Chương 67: END
NTTU@.@
14/11/2019
Buổi tối lúc cô tỉnh dậy cũng đã gần mười giờ đêm. Bên cạnh chỉ có mẹ cô
đang ngủ. Nằm trên giường cả mấy ngày liền người cô bắt đầu uể oải, cũng bắt đầu muốn đi vệ sinh. Nhưng vì không muốn mẹ thức giấc nên đành tự
đi. Ai dè vừa mới ngồi dậy thì mẹ cô đã tỉnh. Lúc này trong cái ánh sáng mờ mờ của đèn đường. Cô thấy gương mặt mẹ cô tiều tụy đi rất nhiều. Nơi khoé mắt vẫn còn đọng lại giọt nước mắt còn chưa lau kịp. Trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi chua xót. Thấy cô tỉnh dậy mẹ cô nước mắt ngắn
nước mắt dài chạy đi gọi bác sĩ. Không bao lâu thì bác sĩ có mặt. Bắt
đầu kiểm tra từ đầu tới cuối cho cô.
" Bệnh nhân có vẻ ổn lên không ít. Chất độc cũng đang dần dần được đào thải ra cơ thể. Không ngờ ý chí sống của cô bé lại lớn như vậy." Thấy vậy thì mẹ cô mừng ra mặt, cuối đầu liên tục cảm ơn bác sĩ. Cô không hiểu, đành phải hỏi mẹ nhưng điều cô không ngờ chính là cô bị trúng độc và đã ngủ gần một tuần liền? Lúc bị viên đạn lướt qua thì đúng là cô cảm thấy trong người không ổn nhưng cũng chỉ là không ổn thôi chứ không có bất kì cảm giác như mình bị trúng độc một chút nào. Thấy cô ngồi thơ thẩn cứ tưởng là cô lại không khoẻ ở đâu.
" San San, con sao vậy? Có phải không khoẻ ở đâu không? Ở đấy mẹ đi gọi bác sĩ."
" Không phải ạ, chỉ là cảm thấy hơi mệt một chút thôi. Có lẽ do con nằm lâu quá. Sao mẹ không về ngủ đi ạ."
" Nói mới nhớ không biết chồng con đâu rồi. Nó mấy ngày cứ ở lại đây chăm sóc cho con. Dù bảo như thế nào nó cũng không đi. Con nhìn xấp quần áo ở sô pha đi. Đến cả ăn, tắm nó cũng làm ở đây luôn. Khi nghe tin con có thể sẽ không qua khỏi nó lúc đó đột nhiên bật khóc luôn. Đó là lần đầu tiên mẹ thấy nó khóc. Nó cứ ngồi ôm đầu gối hai bả vai đều run lên. Không chỉ có nó, trong gia đình ai cũng khóc hết. Hàn Vũ nó vẫn luôn tự trách mình không bảo vệ được con. Nó vừa ở đây xong cũng không biết là đã chạy đi đâu rồi." Trong tưởng tưởng thì cô chưa bao giờ nghĩ tới một người như anh lại có thể như vậy. Càng không nghĩ rằng anh vì cô mà không, không biết giọt nước mắt kia có phải là vì cảm thấy có lỗi với cô hay là vì cô. Càng sốc hơn khi nhìn thấy anh bước vào. Tóc có vẻ dài hơn rồi, râu thì mọc lớm chớm phía dưới cằm. Hai mắt đầu có quầng thâm đen lớn. Khi nhìn thấy cô đang đưa mắt vì phía anh. Trong đôi mắt anh loé lên một tia ngạc nhiên sau đó đôi mắt anh hình như muốn cười. Cô nhìn anh một cái, thì lại đưa mắt sang nhìn mẹ cô.
" Mẹ con đỡ rồi, mẹ về nghỉ đi."
" Nhưng mà..."
" Không sao, có Hàn Vũ ở lại với con đây rồi. Mẹ cứ yên tâm về nghỉ đi. Mẹ tự lái được xe về chứ."
" Ừm, vậy mẹ về trước đây. Hàn Vũ nhờ con chăm sóc nó cái. Thời gian này con vất vả rồi."
" Dạ, không sao ạ."
Mẹ cô dần đi ra khỏi phòng thì khoảng cách giữa cô và anh ngày càng gần.
" Sao? Đỡ hơn rồi chứ? Cứ tưởng rằng..." Anh đi lại chỗ cô vừa nói vừa vuốt ve mái tóc rối của cô.
" Nghĩ sao vậy, tôi đây làm gì có mà dễ chết như vậy. Đừng có xem thường tôi." Nghe cô nói với cái khẩu khí lớn như vậy anh thầm nghĩ trong lòng chắc là cô không sao đâu. Hai người sau đó im lặng không nói gì. Đột nhiên cô ngoắt ngoắt tay ý bảo anh ghé sát lại. Mặc dù anh không biết gì nhưng vẫn nghé sát lại đột nhiên một nụ hôn mềm mại lướt qua nhưng cánh hoa đào rơi trên môi anh. Cô thật sự nhìn anh như thế này rất xót, không kìm được mà lại chủ động hôn anh. Anh nhìn cô đầy ám muội và sau đó là cả một nụ hôn dây dưa cũng như đầy nhớ nhung. Không những không bài xích mà cô cũng rất nồng nhiệt đáp trả.
" Ở lại bên tôi một lần nữa được không?" Giọng nói anh trầm trầm khẽ vang lên bên tai. Cô còn chưa kịp trả lời thì anh lại nói tiếp.
" Cái này em phải suy nghĩ cho kĩ, dù gì anh cũng là bố của đứa trẻ đấy. Chẳng lẽ em muốn con mình lớn lên không có bố?"
" Anh...anh biết lúc nào thế?"
" Lúc nào không quan trọng, đồng ý hay không? Nói một câu. Nhưng mà không đồng ý cũng phải đồng ý."
" Hừ, vì sao?"
" Không vì cái gì hết, anh thích."
* * *
Cuối năm đó hai người tổ chức một cái hôn lễ rất hoành tráng, sang năm sau, cô lại hạ sinh một bé gái rất đáng yêu nhưng ông chồng nào đó chưa thoả mãn còn có ý định sinh thêm ít đứa nữa để thành lập luôn một đội bóng.
_END_
" Bệnh nhân có vẻ ổn lên không ít. Chất độc cũng đang dần dần được đào thải ra cơ thể. Không ngờ ý chí sống của cô bé lại lớn như vậy." Thấy vậy thì mẹ cô mừng ra mặt, cuối đầu liên tục cảm ơn bác sĩ. Cô không hiểu, đành phải hỏi mẹ nhưng điều cô không ngờ chính là cô bị trúng độc và đã ngủ gần một tuần liền? Lúc bị viên đạn lướt qua thì đúng là cô cảm thấy trong người không ổn nhưng cũng chỉ là không ổn thôi chứ không có bất kì cảm giác như mình bị trúng độc một chút nào. Thấy cô ngồi thơ thẩn cứ tưởng là cô lại không khoẻ ở đâu.
" San San, con sao vậy? Có phải không khoẻ ở đâu không? Ở đấy mẹ đi gọi bác sĩ."
" Không phải ạ, chỉ là cảm thấy hơi mệt một chút thôi. Có lẽ do con nằm lâu quá. Sao mẹ không về ngủ đi ạ."
" Nói mới nhớ không biết chồng con đâu rồi. Nó mấy ngày cứ ở lại đây chăm sóc cho con. Dù bảo như thế nào nó cũng không đi. Con nhìn xấp quần áo ở sô pha đi. Đến cả ăn, tắm nó cũng làm ở đây luôn. Khi nghe tin con có thể sẽ không qua khỏi nó lúc đó đột nhiên bật khóc luôn. Đó là lần đầu tiên mẹ thấy nó khóc. Nó cứ ngồi ôm đầu gối hai bả vai đều run lên. Không chỉ có nó, trong gia đình ai cũng khóc hết. Hàn Vũ nó vẫn luôn tự trách mình không bảo vệ được con. Nó vừa ở đây xong cũng không biết là đã chạy đi đâu rồi." Trong tưởng tưởng thì cô chưa bao giờ nghĩ tới một người như anh lại có thể như vậy. Càng không nghĩ rằng anh vì cô mà không, không biết giọt nước mắt kia có phải là vì cảm thấy có lỗi với cô hay là vì cô. Càng sốc hơn khi nhìn thấy anh bước vào. Tóc có vẻ dài hơn rồi, râu thì mọc lớm chớm phía dưới cằm. Hai mắt đầu có quầng thâm đen lớn. Khi nhìn thấy cô đang đưa mắt vì phía anh. Trong đôi mắt anh loé lên một tia ngạc nhiên sau đó đôi mắt anh hình như muốn cười. Cô nhìn anh một cái, thì lại đưa mắt sang nhìn mẹ cô.
" Mẹ con đỡ rồi, mẹ về nghỉ đi."
" Nhưng mà..."
" Không sao, có Hàn Vũ ở lại với con đây rồi. Mẹ cứ yên tâm về nghỉ đi. Mẹ tự lái được xe về chứ."
" Ừm, vậy mẹ về trước đây. Hàn Vũ nhờ con chăm sóc nó cái. Thời gian này con vất vả rồi."
" Dạ, không sao ạ."
Mẹ cô dần đi ra khỏi phòng thì khoảng cách giữa cô và anh ngày càng gần.
" Sao? Đỡ hơn rồi chứ? Cứ tưởng rằng..." Anh đi lại chỗ cô vừa nói vừa vuốt ve mái tóc rối của cô.
" Nghĩ sao vậy, tôi đây làm gì có mà dễ chết như vậy. Đừng có xem thường tôi." Nghe cô nói với cái khẩu khí lớn như vậy anh thầm nghĩ trong lòng chắc là cô không sao đâu. Hai người sau đó im lặng không nói gì. Đột nhiên cô ngoắt ngoắt tay ý bảo anh ghé sát lại. Mặc dù anh không biết gì nhưng vẫn nghé sát lại đột nhiên một nụ hôn mềm mại lướt qua nhưng cánh hoa đào rơi trên môi anh. Cô thật sự nhìn anh như thế này rất xót, không kìm được mà lại chủ động hôn anh. Anh nhìn cô đầy ám muội và sau đó là cả một nụ hôn dây dưa cũng như đầy nhớ nhung. Không những không bài xích mà cô cũng rất nồng nhiệt đáp trả.
" Ở lại bên tôi một lần nữa được không?" Giọng nói anh trầm trầm khẽ vang lên bên tai. Cô còn chưa kịp trả lời thì anh lại nói tiếp.
" Cái này em phải suy nghĩ cho kĩ, dù gì anh cũng là bố của đứa trẻ đấy. Chẳng lẽ em muốn con mình lớn lên không có bố?"
" Anh...anh biết lúc nào thế?"
" Lúc nào không quan trọng, đồng ý hay không? Nói một câu. Nhưng mà không đồng ý cũng phải đồng ý."
" Hừ, vì sao?"
" Không vì cái gì hết, anh thích."
* * *
Cuối năm đó hai người tổ chức một cái hôn lễ rất hoành tráng, sang năm sau, cô lại hạ sinh một bé gái rất đáng yêu nhưng ông chồng nào đó chưa thoả mãn còn có ý định sinh thêm ít đứa nữa để thành lập luôn một đội bóng.
_END_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.