Bẫy Rập

Chương 18:

Hồng Thứ Bắc

17/09/2022

Đến bảy giờ tối, ngoại trừ sinh viên năm cuối, tất cả sinh viên đều đến phòng máy, sinh viên năm nhất cơ bản đều đến đây.

"Tạm thời cử hành thi đấu có chút vội vàng, hy vọng mọi người có thể nắm chắc thật tốt." Một lão sư đứng trong phòng máy, tay cầm micro, giọng nói của ông thông qua network, truyền đến tất cả các phòng máy, "Thi đấu tổng cộng có hai giờ, bốn câu hỏi, trả lời sai sẽ thêm thời gian phạt. Ngoài ra... Cho phép tất cả mọi người từ bỏ cuộc thi.”

Câu cuối cùng rõ ràng là nói cho sinh viên năm nhất.

Trận đấu vừa bắt đầu, quả nhiên một bộ phận sinh viên sững sờ nhìn máy tính không biết làm sao.

Để thuận tiện cho việc quản lý nên mọi người đi vào phòng máy theo lớp của mình, thời điểm toàn bộ phòng máy không có ai động thủ, có hai tiếng gõ bàn phím tương đối "chói tai."

Tô Vãn cùng Quách Nguyên Châu ngồi ở trong góc, ngay từ đầu hai người đã không có dừng lại bàn tay đang gõ bàn phím, mặc dù là đặt ở trong sinh viên năm ba nhưng tốc độ tay của hai người bọn họ cũng không thua bất luận người nào.

La Tử Minh ngồi trong năm thứ hai, tuy rằng tốc độ tay cũng nhanh nhưng bên trong phòng máy vẫn có sinh viên có thể xuống tay, bởi vậy ngược lại không dễ thấy như vậy.

Trận đấu trôi qua nửa giờ, có gần một nửa sinh viên năm nhất lựa chọn bỏ cuộc thi, với trình độ vừa mới nhập môn của bọn họ, cho dù là đáp án bày ra trước mặt cũng không hiểu.

Đợi đến một giờ sau trận đấu, năm hai năm ba lục tục có người rời đi, thay vì ở chỗ này hao tổn thì còn không bằng trở về học tập nhiều hơn.

“Các cậu cũng chuẩn bị rời đi sao?" Cùng phòng máy với bọn Tô Vãn, một nam sinh đã ngồi khô một tiếng đồng hồ đang chuẩn bị rời đi, nhìn thấy bọn họ cũng đứng dậy muốn đi, theo bản năng hỏi.

Quách Nguyên Châu gật đầu: "Đúng vậy, có chút đói bụng.”

"Những đề này cũng quá khó, xem cũng không hiểu, không biết gọi chúng ta đến làm gì." Nam sinh thở dài, "Các cậu đều bỏ cuộc thi, hẳn là lớp chúng ta cũng không ai có thể vượt qua.”



Bọn họ ở chung không đến một năm, trong lớp cũng không có tham gia thi đấu gì, một bộ phận người không biết thực lực của Tô Vãn cùng Quách Nguyên Châu đã vượt xa bạn bè cùng trang lứa, vị nam sinh này thấy Tô Vãn cùng Quách Nguyên Châu đứng dậy, tự nhiên cũng cho rằng hai người bọn họ chuẩn bị bỏ cuộc thi.

"Không có bỏ cuộc." Quách Nguyên Châu mỉm cười.

"Chúng tôi đã hoàn thành.”

Nam sinh: "...”

"Đi thôi." La Tử Minh đứng ở ngoài phòng máy hét lên với Tô Vãn.

Buổi tối ba người bọn họ còn phải đi đường Đông Viện để xử lý một ít đơn hàng.

Công ty của bọn họ chỉ mới bắt đầu, các công ty lớn không muốn thuê hệ thống an ninh ngoài công ty, ngay cả khi thuê ngoài cũng sẽ không để cho một công ty vô danh tiếp nhận.

Sau một tuần sàng lọc, cuối cùng cũng nhận được một số đơn hàng của mấy công ty nhỏ.

Ba người đi về phía hành lang, vừa lúc nhìn thấy một nhóm lão sư đang đứng ở bên ngoài phòng máy.

"Các em ... Làm xong rồi?" Một trong những lão sư hỏi.

Bọn họ đứng ở bên ngoài phòng máy, không thể nhìn thấy những ai nộp đáp án giống như lão sư canh giữ trước máy chủ, trước mắt một số sinh viên năm ba mà bọn họ coi trọng còn chưa đi ra, đi ra đều là sinh viên từ bỏ cuộc thi.

"Xong rồi." La Tử Minh gật đầu với các lão sư.

"Được rồi, các em về nghỉ ngơi cho tốt trước." Lão sư lập tức mỉm cười như hoa với ba người.



Chờ ba người Tô Vãn rời đi, lúc này các lão sư mới thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng nhìn thấy có sinh viên đi ra.”

Bằng không bọn họ thật sự hoài nghi có nên trở về căn cứ để kiếm lại mặt mũi hay không.

"Tôi đến máy chủ để xem câu đáp án của bọn họ.”

......

Tô Vãn đứng trước cửa rèm cuốn điện tử mới thay, nhìn chằm chằm hai bên đèn đỏ trầm mặc thật lâu.

"Thế nào, đèn này có chói mắt không, mình đã đặc biệt sai người viết tên công ty chúng ta lên.”

La Tử Minh đứng trước một tấm bảng bên phải, chỉ vào chữ '307' phía trên, tương đối tự đắc nói, "Người khác có thể nhìn thấy công ty chúng ta từ xa.”

"Cảm giác... Có chút kỳ lạ." Quách Nguyên Châu nhìn hai cái đèn đỏ 'rực rỡ lung linh', do dự một hồi lâu mới nói ra suy nghĩ trong lòng.

"Nhất định là do cậu nhìn không quen nên mới cảm thấy đèn này quá chói mắt." La Tử Minh ấn mở cửa cuốn dẫn đầu đi vào, bên trong đã có không ít đồ đạc, bàn trà sô pha, máy pha cà phê, tất cả đồ vật đều được đặt cách nhau một đoạn.

Bình thường toàn bộ chuyện thiết kế và trang trí công ty đều đẩy cho La Tử Minh, bọn họ cũng không có gì để góp ý, Tô Vãn cùng Quách Nguyên Châu liếc nhau một cái, cuối cùng chỉ có thể theo cậu ta đi vào.

"Sô pha này không tệ." Quách Nguyên Châu trực tiếp đi về phía sô pha lười ở góc, mềm nhũn nằm liệt xuống, không khỏi cảm thán một tiếng.

Tô Vãn đi tới trước tủ lạnh, lấy ra một chai nước, đang chuẩn bị để La Tử Minh đóng cửa bắt đầu công việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bẫy Rập

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook