Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh (Dịch)

Chương 8: Cự Thạch Võ Quán

Đường Tào Lão Sư

16/02/2022

Sao? Mùa đông này thập tam thiếu gia cũng mới tròn mười hai thôi phải không? Phần lớn đều là tròn mười bốn tuổi mới tiến hành khảo hạch."

"Muốn khảo hạch trước hạn, chuyện này…”

Ngô Thanh Liên muốn nói lại thôi, bao nhiêu năm nay, không phải con cháu nào của Bạch gia cũng có thể nắm giữ hoàn toàn Thần văn, cuối cùng cũng toàn là kẻ ngốc đến mười bốn tuổi rồi vẫn chưa học được.

Nhưng đó cũng là học đến sau mười bốn tuổi.

Nếu bây giờ thả người trước hạn, học được rồi thì không sao, nhưng nếu hắn ta thả người mù chữ đi, bên trên truy cứu xuống, vậy là hắn ta phải xui xẻo rồi!

Hắn ta vẫn có hiểu về thập tam thiếu gia này, hắn cũng không phải là thiên tài gì, không giống như đã nắm giữ Thần văn.

"Mời tiên sinh khảo giáo, nếu như học trò học nghệ không tinh, tự nhiên không dám nhắc lại chuyện tốt nghiệp!"

Bạch Đông Lâm đứng lên chắp tay, đưa một tấm ngân phiếu hai trăm lượng tới.

Hai mắt Ngô Thanh Liên hai mắt sáng lên, đưa tay nhận lấy ngân phiếu.

Phải biết năm lượng bạc trắng là đã đủ cho một nhà ba người chi tiêu một năm rồi, tiền công một năm của hắn ta chỉ khoảng chừng con số này mà thôi.

"Thôi, nếu như thập tam thiếu gia đã kiên trì như vậy, vậy xin đợi lão phu chuẩn bị một chút!"

Nói xong, hắn ta đứng dậy đi vào thư phòng, lấy giấy và bút mực ra, còn cả mấy quyển sách.

"Khảo hạch chia làm đọc, nghe, và viết, mời thập tam thiếu gia đọc một lần ‘Dị Văn Lục’ này trước.

‘Dị Văn Lục’ này miêu tả một số dị sự thần quỷ, cả cuốn nhiều nhất chỉ bốn, năm vạn chữ, lại hầu như bao hàm tất cả Thần văn, dùng để khảo hạch thì không thể tốt hơn nữa.

Xem ra tên Ngô Thanh Liên này nhận được chỗ tốt rồi cũng không dám sơ sài.



Bạch Đông Lâm không hề sợ hãi, thoải mái cầm sách lên, đọc rõ ràng, tốn chút thời gian đã đọc hết không sai chữ nào.

Tiếp theo là nghe, viết.

Ngô Thanh Liên lấy ra một quyển sách khác, đọc một câu, Bạch Đông Lâm sẽ viết lên tờ giấy trắng một câu, mãi đến khi nào viết được hai, ba nghìn chữ mới dừng lại.

"Không tệ, không tệ, xem ra thập tam thiếu gia quả thực đã nắm giữ Thần văn."

Ngô Thanh Liên cẩn thận kiểm tra hết một lần, phát hiện ra hắn không chỉ không sai chữ nào, mà nét viết còn cứng cáp, mạnh mẽ, thể hiện là đã tốn công luyện chữ.

"Nếu thập tam thiếu gia đã thông qua khảo hạch, vậy lát nữa lão phu sẽ báo lên Nội vụ phủ, từ nay về sau thiếu gia ngài không cần phải tới trường tư thục nữa."

Ngô Thanh Liên gật đầu cười, bây giờ hắn ta yên lòng yên dạ lấy được bạc kia rồi.

"Làm phiền tiên sinh!"

Bạch Đông Lâm chắp tay, ra ngoài, lên xe ngựa.

Đây vốn dĩ chỉ là một chuyện nhỏ, không cần tốn nhiều tâm tư, chuyện kế tiếp mới là trọng yếu.

"Đến Cự Thạch võ quán."

"Dạ! Thập Tam gia, ngài ngồi vững nhé!"

Ngoài võ học gia truyền của chính Bạch gia ra, muốn học được võ công ở Bạch Thành này chỉ có gia nhập vào các loại bang phái ở Bạch Thành, hoặc là dùng tiền đến võ quán học.

Tuy là gia nhập vào bang phái có thể học miễn phí một ít võ công, nhưng lại không có tự do thân thể, hơn nữa với thân phận này của hắn, muốn gia nhập vào những bang phái nhỏ này người ta cũng không dám nhận!

Hắn cũng có thể đến cửa hàng hoặc chợ đen mua một ít bí tịch võ công cấp thấp, tiếc thay hiện tại hắn chỉ là một tên xoàng xĩnh, ngay cả khiếu huyệt trên thân thể hắn cũng không biết, tự học cũng không thực tế.



Hắn suy nghĩ một chút, thấy vẫn là võ quán hợp với mình, tiêu tiền là được!

Võ quán chính là nơi nhận tiền không nhận người, cũng tiện để bảo mật thân phận của mình.

Tuy là hắn chỉ có thể học được một ít căn cơ võ học, nhưng đối với hắn hiện tại mà nói, vậy là đã đủ.

Tâm tư của hắn vẫn đặt lên nhị ca và võ học Bạch gia. Bây giờ hắn tiếp xúc với võ học trước cũng chỉ vì lấy được trụ cột vững vàng.

“Chỉ đợi nhị ca trở về, mọi kế hoạch của ta có thể được thực hiện rồi."

"Thập tam gia, đã đến Cự Thạch Võ Quán!"

Cự Thạch Võ Quán là võ quán lớn nhất Bạch Thành, tường viện đồ sộ, diện tích cũng không nhỏ, khí thế bất phàm.

Ở cửa có tám đại hán áo đen đang đứng, bắp thịt nhô to, huyệt Thái Dương hơi phình ra, hẳn đều đã luyện ngoại công.

Từ rất xa đã nghe được tiếng rên rỉ truyền ra từ bên trong, Bạch Đông Lâm khẽ gật đầu.

“Xem ra cũng không tệ lắm."

Đuổi người đánh xe đi rồi, hắn đi một mình tới.

Hắn nói rõ mục đích đến đây thì được một đại hán áo đen dẫn vào trong. Lúc này Bạch Đông Lâm mới nhìn thấy trên lưng những đại hán này còn viết hai chữ "Cự Thạch" lớn màu trắng.

Hắn đi một lát đã được dẫn tới một thiên điện, lại có nha hoàn bưng trà và bánh ngọt lên.

“Công tử, xin đợi cho một lát, quán chủ chúng ta đang luyện tập cùng các học đồ buổi sáng, tại hạ đã phái người đưa tin, quán chủ sẽ đến ngay!”

Đại hán áo đen khách sáo chắp tay, hắn ta cũng không dám thất lễ chỉ vì đối phương là một đứa trẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh (Dịch)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook