Chương 28: Tôi cùng chị đi hết kiếp này nhé
Cung Tỏa Băng Tâm
17/05/2023
Một tuần sau, kể từ sau khi Trương Thiếu Kiên xuất hiện, mặc dù Thanh Ca đã chấp nhận Tử Quân nhưng tâm trạng cô lúc nào cũng rơi vào sự bất ổn.
Đã thế, hôm nay Tử Quân lại tự dưng được Đào Hoa Âm gọi đến nhà riêng của bà nói chuyện, còn nhấn mạnh không được phép mang cô đi theo khiến cô đứng ngồi không yên, một mình sợ sệt trong phòng vắng trông chờ.
Mặc khác, khi Tử Quân hay tin mẹ cho gọi, lòng có chút bất an, bình thường bà vốn rất thương Thanh Ca, có gì cũng gọi cô qua chơi với bà, ấy thế mà hôm nay lại để lời nhắc nhở đầy khó hiểu. Trong tâm Tử Quân có nháo nhào không yên, nhưng anh vẫn làm theo lời mẹ, một mình đến chỗ bà.
Ít phút sau, anh đặt chân về ngôi nhà quen thuộc, kể từ ngày bố mất Tử Quân rất hiếm khi quay lại đây, trừ những việc quan trọng thì anh mới đích thân đến, còn lại anh đều bắt chính mẹ của mình tự đến nhà riêng gặp anh.
Sải chân rộng rãi hiên ngang sải bước vào trong, người hầu ở đây dần một ít đi, bầu không khí cũng trở nên yên ắng, tựa như Hoa Âm đang tập làm quen với cuộc sống ảm đạm.
Anh bước đi theo dòng suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã đứng trước căn phòng năm nào.
* Cạch * cánh cửa không cần gõ được Tử Quân mở vào như một thói quen.
Đào Hoa Âm mang nét mặt u ám nhìn anh đến rợn người, bà ngồi thủng thẳng trên chiếc ghế gỗ bóng nhoáng, cái đầu hơi nghiêng đầy vẻ nghiêm túc.
" Con ngồi xuống đi, mẹ có chuyện quan trọng cần bàn bạc với con ! " bà chỉ tay ra lệnh.
Tử Quân nghe xong, dự cảm có chút không lành, anh cố điềm nhiên ngồi xuống cạnh Hoa Âm, tách trà trong tay bà vẫn đang nhàn nhã đưa lên miệng, tiếng đồng hồ * tích tắc * âm nhẹ từng hồi, bầu không khí cứ thế mà trở nên ám muội.
Hai mẹ con trao nhau ánh mắt nghi hoặc về đối phương, 5 phút rồi lại 10 phút chẳng có lấy tiếng nói, tách trà cũng dần nguội lạnh.
" Tử Quân... " Hoa Âm bỗng cất giọng, đưa ánh mắt đăm chiêu sang đứa con trai đang dùng ngữ khí cao ngạo hếch mặt đáp trả.
" Mẹ có chuyện gì muốn nói thì nói nhanh đi ! "
Hoa Âm húp một ngụm trà, không vòng vo, điềm tĩnh hỏi chuyện.
" Hoa Thanh Ca...trước khi gả vào Tiêu gia, con bé đã thất thân đúng không ? "
Lời của Hoa Âm vừa dứt, hai chữ " Thất thân " làm Tử Quân giật nãy mình, không cầm chắc tách trà trong tay, ánh mắt láo lia láo lịa như khẳng định lời Đào Hoa Âm nói, Tử Quân tự thắc mắc, làm sao bà biết chuyện này ? Chẳng phải bà từng hứa không xen vào chuyện riêng của anh và Thanh Ca sao ? Bà lén lút điều tra Thanh Ca có mục đích gì ?
Còn chưa đợi anh lên tiếng, Đào Hoa Âm đã cất lời cắt ngang dòng suy nghĩ trong anh.
" Con không cần phải giấu mẹ, chuyện của Thanh Ca mẹ đã cho người điều tra rồi...
Cả chuyện đêm đó Nghiên Nhi cũng báo cáo hết... "
" Tử Quân...
Con thật sự không quan ngại danh tiếng sao ?
Cưới một cô vợ thất thân
Còn thất thân với chính kẻ được mời trong bữa tiệc ! " bà nghiêng đầu, hàng chân mày mỏng nhíu nhẹ, chăm chăm ánh gắt gao.
Vẫn tưởng, Tử Quân còn đang chột dạ, nghe đến đó sẽ dè chừng suy nghĩ, ai mà ngờ được anh lập tức thay đổi biểu cảm, đạo mạo mà nói.
" Con không quan tâm, con chỉ cần Thanh Ca, cho dù cô ấy có là gái bán thân con cũng lấy...
Nhưng mẹ à...Thanh Ca chỉ lầm lỡ có một lần duy nhất...con không muốn chuyện quá khứ phá nát hạnh phúc hiện tại... " anh trừng mắt, kiên định từng chữ trong lời.
Thanh Ca là hy vọng duy nhất của Tử Quân, danh vọng, tiền tài, địa vị, tiếng tăm đều là những thứ anh có khả năng có được. Chỉ riêng Thanh Ca, thứ duy nhất mà anh chưa từng tự tin có thể giữ cô ở bên cạnh anh cả đời yên phận.
Nếu sơ hở anh có thể mất cô bất cứ lúc nào, vì vậy mà dù Đào Hoa Âm có đem chuyện quá khứ ra nói, hay là đem sự nghiệp ra đặt lên bàn cân, thì sự lựa chọn Tử Quân luôn đứng về phía Thanh Ca.
Tử Quân bật lên chế độ Tổng Tài, lớn tiếng cấm chính mẹ mình không được ức hiếp Thanh Ca, chỉ cần bà động vào một sợi tóc của Thanh Ca, Tử Quân sẽ vĩnh viễn không để bà gặp lại chính con trai của bà.
Hoa Âm cười một cách mỉa mai với hành động của anh, bà chất vấn.
" Tử Quân, con có chắc bản thân sẽ bảo vệ được Thanh Ca trước những lời nhục mạ không ? "
Câu hỏi khiến Tử Quân khựng lại ngay tức khắc, Hoa Âm tiếp tục phân tích.
" Ngay từ đầu cả hai đứa đã sự khác biệt quá lớn, con cưới Thanh Ca mẹ không can thiệp vì muốn con được vui
Nhưng ! Tử Quân...
Con đã 20 không phải trẻ con, lời nói ra phải có trách nhiệm, con nghĩ chỉ đôi ba lời có thể giải quyết mọi thứ sao ? "
" Mẹ nói đúng ! Nói suông thì chẳng được gì
Con sẽ chứng minh cho mẹ thấy con bảo vệ người con yêu tốt ra sao ! " Tử Quân như thông suốt nhờ lời phân tích của Đào Hoa Âm.
Anh kiên định, quyết làm đúng với những gì đã nói ra, anh lớn gan đặt mạnh cốc trà xuống bàn, làm nước văng ra vương vãi như dằn mặt chính mẹ mình, hùng hổ cảnh cáo.
" Con nhắc lại lần cuối !
Tuyệt đối đừng có động tới Thanh Ca !
Nếu không đừng trách con bất hiếu ! "
Đào Hoa Âm bị anh to tiếng, chẳng những không nổi giận, ngược lại bây giờ bà thấy rất hài lòng với hành động của Tử Quân, bà nở nụ cười đầy thỏa mãn.
Lúc đầu, bà cứ ngỡ anh yêu Thanh Ca chỉ vì hứng thú nhất thời, yêu vì nhan sắc, là tình đầu nên sẽ chóng tan vỡ. Nhưng, bây giờ khi chứng kiến được tình yêu chân thành ấy, bà biết những suy nghĩ lúc đầu của bản thân đã sai hoàn toàn.
Tình yêu mà Tử Quân dành cho Thanh Ca, nó không còn đơn giản như vừa gặp đã yêu của một người bình thường, mà là tình yêu chết đi sống lại của một kiếp.
Hoa Âm coi như đã được diện kiến một tình yêu chân thành, bất giác nhớ lại quá khứ, trước đây bà cũng từng bị tổn thương.
Vốn, bà là tiểu thư nhà danh giá, những do bà là con dòng thứ nên luôn bị phân biệt, còn bị chị em trong nhà hãm hại mất đi đời con gái, sống trong đau khổ, mãi cho đến khi bà gặp được bố Tử Quân, cuộc sống tươi đẹp mới chịu chào đón bà.
Tính cách của Tử Quân hệt với bố, kiên định, cứng đầu và cố chấp, cũng nhờ bản tính đó mà lúc Đào Hoa Âm bước chân vào Tiêu gia, luôn được ông che chở và một cuộc sống bình yên.
Cho nên, bây giờ bà hiểu, đồng cảm cho Thanh Ca, khi hay tin cô thất thân với kẻ khác, còn bị chính kẻ đó lăng nhục trước mặt Tử Quân, thứ bà nghĩ đến không phải là ghét bỏ, ghê tởm cô, mà là lo lắng sợ Tử Quân vì thể diện có thể bất chấp từ bỏ cô.
Rất may, những gì Tử Quân đối đáp đã giải tỏa được thắc mắc trong lòng, chân tình là thứ khó kiếm nhất trong cuộc đời, Hoa Âm không muốn xen vào chuyện riêng của cả hai, chuyện đến đây cũng nên kết thúc.
Hoa Âm chủ động đến gần con trai, khẽ lên vai Tử Quân vài cái, thều thào.
" Tử Quân, con yên tâm
Mẹ đâu có nói sẽ ép con và Thanh Ca phải chia xa !
Và...mẹ cũng không động vào bảo bối của con ! "
" Mẹ..." Tử Quân ngơ ngác, đờ mặt nhìn Hoa Âm không chớp, anh tự hỏi, vừa nãy gương mặt bà còn đang rất khó chịu sao bây giờ lại dịu dàng đến lạ lẫm thế này ?
Rồi, anh lẩm bẩm trong miệng.
" Ý mẹ là... "
Hoa Âm cười ôn nhu, dùng hành động khi xưa, búng vào trán Tử Quân, thủ thỉ.
" Chăm sóc vợ con thật kĩ vào...mẹ muốn có cháu ẵm bồng lắm rồi ! "
Tử Quân đứng hình tại chỗ, vẫn đờ mặt như một tên ngốc, bất ngờ anh bị mẹ kéo đứng dậy, xua đuổi như đuổi tà ma, bắt Tử Quân phải về nhà ngay, nhưng trước khi anh rời khỏi đấy, Hoa Âm không quên nhắc nhở anh.
" Hãy cẩn thận Trương Thiếu Kiên, hắn là tên ngông cuồng, đã nhắm đến ai thì chắc chắn không buông
Đừng để hắn có cơ hội tiếp xúc với Thanh Ca,
Nếu có rắc rối xảy ra chúng ta sẽ khó mà đối phó được với hắn ! "
Cuối cùng, Tử Quân cũng hiểu được ý mẹ, môi mỏng khẽ cong, anh cúi đầu chào bà, lời bà dặn dò anh làm sao bỏ ngoài tai, anh ghi nhớ rất kĩ.
Anh biết, Trương Thiếu Kiên là hạng người ra sao, và anh càng chắc chắn hắn ta sẽ tìm cách gây khó dễ cho Thanh Ca. Bằng mọi giá, anh sẽ bảo vệ cô đến cuối đời, không cho kẻ xấu xa đó làm hại cô lần nữa.
Sau khi trở về, Tử Quân lập tức tìm Thanh Ca, chủ động nói rõ mọi chuyện với cô, gương mặt cô nhanh chóng hiện lên một nét mâu thuẫn, Tử Quân ngầm đoán được cô đang lo sợ.
" Thanh Ca, chị giờ là Tiêu thiếu phu nhân...chị nhớ chứ ? " anh thỏ thẻ hỏi cô.
Thấy cô im hơi lặng tiếng gật đầu, Tử Quân bèn ôm cô, muốn dùng lời lẽ đánh thức sự mạnh mẽ trong cô.
" Thanh Ca !
Hãy biến mình thành một đại dương đẹp...
Đẹp đến ná thở khi ngắm nhìn, đủ mạnh mẽ để đón nhận sự tàn phá...
Có được không ? "
Quả nhiên, nghe đến đó, nội tâm của Thanh Ca như được tiếp thêm động lực, cô mỉm cười hứa với Tử Quân sẽ làm một Tiêu thiếu phu nhân mạnh mẽ.
Trông cô ngoan ngoãn, nghe lời thế kia, có người đàn ông nào không yêu, không thích một người phụ nữ dịu dàng, hiểu chuyện, Tử Quân lại ôm chặt cô hơn, thủ thỉ bên tai cô.
" Lời hứa không thể vượt qua thời gian, nhưng nổ lực của chúng ta thì có thể...
Tôi cùng chị đi hết kiếp này nhé ! "
" Cảm ơn cậu...Tử Quân " Thanh Ca vùi chặt đầu vào phần ngực ấm áp, xem ra cô đã gả đúng người rồi, tâm vừa mừng thầm vừa thổn thức.
Đã thế, hôm nay Tử Quân lại tự dưng được Đào Hoa Âm gọi đến nhà riêng của bà nói chuyện, còn nhấn mạnh không được phép mang cô đi theo khiến cô đứng ngồi không yên, một mình sợ sệt trong phòng vắng trông chờ.
Mặc khác, khi Tử Quân hay tin mẹ cho gọi, lòng có chút bất an, bình thường bà vốn rất thương Thanh Ca, có gì cũng gọi cô qua chơi với bà, ấy thế mà hôm nay lại để lời nhắc nhở đầy khó hiểu. Trong tâm Tử Quân có nháo nhào không yên, nhưng anh vẫn làm theo lời mẹ, một mình đến chỗ bà.
Ít phút sau, anh đặt chân về ngôi nhà quen thuộc, kể từ ngày bố mất Tử Quân rất hiếm khi quay lại đây, trừ những việc quan trọng thì anh mới đích thân đến, còn lại anh đều bắt chính mẹ của mình tự đến nhà riêng gặp anh.
Sải chân rộng rãi hiên ngang sải bước vào trong, người hầu ở đây dần một ít đi, bầu không khí cũng trở nên yên ắng, tựa như Hoa Âm đang tập làm quen với cuộc sống ảm đạm.
Anh bước đi theo dòng suy nghĩ, chẳng mấy chốc đã đứng trước căn phòng năm nào.
* Cạch * cánh cửa không cần gõ được Tử Quân mở vào như một thói quen.
Đào Hoa Âm mang nét mặt u ám nhìn anh đến rợn người, bà ngồi thủng thẳng trên chiếc ghế gỗ bóng nhoáng, cái đầu hơi nghiêng đầy vẻ nghiêm túc.
" Con ngồi xuống đi, mẹ có chuyện quan trọng cần bàn bạc với con ! " bà chỉ tay ra lệnh.
Tử Quân nghe xong, dự cảm có chút không lành, anh cố điềm nhiên ngồi xuống cạnh Hoa Âm, tách trà trong tay bà vẫn đang nhàn nhã đưa lên miệng, tiếng đồng hồ * tích tắc * âm nhẹ từng hồi, bầu không khí cứ thế mà trở nên ám muội.
Hai mẹ con trao nhau ánh mắt nghi hoặc về đối phương, 5 phút rồi lại 10 phút chẳng có lấy tiếng nói, tách trà cũng dần nguội lạnh.
" Tử Quân... " Hoa Âm bỗng cất giọng, đưa ánh mắt đăm chiêu sang đứa con trai đang dùng ngữ khí cao ngạo hếch mặt đáp trả.
" Mẹ có chuyện gì muốn nói thì nói nhanh đi ! "
Hoa Âm húp một ngụm trà, không vòng vo, điềm tĩnh hỏi chuyện.
" Hoa Thanh Ca...trước khi gả vào Tiêu gia, con bé đã thất thân đúng không ? "
Lời của Hoa Âm vừa dứt, hai chữ " Thất thân " làm Tử Quân giật nãy mình, không cầm chắc tách trà trong tay, ánh mắt láo lia láo lịa như khẳng định lời Đào Hoa Âm nói, Tử Quân tự thắc mắc, làm sao bà biết chuyện này ? Chẳng phải bà từng hứa không xen vào chuyện riêng của anh và Thanh Ca sao ? Bà lén lút điều tra Thanh Ca có mục đích gì ?
Còn chưa đợi anh lên tiếng, Đào Hoa Âm đã cất lời cắt ngang dòng suy nghĩ trong anh.
" Con không cần phải giấu mẹ, chuyện của Thanh Ca mẹ đã cho người điều tra rồi...
Cả chuyện đêm đó Nghiên Nhi cũng báo cáo hết... "
" Tử Quân...
Con thật sự không quan ngại danh tiếng sao ?
Cưới một cô vợ thất thân
Còn thất thân với chính kẻ được mời trong bữa tiệc ! " bà nghiêng đầu, hàng chân mày mỏng nhíu nhẹ, chăm chăm ánh gắt gao.
Vẫn tưởng, Tử Quân còn đang chột dạ, nghe đến đó sẽ dè chừng suy nghĩ, ai mà ngờ được anh lập tức thay đổi biểu cảm, đạo mạo mà nói.
" Con không quan tâm, con chỉ cần Thanh Ca, cho dù cô ấy có là gái bán thân con cũng lấy...
Nhưng mẹ à...Thanh Ca chỉ lầm lỡ có một lần duy nhất...con không muốn chuyện quá khứ phá nát hạnh phúc hiện tại... " anh trừng mắt, kiên định từng chữ trong lời.
Thanh Ca là hy vọng duy nhất của Tử Quân, danh vọng, tiền tài, địa vị, tiếng tăm đều là những thứ anh có khả năng có được. Chỉ riêng Thanh Ca, thứ duy nhất mà anh chưa từng tự tin có thể giữ cô ở bên cạnh anh cả đời yên phận.
Nếu sơ hở anh có thể mất cô bất cứ lúc nào, vì vậy mà dù Đào Hoa Âm có đem chuyện quá khứ ra nói, hay là đem sự nghiệp ra đặt lên bàn cân, thì sự lựa chọn Tử Quân luôn đứng về phía Thanh Ca.
Tử Quân bật lên chế độ Tổng Tài, lớn tiếng cấm chính mẹ mình không được ức hiếp Thanh Ca, chỉ cần bà động vào một sợi tóc của Thanh Ca, Tử Quân sẽ vĩnh viễn không để bà gặp lại chính con trai của bà.
Hoa Âm cười một cách mỉa mai với hành động của anh, bà chất vấn.
" Tử Quân, con có chắc bản thân sẽ bảo vệ được Thanh Ca trước những lời nhục mạ không ? "
Câu hỏi khiến Tử Quân khựng lại ngay tức khắc, Hoa Âm tiếp tục phân tích.
" Ngay từ đầu cả hai đứa đã sự khác biệt quá lớn, con cưới Thanh Ca mẹ không can thiệp vì muốn con được vui
Nhưng ! Tử Quân...
Con đã 20 không phải trẻ con, lời nói ra phải có trách nhiệm, con nghĩ chỉ đôi ba lời có thể giải quyết mọi thứ sao ? "
" Mẹ nói đúng ! Nói suông thì chẳng được gì
Con sẽ chứng minh cho mẹ thấy con bảo vệ người con yêu tốt ra sao ! " Tử Quân như thông suốt nhờ lời phân tích của Đào Hoa Âm.
Anh kiên định, quyết làm đúng với những gì đã nói ra, anh lớn gan đặt mạnh cốc trà xuống bàn, làm nước văng ra vương vãi như dằn mặt chính mẹ mình, hùng hổ cảnh cáo.
" Con nhắc lại lần cuối !
Tuyệt đối đừng có động tới Thanh Ca !
Nếu không đừng trách con bất hiếu ! "
Đào Hoa Âm bị anh to tiếng, chẳng những không nổi giận, ngược lại bây giờ bà thấy rất hài lòng với hành động của Tử Quân, bà nở nụ cười đầy thỏa mãn.
Lúc đầu, bà cứ ngỡ anh yêu Thanh Ca chỉ vì hứng thú nhất thời, yêu vì nhan sắc, là tình đầu nên sẽ chóng tan vỡ. Nhưng, bây giờ khi chứng kiến được tình yêu chân thành ấy, bà biết những suy nghĩ lúc đầu của bản thân đã sai hoàn toàn.
Tình yêu mà Tử Quân dành cho Thanh Ca, nó không còn đơn giản như vừa gặp đã yêu của một người bình thường, mà là tình yêu chết đi sống lại của một kiếp.
Hoa Âm coi như đã được diện kiến một tình yêu chân thành, bất giác nhớ lại quá khứ, trước đây bà cũng từng bị tổn thương.
Vốn, bà là tiểu thư nhà danh giá, những do bà là con dòng thứ nên luôn bị phân biệt, còn bị chị em trong nhà hãm hại mất đi đời con gái, sống trong đau khổ, mãi cho đến khi bà gặp được bố Tử Quân, cuộc sống tươi đẹp mới chịu chào đón bà.
Tính cách của Tử Quân hệt với bố, kiên định, cứng đầu và cố chấp, cũng nhờ bản tính đó mà lúc Đào Hoa Âm bước chân vào Tiêu gia, luôn được ông che chở và một cuộc sống bình yên.
Cho nên, bây giờ bà hiểu, đồng cảm cho Thanh Ca, khi hay tin cô thất thân với kẻ khác, còn bị chính kẻ đó lăng nhục trước mặt Tử Quân, thứ bà nghĩ đến không phải là ghét bỏ, ghê tởm cô, mà là lo lắng sợ Tử Quân vì thể diện có thể bất chấp từ bỏ cô.
Rất may, những gì Tử Quân đối đáp đã giải tỏa được thắc mắc trong lòng, chân tình là thứ khó kiếm nhất trong cuộc đời, Hoa Âm không muốn xen vào chuyện riêng của cả hai, chuyện đến đây cũng nên kết thúc.
Hoa Âm chủ động đến gần con trai, khẽ lên vai Tử Quân vài cái, thều thào.
" Tử Quân, con yên tâm
Mẹ đâu có nói sẽ ép con và Thanh Ca phải chia xa !
Và...mẹ cũng không động vào bảo bối của con ! "
" Mẹ..." Tử Quân ngơ ngác, đờ mặt nhìn Hoa Âm không chớp, anh tự hỏi, vừa nãy gương mặt bà còn đang rất khó chịu sao bây giờ lại dịu dàng đến lạ lẫm thế này ?
Rồi, anh lẩm bẩm trong miệng.
" Ý mẹ là... "
Hoa Âm cười ôn nhu, dùng hành động khi xưa, búng vào trán Tử Quân, thủ thỉ.
" Chăm sóc vợ con thật kĩ vào...mẹ muốn có cháu ẵm bồng lắm rồi ! "
Tử Quân đứng hình tại chỗ, vẫn đờ mặt như một tên ngốc, bất ngờ anh bị mẹ kéo đứng dậy, xua đuổi như đuổi tà ma, bắt Tử Quân phải về nhà ngay, nhưng trước khi anh rời khỏi đấy, Hoa Âm không quên nhắc nhở anh.
" Hãy cẩn thận Trương Thiếu Kiên, hắn là tên ngông cuồng, đã nhắm đến ai thì chắc chắn không buông
Đừng để hắn có cơ hội tiếp xúc với Thanh Ca,
Nếu có rắc rối xảy ra chúng ta sẽ khó mà đối phó được với hắn ! "
Cuối cùng, Tử Quân cũng hiểu được ý mẹ, môi mỏng khẽ cong, anh cúi đầu chào bà, lời bà dặn dò anh làm sao bỏ ngoài tai, anh ghi nhớ rất kĩ.
Anh biết, Trương Thiếu Kiên là hạng người ra sao, và anh càng chắc chắn hắn ta sẽ tìm cách gây khó dễ cho Thanh Ca. Bằng mọi giá, anh sẽ bảo vệ cô đến cuối đời, không cho kẻ xấu xa đó làm hại cô lần nữa.
Sau khi trở về, Tử Quân lập tức tìm Thanh Ca, chủ động nói rõ mọi chuyện với cô, gương mặt cô nhanh chóng hiện lên một nét mâu thuẫn, Tử Quân ngầm đoán được cô đang lo sợ.
" Thanh Ca, chị giờ là Tiêu thiếu phu nhân...chị nhớ chứ ? " anh thỏ thẻ hỏi cô.
Thấy cô im hơi lặng tiếng gật đầu, Tử Quân bèn ôm cô, muốn dùng lời lẽ đánh thức sự mạnh mẽ trong cô.
" Thanh Ca !
Hãy biến mình thành một đại dương đẹp...
Đẹp đến ná thở khi ngắm nhìn, đủ mạnh mẽ để đón nhận sự tàn phá...
Có được không ? "
Quả nhiên, nghe đến đó, nội tâm của Thanh Ca như được tiếp thêm động lực, cô mỉm cười hứa với Tử Quân sẽ làm một Tiêu thiếu phu nhân mạnh mẽ.
Trông cô ngoan ngoãn, nghe lời thế kia, có người đàn ông nào không yêu, không thích một người phụ nữ dịu dàng, hiểu chuyện, Tử Quân lại ôm chặt cô hơn, thủ thỉ bên tai cô.
" Lời hứa không thể vượt qua thời gian, nhưng nổ lực của chúng ta thì có thể...
Tôi cùng chị đi hết kiếp này nhé ! "
" Cảm ơn cậu...Tử Quân " Thanh Ca vùi chặt đầu vào phần ngực ấm áp, xem ra cô đã gả đúng người rồi, tâm vừa mừng thầm vừa thổn thức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.