bốn phía. Tường bốn phía của viện giống như những phiến băng nhỏ gặp phải sức nóng của mặt trời nhanh chóng biến mất tăm mất tích. Tường của viện biến thành bụi phấn cuộn lên bốn phía. Đá xanh lót tiền viện cũng chẳng miếng nào còn. Một lớp đá xanh trên mặt đất sụp xuống, phát ra tiếng “rắc rắc” đến ở xa cũng nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.