Chương 27: Trễ giờ lắm rồi
Cung Tỏa Băng Tâm
15/05/2023
Tử Quân trở về phòng, mệt mỏi cởi bỏ chiếc áo khoác, anh vừa tới chỗ
giường ngủ liền đứng hình, chân cứng đờ không thể nhấc, tự hỏi, cái quái gì đang xảy ra trước mặt anh ?
Thanh Ca trong bộ váy ngủ mỏng manh, lộ cả những phần nhạy cảm, mà chiếc váy ngủ ấy vốn là của Tử Quân mua, luôn cất kĩ trong tủ không dám cho Thanh Ca biết. Vậy mà, không biết bằng cách nào hôm nay nó lại tự dưng khoác lên người cô, anh sững sờ nhìn cô ngờ nghệch.
" Thanh Ca...chị đang làm gì vậy ? Sao lại ăn mặc như thế kia ? " giọng Tử Quân có chút run run, anh lo sợ cô sẽ nghĩ anh là một tên b.iến thái, d.âm tặc.
Anh dần tiến tới chỗ cô, định lấy chiếc áo choàng mỏng gần đó khoác lên người cô, nào ngơ cô cản tay anh lại.
" Tử Quân...chẳng phải tôi đã nói chấp nhận cậu sao...
Từ giờ...cậu không cần ngủ ở dưới nữa...
Tôi sẽ làm tròn bổn phận người vợ... " Thanh Ca khe khẽ giọng.
Rồi, cô ngẩn đầu thúc giục anh.
" Cậu mau đi tắm...chúng ta...cùng ngủ " cô bấu nhẹ lên ga giường, tâm không muốn Tử Quân trông thấy cô đang sợ hãi nhưng cơ thể phản chủ lại run lên bần bật.
Tử Quân biết rõ cô đang gượng ép bản thân, anh " ừm " lạnh một tiếng, đặt chiếc áo choàng xuống ga giường, quay người vào phòng tắm tức thì.
Vòi nước trong bồn rửa mặt, bồn tắm anh đều vặn mức nước mạnh nhất, tiếng nước ồn ạt lấn áp đi tiếng của anh bên trong, anh đang tự chửi mình, còn trút giận lên mặt nước, đấm xuống đó * bộp bộp *.
Hôm nay có quá nhiều chuyện không vui kéo đến, tự dưng vì chúng mà người anh yêu thay đổi theo một chiều hướng mà anh chưa từng muốn, điều này khiến tâm anh day dứt, khó chịu.
Anh ngâm mình trong nước rất lâu, đầu óc anh vẫn không khá hơn, nghĩ đến Thanh Ca còn đang chờ ở bên ngoài, anh tạm gác mọi chuyện bước ra.
Khi cánh cửa bật ra, Tử Quân lần nữa đứng như trời trồng, Thanh Ca thân không một mảnh vải nằm nép một bên, những đường cong dưới ánh đèn mờ làm tâm Tử Quân phấn khích, con quỷ bao lâu ngủ yên đột ngột vùng dậy.
Hai tay Thanh Ca áp sát lấy lồng ngực, đưa mắt ánh sao đầy sợ hãi qua phía Tử Quân, gương mặt cô rõ ràng là gượng ép, sao cô phải buộc mình làm những đều này ?
Tử Quân đau lòng, đến cạnh cô, kéo lấy chiếc chăn che lấy cơ thể ngọc ngà.
" Đừng vì quá khứ mà đem thân mình ra cược...tôi biết chị đang nghĩ gì... " anh vỗ nhẹ lên lưng cô.
Sau đó, anh nằm xuống cạnh cô, chạm tay vào làn da mềm mại, Thanh Ca không khóc, cũng không né tránh, cô cầm chặt tay Tử Quân, mím môi, bật thành lời.
" Tôi thật sự...muốn đêm nay...làm người của cậu...
Tiêu Tử Quân...tôi không phải đang có ý định dùng cậu quên đi quá khứ... "
" Mà...tôi thật sự muốn được yêu... " cô cúi mặt xuống, lẩn tránh ánh mắt kia.
Không phải tự dưng cô lại có quyết định như vậy, lúc Tử Quân đi rồi, cô một mình ở trong phòng suy nghĩ rất lâu. 4 năm qua cô đều sống trong bóng tối, chưa từng cho bản thân một cơ hội bước ra khỏi nơi tối tăm.
Mãi cho đến lúc Tử Quân xuất hiện, ánh sáng của đời cô mới dần hé mở, và khi anh không màn đến danh dự, bảo vệ cô trước kẻ thù, dù tâm cô không muốn dao động thì nó cũng đã dao động.
Do đó, cô không muốn bỏ lỡ đi người yêu mình, càng không muốn bỏ lỡ cơ hội được yêu, quyết định liều mình đánh cược vào cuộc hôn nhân này, dù kết quả là hạnh phúc hay bi thương cũng sẵn sàng đón nhận.
Cô hít lấy một hơi thật sâu, can đảm nhắc lại lần nữa với Tử Quân, " tôi thật sự muốn được yêu " từng chữ thật chậm rãi và to rõ.
Câu nói ấy tức thì văng vẳng trong tai Tử Quân, nghe không thiếu chữ nào, Thanh Ca bảo với anh " cô muốn được yêu ", tim anh lại đập loạn nhịp, anh chờ cái ngày này mòn mỏi, cuối cùng cô cũng chịu mở lòng.
Tâm anh nháo nhào, hai mắt không ngừng thăm dò Thanh Ca, miệng cô nói muốn yêu, nhưng cơ thể cô lại phản bác lời nói.
Nó cứ run lên khi tay Tử Quân chạm vào, biểu hiện như thế làm sao anh tin được, để chắc chắn Thanh Ca thật lòng ngoan ngoãn làm vợ anh, yêu anh, anh buộc phải bắt cô thỏa thuận cái gì đó.
Nghĩ là làm, anh mở miệng yêu cầu thẳng thừng với Thanh Ca.
" Thanh Ca, nếu đã chấp nhận tôi rồi...cả đời này của chị chỉ được phép làm vợ cho mình tôi...
Không được tơ tưởng tới kẻ khác, không rung động với bất cứ ai ngoài tôi !
Phải sinh cho tôi một đứa con, trai hay gái gì cũng được !
Chị có chấp nhận không ? "
" Chấp nhận ! " Thanh Ca gật đầu ngay không do dự.
Ở bên cạnh Tử Quân đã lâu, cô dần cũng có tình cảm với anh, chấp nhận những yêu cầu này của anh coi như chính là cho bản thân mình một cơ hội thay đổi tương lai.
Yêu cầu đó chẳng có gì quá đáng để cô phải suy tư, cô tươi cười, kéo lấy tay Tử Quân đặt lên khuôn ngực đầy đặn, làn da vừa mịn vừa ấm khiến Tử Quân khó chịu, dẫu sao anh cũng là đàn ông, thấy người đẹp ngay trước mắt, còn đang trần truồng dâng mình anh làm sao không động tâm ?
Đầu óc anh hoàn toàn bị thao túng, đôi mắt ánh sao đầy mê hoặc câu dẫn, anh chồm tới chạm nhẹ vào đôi môi căng mọng, Thanh Ca không tránh, đáp lại anh, cô đưa tay ra sau gáy cổ anh, hôn thật cuồng nhiệt.
Tử Quân lao vào cô như một con mãnh thú bị bỏ đói lâu ngày, sau cuộc mây mưa, anh mệt mỏi đổ rạp tấm thân to kềnh lên người Thanh Ca, tay không quên vớ lấy chiếc khăn bông lau sạch chỗ đó cho cô, nhìn khuôn mặt ướt át còn vương vài giọt nước mắt, tâm Tử Quân có chút bứt rứt.
" Thanh Ca...chị hối hận sao ? " anh lí nhí hỏi cô.
" Không... " cô đáp lạnh một tiếng, rồi ngẩn đầu ôm lấy gương mặt anh, thỏ thẻ.
" Tử Quân...cậu sẽ mãi mãi yêu tôi chứ ? "
" Yêu !
Tất cả của tôi đều cho chị...
Chị là vận mệnh của tôi ! " Tử Quân rót mật vào tai.
Ôm thật chặt cô vào lòng mình, tiếp tục thì thầm.
" Thanh Ca...
Tôi ghét mỗi khi nhìn thấy chị khóc...
Tình yêu của tôi sẽ như dần lụi tàn...
Tôi có thể sửa chữa mọi thứ...tin tôi...
Tin tôi nhé ! Đừng khóc... "
Lời nào của anh thốt ra cũng đều là thật lòng, anh yêu Thanh Ca nhiều đến nổi họ cứ như là duyên tiền định từ kiếp trước, vừa gặp đã xác định cả cuộc đời anh chỉ có mình cô.
Thanh Ca càng bị tổn thương bao nhiêu anh càng yêu nhiều bấy nhiêu, càng muốn bù đắp cho cô gấp trăm vạn lần những thiệt thòi cô đã chịu.
Vừa nghĩ khóe mắt Tử Quân vừa cay, vòng tay anh càng co lại, mong sao nó đủ lớn đủ mạnh để Thanh Ca đừng rời xa anh.
" Thanh Ca, tài sản, thời gian, trái tim lẫn thể xác tôi cho chị rồi...
Chỉ cần chị không rời xa tôi, mọi thứ đều thuộc về chị... " anh vuốt ve mái tóc và bờ lưng trần mịn, áp nụ hôn thật chặt lên má cô.
Thanh Ca không nói, chỉ dùng hành động ôm lại anh để đáp trả, đêm đó cả hai cuồng nhiệt đến nổi tận 10h sáng hôm sau họ mới rời khỏi phòng.
Cả người Thanh Ca chằng chịt vết hôn, cô phải mặc một bộ đồ kín cổng cao tường để không bị lộ.
Như mọi khi, Thanh Ca luôn đi cùng Tử Quân đến chỗ tập luyện, An Mộc Hàn hôm nay có vẻ rất khác thường, trở về trạng thái khó chịu như lúc đầu gặp Thanh Ca.
" An tiểu thư, chào buổi sáng " Thanh Ca nhỏ giọng chào hỏi.
An Mộc Hàn không đáp, lườm mắt cô, trực tiếp chất vấn Tử Quân.
" Tiêu Tử Quân, anh biết đã mấy giờ rồi không ? Tại sao lại đến trễ như vậy ? Chẳng phải đêm qua anh không uống nhiều rượu để còn tập luyện sao ? "
Đối mặt với những câu hỏi đầy sự giận dữ, Tử Quân mặt không biến sắc, nhếch môi cười đểu, cố ý kéo Thanh Ca lại gần mình thân mật.
" Đêm qua anh không có bị rượu làm trễ giờ...nhưng mà vì...
Cô vợ xinh đẹp này...
Báo hại anh mất sức cả một đêm mới đến muộn ! " anh cố ý nói lớn, cho An Mộc Hàn lẫn rất nhiều người ở đó cùng nghe, còn hôn lên tóc Thanh Ca.
Những con mắt nghi hoặc, ghen tị nhìn cô không ngớt, Thanh Ca sợ hãi, Tử Quân không biết lại giở trò gì lại nói những chuyện tế nhị như vậy ra ngoài ?
Cô nổi đóa, nhéo nhẹ lên tay anh, anh lại mặt dầy làm nũng, An Mộc Hàn chứng kiến máu ghen trong lòng sôi sục, đêm qua cô ta cố tình để Trương Thiếu Kiên tới phá hoại vậy mà họ không cãi vã, ngược lại còn yêu thương nhau hơn.
" Đi tập mau ! Trễ giờ lắm rồi " An Mộc Hàn gằn giọng, hằn học kéo Tử Quân tách khỏi Thanh Ca.
Ngày hôm đó, cô ta vắt kiệt sức lực của Tử Quân để trút giận, tập không ngừng nghĩ, hể Tử Quân nhìn Thanh Ca một cái, cô ta liền kiếm chuyện bắt anh tập, ngay cả giờ giải lao cũng không cho nghỉ.
Đến tận chiều tối buổi tập kết thúc, An Mộc Hàn vốn không muốn để Tử Quân về, nhưng xét thân phận hiện giờ cô ta không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của Tử Quân, đành trơ mắt nhìn anh cùng người phụ nữ khác bỏ lại cô ta.
Thanh Ca trong bộ váy ngủ mỏng manh, lộ cả những phần nhạy cảm, mà chiếc váy ngủ ấy vốn là của Tử Quân mua, luôn cất kĩ trong tủ không dám cho Thanh Ca biết. Vậy mà, không biết bằng cách nào hôm nay nó lại tự dưng khoác lên người cô, anh sững sờ nhìn cô ngờ nghệch.
" Thanh Ca...chị đang làm gì vậy ? Sao lại ăn mặc như thế kia ? " giọng Tử Quân có chút run run, anh lo sợ cô sẽ nghĩ anh là một tên b.iến thái, d.âm tặc.
Anh dần tiến tới chỗ cô, định lấy chiếc áo choàng mỏng gần đó khoác lên người cô, nào ngơ cô cản tay anh lại.
" Tử Quân...chẳng phải tôi đã nói chấp nhận cậu sao...
Từ giờ...cậu không cần ngủ ở dưới nữa...
Tôi sẽ làm tròn bổn phận người vợ... " Thanh Ca khe khẽ giọng.
Rồi, cô ngẩn đầu thúc giục anh.
" Cậu mau đi tắm...chúng ta...cùng ngủ " cô bấu nhẹ lên ga giường, tâm không muốn Tử Quân trông thấy cô đang sợ hãi nhưng cơ thể phản chủ lại run lên bần bật.
Tử Quân biết rõ cô đang gượng ép bản thân, anh " ừm " lạnh một tiếng, đặt chiếc áo choàng xuống ga giường, quay người vào phòng tắm tức thì.
Vòi nước trong bồn rửa mặt, bồn tắm anh đều vặn mức nước mạnh nhất, tiếng nước ồn ạt lấn áp đi tiếng của anh bên trong, anh đang tự chửi mình, còn trút giận lên mặt nước, đấm xuống đó * bộp bộp *.
Hôm nay có quá nhiều chuyện không vui kéo đến, tự dưng vì chúng mà người anh yêu thay đổi theo một chiều hướng mà anh chưa từng muốn, điều này khiến tâm anh day dứt, khó chịu.
Anh ngâm mình trong nước rất lâu, đầu óc anh vẫn không khá hơn, nghĩ đến Thanh Ca còn đang chờ ở bên ngoài, anh tạm gác mọi chuyện bước ra.
Khi cánh cửa bật ra, Tử Quân lần nữa đứng như trời trồng, Thanh Ca thân không một mảnh vải nằm nép một bên, những đường cong dưới ánh đèn mờ làm tâm Tử Quân phấn khích, con quỷ bao lâu ngủ yên đột ngột vùng dậy.
Hai tay Thanh Ca áp sát lấy lồng ngực, đưa mắt ánh sao đầy sợ hãi qua phía Tử Quân, gương mặt cô rõ ràng là gượng ép, sao cô phải buộc mình làm những đều này ?
Tử Quân đau lòng, đến cạnh cô, kéo lấy chiếc chăn che lấy cơ thể ngọc ngà.
" Đừng vì quá khứ mà đem thân mình ra cược...tôi biết chị đang nghĩ gì... " anh vỗ nhẹ lên lưng cô.
Sau đó, anh nằm xuống cạnh cô, chạm tay vào làn da mềm mại, Thanh Ca không khóc, cũng không né tránh, cô cầm chặt tay Tử Quân, mím môi, bật thành lời.
" Tôi thật sự...muốn đêm nay...làm người của cậu...
Tiêu Tử Quân...tôi không phải đang có ý định dùng cậu quên đi quá khứ... "
" Mà...tôi thật sự muốn được yêu... " cô cúi mặt xuống, lẩn tránh ánh mắt kia.
Không phải tự dưng cô lại có quyết định như vậy, lúc Tử Quân đi rồi, cô một mình ở trong phòng suy nghĩ rất lâu. 4 năm qua cô đều sống trong bóng tối, chưa từng cho bản thân một cơ hội bước ra khỏi nơi tối tăm.
Mãi cho đến lúc Tử Quân xuất hiện, ánh sáng của đời cô mới dần hé mở, và khi anh không màn đến danh dự, bảo vệ cô trước kẻ thù, dù tâm cô không muốn dao động thì nó cũng đã dao động.
Do đó, cô không muốn bỏ lỡ đi người yêu mình, càng không muốn bỏ lỡ cơ hội được yêu, quyết định liều mình đánh cược vào cuộc hôn nhân này, dù kết quả là hạnh phúc hay bi thương cũng sẵn sàng đón nhận.
Cô hít lấy một hơi thật sâu, can đảm nhắc lại lần nữa với Tử Quân, " tôi thật sự muốn được yêu " từng chữ thật chậm rãi và to rõ.
Câu nói ấy tức thì văng vẳng trong tai Tử Quân, nghe không thiếu chữ nào, Thanh Ca bảo với anh " cô muốn được yêu ", tim anh lại đập loạn nhịp, anh chờ cái ngày này mòn mỏi, cuối cùng cô cũng chịu mở lòng.
Tâm anh nháo nhào, hai mắt không ngừng thăm dò Thanh Ca, miệng cô nói muốn yêu, nhưng cơ thể cô lại phản bác lời nói.
Nó cứ run lên khi tay Tử Quân chạm vào, biểu hiện như thế làm sao anh tin được, để chắc chắn Thanh Ca thật lòng ngoan ngoãn làm vợ anh, yêu anh, anh buộc phải bắt cô thỏa thuận cái gì đó.
Nghĩ là làm, anh mở miệng yêu cầu thẳng thừng với Thanh Ca.
" Thanh Ca, nếu đã chấp nhận tôi rồi...cả đời này của chị chỉ được phép làm vợ cho mình tôi...
Không được tơ tưởng tới kẻ khác, không rung động với bất cứ ai ngoài tôi !
Phải sinh cho tôi một đứa con, trai hay gái gì cũng được !
Chị có chấp nhận không ? "
" Chấp nhận ! " Thanh Ca gật đầu ngay không do dự.
Ở bên cạnh Tử Quân đã lâu, cô dần cũng có tình cảm với anh, chấp nhận những yêu cầu này của anh coi như chính là cho bản thân mình một cơ hội thay đổi tương lai.
Yêu cầu đó chẳng có gì quá đáng để cô phải suy tư, cô tươi cười, kéo lấy tay Tử Quân đặt lên khuôn ngực đầy đặn, làn da vừa mịn vừa ấm khiến Tử Quân khó chịu, dẫu sao anh cũng là đàn ông, thấy người đẹp ngay trước mắt, còn đang trần truồng dâng mình anh làm sao không động tâm ?
Đầu óc anh hoàn toàn bị thao túng, đôi mắt ánh sao đầy mê hoặc câu dẫn, anh chồm tới chạm nhẹ vào đôi môi căng mọng, Thanh Ca không tránh, đáp lại anh, cô đưa tay ra sau gáy cổ anh, hôn thật cuồng nhiệt.
Tử Quân lao vào cô như một con mãnh thú bị bỏ đói lâu ngày, sau cuộc mây mưa, anh mệt mỏi đổ rạp tấm thân to kềnh lên người Thanh Ca, tay không quên vớ lấy chiếc khăn bông lau sạch chỗ đó cho cô, nhìn khuôn mặt ướt át còn vương vài giọt nước mắt, tâm Tử Quân có chút bứt rứt.
" Thanh Ca...chị hối hận sao ? " anh lí nhí hỏi cô.
" Không... " cô đáp lạnh một tiếng, rồi ngẩn đầu ôm lấy gương mặt anh, thỏ thẻ.
" Tử Quân...cậu sẽ mãi mãi yêu tôi chứ ? "
" Yêu !
Tất cả của tôi đều cho chị...
Chị là vận mệnh của tôi ! " Tử Quân rót mật vào tai.
Ôm thật chặt cô vào lòng mình, tiếp tục thì thầm.
" Thanh Ca...
Tôi ghét mỗi khi nhìn thấy chị khóc...
Tình yêu của tôi sẽ như dần lụi tàn...
Tôi có thể sửa chữa mọi thứ...tin tôi...
Tin tôi nhé ! Đừng khóc... "
Lời nào của anh thốt ra cũng đều là thật lòng, anh yêu Thanh Ca nhiều đến nổi họ cứ như là duyên tiền định từ kiếp trước, vừa gặp đã xác định cả cuộc đời anh chỉ có mình cô.
Thanh Ca càng bị tổn thương bao nhiêu anh càng yêu nhiều bấy nhiêu, càng muốn bù đắp cho cô gấp trăm vạn lần những thiệt thòi cô đã chịu.
Vừa nghĩ khóe mắt Tử Quân vừa cay, vòng tay anh càng co lại, mong sao nó đủ lớn đủ mạnh để Thanh Ca đừng rời xa anh.
" Thanh Ca, tài sản, thời gian, trái tim lẫn thể xác tôi cho chị rồi...
Chỉ cần chị không rời xa tôi, mọi thứ đều thuộc về chị... " anh vuốt ve mái tóc và bờ lưng trần mịn, áp nụ hôn thật chặt lên má cô.
Thanh Ca không nói, chỉ dùng hành động ôm lại anh để đáp trả, đêm đó cả hai cuồng nhiệt đến nổi tận 10h sáng hôm sau họ mới rời khỏi phòng.
Cả người Thanh Ca chằng chịt vết hôn, cô phải mặc một bộ đồ kín cổng cao tường để không bị lộ.
Như mọi khi, Thanh Ca luôn đi cùng Tử Quân đến chỗ tập luyện, An Mộc Hàn hôm nay có vẻ rất khác thường, trở về trạng thái khó chịu như lúc đầu gặp Thanh Ca.
" An tiểu thư, chào buổi sáng " Thanh Ca nhỏ giọng chào hỏi.
An Mộc Hàn không đáp, lườm mắt cô, trực tiếp chất vấn Tử Quân.
" Tiêu Tử Quân, anh biết đã mấy giờ rồi không ? Tại sao lại đến trễ như vậy ? Chẳng phải đêm qua anh không uống nhiều rượu để còn tập luyện sao ? "
Đối mặt với những câu hỏi đầy sự giận dữ, Tử Quân mặt không biến sắc, nhếch môi cười đểu, cố ý kéo Thanh Ca lại gần mình thân mật.
" Đêm qua anh không có bị rượu làm trễ giờ...nhưng mà vì...
Cô vợ xinh đẹp này...
Báo hại anh mất sức cả một đêm mới đến muộn ! " anh cố ý nói lớn, cho An Mộc Hàn lẫn rất nhiều người ở đó cùng nghe, còn hôn lên tóc Thanh Ca.
Những con mắt nghi hoặc, ghen tị nhìn cô không ngớt, Thanh Ca sợ hãi, Tử Quân không biết lại giở trò gì lại nói những chuyện tế nhị như vậy ra ngoài ?
Cô nổi đóa, nhéo nhẹ lên tay anh, anh lại mặt dầy làm nũng, An Mộc Hàn chứng kiến máu ghen trong lòng sôi sục, đêm qua cô ta cố tình để Trương Thiếu Kiên tới phá hoại vậy mà họ không cãi vã, ngược lại còn yêu thương nhau hơn.
" Đi tập mau ! Trễ giờ lắm rồi " An Mộc Hàn gằn giọng, hằn học kéo Tử Quân tách khỏi Thanh Ca.
Ngày hôm đó, cô ta vắt kiệt sức lực của Tử Quân để trút giận, tập không ngừng nghĩ, hể Tử Quân nhìn Thanh Ca một cái, cô ta liền kiếm chuyện bắt anh tập, ngay cả giờ giải lao cũng không cho nghỉ.
Đến tận chiều tối buổi tập kết thúc, An Mộc Hàn vốn không muốn để Tử Quân về, nhưng xét thân phận hiện giờ cô ta không có quyền can thiệp vào chuyện riêng của Tử Quân, đành trơ mắt nhìn anh cùng người phụ nữ khác bỏ lại cô ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.