Chương 39:
Hồng Thứ Bắc
17/09/2022
Ngày thứ Tư, cuối cùng Phong Dương và Hứa Chiếu cũng vẽ xong bức bích họa, rất nhanh bức tranh sẽ khô, thứ năm hoàn toàn có thể mở cửa bình thường.
Thời điểm ông chủ tới kiểm tra, nhìn thấy bức bích họa đã hoàn thành, tâm tình rất tốt: "Sinh viên khoa mỹ thuật đúng là danh bất hư truyền.”
Có thể giá cả sẽ đắt hơn so với việc tùy tiện tìm một bức tranh trên mạng rồi để cho thợ vẽ vẽ lên, nhưng ông chủ có tiền, hôm nay nhìn thấy bức bích họa này thì cũng cảm thấy giá trị.
"Tặng cho các cậu phiếu giảm giá, có thể đưa cho bạn bè, có thời gian thì lại đây nếm thử đồ ăn trong nhà hàng của tôi." Sau khi ông chủ trả tiền lương xong, lại lấy ra mấy phiếu giảm giá đưa cho Hứa Chiếu và Phong Dương.
"Ông chủ, nếu có bạn bè cần vẽ tranh thiết kế nội thất thì có thể liên hệ với chúng tôi." Hứa Chiếu nhận lấy phiếu giảm giá nói.
"Đương nhiên, thông tin liên lạc của cậu và bạn của cậu tôi đều giữ, sau này có cần người thì sẽ tìm các cậu trước tiên.”
Hai người vứt bỏ quần áo lao động dùng một lần, từ nhà hàng đi ra. Hôm nay bạn gái của Hứa Chiếu có lớp học nên cậu ta và Phong Dương cùng nhau trở về phòng ngủ.
Dọc theo đường đi, đủ các loại ánh mắt rơi vào trên người Phong Dương, Hứa Chiếu đứng bên cạnh cũng có chút chịu không nổi.
Bình thường từ phòng ngủ đi ra, nhiều người da mặt dày, nhưng hiện tại chỉ có hai người bọn họ, Hứa Chiếu cảm giác ánh mắt chung quanh như sói như hổ quá đáng sợ.
"Sau này cậu tìm bạn gái, nếu yếu thế một chút thì có thể sẽ không đi được." Hứa Chiếu phát ra từ nội tâm nói.
"Cái gì?”
Vừa rồi xe ven đường bấm còi, Phong Dương không nghe rõ cậu ta nói gì.
"Không có việc gì, về sớm một chút." Hứa Chiếu đan chéo hai tay lên cổ mình, "Vẽ liên tục mấy ngày, cảm giác xương cốt đều cứng đờ.”
Phong Dương có chút thất thần, anh đang suy nghĩ chuyện ngày mai cùng Tô Vãn hẹn ăn cơm, cô cũng không nói thời gian cụ thể.
Thực tế từ sau khi hẹn xong vào ngày chủ nhật, Tô Vãn cũng không gửi bất kỳ tin nhắn nào nữa, giống như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh.
Mãi cho đến trước khi đi ngủ, Phong Dương cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, vẫn không nhận được tin tức của Tô Vãn, ngược lại Q.Q không ngừng có người muốn thêm bạn tốt của anh.
Không để ý tới những người đó, Phong Dương tắt điện thoại di động, trước khi đi ngủ còn nghĩ thầm nếu cô không nhắn tin nói xác định thời gian, anh... Sẽ xem như chưa từng đồng ý qua.
Sáng thứ năm Phong Dương có lớp học, bắt đầu từ 10 giờ đến 11:40 trưa.
Tan học, anh đặc biệt nhìn điện thoại di động, vẫn không có bất kỳ tin nhắn nào gửi tới.
"Bạn học Phong, chủ nhật này có một bữa tiệc giao lưu, cậu có muốn tham gia không?" Thời điểm đi đến hành lang, có một nữ sinh cao to chạy lại hỏi.
Phong Dương nhận ra đây là nữ lớp trưởng của lớp bên cạnh, theo bản năng cười yếu ớt, đôi mắt hoa đào khẽ cong lên, bên trong hàm chứa ánh sáng mờ mịt bất giác nhìn về phía nữ lớp trưởng, phảng phất như một màn lưới tình dệt sương mù, bao phủ người trong mắt.
"Chủ nhật có bài tập về nhà cần phải hoàn thành, chỉ sợ không đi được, xin lỗi.”
Nữ lớp trưởng đứng tại chỗ kinh ngạc nửa ngày, mãi cho đến khi bóng lưng Phong Dương biến mất trong tầm mắt mình mới hoàn toàn hoàn hồn.
Khó trách mấy hoa khôi của khoa mỹ thuật không để ý đến chuyện làm con gái phải ngượng ngùng mà muốn tỏ tình với Phong Dương.
Nữ lớp trưởng xoa xoa mặt, như vậy ai mà chịu được?
Phong Dương đi từ tòa nhà giảng dạy tới ký túc xá, trong lúc đó nhìn điện thoại di động hai lần, vẫn như cũ không có bất kỳ tin nhắn nào được gửi đến.
"Sao cậu không đến nhà ăn ăn cơm?" Hứa Chiếu xách đồ ăn được bạn gái đóng gói trở về, nhìn thấy Phong Dương thì kinh ngạc hỏi.
Bình thường Phong Dương chỉ ăn cơm ở nhà ăn, không thích đóng gói trở về ăn.
Hứa Chiếu nhìn hai tay anh trống rỗng, suy đoán: "Quên mang theo thẻ trường?”
“...... Ừm." Phong Dương vào cửa ký túc xá, đang chuẩn bị cùng Hứa Chiếu lên lầu, đột nhiên sau lưng có người gọi anh.
"Hình như mình nghe thấy có người gọi cậu." Hứa Chiếu nói xong quay đầu lại trước, liền nhìn thấy người đứng dưới tàng cây trước tòa nhà ký túc xá, "Là nữ sinh khoa máy tính kia.”
Phong Dương xoay người, quả nhiên nhìn thấy Tô Vãn đang đứng ở cửa.
Tòa nhà ký túc xá nam có rất ít nữ sinh đi tới, Tô Vãn đứng ở đây, nhất thời hấp dẫn không ít người lui tới.
"Mình có chút việc, cậu về phòng ngủ trước đi." Phong Dương ném xuống một câu rồi ra cửa đi về phía Tô Vãn.
Tô Vãn có việc xử lý xong muộn, vốn dĩ định nhắn tin với Phong Dương nói buổi tối sẽ hẹn gặp nhau nhưng lại thấy anh đi về ký túc xá nam.
Cô nhớ rõ lịch học của Phong Dương, tính theo thời gian thì hẳn là Phong Dương cũng không đi nhà ăn, trong tay cũng không có đồ ăn đóng gói, vì vậy Tô Vãn dứt khoát đi theo phía sau anh.
"Có muốn đi ăn cơm bây giờ không?" Trong lúc nói chuyện, tầm mắt Tô Vãn dừng trên xương cổ tay thon dài của Phong Dương.
Đại khái là có chút nóng, ống tay áo của anh xắn lên hai vòng lộ ra xương cổ tay sạch sẽ xinh đẹp.
Phong Dương rất mẫn cảm đối với ánh mắt của cô, đồng thời giống như lơ đãng đưa tay về phía sau, dùng tay kia kéo ống tay áo xuống.
"Đi đâu?" Phong Dương kéo ống tay áo xuống, trong lòng mới không tự giác được thở phào nhẹ nhõm.
Tô Vãn xoay người ý bảo anh đuổi theo: "La Tử Minh có phiếu giảm giá của một cửa hàng mới, đi đến đó ăn.”
Nghe thấy mấy chữ 'cửa hàng mới' và 'phiếu giảm giá', nháy mắt trong lòng Phong Dương liền nhảy ra tên của cửa hàng mà mình vẽ bức bích họa kia.
Hai người vẫn đi một trước một sau như cũ, một đường từ ký túc xá nam đi ra cổng trường.
Đến giữa trưa, trên cơ bản mấy nữ sinh chú ý đến Phong Dương đều nhận được một tin tức.
---- Quan hệ của Tô Vãn khoa máy tính cùng Phong Dương không đơn giản, hôm nay Tô Vãn đến ký túc xá nam tìm Phong Dương, hai người sóng vai rời đi.
Nếu nói người đến ký túc xá nam tìm Phong Dương tỏ tình cũng không ít, một học kỳ không tránh khỏi sẽ có mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên Phong Dương cùng nữ sinh đi ra ngoài.
Bài viết về bọn họ trên diễn đàn lập tức được đẩy lên, trở thành tin tức nóng nhất.
【Cái tên Tô Vãn này rất quen thuộc. 】
【Sinh viên năm nhất đi, cùng cấp với Phong Dương, lão đại của khoa máy tính. 】
【 Cuối cùng Phong Dương cũng có người muốn kết giao sao?. 】
【Nữ sinh khoa máy tính tỏ vẻ nghi hoặc, xác định là Tô đại lão của chúng tôi sao? Không phải là cùng tên chứ, đại lão không giống như là người sẽ nói chuyện yêu đương.
】
【Tô Vãn rất lợi hại? 】
【 Nếu là vị bên khoa máy tính kia, vậy quả thật lợi hại, đoạn thời gian trước mới được chọn thi đấu cùng nước M, nghiền ép thắng lợi. 】
【Hắc hắc, hai người bọn họ còn rất xứng đôi. 】
Dựa theo loại bát quái này thì nhà gái sẽ bị mắng, nhưng mà Tô Vãn có địa vị cao ở khoa máy tính, có rất nhiều fan tự do, còn có La Tử Minh thường xuyên đi dạo diễn đàn.
Phàm là những bình luận nói Tô Vãn không tốt, rất nhanh sẽ phát hiện bình luận của mình không chỉ bị xóa mà còn bị cấm ngôn.
Thời điểm ông chủ tới kiểm tra, nhìn thấy bức bích họa đã hoàn thành, tâm tình rất tốt: "Sinh viên khoa mỹ thuật đúng là danh bất hư truyền.”
Có thể giá cả sẽ đắt hơn so với việc tùy tiện tìm một bức tranh trên mạng rồi để cho thợ vẽ vẽ lên, nhưng ông chủ có tiền, hôm nay nhìn thấy bức bích họa này thì cũng cảm thấy giá trị.
"Tặng cho các cậu phiếu giảm giá, có thể đưa cho bạn bè, có thời gian thì lại đây nếm thử đồ ăn trong nhà hàng của tôi." Sau khi ông chủ trả tiền lương xong, lại lấy ra mấy phiếu giảm giá đưa cho Hứa Chiếu và Phong Dương.
"Ông chủ, nếu có bạn bè cần vẽ tranh thiết kế nội thất thì có thể liên hệ với chúng tôi." Hứa Chiếu nhận lấy phiếu giảm giá nói.
"Đương nhiên, thông tin liên lạc của cậu và bạn của cậu tôi đều giữ, sau này có cần người thì sẽ tìm các cậu trước tiên.”
Hai người vứt bỏ quần áo lao động dùng một lần, từ nhà hàng đi ra. Hôm nay bạn gái của Hứa Chiếu có lớp học nên cậu ta và Phong Dương cùng nhau trở về phòng ngủ.
Dọc theo đường đi, đủ các loại ánh mắt rơi vào trên người Phong Dương, Hứa Chiếu đứng bên cạnh cũng có chút chịu không nổi.
Bình thường từ phòng ngủ đi ra, nhiều người da mặt dày, nhưng hiện tại chỉ có hai người bọn họ, Hứa Chiếu cảm giác ánh mắt chung quanh như sói như hổ quá đáng sợ.
"Sau này cậu tìm bạn gái, nếu yếu thế một chút thì có thể sẽ không đi được." Hứa Chiếu phát ra từ nội tâm nói.
"Cái gì?”
Vừa rồi xe ven đường bấm còi, Phong Dương không nghe rõ cậu ta nói gì.
"Không có việc gì, về sớm một chút." Hứa Chiếu đan chéo hai tay lên cổ mình, "Vẽ liên tục mấy ngày, cảm giác xương cốt đều cứng đờ.”
Phong Dương có chút thất thần, anh đang suy nghĩ chuyện ngày mai cùng Tô Vãn hẹn ăn cơm, cô cũng không nói thời gian cụ thể.
Thực tế từ sau khi hẹn xong vào ngày chủ nhật, Tô Vãn cũng không gửi bất kỳ tin nhắn nào nữa, giống như hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của anh.
Mãi cho đến trước khi đi ngủ, Phong Dương cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, vẫn không nhận được tin tức của Tô Vãn, ngược lại Q.Q không ngừng có người muốn thêm bạn tốt của anh.
Không để ý tới những người đó, Phong Dương tắt điện thoại di động, trước khi đi ngủ còn nghĩ thầm nếu cô không nhắn tin nói xác định thời gian, anh... Sẽ xem như chưa từng đồng ý qua.
Sáng thứ năm Phong Dương có lớp học, bắt đầu từ 10 giờ đến 11:40 trưa.
Tan học, anh đặc biệt nhìn điện thoại di động, vẫn không có bất kỳ tin nhắn nào gửi tới.
"Bạn học Phong, chủ nhật này có một bữa tiệc giao lưu, cậu có muốn tham gia không?" Thời điểm đi đến hành lang, có một nữ sinh cao to chạy lại hỏi.
Phong Dương nhận ra đây là nữ lớp trưởng của lớp bên cạnh, theo bản năng cười yếu ớt, đôi mắt hoa đào khẽ cong lên, bên trong hàm chứa ánh sáng mờ mịt bất giác nhìn về phía nữ lớp trưởng, phảng phất như một màn lưới tình dệt sương mù, bao phủ người trong mắt.
"Chủ nhật có bài tập về nhà cần phải hoàn thành, chỉ sợ không đi được, xin lỗi.”
Nữ lớp trưởng đứng tại chỗ kinh ngạc nửa ngày, mãi cho đến khi bóng lưng Phong Dương biến mất trong tầm mắt mình mới hoàn toàn hoàn hồn.
Khó trách mấy hoa khôi của khoa mỹ thuật không để ý đến chuyện làm con gái phải ngượng ngùng mà muốn tỏ tình với Phong Dương.
Nữ lớp trưởng xoa xoa mặt, như vậy ai mà chịu được?
Phong Dương đi từ tòa nhà giảng dạy tới ký túc xá, trong lúc đó nhìn điện thoại di động hai lần, vẫn như cũ không có bất kỳ tin nhắn nào được gửi đến.
"Sao cậu không đến nhà ăn ăn cơm?" Hứa Chiếu xách đồ ăn được bạn gái đóng gói trở về, nhìn thấy Phong Dương thì kinh ngạc hỏi.
Bình thường Phong Dương chỉ ăn cơm ở nhà ăn, không thích đóng gói trở về ăn.
Hứa Chiếu nhìn hai tay anh trống rỗng, suy đoán: "Quên mang theo thẻ trường?”
“...... Ừm." Phong Dương vào cửa ký túc xá, đang chuẩn bị cùng Hứa Chiếu lên lầu, đột nhiên sau lưng có người gọi anh.
"Hình như mình nghe thấy có người gọi cậu." Hứa Chiếu nói xong quay đầu lại trước, liền nhìn thấy người đứng dưới tàng cây trước tòa nhà ký túc xá, "Là nữ sinh khoa máy tính kia.”
Phong Dương xoay người, quả nhiên nhìn thấy Tô Vãn đang đứng ở cửa.
Tòa nhà ký túc xá nam có rất ít nữ sinh đi tới, Tô Vãn đứng ở đây, nhất thời hấp dẫn không ít người lui tới.
"Mình có chút việc, cậu về phòng ngủ trước đi." Phong Dương ném xuống một câu rồi ra cửa đi về phía Tô Vãn.
Tô Vãn có việc xử lý xong muộn, vốn dĩ định nhắn tin với Phong Dương nói buổi tối sẽ hẹn gặp nhau nhưng lại thấy anh đi về ký túc xá nam.
Cô nhớ rõ lịch học của Phong Dương, tính theo thời gian thì hẳn là Phong Dương cũng không đi nhà ăn, trong tay cũng không có đồ ăn đóng gói, vì vậy Tô Vãn dứt khoát đi theo phía sau anh.
"Có muốn đi ăn cơm bây giờ không?" Trong lúc nói chuyện, tầm mắt Tô Vãn dừng trên xương cổ tay thon dài của Phong Dương.
Đại khái là có chút nóng, ống tay áo của anh xắn lên hai vòng lộ ra xương cổ tay sạch sẽ xinh đẹp.
Phong Dương rất mẫn cảm đối với ánh mắt của cô, đồng thời giống như lơ đãng đưa tay về phía sau, dùng tay kia kéo ống tay áo xuống.
"Đi đâu?" Phong Dương kéo ống tay áo xuống, trong lòng mới không tự giác được thở phào nhẹ nhõm.
Tô Vãn xoay người ý bảo anh đuổi theo: "La Tử Minh có phiếu giảm giá của một cửa hàng mới, đi đến đó ăn.”
Nghe thấy mấy chữ 'cửa hàng mới' và 'phiếu giảm giá', nháy mắt trong lòng Phong Dương liền nhảy ra tên của cửa hàng mà mình vẽ bức bích họa kia.
Hai người vẫn đi một trước một sau như cũ, một đường từ ký túc xá nam đi ra cổng trường.
Đến giữa trưa, trên cơ bản mấy nữ sinh chú ý đến Phong Dương đều nhận được một tin tức.
---- Quan hệ của Tô Vãn khoa máy tính cùng Phong Dương không đơn giản, hôm nay Tô Vãn đến ký túc xá nam tìm Phong Dương, hai người sóng vai rời đi.
Nếu nói người đến ký túc xá nam tìm Phong Dương tỏ tình cũng không ít, một học kỳ không tránh khỏi sẽ có mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên Phong Dương cùng nữ sinh đi ra ngoài.
Bài viết về bọn họ trên diễn đàn lập tức được đẩy lên, trở thành tin tức nóng nhất.
【Cái tên Tô Vãn này rất quen thuộc. 】
【Sinh viên năm nhất đi, cùng cấp với Phong Dương, lão đại của khoa máy tính. 】
【 Cuối cùng Phong Dương cũng có người muốn kết giao sao?. 】
【Nữ sinh khoa máy tính tỏ vẻ nghi hoặc, xác định là Tô đại lão của chúng tôi sao? Không phải là cùng tên chứ, đại lão không giống như là người sẽ nói chuyện yêu đương.
】
【Tô Vãn rất lợi hại? 】
【 Nếu là vị bên khoa máy tính kia, vậy quả thật lợi hại, đoạn thời gian trước mới được chọn thi đấu cùng nước M, nghiền ép thắng lợi. 】
【Hắc hắc, hai người bọn họ còn rất xứng đôi. 】
Dựa theo loại bát quái này thì nhà gái sẽ bị mắng, nhưng mà Tô Vãn có địa vị cao ở khoa máy tính, có rất nhiều fan tự do, còn có La Tử Minh thường xuyên đi dạo diễn đàn.
Phàm là những bình luận nói Tô Vãn không tốt, rất nhanh sẽ phát hiện bình luận của mình không chỉ bị xóa mà còn bị cấm ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.