Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh (Dịch)
Chương 9: Tiếp Xúc Phàm Võ
Đường Tào Lão Sư
16/02/2022
Từ y phục, khí chất, rồi dáng vẻ của đối phương, chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra đây không phải người bình thường.
Bạch Đông Lâm bưng chén trà, khẽ gật đầu.
Chút lòng kiên nhẫn ấy, hắn vẫn phải có.
Hắn đợi chưa tới nửa chung trà, một nam tử trung niên vóc người hùng tráng đã dẫn theo mấy người trẻ tuổi tới.
Nhìn thấy Bạch Đông Lâm đang phẩm trà, Nguyên Đào chỉ cảm thấy hai mắt sáng rực lên, hay cho một thiếu niên lang nho nhã, tuấn tú!
Hắn ta bước lên mấy bước, hai tay ôm quyền, nói:
"Tại hạ Nguyên Đào, quán chủ hiện tại của Cự Thạch Võ Quán, không biết công tử xưng hô như thế nào?"
Bạch Đông Lâm đứng dậy chào, khách sáo bảo:
"Nguyên quán chủ khách sáo rồi, tại hạ Lệnh Đông Lai, nghe đại danh của Cự Thạch Võ Quán đã lâu, nay cố ý đến học tập một ít căn cơ võ học."
Vừa nhìn đã thấy Nguyên Đào này là kiểu người ‘sấm rền gió cuốn’, vậy nên Bạch Đông Lâm cũng không vòng vo, đi thẳng vào chủ đề.
"Ha ha ha, Lệnh công tử quá khen! Chỉ là công tử tới võ quán chúng ta học căn cơ võ học là đúng chỗ rồi!"
"Mặc dù võ quán chúng ta không có võ công tuyệt học thâm thúy gì, nhưng mà nền móng võ học tuyệt đối là số một, số hai tại Bạch Thành!"
Nhắc tới nền móng võ học, Nguyên Đào tỏ ra cực kỳ tự tin. Đó xác thực là bản lĩnh xuất chúng của Cự Thạch Võ Quán, có thể xếp đầu tiên trong tất cả võ quán tại Vân Châu.
Nó cũng chỉ đứng sau một số môn phái giang hồ nổi danh và Bạch gia mà thôi, đây cũng là lý do Bạch Đông Lâm lựa chọn nơi này.
Bạch Đông Lâm cũng không nói lời thừa thãi, móc thẳng một xấp ngân phiếu dày ra đặt lên bàn, nhìn Nguyên Đào nói:
"Nguyên quán chủ, ở đây là năm nghìn lượng bạc trắng. Ta chỉ có một yêu cầu thôi, trong vòng một tháng dạy ta căn cơ võ học của các ngươi!"
Nguyên Đào giật mình, không ngờ Lệnh Đông Lai này lại hào sảng như vậy, ra tay cũng cực kỳ hào phóng!
Người bình thường tới tập võ, chọn một môn võ học luyện thể bình thường cũng chỉ tốn năm mươi lượng bạc mà thôi.
Dù sao nền móng võ học cũng không quý giá, thứ quý là thang dược gia truyền và dược liệu đi cùng với nó!
Vị tiểu gia này vừa vung tay lên đã bỏ năm nghìn lượng, một nhà ba miệng ăn bình thường có thể dùng nó trong cả nghìn năm đấy!
Mấy tên đệ tử đứng sau lưng Nguyên Đào nhìn số ngân phiếu trên bàn mà mê tít cả mắt, biểu cảm hâm mộ. Đây chính là phong cách của người có tiền đấy à?
"Lệnh công tử thật là một người thẳng thắn!”
"Nếu đã như vậy, một tháng tiếp theo ta sẽ đích thân dạy công tử tập võ, tất cả nền móng võ học trong võ quán tùy ý công tử học!"
Tiền có thể thông thần, có tiền không phải lăn lộn! Có ngân phiếu trước mặt, Nguyên Đào càng khách sáo hơn nữa.
Gia nghiệp hắn ta lớn thế này, hơn nghìn người đi theo hắn ta ăn, bạc chưa bao giờ ngại nhiều.
Bình thường người dạy võ đều là mấy đệ tử mà hắn ta thu, hắn ta chỉ trấn quán, bình thường sẽ không dễ dàng ra tay, chỉ có lúc tâm trạng không tệ hắn ta mới dẫn mọi người luyện tập buổi sáng với nhau.
Năm nghìn lượng bạc đáng để hắn ta đích thân ra tay, dù sao cùng lắm cũng chỉ là dạy một ít căn cơ võ học mà thôi.
Sau khi nói xong, Nguyên Đào cất hết ngân phiếu, sắp đặt xong mấy người đệ tử đến tiền viện dạy học viên, bản thân lại dẫn Bạch Đông Lâm đi về phía hậu viện, vừa đi vừa giới thiệu Cự Thạch Võ Quán.
Thì ra hắn ta không chỉ mở mỗi võ quán, còn mở tiêu cục, cũng làm những chuyện bảo kê chợ, quán để kiếm tiền. Bạch Đông Lâm không thèm quan tâm tất cả những thứ này, hắn chỉ tới học võ.
Đến hậu viện rồi, Nguyên Đào lấy mấy cuốn sách, một tấm bản vẽ, còn cả một các hình nộm người gỗ kích thước như người thật ra.
"Lệnh công tử, ngài không có chút thường thức nào về võ học, vậy chúng ta cứ bắt đầu nói từ những khiếu huyệt, kỳ kinh bát mạch cơ bản nhất của cơ thể."
Nguyên Đào mở bản vẽ ra, bên trên vẽ mấy hình người, văn tự ký hiệu chằng chịt: Kỳ kinh bát mạch, khiếu huyệt, gân mạch, xương cốt bắp thịt, lục phủ ngũ tạng,...
Bạch Đông Lâm được mở rộng tầm mắt, không ngờ ở thế giới này hắn cũng có thể thấy được một ‘bản đồ giải phẫu’ giải thích cặn kẽ như vậy, còn cả mấy loại kinh mạch khiếu huyệt này nữa.
Nguyên Đào cầm bản vẽ, phối hợp với hình nộm người gỗ, bắt đầu nghiêm túc giảng giải, đồng thời thỉnh thoảng hắn ta còn khoa tay múa chân mấy cái trên người bản thân hoặc là của Bạch Đông Lâm, khiến hắn càng dễ hiểu hơn nữa.
Nguyên Đào giải thích rất tỉ mỉ, Bạch Đông Lâm học cực kỳ nghiêm túc. Thời gian trôi qua cực nhanh, bữa trưa thì hắn ăn tạm ở võ quán, chiều lại tiếp tục.
Mãi đến khi nô bộc trong võ quán đã đốt đèn lên thì hắn mới ý thức được là trời đã tối.
"Quán chủ, sắc trời hôm nay tối rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục đi!"
Nguyên Đào nhìn sắc trời một chút, gật đầu nói:
"Cũng được. Ngài nắm bài rất nhanh, học thêm chừng hai, ba ngày nữa là ngài có thể hiểu rõ hoàn toàn các loại khiếu huyệt bí mật trên thân thể con người rồi, đến lúc đó ngài có thể bắt đầu luyện võ."
Bạch Đông Lâm bưng chén trà, khẽ gật đầu.
Chút lòng kiên nhẫn ấy, hắn vẫn phải có.
Hắn đợi chưa tới nửa chung trà, một nam tử trung niên vóc người hùng tráng đã dẫn theo mấy người trẻ tuổi tới.
Nhìn thấy Bạch Đông Lâm đang phẩm trà, Nguyên Đào chỉ cảm thấy hai mắt sáng rực lên, hay cho một thiếu niên lang nho nhã, tuấn tú!
Hắn ta bước lên mấy bước, hai tay ôm quyền, nói:
"Tại hạ Nguyên Đào, quán chủ hiện tại của Cự Thạch Võ Quán, không biết công tử xưng hô như thế nào?"
Bạch Đông Lâm đứng dậy chào, khách sáo bảo:
"Nguyên quán chủ khách sáo rồi, tại hạ Lệnh Đông Lai, nghe đại danh của Cự Thạch Võ Quán đã lâu, nay cố ý đến học tập một ít căn cơ võ học."
Vừa nhìn đã thấy Nguyên Đào này là kiểu người ‘sấm rền gió cuốn’, vậy nên Bạch Đông Lâm cũng không vòng vo, đi thẳng vào chủ đề.
"Ha ha ha, Lệnh công tử quá khen! Chỉ là công tử tới võ quán chúng ta học căn cơ võ học là đúng chỗ rồi!"
"Mặc dù võ quán chúng ta không có võ công tuyệt học thâm thúy gì, nhưng mà nền móng võ học tuyệt đối là số một, số hai tại Bạch Thành!"
Nhắc tới nền móng võ học, Nguyên Đào tỏ ra cực kỳ tự tin. Đó xác thực là bản lĩnh xuất chúng của Cự Thạch Võ Quán, có thể xếp đầu tiên trong tất cả võ quán tại Vân Châu.
Nó cũng chỉ đứng sau một số môn phái giang hồ nổi danh và Bạch gia mà thôi, đây cũng là lý do Bạch Đông Lâm lựa chọn nơi này.
Bạch Đông Lâm cũng không nói lời thừa thãi, móc thẳng một xấp ngân phiếu dày ra đặt lên bàn, nhìn Nguyên Đào nói:
"Nguyên quán chủ, ở đây là năm nghìn lượng bạc trắng. Ta chỉ có một yêu cầu thôi, trong vòng một tháng dạy ta căn cơ võ học của các ngươi!"
Nguyên Đào giật mình, không ngờ Lệnh Đông Lai này lại hào sảng như vậy, ra tay cũng cực kỳ hào phóng!
Người bình thường tới tập võ, chọn một môn võ học luyện thể bình thường cũng chỉ tốn năm mươi lượng bạc mà thôi.
Dù sao nền móng võ học cũng không quý giá, thứ quý là thang dược gia truyền và dược liệu đi cùng với nó!
Vị tiểu gia này vừa vung tay lên đã bỏ năm nghìn lượng, một nhà ba miệng ăn bình thường có thể dùng nó trong cả nghìn năm đấy!
Mấy tên đệ tử đứng sau lưng Nguyên Đào nhìn số ngân phiếu trên bàn mà mê tít cả mắt, biểu cảm hâm mộ. Đây chính là phong cách của người có tiền đấy à?
"Lệnh công tử thật là một người thẳng thắn!”
"Nếu đã như vậy, một tháng tiếp theo ta sẽ đích thân dạy công tử tập võ, tất cả nền móng võ học trong võ quán tùy ý công tử học!"
Tiền có thể thông thần, có tiền không phải lăn lộn! Có ngân phiếu trước mặt, Nguyên Đào càng khách sáo hơn nữa.
Gia nghiệp hắn ta lớn thế này, hơn nghìn người đi theo hắn ta ăn, bạc chưa bao giờ ngại nhiều.
Bình thường người dạy võ đều là mấy đệ tử mà hắn ta thu, hắn ta chỉ trấn quán, bình thường sẽ không dễ dàng ra tay, chỉ có lúc tâm trạng không tệ hắn ta mới dẫn mọi người luyện tập buổi sáng với nhau.
Năm nghìn lượng bạc đáng để hắn ta đích thân ra tay, dù sao cùng lắm cũng chỉ là dạy một ít căn cơ võ học mà thôi.
Sau khi nói xong, Nguyên Đào cất hết ngân phiếu, sắp đặt xong mấy người đệ tử đến tiền viện dạy học viên, bản thân lại dẫn Bạch Đông Lâm đi về phía hậu viện, vừa đi vừa giới thiệu Cự Thạch Võ Quán.
Thì ra hắn ta không chỉ mở mỗi võ quán, còn mở tiêu cục, cũng làm những chuyện bảo kê chợ, quán để kiếm tiền. Bạch Đông Lâm không thèm quan tâm tất cả những thứ này, hắn chỉ tới học võ.
Đến hậu viện rồi, Nguyên Đào lấy mấy cuốn sách, một tấm bản vẽ, còn cả một các hình nộm người gỗ kích thước như người thật ra.
"Lệnh công tử, ngài không có chút thường thức nào về võ học, vậy chúng ta cứ bắt đầu nói từ những khiếu huyệt, kỳ kinh bát mạch cơ bản nhất của cơ thể."
Nguyên Đào mở bản vẽ ra, bên trên vẽ mấy hình người, văn tự ký hiệu chằng chịt: Kỳ kinh bát mạch, khiếu huyệt, gân mạch, xương cốt bắp thịt, lục phủ ngũ tạng,...
Bạch Đông Lâm được mở rộng tầm mắt, không ngờ ở thế giới này hắn cũng có thể thấy được một ‘bản đồ giải phẫu’ giải thích cặn kẽ như vậy, còn cả mấy loại kinh mạch khiếu huyệt này nữa.
Nguyên Đào cầm bản vẽ, phối hợp với hình nộm người gỗ, bắt đầu nghiêm túc giảng giải, đồng thời thỉnh thoảng hắn ta còn khoa tay múa chân mấy cái trên người bản thân hoặc là của Bạch Đông Lâm, khiến hắn càng dễ hiểu hơn nữa.
Nguyên Đào giải thích rất tỉ mỉ, Bạch Đông Lâm học cực kỳ nghiêm túc. Thời gian trôi qua cực nhanh, bữa trưa thì hắn ăn tạm ở võ quán, chiều lại tiếp tục.
Mãi đến khi nô bộc trong võ quán đã đốt đèn lên thì hắn mới ý thức được là trời đã tối.
"Quán chủ, sắc trời hôm nay tối rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục đi!"
Nguyên Đào nhìn sắc trời một chút, gật đầu nói:
"Cũng được. Ngài nắm bài rất nhanh, học thêm chừng hai, ba ngày nữa là ngài có thể hiểu rõ hoàn toàn các loại khiếu huyệt bí mật trên thân thể con người rồi, đến lúc đó ngài có thể bắt đầu luyện võ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.