Chương 17:
Hồng Thứ Bắc
17/09/2022
Hai người Tô Vãn đi vào phòng học, lần này Quách Nguyên Châu lại di chuyển về phía trước hai hàng.
Phong Dương đặt ô ở bên ngoài phòng học, chậm rãi đi qua lối đi, đến hàng mà Tô Vãn đứng, anh nghiêng đầu sang bên kia, đang chuẩn bị tiếp tục đi về phía hàng cuối cùng.
Tô Vãn trở tay cầm lấy tay Phong Dương: "Có giấy không?”
Cô buông tay rất nhanh, dường như trong nháy mắt mở miệng xong liền buông ra, thậm chí Phong Dương còn chưa kịp hất ra, chỉ cảm nhận được xúc giác lạnh lẽo, rất nhanh đã biến mất.
Phong Dương dừng lại, trầm mặc lấy khăn giấy đưa cho Tô Vãn, lập tức lại đi về phía hàng cuối cùng.
Quách Nguyên Châu ở bên cạnh xem toàn bộ quá trình, chờ Phong Dương rời đi mới nhỏ giọng nói: "Lão đại, không phải trong túi của cậu có giấy sao?"
Vừa rồi khi ở nhà ăn, rõ ràng cậu ta nhìn thấy Tô Vãn lấy giấy dùng qua.
Tô Vãn lấy ra một bao giấy từ trong túi, đem nửa gói khăn giấy ném cho Quách Nguyên Châu, trực tiếp đi về phía hàng của Phong Dương.
Cô vừa đi vừa rút khăn giấy ra tùy tiện lau trên người mình, sau đó ném vào thùng rác ở cửa sau, lại ngồi bên cạnh Phong Dương.
Phong Dương nghe thấy động tĩnh: "...”
Anh cúi đầu lướt điện thoại di động, không để ý tới cô.
Tô Vãn ngồi xuống, tựa vào ghế, đem khăn giấy còn lại đặt trên bàn trả lại cho anh: "Cảm ơn.”
Sau khi cô nói xong câu đó cũng không nói gì khác, trực tiếp nằm sấp trên bàn ngủ.
Tuần này có một số việc xử lý nên vẫn luôn không được ngủ.
Phong Dương cúi đầu nhìn bức tranh trên điện thoại di động, thật lâu cũng không lật sang trang tiếp theo.
Ngoài dự liệu của anh, mặc dù sau khi lên lớp nhưng Tô Vãn cũng không liếc mắt nhìn anh một cái, tựa hồ đang chăm chú nghe giảng.
......
Chuông tan học vừa vang lên, Tô Vãn lập tức đứng dậy muốn rời đi, Quách Nguyên Châu từ phía trước chen tới: "Lão đại, mình muốn đi ra ngoài với người của câu lạc bộ, cậu đi trước.”
"Ừm." Tô Vãn gật đầu, tự mình đi ra ngoài từ cửa sau.
Trước cửa tòa nhà giảng dạy có không ít sinh viên không mang theo ô, Tô Vãn đi xuống lầu nhìn thoáng qua bên ngoài, chuẩn bị trực tiếp xông ra ngoài giống như trước khi tới.
Thời điểm Phong Dương đi ra liền nhìn thấy Tô Vãn đã đi vào trong mưa.
"Tô Vãn.”
Anh nhớ tới lời bạn cùng phòng đã nói lúc trước, mở ô đi đến bên cạnh Tô Vãn: "Vé triển lãm tranh Vân Sơn, cám ơn... Tôi mời cậu đi ăn cơm.”
Tô Vãn hơi ngửa đầu nhìn về phía ô trên đỉnh đầu, sau đó lại nhìn chằm chằm môi Phong Dương, ánh mắt di chuyển xuống yết hầu.
Thời điểm anh nói chuyện, âm cuối luôn có chút kéo dài, thường xuyên có vẻ lưu luyến thâm tình, mặc dù trạng thái không cao hứng hứng nhưng thanh âm cũng giống như bình thường.
Loại tầm mắt quen thuộc này lại xuất hiện một lần nữa, Phong Dương ngược lại không còn cảm thấy không được tự nhiên, chỉ tùy ý để cho cô nhìn.
"Đi đâu?”
"Cậu muốn ăn gì?”
"Tùy ý." Tô Vãn nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, "Bây giờ đi?”
Phong Dương cầm ô, cuối cùng gật đầu.
Hai người đi ra ngoài trường, trước cửa tòa nhà giảng dạy không ít người đều nhìn thấy một màn này, sắc mặt của nữ sinh đi nhờ ô trước khi lên lớp có chút khó coi, vốn dĩ cô ta còn muốn tiếp tục đi nhờ ô một lần để có thể gần gũi hơn một chút với Phong Dương.
"Đó là ai?" Bạn cùng phòng của cô gái kia học ở lớp học khác, đứng bên cạnh hỏi.
"Tô Vãn khoa máy tính.”
"Cô ấy à, mình nghe nói cô ấy và Phong Dương rất thân thiết, lúc trước còn đến phòng tranh tìm cậu ấy.”
"Phong Dương còn chưa cự tuyệt cô ta?"
......
Hai người đi vào một nhà hàng nhỏ bên ngoài trường, hiện tại không phải là giờ cơm nên xung quanh không có nhiều người.
Tô Vãn ngồi xuống nhìn bốn phía một chút, chất lượng vệ sinh coi như có thể chấp nhận được.
Có lẽ là do Phong Dương chủ động mời cô ăn cơm nên Tô Vãn không cố ý thu liễm tầm mắt của mình như lúc trước, hai người ngồi đối diện nhau, cô lập tức không kiêng nể gì mà nhìn.
Phong Dương gọi món xong thì rũ mắt nhìn ngón tay đang đặt trên bàn của mình, trầm mặc không lên tiếng.
Hai người bảo trì loại không khí quỷ dị an tĩnh này một hồi lâu, cuối cùng nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, lúc này Phong Dương mới giương mắt: "Triển lãm...”
"Cậu đã nói cảm ơn." Tô Vãn ngắt lời, "Thiệp mời đặt ở chỗ tôi cũng vô dụng.”
Nhân viên phục vụ bưng hai bộ bát đũa đi lên, Phong Dương lại đặc biệt muốn một cái muỗng.
Ánh mắt Tô Vãn dừng ở đối diện, nhìn anh đẩy đũa sang bên cạnh, cầm lấy muỗng.
Trên thực tế bọn họ cũng không gọi bất kỳ món canh hay món súp nào cần dùng muỗng.
Tô Vãn cầm đũa gắp một miếng thịt cá, phát hiện hương vị không kém như trong tưởng tượng.
Rõ ràng là mời ăn cơm nhưng hai người cũng không bởi vậy mà lung lạc, ngược lại từ đầu đến cuối, trừ đi hai câu kia thì không có nói bất cứ lời gì nữa.
Trước khi ra khỏi cửa, đột nhiên Tô Vãn nhận được tin nhắn của khoa, nói là buổi tối có một trận đấu tạm thời, ngoại trừ năm cuối thì tất cả các lớp đều phải tham gia.
Cô vừa rời khỏi, quả nhiên thấy Quách Nguyên Châu cùng La Tử Minh gửi tin nhắn tới, đều nhận được tin nhắn này.
"Tôi còn có việc, đi trước." Tô Vãn quay đầu nói với Phong Dương.
"Ừm." Phong Dương nhìn bầu trời đã ngừng mưa, thất thần đáp một tiếng.
Tô Vãn bước nhanh ra ngoài vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Tuần sau gặp.”
Phong Dương cầm chuôi ô không nói.
Tô Vãn hơi nhướng mày, xoay người chạy về phía phòng máy tính.
Thời điểm cô chạy tới phòng máy, La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu vừa tới, còn có một ít học trưởng học tỷ năm ba.
Tô Vãn vừa mới đi vào, sau lưng lại đi tới một nhóm lão sư, xem ra đều là vội vàng chạy tới.
"Mọi người đều đã đến đông đủ?" Một lão sư dẫn đầu đếm đầu người, sau đó nói, "Buổi tối có trận đấu, gọi các em đến trước là vì muốn kiểm tra máy móc trong phòng máy. Sinh viên vất vả hơn một chút, bây giờ không có đủ giảng viên.”
Trong đám sinh viên này chỉ có ba người Tô Vãn không phải là năm ba, sau khi mọi người phân công nhiệm vụ tốt thì bắt đầu hành động.
"Tình huống gì?" Quách Nguyên Châu một bên kiểm tra, một bên sờ đến bên người La Tử Minh hỏi.
"Đột nhiên bên nước M có một nhóm sinh viên đến căn cứ, nói trao đổi nhưng thực tế là đến đập phá.”
La Tử biết rõ chút nội tình, "Hiện tại chúng ta đến thi đấu tạm thời, chọn người đi qua cùng nhau 'trao đổi'.”
Mấy năm nay công nghệ trong nước trỗi dậy, bên nước M vẫn luôn nghẹn một hơi.
Đương nhiên bọn họ sẽ không để cho nước M giết tới như vậy.
"Chậc, thật coi như trong nước không có người." Sau khi Quách Nguyên Châu nói xong, lại sờ đến bên kia nói cho Tô Vãn chuyện này.
Tô Vãn nghe xong, tay dừng một chút, cô kiểm tra xong một cái máy, lúc này ngẩng đầu nhìn các sinh viên năm ba khác, những người có thể được chọn tham gia thi đấu cơ bản đều ở chỗ này.
Phải mất hai giờ bọn họ mới có thể đem tất cả máy tính trong phòng kiểm tra xong, cũng chuẩn bị tốt nhất cho việc thi đấu.
Phong Dương đặt ô ở bên ngoài phòng học, chậm rãi đi qua lối đi, đến hàng mà Tô Vãn đứng, anh nghiêng đầu sang bên kia, đang chuẩn bị tiếp tục đi về phía hàng cuối cùng.
Tô Vãn trở tay cầm lấy tay Phong Dương: "Có giấy không?”
Cô buông tay rất nhanh, dường như trong nháy mắt mở miệng xong liền buông ra, thậm chí Phong Dương còn chưa kịp hất ra, chỉ cảm nhận được xúc giác lạnh lẽo, rất nhanh đã biến mất.
Phong Dương dừng lại, trầm mặc lấy khăn giấy đưa cho Tô Vãn, lập tức lại đi về phía hàng cuối cùng.
Quách Nguyên Châu ở bên cạnh xem toàn bộ quá trình, chờ Phong Dương rời đi mới nhỏ giọng nói: "Lão đại, không phải trong túi của cậu có giấy sao?"
Vừa rồi khi ở nhà ăn, rõ ràng cậu ta nhìn thấy Tô Vãn lấy giấy dùng qua.
Tô Vãn lấy ra một bao giấy từ trong túi, đem nửa gói khăn giấy ném cho Quách Nguyên Châu, trực tiếp đi về phía hàng của Phong Dương.
Cô vừa đi vừa rút khăn giấy ra tùy tiện lau trên người mình, sau đó ném vào thùng rác ở cửa sau, lại ngồi bên cạnh Phong Dương.
Phong Dương nghe thấy động tĩnh: "...”
Anh cúi đầu lướt điện thoại di động, không để ý tới cô.
Tô Vãn ngồi xuống, tựa vào ghế, đem khăn giấy còn lại đặt trên bàn trả lại cho anh: "Cảm ơn.”
Sau khi cô nói xong câu đó cũng không nói gì khác, trực tiếp nằm sấp trên bàn ngủ.
Tuần này có một số việc xử lý nên vẫn luôn không được ngủ.
Phong Dương cúi đầu nhìn bức tranh trên điện thoại di động, thật lâu cũng không lật sang trang tiếp theo.
Ngoài dự liệu của anh, mặc dù sau khi lên lớp nhưng Tô Vãn cũng không liếc mắt nhìn anh một cái, tựa hồ đang chăm chú nghe giảng.
......
Chuông tan học vừa vang lên, Tô Vãn lập tức đứng dậy muốn rời đi, Quách Nguyên Châu từ phía trước chen tới: "Lão đại, mình muốn đi ra ngoài với người của câu lạc bộ, cậu đi trước.”
"Ừm." Tô Vãn gật đầu, tự mình đi ra ngoài từ cửa sau.
Trước cửa tòa nhà giảng dạy có không ít sinh viên không mang theo ô, Tô Vãn đi xuống lầu nhìn thoáng qua bên ngoài, chuẩn bị trực tiếp xông ra ngoài giống như trước khi tới.
Thời điểm Phong Dương đi ra liền nhìn thấy Tô Vãn đã đi vào trong mưa.
"Tô Vãn.”
Anh nhớ tới lời bạn cùng phòng đã nói lúc trước, mở ô đi đến bên cạnh Tô Vãn: "Vé triển lãm tranh Vân Sơn, cám ơn... Tôi mời cậu đi ăn cơm.”
Tô Vãn hơi ngửa đầu nhìn về phía ô trên đỉnh đầu, sau đó lại nhìn chằm chằm môi Phong Dương, ánh mắt di chuyển xuống yết hầu.
Thời điểm anh nói chuyện, âm cuối luôn có chút kéo dài, thường xuyên có vẻ lưu luyến thâm tình, mặc dù trạng thái không cao hứng hứng nhưng thanh âm cũng giống như bình thường.
Loại tầm mắt quen thuộc này lại xuất hiện một lần nữa, Phong Dương ngược lại không còn cảm thấy không được tự nhiên, chỉ tùy ý để cho cô nhìn.
"Đi đâu?”
"Cậu muốn ăn gì?”
"Tùy ý." Tô Vãn nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, "Bây giờ đi?”
Phong Dương cầm ô, cuối cùng gật đầu.
Hai người đi ra ngoài trường, trước cửa tòa nhà giảng dạy không ít người đều nhìn thấy một màn này, sắc mặt của nữ sinh đi nhờ ô trước khi lên lớp có chút khó coi, vốn dĩ cô ta còn muốn tiếp tục đi nhờ ô một lần để có thể gần gũi hơn một chút với Phong Dương.
"Đó là ai?" Bạn cùng phòng của cô gái kia học ở lớp học khác, đứng bên cạnh hỏi.
"Tô Vãn khoa máy tính.”
"Cô ấy à, mình nghe nói cô ấy và Phong Dương rất thân thiết, lúc trước còn đến phòng tranh tìm cậu ấy.”
"Phong Dương còn chưa cự tuyệt cô ta?"
......
Hai người đi vào một nhà hàng nhỏ bên ngoài trường, hiện tại không phải là giờ cơm nên xung quanh không có nhiều người.
Tô Vãn ngồi xuống nhìn bốn phía một chút, chất lượng vệ sinh coi như có thể chấp nhận được.
Có lẽ là do Phong Dương chủ động mời cô ăn cơm nên Tô Vãn không cố ý thu liễm tầm mắt của mình như lúc trước, hai người ngồi đối diện nhau, cô lập tức không kiêng nể gì mà nhìn.
Phong Dương gọi món xong thì rũ mắt nhìn ngón tay đang đặt trên bàn của mình, trầm mặc không lên tiếng.
Hai người bảo trì loại không khí quỷ dị an tĩnh này một hồi lâu, cuối cùng nhân viên phục vụ bưng thức ăn lên, lúc này Phong Dương mới giương mắt: "Triển lãm...”
"Cậu đã nói cảm ơn." Tô Vãn ngắt lời, "Thiệp mời đặt ở chỗ tôi cũng vô dụng.”
Nhân viên phục vụ bưng hai bộ bát đũa đi lên, Phong Dương lại đặc biệt muốn một cái muỗng.
Ánh mắt Tô Vãn dừng ở đối diện, nhìn anh đẩy đũa sang bên cạnh, cầm lấy muỗng.
Trên thực tế bọn họ cũng không gọi bất kỳ món canh hay món súp nào cần dùng muỗng.
Tô Vãn cầm đũa gắp một miếng thịt cá, phát hiện hương vị không kém như trong tưởng tượng.
Rõ ràng là mời ăn cơm nhưng hai người cũng không bởi vậy mà lung lạc, ngược lại từ đầu đến cuối, trừ đi hai câu kia thì không có nói bất cứ lời gì nữa.
Trước khi ra khỏi cửa, đột nhiên Tô Vãn nhận được tin nhắn của khoa, nói là buổi tối có một trận đấu tạm thời, ngoại trừ năm cuối thì tất cả các lớp đều phải tham gia.
Cô vừa rời khỏi, quả nhiên thấy Quách Nguyên Châu cùng La Tử Minh gửi tin nhắn tới, đều nhận được tin nhắn này.
"Tôi còn có việc, đi trước." Tô Vãn quay đầu nói với Phong Dương.
"Ừm." Phong Dương nhìn bầu trời đã ngừng mưa, thất thần đáp một tiếng.
Tô Vãn bước nhanh ra ngoài vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Tuần sau gặp.”
Phong Dương cầm chuôi ô không nói.
Tô Vãn hơi nhướng mày, xoay người chạy về phía phòng máy tính.
Thời điểm cô chạy tới phòng máy, La Tử Minh cùng Quách Nguyên Châu vừa tới, còn có một ít học trưởng học tỷ năm ba.
Tô Vãn vừa mới đi vào, sau lưng lại đi tới một nhóm lão sư, xem ra đều là vội vàng chạy tới.
"Mọi người đều đã đến đông đủ?" Một lão sư dẫn đầu đếm đầu người, sau đó nói, "Buổi tối có trận đấu, gọi các em đến trước là vì muốn kiểm tra máy móc trong phòng máy. Sinh viên vất vả hơn một chút, bây giờ không có đủ giảng viên.”
Trong đám sinh viên này chỉ có ba người Tô Vãn không phải là năm ba, sau khi mọi người phân công nhiệm vụ tốt thì bắt đầu hành động.
"Tình huống gì?" Quách Nguyên Châu một bên kiểm tra, một bên sờ đến bên người La Tử Minh hỏi.
"Đột nhiên bên nước M có một nhóm sinh viên đến căn cứ, nói trao đổi nhưng thực tế là đến đập phá.”
La Tử biết rõ chút nội tình, "Hiện tại chúng ta đến thi đấu tạm thời, chọn người đi qua cùng nhau 'trao đổi'.”
Mấy năm nay công nghệ trong nước trỗi dậy, bên nước M vẫn luôn nghẹn một hơi.
Đương nhiên bọn họ sẽ không để cho nước M giết tới như vậy.
"Chậc, thật coi như trong nước không có người." Sau khi Quách Nguyên Châu nói xong, lại sờ đến bên kia nói cho Tô Vãn chuyện này.
Tô Vãn nghe xong, tay dừng một chút, cô kiểm tra xong một cái máy, lúc này ngẩng đầu nhìn các sinh viên năm ba khác, những người có thể được chọn tham gia thi đấu cơ bản đều ở chỗ này.
Phải mất hai giờ bọn họ mới có thể đem tất cả máy tính trong phòng kiểm tra xong, cũng chuẩn bị tốt nhất cho việc thi đấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.