Chương 66: Hung thủ.
NTTU@.@
09/11/2019
Trong một bàn ăn, tất cả mọi người ngồi với nhau. Cô anh ngồi đối diện với
ông ta. Vẻ mặt ông ta vẫn bình thản như thường nhưng cô vẫn không quên
được vẻ mặt ông ta buổi tối hôm đó, phóng đãng dâm dục. Nếu không phải
vì lúc đó cô nhất thời không nuốt được thì chắc ông ta cũng về chầu ông
bà lâu rồi tất nhiên cũng không phải niệm tình vì ông ta. Ông ta cũng
không vì cô là con gái của bạn ông ta mà vẫn ra tay tàn nhẫn như vậy thì việc gì cô phải niệm tình. Cô vẫn tỏ ra bình thản ngồi ăn từng miếng
salt rồi ăn từng miếng thịt. Cho tới khi cô nghe thấy giọng của đưa con
của mình.
" Ông ơi, sao trên lông mày ông lại có một chiếc sẹo vậy." Cô nghe vậy thì nghi hoặc nhìn đứa con mình. Vết sẹo trên lông mày? Xong lại nhìn theo tầm mắt của Tử Thiên và tầm mắt kia rơi trên người người" chú ba " của anh. Anh hình như cũng phát giác được mà đưa mắt nhìn. Bây giờ cô mới thật sự để ý trên đôi lông mày kia của ông ta thật sự có một vết sẹo dài? Là ông ta? Cô không hề phủ nhận nhưng cũng không ngờ chắc chắn. Phải làm rõ rồi mới có thể nói được.
" Sao? Nghi ngờ rồi?" Anh lên tiếng nhỏ giọng nói với cô.
" Ừm, nghi ngờ rồi nhưng vẫn chỉ là nghi ngờ thôi chứ chưa nói được gì."
" Vậy tiếp theo em định làm gì?"
" Điều tra tất cả mọi thứ liên quan tới người đàn ông đó. Nhưng mà tôi nghĩ chuyện này nên nhờ anh nhỉ, dù gì ông ta cũng là chú ba của anh mà?"
" Đừng có nói chú ba của tôi, nghe bẩn tai."
" Đôi chân của ông ta sao vậy."
" Tai nạn thì phải." Anh chỉ lạnh nhạt lên tiếng nói như vậy với cô. Nhưng mà sau này cô mới biết thì ra đôi chân kia chính là tác phẩm của anh, đã làm hỏng mất cái chân của ông ta.
" Mọi chuyện như thế nào rồi? Điều tra được manh mối gì không?" Cô đã cho người điều tra toàn bộ thông tin của ông ta nhưng phần lớn bị niêm lại không thể đào ra được dù chỉ một tí. Dường như đã toàn bộ hack máy tính chính chủ nhưng lại vẫn không làm được gì. Trong khi cô đang bất lực không biết làm thế nào thì cô đột nhiên nhớ tới anh. Những vấn đề này có thể không làm khó anh được. Đúng như dự kiến, anh biết hết anh cũng gần như điều tra ra hết tất cả mọi chuyện. Là ông ta!
" Tôi chờ điện thoại của em đã từ rất lâu tới giờ nhưng có vẻ em bây giờ mới nhớ tới tôi nhỉ."
" Anh nghiêm túc một chút thì sẽ chết đi à."
" Thứ em cần đang nằm ở trong tay tôi. Muốn lấy thì đành tự tới lấy." Nghe xong thì cô không nói một hai lời liền lái xe tới chỗ anh. Những tài liệu liên quan tới các số chuyến bay tới các giờ check vé, phòng mọi thứ đều được anh điều tra ra một đừng dây. Nhưng ông ta lại không tự mình giải quyết lại đi tìm một người khác để làm thay mình không ai chính là người đối thủ của công ty anh, không đáng quan trọng.
" Mọi việc gần như xong xuôi rồi. Còn người đàn ông dưới nhà kho thì làm sao?"
" Giết đi, có nhiều thứ ông ta đã biết rất rõ, vậy tiễn ông ta một đoạn vậy.
Đêm hôm đó, trong căn nhà lụp xụp kia tiếng hét thất thanh vang lên kèm theo đó là những âm thanh chết chóc một khoảng trời đầy máu. Người đưa tin đã bị giết chết vậy thử xem ông ta sẽ làm cái gì.
Tối hôm sau ở chỗ hẹn cũ một người đàn ông đang cố ra dấu hiệu cho đồng bọn nhưng mãi vẫn không nghe thấy điều gì.
" Không cần phải ra dấu hiệu nữa. Ông ta chết rồi."
Nếu một người bình thường thì trong phút chốc có thể chạy đi nhưng đáng tiếc ông ta là một phế vật. Trên mặt người đàn ông nở một nụ cười lạnh thấu xương, cộng thêm ánh mắt nhuộm đầy thù hận.
" Có phải các người cười một người đàn ông như tôi đây không?"
" Ông nghĩ chúng tôi sẽ lãng phí một nụ cười cho dù là châm biếm vào một con người như ông sao? Chẳng lẽ ông đánh giá bản thân mình quá cao rồi hay không?"
" Cô cũng phúc lớn mạng lớn thật, qua bao nhiêu việc mà vẫn không chết."
" May mắn chỉ là một phần trăm, chín mươi chín phần trong còn lại chính là dựa vào thực lực. Cũng không có ai may mắn suốt cả đời."
" Cô làm sao hiểu được cảm giác của một kẻ phế vật như tôi làm sao hiểu."
" Không có ai muốn làm một kẻ phế vật không phải sao? Ông chỉ mất một đôi chân, chỉ bị phế chất không phải phế vật. Không ai xem ông là phế vật, tự bản thân ông xem ông là phế vật. Nhưng từ lúc biết ông làm mọi chuyện chính bản thân tôi cũng đã tự xem ông là phế vật rồi."
" Cô im miệng, không phải vì cô tôi mới bị phế đi đôi chân này hay sao?"
" Vì tôi?" Ông ta không phải điên luôn rồi đấy chứ.
" Tôi từng làm nhục cô, nhưng đâu đến nỗi cô phế luôn đôi chân của tôi. Chính vì cô thằng cháu tôi luôn yêu thương phế đi đôi chân này của tôi đấy."
Anh từ đầu luôn im lặng, bây giờ mới lên tiếng.
" Câm miệng, tôi chưa từng là thằng cháu của ông. Cũng chẳng phải tôi chỉ phế đi đôi chân của ông hay sao?"
" Cậu." Bây giờ cô cứ đứng nhìn anh, anh bây giờ trong mắt cô thật sự rất sáng. Vì cô mà ra tay với người chú của mình, lại bảo vệ cô. Hình như cô lại rung động nữa rồi. Trong lúc cô không để ý, ông ta rút một khẩu súng ra bắn về cô, anh rút khẩu súng ra thì viên đạn kia cũng đã sượt qua tay cô. Anh cầm súng bắn hai phát vào hai tay của ông ta. Làm ông ta không kìm được mà hết lên. Anh cũng không để ý chỉ cầm máu cho cô rồi đưa cô vào bệnh viện. Còn ông ta để cho Đồng Vệ xử lý.
" Ông ơi, sao trên lông mày ông lại có một chiếc sẹo vậy." Cô nghe vậy thì nghi hoặc nhìn đứa con mình. Vết sẹo trên lông mày? Xong lại nhìn theo tầm mắt của Tử Thiên và tầm mắt kia rơi trên người người" chú ba " của anh. Anh hình như cũng phát giác được mà đưa mắt nhìn. Bây giờ cô mới thật sự để ý trên đôi lông mày kia của ông ta thật sự có một vết sẹo dài? Là ông ta? Cô không hề phủ nhận nhưng cũng không ngờ chắc chắn. Phải làm rõ rồi mới có thể nói được.
" Sao? Nghi ngờ rồi?" Anh lên tiếng nhỏ giọng nói với cô.
" Ừm, nghi ngờ rồi nhưng vẫn chỉ là nghi ngờ thôi chứ chưa nói được gì."
" Vậy tiếp theo em định làm gì?"
" Điều tra tất cả mọi thứ liên quan tới người đàn ông đó. Nhưng mà tôi nghĩ chuyện này nên nhờ anh nhỉ, dù gì ông ta cũng là chú ba của anh mà?"
" Đừng có nói chú ba của tôi, nghe bẩn tai."
" Đôi chân của ông ta sao vậy."
" Tai nạn thì phải." Anh chỉ lạnh nhạt lên tiếng nói như vậy với cô. Nhưng mà sau này cô mới biết thì ra đôi chân kia chính là tác phẩm của anh, đã làm hỏng mất cái chân của ông ta.
" Mọi chuyện như thế nào rồi? Điều tra được manh mối gì không?" Cô đã cho người điều tra toàn bộ thông tin của ông ta nhưng phần lớn bị niêm lại không thể đào ra được dù chỉ một tí. Dường như đã toàn bộ hack máy tính chính chủ nhưng lại vẫn không làm được gì. Trong khi cô đang bất lực không biết làm thế nào thì cô đột nhiên nhớ tới anh. Những vấn đề này có thể không làm khó anh được. Đúng như dự kiến, anh biết hết anh cũng gần như điều tra ra hết tất cả mọi chuyện. Là ông ta!
" Tôi chờ điện thoại của em đã từ rất lâu tới giờ nhưng có vẻ em bây giờ mới nhớ tới tôi nhỉ."
" Anh nghiêm túc một chút thì sẽ chết đi à."
" Thứ em cần đang nằm ở trong tay tôi. Muốn lấy thì đành tự tới lấy." Nghe xong thì cô không nói một hai lời liền lái xe tới chỗ anh. Những tài liệu liên quan tới các số chuyến bay tới các giờ check vé, phòng mọi thứ đều được anh điều tra ra một đừng dây. Nhưng ông ta lại không tự mình giải quyết lại đi tìm một người khác để làm thay mình không ai chính là người đối thủ của công ty anh, không đáng quan trọng.
" Mọi việc gần như xong xuôi rồi. Còn người đàn ông dưới nhà kho thì làm sao?"
" Giết đi, có nhiều thứ ông ta đã biết rất rõ, vậy tiễn ông ta một đoạn vậy.
Đêm hôm đó, trong căn nhà lụp xụp kia tiếng hét thất thanh vang lên kèm theo đó là những âm thanh chết chóc một khoảng trời đầy máu. Người đưa tin đã bị giết chết vậy thử xem ông ta sẽ làm cái gì.
Tối hôm sau ở chỗ hẹn cũ một người đàn ông đang cố ra dấu hiệu cho đồng bọn nhưng mãi vẫn không nghe thấy điều gì.
" Không cần phải ra dấu hiệu nữa. Ông ta chết rồi."
Nếu một người bình thường thì trong phút chốc có thể chạy đi nhưng đáng tiếc ông ta là một phế vật. Trên mặt người đàn ông nở một nụ cười lạnh thấu xương, cộng thêm ánh mắt nhuộm đầy thù hận.
" Có phải các người cười một người đàn ông như tôi đây không?"
" Ông nghĩ chúng tôi sẽ lãng phí một nụ cười cho dù là châm biếm vào một con người như ông sao? Chẳng lẽ ông đánh giá bản thân mình quá cao rồi hay không?"
" Cô cũng phúc lớn mạng lớn thật, qua bao nhiêu việc mà vẫn không chết."
" May mắn chỉ là một phần trăm, chín mươi chín phần trong còn lại chính là dựa vào thực lực. Cũng không có ai may mắn suốt cả đời."
" Cô làm sao hiểu được cảm giác của một kẻ phế vật như tôi làm sao hiểu."
" Không có ai muốn làm một kẻ phế vật không phải sao? Ông chỉ mất một đôi chân, chỉ bị phế chất không phải phế vật. Không ai xem ông là phế vật, tự bản thân ông xem ông là phế vật. Nhưng từ lúc biết ông làm mọi chuyện chính bản thân tôi cũng đã tự xem ông là phế vật rồi."
" Cô im miệng, không phải vì cô tôi mới bị phế đi đôi chân này hay sao?"
" Vì tôi?" Ông ta không phải điên luôn rồi đấy chứ.
" Tôi từng làm nhục cô, nhưng đâu đến nỗi cô phế luôn đôi chân của tôi. Chính vì cô thằng cháu tôi luôn yêu thương phế đi đôi chân này của tôi đấy."
Anh từ đầu luôn im lặng, bây giờ mới lên tiếng.
" Câm miệng, tôi chưa từng là thằng cháu của ông. Cũng chẳng phải tôi chỉ phế đi đôi chân của ông hay sao?"
" Cậu." Bây giờ cô cứ đứng nhìn anh, anh bây giờ trong mắt cô thật sự rất sáng. Vì cô mà ra tay với người chú của mình, lại bảo vệ cô. Hình như cô lại rung động nữa rồi. Trong lúc cô không để ý, ông ta rút một khẩu súng ra bắn về cô, anh rút khẩu súng ra thì viên đạn kia cũng đã sượt qua tay cô. Anh cầm súng bắn hai phát vào hai tay của ông ta. Làm ông ta không kìm được mà hết lên. Anh cũng không để ý chỉ cầm máu cho cô rồi đưa cô vào bệnh viện. Còn ông ta để cho Đồng Vệ xử lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.