Chương 40:
Hồng Thứ Bắc
17/09/2022
Tô Vãn và Phong Dương đều không biết mấy chuyện này, bọn họ đến nhà hàng mới mở bên ngoài trường.
Hai bên cửa nhà hàng có lẵng hoa dài, thời điểm bọn họ đi vào, có nhân viên phục vụ đến đón tiếp hai người.
Tô Vãn vừa bước vào cửa phòng ăn đã nhìn thấy bức bích họa khổng lồ, liếc mắt một cái quả thật hấp dẫn ánh mắt.
Cô không am hiểu vẽ tranh, càng không có hứng thú, chẳng qua gần đây bởi vì bức tranh của Phong Dương nên mới một lần nữa tìm được những kỹ xảo phân tích khi còn bé.
Nhà hàng mới mở, lại là giữa trưa, người bên trong cũng không nhiều, Tô Vãn chọn một chỗ đối diện với bức bích họa.
Cô nhìn chằm chằm bức bích họa bên phải hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, đây hẳn là do hai người cùng vẽ, phong cách nhân vật trên bức bích họa khác nhau.
Phong Dương gọi đồ ăn xong liền cầm một ly nước sạch uống, anh không biết trên môi mình dính nước thì sẽ càng đỏ hơn.
"Cậu vẽ cái gì?" Tô Vãn bỗng nhiên hỏi.
Phong Dương ngẩn người, đột nhiên mới nhớ tới cô đang nói bức tranh mình nợ.
"Cậu nói tùy ý.”
Phong Dương uống nước, không hiểu sao trong lòng có chút trống rỗng, anh còn chưa bắt đầu động bút, cũng không biết muốn vẽ cái gì nên nhắc lại lời Tô Vãn nói lúc trước.
"Chỉ là hỏi một chút." Cũng may Tô Vãn cũng không dây dưa ở đề tài này.
Hai người yên lặng ngồi, thỉnh thoảng Phong Dương cầm ly uống nước, tầm mắt Tô Vãn theo chuyển động của anh, thưởng thức đầu ngón tay của anh.
Đầu ngón tay cầm ly nước trong suốt thon dài trắng nõn, thậm chí móng tay còn mang theo chút phấn, mỗi một xương ngón tay đều đẹp mắt có thể vào tranh.
Tô Vãn vô thức vuốt ve nút bấm Switch trong túi, đối diện với đôi tay kia, trong đầu đã suy nghĩ vô số lần.
"Có chút bận rộn, có thể sẽ vẽ bức tranh kia cho cậu vào tháng sau." Phong Dương lấy ra thái độ đối đãi với khách hàng, nhưng anh còn chưa nghĩ sẽ vẽ cái gì, cũng không muốn tùy ý qua loa.
Không đợi Tô Vãn trả lời, Phong Dương nhìn thẳng, lúc này mới phát hiện tầm mắt của cô đang dừng trên ngón tay mình.
Không hiểu sao Phong Dương lại cảm giác ngón tay cầm ly nước của mình đột nhiên nóng lên.
Đúng lúc này nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, Phong Dương mượn động tác khom lưng đặt thức ăn của nhân viên, thu tay mình lại.
......
Đây là lần thứ tư hai người ngồi cùng nhau ăn cơm, Phong Dương vẫn chỉ dùng thìa, chạm cũng không chạm vào đũa một lần.
Tô Vãn đem kỳ quái đặt ở trong lòng không hỏi ra miệng.
Thìa không thuận tiện như đũa, đặc biệt là khi gắp một số món ăn, căn bản muỗng không thể múc.
Thời điểm Phong Dương múc thức ăn thất bại lần thứ hai, Tô Vãn cầm một đôi đũa, trực tiếp gắp thức ăn vào trong bát của anh.
"Chỉ là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau." Tô Vãn gắp xong thì buông đũa xuống, thản nhiên nói.
Lời nói hời hợt khiến Phong Dương thậm chí không tìm được lý do cự tuyệt.
Một bữa cơm ăn xong, Tô Vãn dùng đũa thuận tay nên trong chén của Phong Dương không ngừng có đồ ăn.
"Ai, Tiểu Phong, cậu thật sự tới ủng hộ?" Ông chủ mang theo bạn bè của mình từ cửa đi vào, nhìn thấy Phong Dương thì cười nói, "Bữa ăn này miễn phí.”
Sau đó lại giới thiệu Phong Dương với bạn của mình: "Đây là sinh viên đại học A giúp tôi vẽ bức bích họa, hơn phân nửa nhân vật bên phải là do cậu ấy vẽ, bên trái là bạn học của cậu ấy vẽ."
"Lợi hại." Bạn của ông chủ không tiếc lời khen ngợi.
Tô Vãn nghe thấy ông chủ nói, không khỏi giương mắt nhìn Phong Dương, lại một lần nữa nhìn bức bích họa bên phải.
Chờ ông chủ và bạn của mình rời đi, Tô Vãn lấy điện thoại di động ra, nhắm ngay bức bích họa chụp một tấm, sau đó lại đặc biệt chụp một phần bên phải của bức bích họa.
"Tranh rất đẹp." Tô Vãn cúi đầu nhìn ảnh chụp trong điện thoại, sau đó nhìn về phía Phong Dương phía đối diện.
Kỳ thật ở trong mắt Tô Vãn, cả người Phong Dương mâu thuẫn cực kỳ, đối đãi với người khác ba phần cười, đôi mắt đa tình ôn nhu, hết lần này tới lần khác lại cự tuyệt bất luận kẻ nào tới gần, rõ ràng tranh vẽ mang theo trí uất, giống như nhìn lâu có thể kéo người về vực sâu, nhưng những bài đăng trong vòng bạn bè lại giống như người yêu cuộc sống.
"Cám ơn." Phong Dương rũ mắt cũng không nhìn cô.
Mãi cho đến một giờ hai người mới từ nhà hàng đi ra, phiếu giảm giá của Tô Vãn cũng không dùng, cô định mang về chuẩn bị trả lại cho La Tử Minh.
"Ngày mai gặp." Trước khi rời đi, Tô Vãn nói.
Phong Dương không nhớ rõ khi nào bọn họ lại hẹn ngày mai, chờ thấy bóng lưng Tô Vãn biến mất trong tầm mắt, lúc này mới phản ứng lại cô là đang nói môn tự chọn ngày mai.
Anh xoay người đi về phía tòa nhà ký túc xá, trong lòng hơi buông lỏng, kết giao bạn bè mà thôi.
"Phong Dương.”
Tống Nhã Chân đứng ở cửa lớn, trong tay cầm mấy tờ đơn, thời điểm nhìn thấy Phong Dương thì trước mắt sáng ngời, lập tức chạy tới: "Tôi đã đợi cậu rất lâu.”
"Có việc gì không?”
Từ lần trước Tống Nhã Chân đưa bánh mì, Phong Dương ít nhiều có chút không thoải mái đối với cô ta.
"Đây là tờ đăng ký dự thi, Vương lão sư bảo chúng ta điền xong thì đưa cho ông ấy." Tống Nhã Chân hoàn toàn không quan tâm Phong Dương xa cách, dù sao chỉ cần không tỏ tình thì anh cũng sẽ không cự tuyệt.
Phong Dương nhận lấy tờ đơn, bên trong có vài tờ.
"Cậu thuận tiện bảo Hứa Chiếu cùng điền." Tống Nhã Chân đem tờ đơn của mình đưa cho anh, "Tôi đã điền xong, cậu có thể tham khảo.”
Phong Dương không nhận: "Tôi tự điền.”
Trước khi đi vào, Phong Dương cầm tờ đơn quay đầu lại nói với Tống Nhã Chân: "Lần sau có thể trực tiếp gọi điện thoại cho Hứa Chiếu, không cần chờ tôi.”
Tống Nhã Chân sững sờ tại chỗ, thời điểm anh nói lời này, trên mặt không có nụ cười như bình thường, trong mắt là lạnh lùng hiếm thấy.
Hai bên cửa nhà hàng có lẵng hoa dài, thời điểm bọn họ đi vào, có nhân viên phục vụ đến đón tiếp hai người.
Tô Vãn vừa bước vào cửa phòng ăn đã nhìn thấy bức bích họa khổng lồ, liếc mắt một cái quả thật hấp dẫn ánh mắt.
Cô không am hiểu vẽ tranh, càng không có hứng thú, chẳng qua gần đây bởi vì bức tranh của Phong Dương nên mới một lần nữa tìm được những kỹ xảo phân tích khi còn bé.
Nhà hàng mới mở, lại là giữa trưa, người bên trong cũng không nhiều, Tô Vãn chọn một chỗ đối diện với bức bích họa.
Cô nhìn chằm chằm bức bích họa bên phải hồi lâu mới thu hồi ánh mắt, đây hẳn là do hai người cùng vẽ, phong cách nhân vật trên bức bích họa khác nhau.
Phong Dương gọi đồ ăn xong liền cầm một ly nước sạch uống, anh không biết trên môi mình dính nước thì sẽ càng đỏ hơn.
"Cậu vẽ cái gì?" Tô Vãn bỗng nhiên hỏi.
Phong Dương ngẩn người, đột nhiên mới nhớ tới cô đang nói bức tranh mình nợ.
"Cậu nói tùy ý.”
Phong Dương uống nước, không hiểu sao trong lòng có chút trống rỗng, anh còn chưa bắt đầu động bút, cũng không biết muốn vẽ cái gì nên nhắc lại lời Tô Vãn nói lúc trước.
"Chỉ là hỏi một chút." Cũng may Tô Vãn cũng không dây dưa ở đề tài này.
Hai người yên lặng ngồi, thỉnh thoảng Phong Dương cầm ly uống nước, tầm mắt Tô Vãn theo chuyển động của anh, thưởng thức đầu ngón tay của anh.
Đầu ngón tay cầm ly nước trong suốt thon dài trắng nõn, thậm chí móng tay còn mang theo chút phấn, mỗi một xương ngón tay đều đẹp mắt có thể vào tranh.
Tô Vãn vô thức vuốt ve nút bấm Switch trong túi, đối diện với đôi tay kia, trong đầu đã suy nghĩ vô số lần.
"Có chút bận rộn, có thể sẽ vẽ bức tranh kia cho cậu vào tháng sau." Phong Dương lấy ra thái độ đối đãi với khách hàng, nhưng anh còn chưa nghĩ sẽ vẽ cái gì, cũng không muốn tùy ý qua loa.
Không đợi Tô Vãn trả lời, Phong Dương nhìn thẳng, lúc này mới phát hiện tầm mắt của cô đang dừng trên ngón tay mình.
Không hiểu sao Phong Dương lại cảm giác ngón tay cầm ly nước của mình đột nhiên nóng lên.
Đúng lúc này nhân viên phục vụ bưng đồ ăn lên, Phong Dương mượn động tác khom lưng đặt thức ăn của nhân viên, thu tay mình lại.
......
Đây là lần thứ tư hai người ngồi cùng nhau ăn cơm, Phong Dương vẫn chỉ dùng thìa, chạm cũng không chạm vào đũa một lần.
Tô Vãn đem kỳ quái đặt ở trong lòng không hỏi ra miệng.
Thìa không thuận tiện như đũa, đặc biệt là khi gắp một số món ăn, căn bản muỗng không thể múc.
Thời điểm Phong Dương múc thức ăn thất bại lần thứ hai, Tô Vãn cầm một đôi đũa, trực tiếp gắp thức ăn vào trong bát của anh.
"Chỉ là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau." Tô Vãn gắp xong thì buông đũa xuống, thản nhiên nói.
Lời nói hời hợt khiến Phong Dương thậm chí không tìm được lý do cự tuyệt.
Một bữa cơm ăn xong, Tô Vãn dùng đũa thuận tay nên trong chén của Phong Dương không ngừng có đồ ăn.
"Ai, Tiểu Phong, cậu thật sự tới ủng hộ?" Ông chủ mang theo bạn bè của mình từ cửa đi vào, nhìn thấy Phong Dương thì cười nói, "Bữa ăn này miễn phí.”
Sau đó lại giới thiệu Phong Dương với bạn của mình: "Đây là sinh viên đại học A giúp tôi vẽ bức bích họa, hơn phân nửa nhân vật bên phải là do cậu ấy vẽ, bên trái là bạn học của cậu ấy vẽ."
"Lợi hại." Bạn của ông chủ không tiếc lời khen ngợi.
Tô Vãn nghe thấy ông chủ nói, không khỏi giương mắt nhìn Phong Dương, lại một lần nữa nhìn bức bích họa bên phải.
Chờ ông chủ và bạn của mình rời đi, Tô Vãn lấy điện thoại di động ra, nhắm ngay bức bích họa chụp một tấm, sau đó lại đặc biệt chụp một phần bên phải của bức bích họa.
"Tranh rất đẹp." Tô Vãn cúi đầu nhìn ảnh chụp trong điện thoại, sau đó nhìn về phía Phong Dương phía đối diện.
Kỳ thật ở trong mắt Tô Vãn, cả người Phong Dương mâu thuẫn cực kỳ, đối đãi với người khác ba phần cười, đôi mắt đa tình ôn nhu, hết lần này tới lần khác lại cự tuyệt bất luận kẻ nào tới gần, rõ ràng tranh vẽ mang theo trí uất, giống như nhìn lâu có thể kéo người về vực sâu, nhưng những bài đăng trong vòng bạn bè lại giống như người yêu cuộc sống.
"Cám ơn." Phong Dương rũ mắt cũng không nhìn cô.
Mãi cho đến một giờ hai người mới từ nhà hàng đi ra, phiếu giảm giá của Tô Vãn cũng không dùng, cô định mang về chuẩn bị trả lại cho La Tử Minh.
"Ngày mai gặp." Trước khi rời đi, Tô Vãn nói.
Phong Dương không nhớ rõ khi nào bọn họ lại hẹn ngày mai, chờ thấy bóng lưng Tô Vãn biến mất trong tầm mắt, lúc này mới phản ứng lại cô là đang nói môn tự chọn ngày mai.
Anh xoay người đi về phía tòa nhà ký túc xá, trong lòng hơi buông lỏng, kết giao bạn bè mà thôi.
"Phong Dương.”
Tống Nhã Chân đứng ở cửa lớn, trong tay cầm mấy tờ đơn, thời điểm nhìn thấy Phong Dương thì trước mắt sáng ngời, lập tức chạy tới: "Tôi đã đợi cậu rất lâu.”
"Có việc gì không?”
Từ lần trước Tống Nhã Chân đưa bánh mì, Phong Dương ít nhiều có chút không thoải mái đối với cô ta.
"Đây là tờ đăng ký dự thi, Vương lão sư bảo chúng ta điền xong thì đưa cho ông ấy." Tống Nhã Chân hoàn toàn không quan tâm Phong Dương xa cách, dù sao chỉ cần không tỏ tình thì anh cũng sẽ không cự tuyệt.
Phong Dương nhận lấy tờ đơn, bên trong có vài tờ.
"Cậu thuận tiện bảo Hứa Chiếu cùng điền." Tống Nhã Chân đem tờ đơn của mình đưa cho anh, "Tôi đã điền xong, cậu có thể tham khảo.”
Phong Dương không nhận: "Tôi tự điền.”
Trước khi đi vào, Phong Dương cầm tờ đơn quay đầu lại nói với Tống Nhã Chân: "Lần sau có thể trực tiếp gọi điện thoại cho Hứa Chiếu, không cần chờ tôi.”
Tống Nhã Chân sững sờ tại chỗ, thời điểm anh nói lời này, trên mặt không có nụ cười như bình thường, trong mắt là lạnh lùng hiếm thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.